Ngô Bất Lạc vừa xử lí xong da của mỹ nhân nhện, đang rầu vì không biết nên làm thành áo sơmi hay áo lót mới tốt, kết quả nhận được một tin thế này.
“Đi điều tra Mạnh Bách Khí? Mạnh Bách Khí là ai?” Ngô Bất Lạc xem tin nhắn, không hiểu ra sao. Vừa mới xong chuyện mỹ nhân nhện, hắn còn muốn nghỉ ngơi thật tốt!
“Không phải chỉ có mình cậu, nhiệm vụ này hình như là nhiệm vụ nhóm.” Sở Nhạc khẽ nhíu mày, hắn ước gì mối quan hệ giữa Ngô Bất Lạc với người khác càng xấu càng tốt, nhưng địa phủ lúc nào cũng nghĩ trăm phương ngàn kế để Ngô Bất Lạc và những người khác cùng đi.
“Nhiệm vụ nhóm?” Ngô Bất Lạc kinh ngạc, “Xem ra Mạnh Bách Khí này không đơn giản.”
Ngô Bất Lạc tin tức không linh thông, không có nghĩa người khác cũng vậy.
Nhất là Mộc Sơ Nhất, một ví dụ điển hình của việc “Có người ở địa phủ gì cũng dễ làm”, muốn biết tin gì cứ đến hỏi hắn, rồi hắn lại hỏi cha hắn là được.
Bởi vậy, Ngô Bất Lạc nhanh chóng gọi điện thoại cho Mộc Sơ Nhất, hỏi Mộc Sơ Nhất biết tin gì không?
“Baba tôi nói địa phủ thấy thực lực chúng ta không tệ, nên cho chúng ta một cơ hội đi tìm cho mình pháp khí thích hợp. Mạnh Bách Khí là người sưu tầm pháp khí kiêm đại sư luyện khí, nhưng đã tạo rất nhiều nghiệt, cho nên đây là lúc để chúng ta quang minh chính đại thu giữ pháp khí. Baba nói nếu thu được pháp khí thích hợp thì địa phủ đồng ý cho chúng ta mua lại với giá thấp nhất.”, Mộc Sơ Nhất thành thật nói ra thông tin mình biết, hoàn toàn không nghĩ đến việc bán tin này lấy công đức.
Trên thực tế, âm quan lần này ngoại trừ Ngô Bất Lạc có cán cân bất bình tương đối phù hợp ra, những người còn lại hầu như đều không có pháp khí thuận tay, và chỉ miễn cưỡng đủ dùng. Nhưng một âm quan xuất sắc làm sao cũng cần ba bốn kiện pháp khí trong tay thì mới có mặt mũi. Dù sao đứng trước những nhiệm vụ khác nhau, pháp khí cần dùng đến chắc chắn cũng không giống nhau.
“Địa phủ thật là gian xảo.” Ngô Bất Lạc cảm thán, “Họ không nỡ trang bị pháp khí cho chúng ta liền để chúng ta đi đoạt của người khác. Lần trước là như thế, lần này vẫn vậy. Có thể thấy rõ, địa phủ cũng là tư duy cường đạo, nhưng mà tôi thích!”
“Vốn là như thế, nếu không địa phủ nhiều âm quan như vậy mà phân phát từng đó pháp khí thì e rằng đã phá sản từ lâu rồi.” Sở Nhạc nói rất đương nhiên.
Nhiệm vụ lần này cho thời gian rất dài, Ngô Bất Lạc nhất thời không vội vàng đi ngay. Đương nhiên cần phải ngụy trang một chút. Bọn họ không thể cứ vậy xông vào đánh nhau với Mạnh Bách Khí được, nhiệm vụ của họ đầu tiên là “điều tra”, sau mới là “truy nã“.
Cho dù địa phủ có tư duy cường đạo thì cũng phải tiên lễ hậu binh*.
*tiên lễ hậu binh: ngoại giao trước quân sự sau.
Căn cứ thông tin từ địa phủ, Mạnh Bách Khí gần đây hình như dự định mở một tiệc rượu kiêm hội triển lãm, mời rất nhiều người tu hành có thực lực đến tham gia. Tại sao đối phương muốn mở tiệc rượu thì không rõ. Đa phần suy đoán Mạnh Bách Khí định chọn ít người bảo vệ mình, dù sao hắn cũng là tội phạm truy nã tại địa phủ.
