Không Tin Tà

Chương 122: Chương 122: Chuyển Luân Vương (6)




Một thăng gạo là ân, một đấu gạo là thù.

*Khi người khác gặp khó khăn, bạn giúp người ta nhỏ thôi thì người ta sẽ cảm kích bạn nhưng nếu giúp quá nhiều dễ sinh ra ỷ lại, một khi không giúp nữa sẽ khiến người ta căm hận bạn.

Lúc toàn bộ nạn dân tràn vào thành, rất nhiều người bắt người bắt đầu trách cứ Lâm Phúc vì sao không xuất ra lương thực cứu tế nạn dân như ngày trước, hại nạn dân đi cướp lương thực của bọn họ?

Nếu là thường ngày, Lâm Phúc nói lương thực nhà mình bị cướp sẽ có người tin, nhưng bây giờ lại không có bất kỳ ai tin.

“Bất Lạc, chúng ta không cứu hắn sao?” Mộc Sơ Nhất nhìn Ngô Bất Lạc, bọn họ đã ở chỗ này nhìn rất lâu rồi, nhưng Bất Lạc mãi không cho bọn họ động thủ.

“Hiện tại đi cứu hắn cũng vô dụng, hắn sẽ không dễ dàng rời đi cùng chúng ta.” Sở Nhạc ở bên cạnh tiếp lời, “Lâm Phúc là kiểu người không đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định. Nếu chúng ta mang hắn đi trước lúc đó, hắn nhất định sẽ còn cảm thấy có lỗi với người trong thành, hiện tại để hắn biết thêm nhân gian hiểm ác cỡ nào rồi hãy đi cứu hắn.”

Ở phương diện nhìn người, Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc có thể xưng là đại lão trong nghề.

“Cứ chờ đi.” Tạ Bán Loan ngáp một cái, “Tôi thấy còn phải đợi thêm hai ngày mới được, có câu nói rất hay, giết người phóng hỏa đai lưng vàng, xây cầu làm đường chết mất xác, Lâm Phúc chắc chắn cũng có kết cục này. Nếu nhà hắn có quyền, có lực lượng vũ trang, hoặc là ở thái bình thịnh thế, thì có thể làm một thánh nhân, nhưng ở niên đại này, đừng nghĩ.”

Haiz, người có giá trị vũ lực đều nói vậy, Mộc Sơ Nhất và Trương Dịch mặc dù không đành lòng nhưng cũng không tùy tiện xuống dưới, nếu không đến lúc xảy ra chuyện thật, hai người họ không có năng lực cứu vãn.

Hai ngày không đủ khiến tòa thành này thay đổi điều gì, nhưng đủ để Lâm Phúc hăng hái lúc mới đầu biến thành tâm như tro tàn hiện tại.

Toàn bộ cửa hàng của Lâm gia đều bị cướp hết, trạch viện cũng bị đốt đi. Hạ nhân Lâm gia người trốn kẻ chạy, có lương tâm sẽ khuyên Lâm Phúc đi cùng, không có lương tâm còn quét sạch tài sản Lâm gia.

Đó không phải vì những người này bản tính xấu, trái lại, hạ nhân Lâm gia tốt hơn so với đại đa số người. Chỉ là sống chết trước mắt, nhiều khi bản năng sẽ vượt trên đạo đức.

Động vật tại thời khắc sống còn cũng sẽ vứt bỏ những con già bị thương bị bệnh, con người chẳng phải cũng là một loài động vật sao?

“Chúng ta rời khỏi nơi này thôi.” Ngô Bất Lạc thấy Lâm Phúc đã mất hết ý chí mới chậm rãi đi tới, “Tòa thành này sẽ bị phá hủy ngay thôi, ngươi ở lại đây cũng vô dụng, chi bằng rời đi cùng bọn ta, tới nơi khác xem xem, nói không chừng ngươi còn có thể Đông Sơn tái khởi.”

Lâm Phúc quay đầu, trông thấy đám người Ngô Bất Lạc, “Các ngươi cảm thấy ta nên đi ư?”

