Qua 2 giờ ngồi đợi ở ngoài Thiên Vũ vẫn cảm thấy lo lắng , chuyện gì đã xảy ra vừa rồi , mọi thứ như vụt qua rất nhanh khiến anh không thể nào phản ứng kịp những người bạn của anh chỉ sau 2 giờ dự tiệc mà đã nằm ở nhà thương hết , chỉ có anh là ở đây chờ đợi kết quả.
“Bác sĩ Mỹ Nhi cô ấy làm sao rồi , Băng Tâm nữa “.
“Không sao , Vương tiểu thư bị chém sâu vào trong mạch máu cũng may được đưa đi chữa trị kịp thời và truyền máu , ngày mai có thể tỉnh lại, Doãn tiểu thư cũng vậy viên đạn ở vai không mấy nguy hiểm .”
Nói rồi vị bác sĩ già rời đi sau đó 2 cô gái cũng được ý tá đẩy ra , nhìn Mỹ Nhi và Băng Tâm bất tĩnh Thiên Vũ cảm thấy mình thật là mất đạo đức , bạn bè mình chỉ có họ mà cũng không bảo vệ được ,người thì hôn mê người thì không biết sống chết ra sao một mình lo sao hết 3 bệnh nhân này . Mỹ Nhi anh chưa một lần bảo vệ được chỉ có thể xuất hiện sau cùng mà dọn dẹp tàn tích đó thôi , mang tiếng người có nhiều mĩ nữ bên cạnh nhưng lại chẳng mang cho ai được cái hạnh phúc được cái anh toàn, che chở .
Mỹ Nhi và Băng Tâm được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt , căn phòng khá rộng rãi thoáng mát . Ngồi xuống bên giường Mỹ Nhi ,Thiên Vũ nắm lấy tay cô mà thở dài , nhìn cô nằm im như vậy thật chẳng giống cái vẻ năng động vui vẻ hằng ngày, Mỹ Nhĩ và anh luôn ở bên nhau với tư cách là bạn bè nhưng tâm tư này thì khác nó không giống như vậy. Từ khi nhìn rõ mặt cô , trong phòng bệnh ở Nhật Bản trái tim và trí não đã bị hình ảnh đó giữ lấy , đi đâu cũng nhớ đến cô , làm gì cũng nghĩ đến cô , tim lúc nào cũng nôn nao thổn thức khi nhìn thấy cô , nó không thể nào đập theo quy luật chung lúc lên lúc xuống , có khi nào là bệnh tim giai đoạn cuối rồi không cái bệnh này luôn tái phát khi nhìn thấy Mỹ Nhi gặp nguy hiểm , từng mạch máu căng lên như muốn đứt ra khó thở đến tột độ. Đến khi nào Thiên Vũ thiếu gia anh mới có thể nói ra được cái sự thật này , nó luôn giày vò anh như anh đã làm nên tội rất lớn ,có phải là ông trời muốn trừng trị anh năm xưa vì cái tính trăng hoa mà làm giỡ lỡ biết bao nhiêu cuộc đời của những cô gái xinh đẹp đó , Mỹ Nhi có phải là thiên sứ do ông phái đến để dạy cho anh một bài học không .......
“Thiên Vũ thiếu gia , lão đại đã được đưa ra , mời ngài theo tôi“. Từ ngoài cửa phát ra tiếng nói của một cô y tá
Thiên Vũ nhìn lại Mỹ Nhi kéo chăn lên cho cô rồi rời khỏi phòng , hiện giờ anh chỉ còn lo cho Lăng Khiêm nữa thôi , không biết là tình trạng ra sao , có phải là trúng độc gì đó trong bữa tiệc mà không biết ? Đi theo cô y tá mà mãi miên man suy nghĩ này nọ anh cũng không biết là đến phòng của trưởng khoa bệnh viện từ lúc nào , phòng làm việc được đặt ở cuối dãy hành lang dài trên tầng 23 .
