Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu!

Chương 16: Chương 16: Tránh còn không kịp




Edit: Winnie

Cậu cứ như vậy đi ra khỏi cái trấn nhỏ hỗn loạn kia, nhưng nhân sinh quan và tính cách đã không còn hoàn chỉnh.

hóa ra, ngay từ giây phút đầu tiên, câu cùng với thành phố này đã khác nhau như trời với bể.

Bề ngoài sáng sủa còn nội tâm đã hư thối.

Ngụy Tây Trầm dựa lưng vào đèn đường, nhắm mắt.

Giọng nói không chút cảm xúc: “Cho tôi điếu thuốc.”

~

Chuyện này đối với Trình Tú Quyên như một cú đánh trực diện, không thể ngờ được một thiếu niên nhìn góc nào cũng tốt đẹp kia lại là tên côn đồ trong lời của dì ruột.

Trình Tú Quyên lặng lẽ kéo Đào Nhiễm qua: “Nhiễm Nhiễm, xem ra trước kia con đã nói đúng, Ngụy Tây Trầm chắc chắn có vấn đề. Ánh mắt ban nãy của nó làm mẹ sởn cả gai gốc lên đây này, không giống ánh mắt một đứa học sinh bình thường.”

Khi đối với người vẫn còn hảo cảm, mặc kệ người làm gì cũng thấy đúng, thấy tốt. Khi hoàn toàn ghét một người hay bắt đầu hoài nghi họ, người làm gì cũng là sai, dù là thở, dù chỉ là một ánh mắt.

Đào Nhiễm cúi đầu, không nói gì.

Trình Tú Quyên thấy bộ dạng này của cô, vội vàng dặn dò nói: “Về sau không được gần gũi với nó quá, tốt nhất là đừng nói chuyện với nó nữa biết chưa?”

Làm một người mẹ, bà lo lắng sốt ruột, sợ Ngụy Tây Trầm sẽ tổn thương Đào Nhiễm, bà thở dài: “Ngày mai mẹ sẽ gọi điện cho chủ nhiệm đổi chỗ cho con.”

Đào Nhiễm nhẹ giọng nói: “Đã biết.”

Cô quay về phòng, trên bàn học đặt một bể cá nhỏ.

Hai chú cá một đen một hồng bơi qua bơi lại bên trong, không chút phiền não.

Đào Nhiễm đột nhiên nhớ tới buổi chiều hôm đó, ánh nắng cuối chiều rực rỡ.

Thiếu niên đứng nơi cuối con đường, nói, tôi đợi đã lâu.

Còn có lần sau khi tan học, cậu nhẹ giọng giảng kiến thức căn bản cho cô.

Đầu ngón tay nhẹ lướt bên ngoài bể cá, không rõ cảm xúc trong lòng là như thế nào.

Tối hôm nay, một câu giải thích cậu cũng không nói, cũng không nhìn bất kỳ ai trong Đào gia thêm lần nào đã rời đi.

Động tác này như thể hiện ra, quan hệ giữa cậu và Đào gia bị cắt đứt mạnh,ẽ.

Đào gia hóa ra lại đem cuộc đời cậu xem như cuộc giao dịch.

Ngụy Tây Trầm bây giờ hẳn đã chán ghét toàn bộ người Đào gia rồi.

Ngày hôm sau Đào Nhiễm đi học, trong lòng lo sợ bất an. Cô không rõ tâm trạng của Ngụy Tây Trầm là gì nen không thể ngủ ngon, ngày hôm sau đi học cũng đặc biệt đi sớm.

Ngoài 7 giờ, bên ngoài cửa sổ vẫn vương lại lớp sương mỏng.

Trong phòng học đã có vài ba người lác đác.

Trong đó bao gồm lớp trưởng mập và cậu bạn tên Trác Lương.

Bọn họ chính là đại diện cho kiểu học sinh nỗ lực.

Từ sáng sớm đã bắt đầu đọc sách hoặc là học thuộc ngữ văn, đôi khi là học từ mới Tiếng Anh.

Tóm lại dù làm gù cũng không giống cô, chỉ ngồi ngốc ở đó xuất thần.

Cô sửng sốt hồi lâu mới chậm chạp lấy ra sách giáo khoa toán. Mở tới bài hôm qua Ngụy Tây Trầm giảng cho cô, cô đọc qua, phát hiện hôm qua bản thân nghe khá nghiêm túc, vậy mà bây giờ vẫn còn ấn tượng.

Đây là chuyện nhiều năm chưa từng xảy ra.

Đào Nhiễm lấy đề toán hôm qua Ngụy Tây Trầm cho lấy ra làm, cô tìm làm mấy dạng tương tự, tuy có hơi quá sức nhưng cô đã làm ra kết quả của mấy câu hỏi nhỏ được rồi.

Với cô mà nói đây quả là kỳ tích.

Nhưng mà hôm nay cô không còn tranh công với cạu.

Ngay một khắc cậu xoay người tối qua, mối quan hệ đã đứt đoạn. Cô không cần tiếp tục sợ sệt cậu ta, bởi hiện tại dù cô có nói gì, Trình Tú Quyên cũng tin tưởng.

Nghe có vẻ tốt đẹp nhỉ.

Đào Nhiễm rầu rĩ nằm nhoài trên mặt bàn, nhét bài tập vào hộc.

Ngụy Tây Trầm tới rất trễ. Gần như là người cuối cùng.

Cậu bước vào lớp, sau đó là Lam Tấn. Lam Tấn luôn theo sau cậu gọi Ngụy ca, khiến cả lớp bất ngờ quay sang nhìn, sau đó là tiếng đàm luận nho nhỏ.

Có nữ sinh lặng lẽ hỏi: “Sao hạng nhất lại chơi với Lam Tấn?”