“Nơi này đã phá, ngươi không đi còn làm gì?” Trương Dịch cau mày nói, “Ngươi ở lại nơi này cũng không có tác dụng gì. Ngươi cũng thấy đấy, người ở đây đã không còn tin tưởng ngươi nữa.”

Lâm Phúc vẫn đần độn đứng đó, “Gốc rễ Lâm gia ở đây, giờ Lâm gia đã hủy, một mình ta đi nơi khác thì có ý nghĩa gì chứ?”

“Tôi có thể đánh ngất hắn không?” Mộc Sơ Nhất nhìn Ngô Bất Lạc xin ý kiến, “Tôi thấy hắn thật là phiền phức.”

“Ừm.” Ngô Bất Lạc nhẹ gật đầu.

Lâm Phúc bị Mộc Sơ Nhất đánh bất tỉnh khiêng đi.

Chậc, đến cuối cùng vẫn phải dùng bạo lực giải quyết vấn đề.

Lúc Lâm Phúc tỉnh lại đã đến một nơi xa lạ.

“Ngươi tỉnh rồi.” Mộc Sơ Nhất đang cố gắng nhóm lửa, “Ta ra tay đâu nặng lắm, sao ngươi ngủ lâu vậy chứ?”

Lâm Phúc sờ đầu tỉnh lại, tò mò nhìn người xung quanh. Sau khi ngủ một giấc dài, tâm trạng của hắn đã ổn định hơn nhiều, ít nhất không tâm như tro tàn giống trước.

“Đây là nơi nào?”

“Nhà thợ săn trên núi.” Trương Dịch từ bên ngoài trở về, đặt mấy con thỏ xuống đất, “Bên ngoài bây giờ rất nhiều địa phương náo loạn thiên tai, chỉ có trong rừng sâu núi thẳm có thể yên ổn một thời gian.”

“Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, triều đại nào cũng không tránh khỏi thiên tai nhân họa. Có thể giữ được một cái mạng đã là tốt rồi. Rất nhiều phú hộ trong thành đã bị đánh chết bên đường.” Tạ Bán Loan ở bên cạnh giễu cợt một câu, “Ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi đi, một hai ngày nữa đến địa phương xem xem. Đúng rồi, đường đến kinh thành như nào chắc ngươi biết chứ.”

“Biết sơ sơ.” Lâm Phúc nhẹ gật đầu, “Mọi người muốn đi kinh thành à?”

“Không nơi nào an toàn bằng dưới chân thiên tử.” Ngô Bất Lạc thuần thục giết thỏ lột da, “Sở Nhạc, lấy ít nấm cho tôi.”

Sở Nhạc mặt không cảm xúc đưa một cây nấm qua.

Ngô Bất Lạc không thèm nhìn, nhét cây nấm vào bụng thỏ.

Lâm Phúc đang định hỏi, thấy động tác của Ngô Bất Lạc, mí mắt giật giật, cả người biến sắc.

“Chờ đã, cây nấm đó không ăn được.” Lâm Phúc vội vàng ngăn cản, “Ta...Nhà ta có cửa hàng bán lâm sản, thế này đi, nếu các vị ân công tin tưởng thì để thỏ với nấm để ta làm cho.”

Nhìn tư thế xách thỏ của Ngô Bất Lạc liền biết hắn chưa từng làm lần nào, có điều giết thỏ vẫn khá nhanh gọn.

Ầm ĩ một lúc, chút ưu sầu trong lòng Lâm Phúc đã bay biến.

Nếu không ngó ngàng gì, hắn cảm thấy mình sẽ không bị nạn dân đánh chết mà sẽ vì ăn phải nấm độc mà chết ở đây!

“Ngươi biết làm, vậy thì tốt quá rồi.” Ngô Bất Lạc thở phào.

Chuyện này không thể trách hắn, hắn chỉ biết pha mì tôm với nướng thịt thôi. Bình thường thịt để nướng cũng không cần hắn giết, trong siêu thị có sẵn thịt với gia vị!