“Mời ngài ngồi“. Vị bác sĩ điều trị của Lăng Khiêm đã yên vị sẵn chờ Thiên Vũ tới , chờ anh ngồi xuống vị bác sĩ mới nói tiếp “Tôi muốn nói về tình trạng hiện giờ của Bang chủ. Hừmmmmm, ngài ấy trúng một loại kịch độc rất mạnh , hiện chúng tôi đã lấy được một phần, phần còn lại vẫn còn trong đó là đã ngấm vào máu , chỉ có thể tùy vào ý chí chiến đấu của bản thân Lão đại còn ngày tỉnh lại .....”
“Khi nào tỉnh lại....”
“Chúng tôi .... không xác định được , nếu như không chống chọi lại được loại kịch độc ấy thì ... mong mọi người chuẩn bị tinh.....” . Vị bác sĩ vẫn chưa nói hết câu thì có lẽ là sắp phát ngất với vẻ tức giận của Thiên Vũ lúc này .”Im đi , Lăng Khiêm cậu ta là ai chứ, là lão đại mạnh mẽ nhất thế kỉ đấy , đừng bao giờ nói cái câu chuẩn bị tinh thần , người chuẩn bị tinh thần nên là các người , nếu như không cứu được bạn tôi thì nên chuẩn bị lụa trắng đi “ Thiên Vũ hét lên , dùng tay gạt hết sổ sách bệnh án trên bàn xuống còn dùng chân đạp gãy chiếc bàn bằng gỗ lâu năm rắn chắc đó . Anh không tin là thời đại của Hoàng Lăng Khiêm sẽ kết thúc sớm như vậy , trên đời này không có ai thoán vị ngai vàng Hắc Đạo của Lăng Khiêm được , một khi anh còn sống thì không ai có thể . Thiên Vũ tin tưởng chính người bạn của mình , cậu ấy không những có trách nhiệm với Hoàng Khiêm Bang mà còn có trách nhiệm yêu thương chăm sóc Băng Tâm nữa , chẳng phải Lăng Khiêm đã thề rằng dù có chết cũng phải bảo vệ cô cho bằng được sao , bây giờ Hạ Đình Ái vẫn còn nhởn nhơ nuôi nấng ý định trả thù , anh không được chết lúc này , nhất định phải vượt qua....
Thiên Vũ sau khi phá nát phòng làm việc của vị bác sĩ mới tức tốc chạy đến chỗ của Lăng Khiêm , nó được đặt cạnh bên phòng của Băng Tâm và Mỹ Nhi . Mở căn phòng ra , thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi của Thiên Vũ, rất khó chịu . Nhìn thấy Lăng Khiêm nằm trên giường bệnh trắng đang được thở oxi và truyền nước biển , Thiên Vũ thấy tình cảnh này thật là thảm khốc , ai cũng nằm bất động như vậy chỉ có mình Thiên Vũ này chạy đôn chạy đáo chăm sóc cho từng người 1. Tiếng bíp bíp của máy đo nhịp tim vẫn đều đặn vang lên từng giây , Thiên Vũ nghĩ còn rất may mắn sau cái vụ khủng bố kia họ vẫn còn sống , tim vẫn còn đập , chưa ai rời xa thế giới tươi đẹp này và còn những việc quan trọng cần làm .....
