Edit: Winnie
Cô dứt khoát lấy truyện tranh mới ra đọc.
Truyện tranh ngày càng được đổi mới phong cách sáng tạo hơn.
Cô mở trang đầu tiên đã thấy được hình ảnh cay mắt.
Nam chính cởi đồ của nữ chính.
Nữ chính nước mắt lưng tròng nhìn nam chính: “Anh làm vậy sẽ gặp báo ứng!”
Nam chính mỉm cười: “Đến nước này còn giả bộ? Không phải cô nói thích tôi à?”
Đào Nhiễm nghẹn họng nhìn trân trối.
Cay mắt thì cay đấy, nhưng vãn theo lẽ thường lại lật tiếp vài trang.
Cực kỳ bạo.
Bên cạnh bỗng vang lên tiếng cười khẽ, Đào Nhiễm ngớ người, nghiêng đầu nhìn Ngụy Tây Trầm.
Ánh mắt cậu ta dừng trên truyện tranh của cô, không thể ngưng cười.
Máu dồn hết lên mặt, Đào Nhiễm nói: “Lúc trước tôi chưa bao giờ xem thể loại này, lần này mua nhầm.”
Cô mắc cỡ chết được.
Xem cái này còn bị Ngụy Tây Trầm bắt gặp..
Đào Nhiễm bịch một tiếng, đóng quyển truyện lại, nhét vào hộc bàn, có ý nghĩ đi qua chọc mù mắt Ngụy Tây Trầm.
Thiếu niên bên cạnh lên tiếng: “Lấy ra đay.”
“Cái gì?”
“Truyện tranh của cậu.”
Đào Nhiễm trừng mắt: “không lấy.”
“Dì Trình nói tôi phải giám sát cậu cẩn thận. Nếu mà để dì ấy biết cậu đọc mấy loại sách này..”
Đào Nhiễm thực sự muốn đập một phát chết cậu ta.
Cô đắn đo nửa ngày: “ Chính là cậu hôm qua còn nói muốn hòa giải với tôi mà.”
Bộ dáng này của cô rõ ràng là sợ sệt, mắt đầy trông mong nhìn Ngụy Tây Trầm.
Ngụy Tây trầm nói: “Ngày hôm qua cậu nói tôi là tên trứng thối lưu manh xấu xa cơ mà, tôi phải làm danh xứng với thực. Lấy ra đây.”
Đào Nhiễm hối hận muốn chết: “Sau này tôi sẽ không bao giờ nói cậu như vậy nữa.”
Ngụy Tây Trầm mặt lạnh nhìn cô, không có ý định thỏa hiệp.
Đào Nhiễm tâm rỉ máu, cô đem quyển truyện tổng tài kia đưa qua, hận không thể dùng nó vỗ lên mặt cậu.
Ngụy Tây Trầm: “Còn nữa.”
Đào Nhiễm run tay, lấy cuốn 《 Ngược gió tìm người 》 ra.
Trong tiết Vật lý, Đào Nhiễm nhìn sang, cái người ngồi bên cạnh cô đang đọc cuốn 《 Đừng giấu, em biết anh thích em 》.
Ngụy Tây Trầm cả quá trình đọc đều bình tĩnh như xem sách giáo khoa, giáo viên Vật lý nói chuyện vẫn mang khẩu âm đặc trưng, giọng nói rất có tiết tấu.
Thầy đứng trên bục giảng bài mà nước miếng bay tứ tung, Đào Nhiêm lại không nhịn được quay sang nhìn phía Ngụy Tây Trầm.
Trong hình, nam nữ chính đang làm một việc khó miêu tả bằng lời.
Đào Nhiễm đỏ mặt: “Ngụy Tây Trầm, cậu trả lại cho tôi đi, xin cậu đó.”
Ngụy tây Tràm không để ý cô, lại lật qua trang.