“Sở Nhạc, anh muốn hạ độc chết chúng tôi à? Cây nấm đủ mọi màu sắc thế này mà cũng hái?” Tạ Bán Loan không buông tha bất kỳ cơ hội chế nhạo Sở Nhạc nào.

“Nói cứ như cậu biết ấy.” Sở Nhạc cười khẩy, “Tôi không ăn nấm, chẳng phải con người các cậu mới ăn thứ này à?”

“Anh đừng có quên hiện tại anh cũng là người, anh cũng phải ăn.”

“Mạnh bà nói chúng ta sẽ không chết, ăn một chút cũng chả sao.”

...

Lâm Phúc nghe thấy Sở Nhạc và Tạ Bán Loan cãi lộn, vẻ mặt đờ đẫn.

Mấy người này chắc ăn phải nấm độc rồi, thấy không, đều đang nói mê sảng.

Dừng chân trên núi lâu, kiếm được nhiều thịt khô và quả dừa làm lương thực, đám người mới bắt đầu tiếp tục đi tới kinh thành.

So với những nạn dân đói bụng không có sức, tốc độ của bọn họ nhanh hơn nhiều.

Sở Nhạc bây giờ dù không phải thân cương thi nhưng giá trị vũ lực vẫn không thể xoi mói, cường đạo sơn tặc cướp bóc gặp phải trên đường đi hầu như đều thành nguồn tiền của bọn họ.

Không có súng hay đại bác, kẻ địch làm cho chúng ta.

Vốn bọn họ chỉ có thịt khô làm lương khô, ăn sắp ói ra rồi, lúc này bọn sơn tặc hăm hở đến đưa lương khô và gia vị, còn may mắn lấy được mấy con ngựa!

Có mấy con ngựa này thay đi bộ, tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều.

Sở Nhạc cuối cùng cũng hot, dùng kinh nghiệm sống nhiều năm dạy mọi người cưỡi ngựa.

Đến kinh thành, tình hình tốt hơn bọn họ tưởng nhiều, chỉ là bọn họ không vào được thôi.

Không có giấy thông hành, không có tiền căn bản không qua được cửa thành.

Cũng không thể xông vàoooo.

“Mọi người chờ tí.” Ngô Bất Lạc xua xua tay, “Đợi lát nữa tôi mang mọi người vào.”

Hở???

Ngoại trừ Sở Nhạc ra, những người còn lại không biết Ngô Bất Lạc định làm gì, lấy đâu ra tự tin như thế?

Sở Nhạc ôm tay dựa tường, không chớp mắt nhìn Ngô Bất Lạc rời đi.

Ngô Bất Lạc cũng không làm gì, hắn chỉ rửa sạch mặt, đứng trên con đường bắt buộc phải qua để vào thành.

Ừm, chờ một tên quyền quý vừa thấy hắn đã yêu.

“Bất Lạc không phải muốn đi trộm giấy thông hành chứ?” Mộc Sơ Nhất lo lắng, “Nhưng không dễ trộm.”

“Trộm giấy thông hành cũng không dùng được, sẽ có kiểm tra.” Lâm Phúc rụt đầu nói, “Thật ra nhà ta có mấy bà con xa ở đây, nhưng chúng ta hiện tại không vào được nên không thể liên lạc.”

“Vậy chẳng phải vô dụng.” Mộc Sơ Nhất thở dài nói.

Không ít người bị ngăn ngoài cửa thành giống bọn họ, đa phần trông đều phong trần mệt mỏi, e rằng đều từ nơi khác chạy tới. Người hơi có chút của cải đều biết, một khi thế đạo hỗn loạn, chỉ có trong hoàng thành mới có thể may mắn giữ được tính mạng.

Khoảng tầm nửa ngày, Ngô Bất Lạc trở lại.

Hắn đang ngồi trên xe ngựa quay về.

“Mọi người lên xe.” Ngô Bất Lạc ngoắc ngoắc tay, ngồi bên cạnh hắn là người trung niên khí thế uy nghiêm, ánh mắt nhìn Ngô Bất Lạc tràn đầy sủng ái.

