Lúc Mạnh bà trở lại, trông thấy trước mặt Chuyển Luân Vương đã bày ba viên xá lợi.
Nói cách khác, đám Ngô Bất Lạc đã thất bại ba lần.
Được rồi, nghĩ theo hướng tích cực, nhà mình nói thế nào cũng đã thành công hai lần đúng không?
“Phủ quân, có người bên điện Tần Quảng Vương đến.” Mạnh bà cúi đầu nói.
“Họ Thôi à.” Chuyển Luân Vương thuận miệng nói, “Trừ hắn ra, La Tích Đao sẽ không phái được ai nữa có thời gian rảnh rỗi đến.”
“Phủ quân nói vậy là quá coi thường tôi rồi.” Thôi Phán quan mỉm cười hành lễ với Chuyển Luân Vương, “Hạ quan liên tục chạy việc suốt mấy tháng mới có được một ngày rảnh rỗi tới tìm phủ quân bàn bạc.”
“Cô đi xuống trước đi.” Chuyển Luân Vương bảo Mạnh bà.
“Vâng.” Mạnh bà vô cùng thức thời, biết điều gì mình có thể nghe, điều gì mình không thể nghe.
“Xin hỏi phủ quân, đám Ngô Bất Lạc có khỏe không? Mắt thấy đã qua hơn nửa năm, bọn họ không hề có chút tin tức nào, thực sự khiến thuộc hạ có chút lo lắng.” Thôi Yếu muốn bắt đầu từ việc nhỏ trước.
“Bọn họ còn đang chơi ở trong Luân Hồi.” Chuyển Luân Vương mỉm cười nói, “Nhưng bây giờ có lẽ chúng nó sẽ bắt đầu cảm thấy cáu kỉnh một chút.”
“Vậy mà đang ở dưới huyết hà?” Thôi Yếu khẽ nhíu mày.
Thế giới Luân Hồi dưới huyết hà không đơn giản, cần tiêu hao linh khí của âm quan. Ở nơi đó, gần như tất cả thần quỷ đều không thể sử dụng một chút pháp thuật nào, ngay cả Thôi Yếu thân là Phán quan xuống dưới cũng cùng một kết quả đó.
Bởi vì luân hồi kiếp trước là chuyện đã xảy ra, sẽ không cho phép biến số lớn sinh ra.
“Đúng vậy.” Chuyển Luân Vương cười nói, “Ở đây qua nửa năm, trong Luân Hồi là mười hai năm.”
Thời gian mười hai năm đủ để bọn họ sa sút tinh thần, phiền muộn nóng nảy.
Trước đó bọn họ mới có bao lớn?
Cho dù không ngừng nói với mình đây là thế giới Luân Hồi, nhưng nửa đêm tỉnh mộng, chẳng lẽ sẽ không hoài nghi cảnh tượng mình thấy đến cùng là thật hay giả?
Chuyển Luân Vương căn bản không nghĩ tới việc bỏ sức để tôi luyện bọn họ hay chơi trò ngáng chân, bởi vì thời gian xoay vần đã khiến bọn họ gặp khó khăn lớn nhất.
Thời gian mới là thứ đáng sợ nhất.
- - -- -- -- -- -- -- --
Có thất bại lần thứ nhất và thứ hai, khả năng chịu áp lực của đám Ngô Bất Lạc nâng cao lên rất nhiều.
Bọn họ cũng rõ ràng, tiền kiếp của A La đến để khắc bọn họ. Kiếp thứ nhất bọn họ không tin tưởng Lâm Phúc bình thường lại vô thường, kiếp thứ hai lại bị một cô gái lừa gạt. Mắt thấy không nhất định là chân thực, trời mới biết những việc thiện kia đến cùng là ai làm!
Bởi vậy, kiếp thứ ba, đám Ngô Bất Lạc quan sát đề phòng sít sao, sau khi vị đại thần này bị xét nhà chém đầu rốt cục suôn sẻ lấy được xá lợi!
Kiếp thứ tư, A La chuyển sinh thành một con yêu quái nhện độc độc nhất. Nhưng con nhện độc này lại khăng khăng học người ta cầu Phật vấn đạo, một lòng hướng thiện, cuối cùng bị một đạo sĩ thèm muốn nội đan của nó giết chết.
Đám Ngô Bất Lạc đánh lén đạo sĩ, lấy được nội đan nhện độc, cũng chính là xá lợi.