Đào Nhiễm thật muốn khóc: “Ngụy Tây Trầm đừng làm như vậy mà.” Giọng cô mềm nhũn, chính là kiểu chuẩn dùng để cầu xin người khác.
Ngụy Tây Trầm không dao động.
Đào Nhiễm thầm nghĩ, người vô tình đừng trách ta bất nghĩa, cậu đừng trách tôi mách thầy cậu lén đọc truyện tranh nhá.
Đào Nhiễm giơ thẳng tay.
Thầy ơi nhìn em này, người bên cạnh em không tuân thủ kỷ luật thầy ơi!
Thầy Lưu, giáo viên vật ly đẩy đẩy mắt kính, quay đầu nhìn, cười một cái:“ Ây da, bạn học Đào Nhiễm chủ động giơ tay trả lời câu hỏi này à, mọi người vỗ tay cho bạn nào!”
Đào Nhiễm mờ mịt.
Khắp phòng học tiếng vỗ tay vang lên.
Đào Nhiễm đứng lên, trong đầu chỉ có một từ: Xong đời.
Thầy Vật lý đặc biệt thích giữ mấy học sinh không trả lời được câu hỏi ở lại phụ đạo.
Đào Nhiễm quay đầu đi, Ngụy Tây Trầm an tĩnh nhìn cô.
giọng nói của cô mềm mại: “Ngụy Tây Trầm, cầu xin cậu.” Thật ngoan.
Thiếu niên trong lòng chửi thầm, khóe môi không nhịn dược cong lên: “Chọn D”
Chưa từng có một đứa bạn cùng bàn nào làm cô cảm thấy bất lực và thóng khổ như vậy.
cả tinh thần và cơ thể đều bị áp lực.
Cô lúc trước di học thì xem truyện tranh, giờ truyện bị cậu ta thu mất chỉ còn nước đi ngủ.
Tháng chín, đầu thu, cái lạnh vẫn chưa hoàn toàn rõ rệt, cô mặc chiếc áo khoác màu vàng nhạt, tựa như mặt trời nhỏ, ghé lên mặt bàn cạnh Ngụy Tây Trầm ngủ say.
Cao trung Cẩm thành có hai loại đồng phục, loại dành cho mùa đông cũng có hai kiểu khác nhau. Áo khoác bông đan xen hai màu xanh trắng, kiểu dáng to rộng, nhìn có vẻ giống công nhân vệ sinh.
mấy bộ đồng phục này bị học sinh phàn nàn không ít lần, nhưng nhà trường cũng không để tâm nhiều, cứu như vậy vô thức đã mặc vài năm.
Một đống “Công nhân vệ sinh”, Đào Nhiễm là đáng chú ý nhất.
điều này làm cô vừa mới ngủ đã bị tóm được.
Trước kia ngồi cùng Đoạn Phân Phương, cô ấy sẽ nhắc cô, nhưng hiển nhiên tên bên cạnh này bây giờ không tốt được như vậy, cậu ta không hố cô đã là rủ lòng thương rồi.
cô luôn bị phạt đứng, bên cạnh ngụy Tây Trầm, cô cúi đầu nhìn sang cậu ta.
Qua nhiều ngày như vậy rốt cuộc cô có thể hiểu tị sao thành tích của cậu lại tốt như vậy, tuy rằng đôi lúc cậu ta rất hư hỏng nhưng khi cần nghiêm túc quả thật mười phần chuyên tâm.
Nghe giảng bài nghiêm túc, luyện đề cũng nghiêm túc.
Không thể trách mọi người nhìn không ra mặt xấu của cậu ta, vì đa phần đều trưng cái mặt con ngoan trò giỏi ra mà.
Tầm tháng mười sẽ có kiểm tra.
Ngày đầu tiên quay lại sau quốc khánh, Đào Nhiễm giật mình phát hiện một sự kiện đáng sợ —— Lam Tấn cùng Ngụy Tây Trầm chơi với nhau.