Mọi người:...Cmn, đừng bảo Ngô Bất Lạc thật sự có huyết thống hồ tộc nhé.

Sở Nhạc: Hừ!

Chở Ngô Bất Lạc quay về nghe nói là một quan lớn đủ để thao túng triều chính.

Đám Ngô Bất Lạc được an bài vào một trạch viện ở đoạn đường tốt và hoàn cảnh cũng rất tốt, quần áo mỹ thực châu báu đưa tặng như không cần tiền.

“Công tử, ngài còn muốn cái gì cứ trực tiếp căn dặn nô tỳ là được.”

“Không cần, các ngươi ra ngoài trước đi, ta trò chuyện với huynh đệ của ta một chút.” Ngô Bất Lạc xua xua tay, thị nữ và tiểu tư nhanh nhẹn đi ra.

Ngô Bất Lạc vươn vai một cái, ăn chút đồ ăn, lúc này mới thoải mái hơn nhiều.

Thế này mới là cuộc sống chứ.

Suốt ngày đi theo mọi người màn trời chiếu đất, suýt nữa thì coi nơi này tất cả đều là người tốt.

Cả đám đánh chén một bữa no nê rồi tới phòng Ngô Bất Lạc, định thảo luận các chuyện cần làm bước kế tiếp.

Hiện tại đã tới kinh thành, sau đó thì sao?

“Chúng ta đổi bản đồ, nhưng Lâm Phúc không có biểu hiện gì khác thường.” Lộ Đông nói, “Hắn thật sự là trọng điểm lần thí luyện này của chúng ta à?”

Không phải Lộ Đông không tin tưởng Lâm Phúc, mà là dọc đường Lâm Phúc cứ như người câm, không nói gì nhiều, ăn uống gì cũng theo đám bọn họ, chưa từng buồn rầu, thật sự vô cùng bớt lo. Nhưng cứ như vậy mãi lại khiến người ta không khỏi bồn chồn trong lòng.

“Trừ hắn ra, cậu cảm thấy còn ai có thể là trọng điểm?” Ngô Bất Lạc hỏi ngược lại, “Đã là thí luyện thì nên có trọng điểm. Thành trấn đầu tiên chúng ta đến ngoại trừ Lâm Phúc, những người khác chúng ta tiếp xúc càng không có khả năng. Hiện tại hắn vẫn không có chuyện gì, chứng tỏ có liên quan tới hắn.”

“Yên lặng theo dõi kỳ biến đi.” Sở Nhạc thở dài, “Chúng ta cũng không có biện pháp nào khác.” Chỉ có một con đường để đi.

Biến số tới rất nhanh.

Sau khi đám Ngô Bất Lạc vào ở trạch viện, quan lớn rất ít tới.

Điều này không hợp lý.

Ngô Bất Lạc thăm dò thị nữ mới biết hóa ra gần đây trong triều đình có rất nhiều tấu chương vạch tội quan lớn, quan lớn thân mình còn lo chưa xong, tạm thời không có thời gian tới gặp hắn.

Chiếu theo dáng vẻ hỏi han ân cần đối với Ngô Bất Lạc trước đó của quan lớn là biết chắc chắn đã làm không ít việc trái lương tâm. Bây giờ khắp nơi mất mùa mà hắn vẫn có nhiều tiền như vậy, quan viên trong triều không vạch tội hắn thì vạch tội ai?

Lâm Phúc ngày ngày tiều tụy, về sau Ngô Bất Lạc lấy mấy của quý trong nhà quan lớn bán được một đống tiền mang về, mua không ít lương thực để hạ nhân làm thành màn thầu giao cho Lâm Phúc để Lâm Phúc ra ngoài cứu tế nạn dân.

Phương pháp này rất có hiệu quả.

Lâm Phúc như hít phải thuốc lắc, đi khắp nơi trong thành lấy danh quan lớn kêu gọi quyên tiền, khi quan lớn tới thì Ngô Bất Lạc chỉ cần lấy cớ tích lũy thanh danh giúp hắn là được, khiến quan lớn cảm động dạt dào, nếu Ngô Bất Lạc là nữ, nói không chừng hiện tại đã bị hắn cưới về nhà.