Kiếp thứ năm, đám Ngô Bất Lạc không thể thuận lợi tìm được chuyển thế của A La, ngay cả hắn chết lúc nào cũng không biết, đương nhiên không lấy được xá lợi.
Đến lúc này, trong tay Chuyển Luân Vương đã có được ba viên xá lợi, nhưng bọn Ngô Bất Lạc không hay biết, chỉ là tâm trạng ngày càng gắt gỏng.
Vốn tưởng rằng có thể lấy được xá lợi dễ như trở bàn tay, kết quả liên tục năm kiếp chỉ có hai kiếp liên tiếp đạt được xá lợi, chuyện này đối với đám người Ngô Bất Lạc không thể nghi ngờ là một thách thức to lớn.
Bọn họ sẽ nhận ra rằng trên thế giới này có rất nhiều thứ với sức bọn họ không thể đuổi kịp, cũng rất nhiều thứ bọn họ nhìn thấy được nhưng không thể chạm tới.
Mà trong năm thế giới này, điều duy nhất bọn họ có thể tin tưởng chỉ có mấy đồng bạn của mình, những người khác tất cả đều là người xa lạ, là khách qua đường vội vã.
Trong tình cảnh này, tình cảm giữa bọn họ sẽ ấm lên đồng thời cũng cảm nhận được sự bất lực nôn nóng và bất an.
“Còn lại bốn kiếp và bốn viên xá lợi, cho dù chúng ta lấy được toàn bộ cũng chỉ có sáu viên, đủ dùng không?” Mộc Sơ Nhất có chút uể oải.
“Biết đâu đủ thì sao, thần cốt có lớn có nhỏ, cùng lắm thì chúng ta làm cái nhỏ cho hắn.” Ngô Bất Lạc đương nhiên không thể để tinh thần mọi người suy sụp, “Một trăm bước đã đi được nửa rồi, chẳng lẽ chúng ta lại từ bỏ vào lúc này?”
Lời này nói đến trong tâm khảm của mọi người, bọn họ không hưởng thụ thời gian tốt đẹp mà khăng khăng tới đây, chẳng phải vì giúp A La tìm thần cốt về ư?
“Tôi thật không ngờ, các kiếp trước A La đều chết thảm như vậy mà hắn vẫn có thể làm được người tốt mười đời.” Tạ Bán Loan không khỏi cảm thán, trong mắt lại không thấy bao nhiêu tán thành, “Nếu là tôi, đối với những kẻ phụ lòng mình, cho dù tôi hóa thành lệ quỷ cũng phải giết chết từng người một.”
Tối thiểu qua nhiều lần Tạ Bán Loan sẽ nhịn không được giết chết những tên đó, nếu không bị ngăn lại, e rằng nơi này đã nhuộm đầy máu.
“...Các cậu đừng nói nữa.” Trương Dịch khoát khoát tay, “Cứ tiếp tục như thế nữa, tôi sợ khi gặp A La chuyện đầu tiên làm không phải đưa xá lợi cho hắn mà là cho hắn một đấm.”
“Một đấm +1.”
“Tôi cũng muốn cho hắn một đấm.”
...
Cả đám nói chuyện cười một phen khiến trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Liên tục không ngừng tìm người trong luân hồi, bọn họ thực sự sắp không kiên trì được nữa.
Mặc dù không biết tốc độ dòng chảy thời gian ở nơi này và bên ngoài chênh lệch bao nhiêu, nhưng bọn họ thực sự đã trải qua khoảng thời gian trong thế giới luân hồi. Mỗi thế giới ít nhất phải mất một đến hai năm, hiện tại đã qua năm thế giới, bọn họ ở lại chỗ này ít cũng mười năm rồi.
Nếu bọn họ vẫn còn là người bình thường, mười năm này chính là một nửa đời người của bọn họ.
Thế nhưng ở đây, vẫn chưa thấy tận cùng.
Dựa theo thời gian bây giờ để tính, bọn họ còn phải đợi thêm mười năm nữa.
Mà việc bọn họ cần làm cũng rất đơn giản, chính là quan sát, quan sát và quan sát.
Bọn họ không thể làm gì cả.
Bọn họ không thể trực tiếp đi giết A La kiếp trước, một khi nảy sinh ý nghĩ này lập tức sẽ có một lực lượng vô hình trói chặt bọn họ, thậm chí đá họ ra khỏi thế giới luân hồi này.
Cho nên bọn họ không thể hành động.
Chỉ có thể nhìn tên ngốc người tốt kia hết lần này đến lần khác bị người hại chết.