Còn nhớ năm lớp 10, Thiên Vũ vì ngẫu hứng đi gây sự với bọn nam sinh trong trường nhưng lại bị chúng đánh cho nhừ từ bán sống bán chết , đến phút cuối cùng cứ tưởng là da thịt cha mẹ sinh ra sẽ trở về với cát bụi vĩnh viễn không ngoi lên được thì Lăng Khiêm xuất hiện một thân một mình anh đánh nhau với ít nhất 30 tên , không mấy lành lạnh so với Thiên Vũ , Lăng Khiêm cũng trở về với bộ dạng đầy máu làm người khác vô cũng sợ hãi. Thời gian cũng trôi , đến khi Lăng Khiêm kế thừa cái ghế Bang chủ của Hoàng Khiêm thì mọi chuyện mới thật sự bắt đầu , mỗi ngày anh và Thiên Vũ phải đối mặt với biết bao nhiêu cuộc ẩu đả lớn nhằm tranh giành quyền thế chức vị trong Hắc Đạo , bị thương cũng không biết bao nhiêu lần , nhưng họ vẫn luôn gắn bó với nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn , trận đấu kinh hoàng nhất mà Thiên Vũ anh từng gặp chính là Lăng Khiêm 1 mình cùng với anh chống chọi lại rất rất nhiều người của Long Bang ,bọn chúng như một quân đội hàng vạn binh lính , hai người đã dùng hết năng lực chiến đấu của mình để có thể tồn tại . Một chuyện kì lạ đã xảy ra , chẳng ai nghĩ đến dù là thoáng qua , trong 2 tiếng đánh nhau không ngừng nghỉ đó , cuối cùng Lăng Khiêm và Thiên Vũ cũng đã hạ gục được bọn chúng . Cái mạng của cả 2 coi như chỉ còn một nửa, bác sĩ chuẩn đoán rằng họ sẽ không qua được cơn nguy kịch này , phần đầu của Lăng Khiêm vì đỡ gậy cho Thiên Vũ mà chấn động vô cùng nặng suất huyết không ngừng ....
Số mệnh dường như không bỏ rơi họ , Thiên Vũ đã tỉnh dậy sau 2 tháng hôn mê sâu , Lăng Khiêm thì lại khác 1 tháng sau khi tĩnh lại anh đã không còn có cảm giác đau với bất kì cú đánh nào , anh được chuẩn đoán mắc chứng không đau do dây thần kinh cảm giác không còn hoạt động . Từ đó Long Bang bị tiêu diệt một cách tàn khốc trước sự chứng khiến của biết bao nhiêu Lão đại ngoại Bang , chẳng ai còn dám đá động đến Hoàng Khiêm cho đến bây giờ ....”Lăng Khiêm , cậu mau tỉnh dậy đi , đừng để Băng Tâm sau khi thức giấc lại thấy cậu nằm ở đây , sẽ rất mất mặt đàn ông đó . Ăn biết bao nhiêu viện đạn không chết sao bây giờ lại .....“. Thiên Vũ thở dài , nhìn người bạn của mình vẫn thở đều đặn , anh không dám nghĩ đến cái viễn cảnh sáng ngày mai sau khi tỉnh dậy Băng Tâm sẽ như thế nào khi thấy Lăng Khiêm thở oxi như vậy .
Thiên Vũ ngồi được 1 chút thì cũng đã 1 giờ sáng , thời gian trôi qua nhanh thật mới đấy đã qua ngày mới rồi , nhưng anh vẫn không thể ngủ .
“Thiên Vũ thiếu gia , được tin từ gián điệp bên Hạ Đình Ái thì bà ta đã bị thương nặng đang bất tỉnh ở căn cứ gần đây . Chúng ta có nên hành động kịp lúc diệt trừ Hạ Đình Ái không“. Trước mặt Thiên Vũ là 2 người có dáng vóc to khỏe là Lưu Nghị và Trung Đằng đội trưởng hộ vệ của Hoàng Khiêm .
“Được , giao cho các người , Lăng Khiêm lão đại đang không được khỏe , các người biết chứ ....?”
“Chúng tôi biết phải làm gì , ngài yên tâm “. Trung Đằng trả lời , những quy luật của thế giới Hắc Đạo này anh hiểu rất rõ , thông tin lão đại không khỏe sẽ được phong tỏa , không cho bất cứ cá nhân nào được biết , đề phòng các thế lực khác âm mưu đánh lén ....
Lưu Nghị và Trung Đằng sau khi báo cáo tình hình thì lập tức rời đi chuẩn bị lực lượng tấn công bên Đình Ái trừ hậu họa nhanh chóng nhất , sau cuộc khủng bố ở Thượng Lưu Tiệc có lẽ quân đội bên đấy cũng tiêu giảm khá nhiều nên khi bị đánh úp sẽ không kịp trở tay , nhất định không thoát được cái chết đã định sẵn .