Thế nhưng nạn đói kiểu này sao một chút lương thực có thể cứu tế được?

Trị ngọn không trị gốc, trái lại khiến cho nạn dân phụ cận cũng bắt đầu đổ về hướng này, lương thực trong thành ngày càng đắt đỏ, bất đắc dĩ, màn thầu cũng chỉ có thể càng ngày càng nhỏ đi và trộn lẫn mấy thứ giúp no bụng nhưng không ăn được. Dù vậy cũng cung không đủ cầu.

Quốc gia sắp loạn, mưa gió nổi lên.

Lúc này, có người đề xuất thiên tử dùng cổ pháp tế trời, ban xuống tội kỷ chiếu* thỉnh cầu ông trời mưa thuận gió hòa, tạm thời ổn định dân tâm.

*tội kỷ chiếu: chiếu thư tự trách tội mình

Mà cái gọi là cổ pháp, chính là bắt người tế trời.

Người để tế trời còn nhất thiết không được là người bình thường, mỗi người phải có ngày sinh tháng đẻ phù hợp.

Thậm chí ngay cả tiểu hoàng tử không được sủng ái trong hoàng thất cũng đưa thẳng lên tế đàn, còn Lâm Phúc bị làm tế phẩm “thiện nhân” đưa lên.

Người dẫn đầu đi bắt người chính là quan lớn bị Ngô Bất Lạc mê hoặc.

Hắn mang hơn ngàn người bao vây nơi này cực kỳ chặt chẽ, một con ruồi cũng bay không lọt.

Chính vì hắn bị Ngô Bất Lạc mê hoặc cho nên khi đối mặt với biện pháp đơn giản kiểu này, hắn chắc chắn sẽ không thả Lâm Phúc đi.

Lâm Phúc gần đây ở kinh thành làm việc thiện tích đức, thanh danh mọi người đều biết, hắn muốn chạy cũng chạy không thoát.

Huống chi Lâm Phúc không định chạy.

“Phương pháp tế trời này ta chưa từng nghe qua, ngươi muốn đi thật ư?” Ngô Bất Lạc nhìn Lâm Phúc bằng ánh mắt phức tạp, “Nếu ngươi không muốn đi, bọn ta lúc nào cũng có cách đưa ngươi trốn đi.”

“Hiện tại bất kể phương pháp này có tác dụng hay không cũng phải có người hi sinh.” Lâm Phúc nghiêm mặt nói, “Ta thật sự rất biết ơn các ngươi đã cứu ta, nhưng ta không chết thì người khác sẽ chết.”

“Ngươi có thể đừng ngu ngốc như thế không?” Tạ Bán Loan nghe không nổi nữa, “Người khác chết hay không mắc mớ gì đến ngươi. Cho dù chết rồi thành quỷ cũng không tìm ngươi báo thù.”

“Nhà ta chỉ còn một mình ta.” Lâm Phúc nở nụ cười, “Nhà ta trước đây rất lâu có xuất thân cường đạo. Tổ phụ tổ mẫu của ta sợ tổ tiên sát nghiệt quá nặng chuyển nhà, sau đó không ngừng làm việc thiện tích đức, thật ra cũng không phải vì làm việc tốt, chỉ là hi vọng rửa sạch tội nghiệt trên người mình mà thôi. Nhà ta làm việc thiện trăm năm, mãi đến đời ta, phụ mẫu ta trước khi lâm chung còn áy náy vì không thể làm được tốt hơn.”

“Hiện tại Lâm gia đã không còn, ta vốn không có mặt mũi đi gặp phụ mẫu và tổ phụ tổ mẫu, cũng không có thê nhi, không có bằng hữu, lẻ loi một mình, có thể cứu mạng một thiện nhân khác, thiện nhân này có thể đi cứu nhiều người hơn, cớ sao không làm?” Lâm Phúc tự có lý của mình, “Nếu ta hiện tại có gia thất sẽ không ra quyết định này. Nhưng giờ ta chỉ còn một mình, có thể quyết định sống chết của mình.”