“À há, địa phủ muốn bắt hắn, vậy mà vẫn có nhiều người dám đến tham gia tiệc rượu của hắn?” Ngô Bất Lạc cuối cùng cũng được kiến thức, “Đúng là người chết vì tiền chim chết vì ăn.”
“Cậu nói lời này mà không thấy thẹn à?” Sở Nhạc liếc Ngô Bất Lạc một cái, “Nếu nói ai thích tiền nhất, làm gì có người nào vượt được cậu.”
“Ai mà không thích tiền?” Ngô Bất Lạc không xấu hổ chút nào, “Tôi chỉ đang nghĩ, lực chấn nhiếp của địa phủ với những người này còn chưa đủ. Có một Nghịch Âm Minh, giờ lại thêm rất nhiều kẻ không coi pháp luật của địa phủ ra gì.”
“Đau không tới trên người mình, người nào cũng cảm thấy mình là đặc biệt. Lần này chúng ta đi, chẳng lẽ không phải là để đám người đó kiến thức một chút pháp luật của địa phủ sao?”
“Có lý!”
Tiệc rượu của Mạnh Bách Khí tổ chức ở trong rừng sâu núi thẳm, muốn đi vào nhất định phải có thiếp mời đặc biệt mới được, người tu hành bình thường muốn đi vào cũng phải tìm người dẫn vào.
Để hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, nhóm âm quan tập hợp lại.
“Tôi đề nghị chia nhau tiến vào.” Trương Dịch đề nghị, “Nếu chúng ta tiến vào cùng nhau, mục tiêu quá lớn, lại rất dễ khiến người để mắt đến. Mạnh Bách Khí trước kia rất nổi danh, Nghịch Âm Minh vẫn luôn muốn mời chào hắn, lần này Nghịch Âm Minh đoán chừng cũng phái người đi, chúng ta đã từng tiếp xúc với vài người của Nghịch Âm Minh, cho dù cải trang đi vào cũng có nguy cơ bị phát hiện.” Dịch dung đan có bán ở siêu thị địa phủ, rất nhiều âm quan khi làm nhiệm vụ cần dùng đến nó, cho nên sản lượng lớn, giá cả cũng thấp.
“Chia ra đi vào không vấn đề gì, vấn đề là chúng ta bây giờ làm sao đi vào?” Tào Phàm hỏi thêm, “Mạnh Bách Khí vô cùng tham sống sợ chết, thiếp mời cũng có hạn, muốn trà trộn vào không dễ, huống chi chúng ta còn có nhiều người như thế.”
“Không phải có thiếp mời à?” Ngô Bất Lạc nâng cằm nói, “Cứ cướp thiếp mời rồi biến thành bộ dáng của người đó rồi đi vào thôi.”
“...Vấn đề ở chỗ này, chúng ta làm sao biết ai có thiếp mời?”
Khụ, cái này quả thực là vấn đề lớn!
“Tôi biết.” Tạ Bán Loan ở bên nghe hồi lâu, bỗng nhiên chen miệng nói.
“Cái gì, cậu biết?” Mọi người không khỏi đưa mắt nhìn sang Tạ Bán Loan.
Nhận ra Ngô Bất Lạc cũng đang nhìn, khóe miệng Tạ Bán Loan cong cong, “Bởi vì tôi cũng nhận được thiếp mời.”
Nói xong, Tạ Bán Loan lấy thiếp mời của mình ra, “Trước kia tôi và Mạnh Bách Khí từng quen biết nhau, hắn rất thưởng thức tôi. Cho nên tiệc rượu lần này hắn cũng phát thiếp mời cho tôi.”
Biết rõ Tạ Bán Loan đã thi đỗ âm quan mà còn cho hắn thiếp mời, có thể thấy Mạnh Bách Khí không tin Tạ Bán Loan trung thành với địa phủ! Có điều đổi lại là mình, mình cũng không tin, Ngô Bất Lạc nghĩ vậy.