5 giờ sáng sau khi giải quyết và an bài mọi chuyện ổn thỏa Thiên Vũ mới quay lại phòng của Mỹ Nhi , anh giờ đây mệt mỏi vô độ , làm việc kiểu này quả thật là không quen , mọi khi có Lăng Khiêm thì thật nhẹ nhàng , nhưng bây giờ thì.... Khoảng thời gian kế tiếp có lẽ rất mệt mỏi,mọi việc chắc chắn sẽ chất thành núi và biến anh thành con chuột gặm nhắm từ từ , vẫn không biết rằng Lăng Khiêm khi nào mới chịu tỉnh dậy thật là khổ cho Thiên Vũ anh mà ... Nhìn Mỹ Nhi vẫn yên giấc , Thiên Vũ mới yên lòng , mái tóc dài trở nên ngắn như vậy có lẽ là do bị cắt mất , cái đám vô lại Hạ Đình Ái đó nhất định phải trả giá đặt . Hôn lên trán của cô , Thiên Vũ đến bên chiếc sopha và ngủ sau khi vừa đặt lưng xuống . Sống là phải có niềm tin , chính mẹ anh dạy như vậy , anh tin rằng sau khi ngủ 1 giấc mọi chuyện hôm nay sẽ trở thành quá khứ và khi thức dậy thế giới xung lại quay về quỹ đạo của nó , sau cơn mưa trời lại sáng mà.
10h sáng
“Thiên Vũ , Thiên Vũ , mau tỉnh dậy “
“Ai vậy , có để ta ngủ không , đừng làm phiền”
“Mỹ Nhi đây “
“Hả !!!”Thiên Vũ ngồi bật dậy , dụi dụi mắt , ngó nghiêng ngó dọc không thấy ai , Mỹ Nhi vẫn đang nằm trên giường , là mơ sao ??? Anh đứng dậy bước đến giường cô khẽ mỉm cười
“Chào buổi sáng “
“Chào“. Mỹ Nhi mở mắt ra cười thật tươi .
“Tỉnh rồi “. Thiên Vũ giật bắn người , trời ạ cứ tưởng là ma trả lời , thì là Mỹ Nhi
Thực ra lúc 3 tiếng trước cô đã tỉnh dậy , nhưng đầu óc vẫn rất choáng váng , nhìn xung quanh , phong cảnh thật là quen thuộc, lại là bệnh viện , cô thật sự chưa chết . Hôm qua còn đang đánh nhau kịch liệt với bọn sát thủ đó nhưng đột nhiên lại có tiếng súng phát ra bọn chúng ngã xuống từng người từng người 1 , cô là người cuối cùng đứng vững tới giây phút cuối cùng sau Băng Tâm và tên con trai kia .... Mọi chuyện cứ như vừa mới diễn ra vài phút trước nhưng bây giờ lại an toàn trong bệnh viện đúng là có duyên hết sức . Nhìn Băng Tâm và Thiên Vũ đang ngủ cô không nỡ đánh thức bất kì ai nên cũng im lặng nằm xuống ngủ lại 1 chút .
“Tôi dậy lâu rồi, mọi chuyện như thế nào rồi “
“Tất cả đều tốt, chỉ là Lăng Khiêm bị trúng độc rất mạnh , đang còn hôn mê không biết như thế nào“.
“Cái gì ???” Không phải là tiếng của Mỹ Nhi là Băng Tâm cô cũng đã tỉnh lại từ lâu nghe hết cuộc đối thoại của Thiên Vũ và Mỹ Nhi
“Anh ấy ở đâu”
“Phòng bên cạnh”
“Băng Tâm bình tĩnh , đừng kích động “. Thiên Vũ nhìn Băng Tâm chạy ra khỏi phòng mà gọi với theo cùng lúc dìu Mỹ Nhi chạy sang phòng bên cạnh. Thật là mệt mà sáng sớm đã chạy lung tung rồi , chẳng biết lo cho sức khỏe của mình ....