“Ngươi...Ngươi!” Mộc Sơ Nhất tức giận đến mức nói không ra lời, chưa từng thấy ai muốn đi chết thế này.

“Cảm ơn các ngươi.” Lâm Phúc cúi người thật thấp, “Dù ta xuống Hoàng Tuyền cũng sẽ cầu phúc cho các ngươi.”

Nói xong, Lâm Phúc tự mình đi ra.

Lửa lớn cháy hừng hực.

Ông trời không vì một trận hiến tế mà cho mưa lớn xuống, loại tình tiết này chỉ xuất hiện trong phim truyền hình thôi.

Hiện thực tàn khốc là, lửa cháy rất lâu, đốt người đến khi không còn âm thanh vẫn chưa ngừng.

Đám Ngô Bất Lạc bị người của quan lớn nhìn chằm chằm, căn bản không thể lên cứu người.

Đến khi lửa tắt, đã là ba ngày sau.

Lâm Phúc bị thiêu không còn hình người.

Người hiến tế chết, thi thể sẽ được hoàng đế “đạt phát từ bi” đưa đến mộ địa hoàng gia hạ táng, mọi người ca tụng công đức, hầu như bị sự độ lượng của hoàng đế cảm động khóc, hoàn toàn không nghĩ tới người bị chết kia đến cùng có nguyện ý vào ở trong mộ địa này hay không.

Lúc binh lính vận chuyển thi thể Lâm Phúc, một hòn đá nhỏ tròn trịa từ trong thân thể Lâm Phúc lăn ra.

Không, không đúng, không phải cục đá.

Trong đầu Ngô Bất Lạc sấm sét vang dội, như muốn đánh chết kẻ ngu này.

Thiện nhân dễ tìm thế à?

Từ đầu tới đuôi chỉ có Mạnh bà nói nơi này là chỗ thí luyện, nhưng bọn họ căn bản chưa từng xác nhận qua, Mạnh bà nói thì nhất định đúng à?

Nếu như...

Ngô Bất Lạc định tiến lên nhặt vật kia, như vậy có thể xác nhận mình đoán có đúng không. Thế nhưng không đợi Ngô Bất Lạc chạm tay vào, cục đá kia đã chiu một cái biến mất, ngay sau đó đám người bọn họ cũng bất tỉnh toàn bộ.

Ok, khỏi cần xác nhận!

Trước khi ngất đi, điều không hiểu trong lòng Ngô Bất Lạc rốt cuộc đã rõ.

Bọn họ bị Chuyển Luân Vương đùa giỡn.

Nơi này căn bản không phải chỗ thí luyện gì cả, mà chính là kiếp trước của A La mà họ muốn tìm.

Lâm Phúc chính là một trong chín kiếp của A La.

Còn hòn đá nhỏ kia chính là xá lợi bọn họ muốn tìm!

- - -- -- -- -- -- -- -- --

“Kiếp thứ nhất thất bại.” Chuyển Luân Vương đối với điều này không ngoài dự đoán, có điều trải qua một lần này, đám Nghiệt Kính Đài chắc hẳn đã hiểu.

Dưới huyết hà căn bản không phải chỗ thí luyện gì, mà là nơi luân hồi.

Ha ha, chả trách ngay cả Sở Nhạc cũng không biết, hắn ngủ ngàn năm, làm sao biết bên bọn họ cũng đã thay đổi? Trước kia quả thực có tiền lệ Thập Điện Diêm Vương lập ra mười tám tiểu địa ngục, nhưng giờ thời thế đã thay đổi, tên gọi của mười tám tầng địa ngục đều đã sửa lại, tiểu địa ngục bị xóa bỏ hết, trong huyết hà đâu còn nơi thí luyện nữa.

Chuyển Luân Vương quản lục đạo luân hồi, huyết hà đương nhiên có công hiệu tương tự.

Chỉ là trên cầu Nại Hà đi tới kiếp sau, còn dưới cầu Nại Hà đi tới kiếp trước.