Thiếp mời của Mạnh Bách Khí không biết làm bằng chất liệu gì, phía trên có hoa văn lít nha lít nhít, lại còn rất hợp thời gắn thêm mã vạch ở mặt sau?
Xem ra dù là người tu đạo cũng cập nhật xu hướng.
Mã vạch quả thực rất hiệu quả để chống hàng giả.
“Thiếp mời của tôi có thể mang thêm một người đi vào.” Lúc Tạ Bán Loan nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngô Bất Lạc, “Miễn phí.”
Có chút động tâm, thật.
“Không, không cần.” Ngô Bất Lạc cảm nhận được ánh mắt âm lãnh truyền tới từ Sở Nhạc, nhịn đau cự tuyệt ý tốt của Tạ Bán Loan.
“Có ít người bản thân không có bản lĩnh, chẳng lẽ còn muốn ngăn người khác hoàn thành nhiệm vụ?” Tạ Bán Loan chĩa mũi dùi vào Sở Nhạc, công kích rầm rầm, “Chẳng những trong tay tôi có thiếp mời, còn biết ai có thiếp mời, nói thế nào nhiệm vụ lần này cũng phải dựa vào tôi, nếu không đến lúc đó mọi người không hoàn thành nhiệm vụ, trách ai?”
“Không phải chỉ là một tấm thiếp mời rách thôi à? Còn tưởng là bảo bối gì chứ.” Sở Nhạc cười lạnh, “Biết ai có thiếp mời khó gì? Mạnh Bách Khí tham sống sợ chết, tính tình lại đa nghi, đối tượng hắn phát thiếp mời chắc chắn có chỗ cần cầu xin hắn, hoặc có thanh danh bên ngoài như cậu, mọi người đều không tin cậu bỏ tà theo chính, hoặc là tiểu nhân hèn hạ mượn gió bẻ măng. Rắn chuột một ổ cấu kết với nhau làm việc xấu, chỉ cần theo đó tìm kiếm, còn sợ không tìm được người sao?”
Mắt thấy Sở Nhạc và Tạ Bán Loan đã bắt đầu trào phúng lẫn nhau, những người khác lập tức im lặng, ngay cả Mộc Sơ Nhất cũng theo bản năng cảm thấy mình bây giờ tốt nhất nên ngậm miệng.
Đám A La âm thầm trao đổi ánh mắt, cứ thế phát huy bản lĩnh bất động như núi, tất cả coi hai người kia như người trong suốt.
Ôi!
Ngô Bất Lạc đúng là lam nhan họa thủy!
Bị đám người nhìn lên nhìn xuống, Ngô Bất Lạc cố nén xúc động muốn ói máu, tiểu nhân trong lòng đã hung hăng đâm đâm hai người kia.
Hai người ăn ý như thế thì dứt khoát kết thành một đôi đi. Nếu hai người vui lòng buông tha tôi đi kết hôn, tôi cho hai người một ngàn vạn công đức cũng không vấn đề gì!
Cũng may Sở Nhạc và Tạ Bán Loan vẫn có chừng mực, ầm ĩ một hồi phát hiện Ngô Bất Lạc căn bản không nhìn bọn họ, nên cũng không muốn tiếp tục ầm ĩ để người khác xem trò vui.
“Tôi có thể cho biết người nào có thiếp mời.” Tạ Bán Loan dẫn đầu phá vỡ trầm mặc, “Nhưng tôi muốn mỗi người đưa tôi một vạn công đức.”
Giống Ngô Bất Lạc, Tạ Bán Loan cũng cần tích lũy công đức để mua đan dược.
Chỉ là hắn không có bản lĩnh vơ vét của dân sạch trơn như Ngô Bất Lạc, đành phải dùng cách khác bù vào. Lúc này chính là một cơ hội tuyệt hảo.
Tạ Bán Loan định giá cũng không quá cao, hiện tại trong tay mọi người đều có chút công đức, không thiếu một vạn này. Nếu bọn họ không có ban thưởng lần mỹ nhân nhện kia, một vạn công đức chính là tiền lương một tháng, làm thế nào cũng không bỏ ra được.
“Một vạn nhiều quá, năm ngàn.” Lộ Đông không chút do dự mặc cả xuống một nửa, “Chỉ một tin tức đã muốn một vạn, cậu cũng quá đen tối.”