“Ừ, kỳ lạ thật.”

“Xem ra cũng không dễ chọc đâu.”

......

Ngụy Tây Trầm ngồi xuống bên cạnh Đào Nhiễm.

Chân duỗi ra bên đường cạnh bàn, mặt lạnh nhạt, vốn muốn đi vào lớp từ cửa sau, rồi lại chọn cửa trước.

Ngụy Tây Trầm vẫn không nói chuyện với cô.

Mãi đến giờ học thể dục buổi chiều.

Chỉ có cao nhị và cao trung ở Cẩm Thành là có tiết thể dục, lên tới cao tam sẽ không còn nữa. Trường học vì để học sinh hồi tâm, cả giờ học thể dục và giờ học máy tính đều bỏ.

Làm học sinh bọn họ trân trọng từng giờ học.

Tiếng chuông vừa vang, đám học sinh đầy cao hứng và phấn chấn chạy xuống lầu.

Đoạn Phân Phương quay đầu lại: “Nhiễm Nhiễm, đi không?”

Đào Nhiễm lắc đầu, “Mình bị đau bụng, đi WC đã rồi tìm cậu sau.”

Đoạn Phân Phương gật gật đầu, cùng một cô bạn khác cười nói xuống lầu/

Đào Nhiễm chạy đến WC.

Cô không hề vội, tiết thể dục tam ban cực dễ, không điểm danh không tập hợp, giáo viên cam chịu cho học sinh bọn họ tự do hoạt động, hơn nữa có thể đi đến phòng thiết bị đăng ký lấy thiết bị.

Khi Đào Nhiễm xuống lầu, đầu ngón tay Ngụy Tây Trầm châm thuốc.

Cậu dựa vào chỗ ngoặt ở cầu thang, trong lớp sương khói mờ, mặt vô cảm nhìn cô.

Đào Nhiễm đến gần, thấy dưới chân cậu đã có mấy cái tàn thuốc.

Kỳ thật câu nói của Đoạn Phân Phương là không sai, lá gan của Ngụy Tây Trầm rất lớn.

Đào Nhiễm nhét tay vào túi tiền.

Kim loại lạnh băng làm cô có thêm dũng khí, cô đi đến bên cạnh cậu, trong làn khói, cô ngẩng đầu nhìn cậu.

thiếu niên cao hơn mét 8, lạnh lùng nhìn cô.

Đào Nhiễm xòe tay, chiếc bật lửa màu đen nằm gọn trong tay trắng nõn của cô.

Cô nói: “Trảcậu.”

Ngụy Tây Trầm cười nhẹ một tiếng, duỗi tay đón lấy.

Cậu ngắm nghía vài cái: “Không trách được ngay từ ban đầu cậu đã ghét tôi.” Hóa ra là nhặt được chiếc bật lửa này, cậu không nhớ rõ mình đã làm mất nó khi nào, nhưng chỉ là một cái bật lửa, cậu cũng không quá để tâm.

Không ngờ thế gian này những sự thất bại tiếp diễn đều bắt nguồn từ sai lầm nhỏ.

Cậu tắt bật bật lửa, dáng vẻ không để tâm.

đào Nhiễm trong lớp khói ho một tiếng, xoay người: “Tôi đi học đây.”

Ngụy tây Trầm ấn tắt tàn thuốc, ngữ điệu lười biếng: “Từ từ.”

Cô quay đầu lại.

Khóe môi Ngụy Tây Trầm giương lên, cậu nói: “Có một thứ cũng nên trả lại cho cậu đây.”

“Đưa tay ra.”

Đào Nhiễm do dự, vươn tay.

Thiếu niên đem ba mươi vạn chi phiếu đặt vào tay cô.

Cậu cười nhẹ một tiếng: “Aizz, dùng 30 vạn mua một cái bật lửa của cậu. thật biết kiếm lời nha Đào Nhiễm.”

Cô kinh ngạc mà nhìn hắn.

Trong mắt cậu nảy ra vài phần ý cười: “Sao thế, ánh mắt này của cậu là sao đây? Nghĩ tôi hôn cậu một cái để cảm ơn à?”

Hừ, không biết xấu hổ!

Khuôn mặt Đào Nhiễm ửng đỏ, cô siết chặt chi phiếu trong tay, vô số câu từ đã đến bên miệng đều bị một câu này của cậu làm dội về.

Cô mang theo vài phần đắc ý nho nhỏ: “Mẹ tôi nói phải cách cậu xa xa một chút, tốt nhất không nên nói chuyện.”

Cậu bây giờ cực kỳ trêu ngươi đấy biết không?

Thật vậy à Đào Nhiễm?

Ngụy Tây Trầm không nhịn được bật cười, vậy cậu bây giờ là đang làm gì đây?

Mẹ nó cô nhóc ngốc này từ đâu chui ra thế, quá ngốc quá đáng yêu.

Cậu đột nhiên cúi người tới gần cô, môi cách môi cô một khoảng nhỏ thì dừng lại.

Cô nhóc kia hoang mang che miệng lui về phía sau, rõ ràng muốn né tránh nhưng lỗ tai lại đỏ lên.

cậu mang theo một chút hư đốn, cười cười mở lời: “bây giờ cậu có thể quay về và nói với mẹ cậu rằng tôi khi dễ cậu đấy.”

Hai tiết cuối buổi chiều là của Trần Chí, mẹ Đào Nhiễm sáng nay vừa gọi nhờ ông chuyển Đào Nhiễm sang chỗ khác.

Trần Chí tính tình ôn hòa, qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự nôn nóng của bà, tuy ông không rõ lý do, nhưng đây là chuyện riêng nhà người ta ông cũng không tiện hỏi nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.