Ừ thì cũng không có gì đặc biệt, dù sao cũng là kiểu người tương đối có tiếng nói chung thì chơi cùng cũng bình thường. Nhưng bộ dạng Lam Tấn xem Ngụy Tây Trầm như đại ca làm Đào Nhiễm sững sờ, cô lén hỏi Ngụy Tây trầm: “Này, sao anh ta nghe lời cậu vậy?
“Muốn biết?”
“Muốn.”
“Sau khi tan học ở lại, tôi nói cho nghe.”
Ở lại sau khi tan học, sao mà nghe có vẻ đáng sợ quá nè.
Đào Nhiễm sờ sờ cổ, bất động thanh sắc. Tiếng chuông tan học vừa vang, cô nhanh chóng cầm cặp sách chuẩn bị chạy ra bên ngoài, Ngụy Tây Trầm cười lạnh, xách cổ áo cô lên từ phía
Đào Nhiễm căm phẫn nói: “Cậu buông tôi ra, để tôi giải thích. Kiều Tĩnh Diệu đang chờ tôi dưới lầu, nếu mà tôi không xuống cậu có tin cô ấy dẫn người lên đập cậu không!”
Lam Tấn cười hì hì thò đầu lại: “Đào Nhiễm, yên tâm nhé, tôi sẽ nhân với anh tôi là thầy tìm cô có việc, để họ đi trước.”
“......!”
Lam Tấn: “Ngụy ca ở lại chơi vui nhé!”
Đám bọn họ ngày thường thích gây chuyện thị phi nhưng thấy tình huống không tốt liền chạy lấy người.
Đoạn Phân Phương đã biết bản chất của Ngụy Tây Trầm: “Nhiễm Nhiễm, ông ngoại mình còn ở viện, mình đi thăm ông đây.”
Tốc độ chân so với lúc thi chạy còn nhanh hơn.
Đào Nhiễm nghẹn một búng máu ở cổ họng, Lam Tấn thấy lớp học không có người khác, mang theo đám anh em đi khỏi, trước đó còn không quên hỏi Ngụy Tây Trầm: “Ngụy ca muốn em giúp anh đóng cửa không?”
Ngụy Tây Trầm cong môi: “Không cần.”
Mấy cái nam sinh nhốn nháo rời đi.
Đào Nhiễm nói: “Cậu thả tôi đi, mấy ngày nay tôi có đắc tội cậu đâu mà.”
Cô thật sự có chút sợ cậu ta.
Gió thu nhẹ lướt qua người thiếu niên, cậu khẽ thở dài, không giải thích, đem đề luyện tập bày trên bàn: “Làm xong mới có thể đi.”
Đào Nhiễm cúi đầu thấy, suýt nữa ngất xỉu, một bàn toàn đề toán.
Cô đọc còn không nổi nói chi làm
“Tôi về trễ mẹ tôi lo.”
“Dì sẽ không.” Thiếu niên híp híp mắt, “Là mẹ cậu nói nhờ tôi giúp cậu bổ túc thật tốt.”
Chống đối vô dụng, Đào Nhiễm nhận mệnh bắt đầu làm bài.
Cô nhìn lướt qua, không có gì mà x y, tâm trạng cũng dễ chịu đôi chút. Trên nền giấy trắng, nét chữ cứng cáp có lực hiện lên:
Trường A tổ chức cho học sinh 4 khối đi du lịch, với 4 địa điểm có sẵn. Giả thiết mỗi nơi đều có tỉ lệ chọn nhất định.
a/ Tính xác suất cả 4 nơi được chọn.
b/ Tính xác suất chỉ 3 nơi được chọn.
Đào Nhiễm đọc xong đề, nhìn về phía Ngụy Tây Trầm, nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy, đề này không khoa học.”
“Chỗ nào không khoa học?”
“Nếu muốn đi du lịch, trong 4 nơi kiểu gì chẳng có nơi tốt nhất, ai lại đi chọn nơi tệ hơn bao giờ?”