“Thôi được rồi.” Tạ Bán Loan nghĩ nghĩ, lùi một bước, “Thế này đi, tôi giúp mọi người lấy thiếp mời, một vạn công đức này đáng mà. Một thiếp mời có thể cho hai người đi vào, chúng ta lấy bốn tấm là đủ.”
“Thành giao.” A La là người đầu tiên đồng ý.
“Thế còn tạm được.”
...
Mỗi người chuyển cho Tạ Bán Loan một vạn công đức, lúc này trên mặt Tạ Bán Loan mới lộ ra một nụ cười thật lòng.
“Mấy người chờ đấy, trước khi đến tôi đã phái búp bê ra, chắc không lâu nữa đâu.” Tạ Bán Loan nhìn bảy vạn công đức thêm ra, tâm tình không tồi.
Mộc Sơ Nhất bên cạnh như có điều suy nghĩ nhìn Tạ Bán Loan, dường như đã get được một loại biện pháp nào đó để gia tăng công đức.
Tạ Bán Loan trước kia là người vừa chính vừa tà, quen biết rất nhiều kẻ tâm ngoan thủ lạt. Hắn bán những người đó không hề cảm thấy khó chịu.
Người được Mạnh Bách Khí mời quả thực đều có chỗ cần cầu xin hắn.
Những tên đặc biệt lợi hại thì mời một hai người là được rồi.
Nếu Tạ Bán Loan không thi đỗ âm quan thì hắn mới là người Mạnh Bách Khí vui lòng bỏ ra số tiền lớn để mời. Bây giờ dù Tạ Bán Loan thi đỗ âm quan, Mạnh Bách Khí cũng không lo lắng gì, vì hắn biết Tạ Bán Loan tuyệt không phải người tốt, chỉ cần cho đầy đủ lợi ích, để Tạ Bán Loan hướng về hắn không phải việc gì khó.
Cùng lúc đó, trong nhà một vài người.
“Cha, cha mua búp bê cho con sao?” Một cô bé lộc cộc chạy đến phòng cha, tò mò hỏi.
“Búp bê?” Người đàn ông sửng sốt, “Cha không mua.”
“Thế nhưng, búp bê đang ở trong phòng con mà.” Cô bé nghoẹo đầu, tò mò hỏi, “Nó còn biết đi nữa!”
Khuôn mặt người đàn ông đột nhiên biến sắc, trông thấy ở cửa phòng mình không biết từ lúc nào xuất hiện một con búp bê, còn nâng cao khuôn mặt tươi cười, nhìn hết sức quỷ dị.
Ngay sau đó, búp bê cử động.
Nó nhanh như thiểm điện, đảo mắt đã tới trên bờ vai cô bé, ngón tay nhẹ nhàng ma sát cổ cô bé.
“Tôi muốn thiếp mời của Mạnh Bách Khí.” Thanh âm máy móc truyền ra từ miệng búp bê, “Đưa cho tôi!”
“Cha...Cha ơi.” Cô bé không biết xảy ra chuyện gì, bây giờ lại không thể động đậy, chỉ có thể khóc nhìn cha mình.
“Cậu...Cậu đừng nhúc nhích, tôi cho, tôi cho.” Người đàn ông luống cuống lấy thiếp mời ra, “Cậu thả con gái tôi ra đi.”
Búp bê dùng sức hút thiếp mời vào trong bụng, sau đó mới nhảy khỏi bờ vai cô bé, “Địa phủ phá án, nhanh chóng rời đi.”
Người đàn ông vội vàng ôm lấy con gái, không dám nói thêm câu gì, lập tức gọi vợ trở về, đặt một chuyến du lịch nước ngoài cho cả nhà xuất ngoại.
Người của địa phủ đến xử lý Mạnh Bách Khí, tôm tép như bọn họ không nên dính vào thì hơn!
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Bán Loan: Luôn cảm thấy mình rất giống nhân vật phản diện. Khác nhân vật chính trong nhà xuất hiện dị tượng, tôi chính người phụ trách tạo ra hiện tượng dị tượng cho người khác.
Ngô Bất Lạc:... Tại sao anh lại thích tôi chẳng lẽ trong lòng không thấy bức bách sao?