Đi càng sâu xuống huyết hà, sẽ tới kiếp càng xa xưa.

Đám Ngô Bất Lạc sở dĩ mỗi lần đều hôn mê là bởi vì bọn họ liên tục chìm xuống huyết hà, khó mà chịu được lực lượng của lục đạo luân hồi.

Dù sao bọn họ cũng không phải âm quan trong điện Chuyển Luân Vương, cũng không được huyết hà chấp nhận.

Âm quan trong điện Tần Quảng Vương luôn có tư duy định tính.

Chỉ cần bảo bọn họ nơi này là chỗ thí luyện thì bọn họ lập tin ngay. Ai, thi đến ngu người rồi.

“Phủ quân, thật ra A La này cũng không tệ lắm.” Mạnh bà có chút ấn tượng.

Đừng tưởng thiện nhân mười đời rất phổ biến, trái lại, thiện nhân liên tục mấy đời rất hiếm gặp.

Rất nhiều thiện nhân có kết cục không tốt đẹp.

Bởi vì tâm hiền lành có nghĩa là nhẹ dạ, dễ bị lừa. Thiện nhân bị lừa mà chết có rất nhiều, thiện nhân thanh danh quá lớn chết vì bị ghen ghét đố kỵ cũng rất nhiều.

Liên tục chuyển thế đều là thiện nhân như A La, đừng nói Mạnh bà, dù Chuyển Luân Vương cũng sẽ nhớ. Bởi vậy, lúc nhóm âm quan này tới, bọn họ đã hiểu rõ đầu đuôi sự tình.

Đám Nghiệt Kính Đài đến là để thu thập xá lợi của A La chín kiếp trước, dùng để bù đắp thần cốt.

Thiện nhân mười đời, trời cao luôn cho sinh cơ nhiều hơn người khác một đường.

Không thấy muôn đời thiện nhân La Tích Đao chưa từng tu hành mà có thể lên làm Tần Quảng Vương sao?

Nếu không phải Thiên Đình biến mất, các thần tiên đa phần vẫn lạc, số ít đại năng đã đi tới Thiên Ngoại Thiên thì muôn đời thiện nhân như La Tích Đao lên Thiên Đình thấp nhất là cấp bậc thượng tiên.

“Vậy cũng phải dựa theo quy củ.” Chuyển Luân Vương vươn tay, viên xá lợi biến mất thuộc về Lâm Phúc đã tới tay hắn, “Mạnh bà, cầm cái hộp ra đây bỏ xá lợi vào. Nghịch thiên tu bổ thần cốt, nhất định phải trả giá một vài thứ, xá lợi này công hiệu không tồi, nếu hoàn toàn tu bổ xong, chưa chắc kém hơn thần cốt. Thần cốt cũng chỉ hữu dụng với người cố định thôi.”

Người không thể trở thành thần mới cần thần cốt.

Đã là thần, toàn thân không có một khối thần cốt, hoặc là nói, mỗi khối xương trên người đều là thần cốt.

“Phủ quân, đám Nghiệt Kính Đài tiếp theo hẳn sẽ tới kiếp thứ hai của A La.” Mạnh bà nhanh chóng cầm hộp tới, “Hà hà, bọn họ lần này muốn tìm A La sẽ không dễ đâu.”

Kiếp thứ nhất Lâm Phúc coi như phúc lợi của tân thủ.

“Thể chất của Nghiệt Kính Đài quả thực rất thuận tiện.” Chuyển Luân Vương nở nụ cười, “Không biết lần này bọn họ muốn tìm thế nào?”

Đang lúc rảnh rỗi, có thể thoải mái ngồi xem kịch vui.

Tác giả có lời muốn nói:

Đám người Ngô Bất Lạc lấy được xá lợi trở về: A La, có muốn biết kiếp trước kiếp trước trước kiếp n trước của mình như thế nào không?

A La:???

Ngô Bất Lạc: Tôi có thể nói cho anh biết chín đời trước anh chết thế nào. Wow, đủ loại kiểu chết luôn đó.

A La: Cảm ơn, không cần.

chưa beta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.