Điều duy nhất khiến bọn họ vui mừng là cái tên người tốt này đã bắt đầu biết bảo vệ tốt mình.
Ở kiếp lần trước, hắn đã có ý thức bảo vệ mình, chỉ là ngụy trang chưa đủ hoàn hảo nên mới không thể sống tiếp nữa.
Bây giờ cảnh tượng thay đổi, đã là kiếp thứ sáu.
Kiếp thứ sáu khá thú vị.
Vậy mà chuyển sinh đến thời trung cổ phương tây?
Ừm, lần này A La là một mục sư.
Điều này rất dễ nhận ra, bởi vì quang huy tỏa ra trên người mục sư là người thì đều thấy được, hơn nữa lần này địa vị A La rất cao, nghe nói là ứng cử viên giáo chủ tương lai rất được Giáo Đình xem trọng.
“...Mặc dù lần luân hồi này rất thú vị nhưng những thứ kia thật cmn khó ăn.”
“A La có thể chết sớm chút được không?”
“Này!”
“Không được, tôi đã ăn bánh mì ba tháng rồi, A La lúc nào mới chết?”
...
Địa Phủ lúc này.
A La đang nghỉ ngơi.
Sau khi xuất viện, hắn vốn nên chuyển công tác đến bộ phận văn chức, nhưng ngoài dự liệu, Hắc Bạch Vô Thường không trực tiếp điều hắn đi mà bảo hắn đợi thêm một chút, tận dụng khoảng thời gian này nghỉ ngơi cho tốt.
Khiến A La bất ngờ nữa là, cả đám Ngô Bất Lạc đều không thấy đâu.
Không ở Địa Phủ, cũng không ở nhân gian.
Biến mất không còn tăm hơi.
Một người không thấy đâu thì thôi, đằng này tất cả mọi người đều biến mất, điều này khiến A La không thể không suy nghĩ nhiều.
Nhưng có nghĩ nhiều thế nào đi nữa, A La cũng cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Bọn họ rốt cuộc đi đâu rồi?” A La chặn Hắc Bạch Vô Thường hơn một tháng, cuối cùng cũng chặn được người.
Tề Ngọc sắp điên luôn.
A La không còn pháp lực mà sao vẫn chặn người được thế? Hắn đã né hơn một tháng vẫn không tránh thoát!
“Bọn họ đang thi hành nhiệm vụ cơ mật.” Tề Ngọc cười trấn an, “Tôi không thể nói cho cậu, đây là quy định.”
“Anh nói dối.” A La kiên định đáp trả, “Tôi điều tra ghi chép nhiệm vụ gần nhất, bọn họ hẳn đang trong kỳ nghỉ, nhưng tôi không thấy ghi chép bọn họ nghỉ phép.”
“À, vậy chắc tôi nhớ lầm, bọn họ chắc ra ngoài du lịch rồi.”
“...Du lịch sao lại không có chút tin tức nào? Dù ở trong phân bộ Nghịch Âm Minh thì di động của bọn họ cũng vẫn có tín hiệu, nhưng giờ lại không có.” A La tiếp tục nói, “Bọn họ không còn ở thế giới này, đúng không?”
...Cậu đã biết thì còn đến hỏi tôi làm gì?
Trong chớp mắt, Tề Ngọc gần như tuyệt vọng.
Vì sao hắn không cùng ra ngoài với Hồng Anh? Tại sao lại ở đây để bị A La chặn? Vì cái gì hắn phải ở chỗ này hả hả hả?
“Tôi muốn biết bọn họ đi đâu.” A La hít một hơi thật sâu, “Ít nhất hãy nói cho tôi biết, bọn họ sẽ không đi làm chuyện gì khiến tương lai hối hận.”
“Sao cậu biết bọn họ sẽ hối hận?” Tề Ngọc buồn cười hỏi lại. Đã cố gắng dù sao cũng tốt hơn không cố gắng, nếu bọn họ không đi, e rằng sẽ hối hận cả đời.
“Bọn họ không hối hận, tôi biết.” A La trầm mặc một hồi nói, “Trở thành âm quan sẽ phải gặp phải đủ loại nguy nan, tôi đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Lúc ở bộ quốc an, tôi không chỉ một lần trông thấy đồng nghiệp bên cạnh lần lượt giảm bớt, so với tôi bọn họ bất hạnh hơn nhiều, ít nhất tôi sẽ không chết, tôi cũng không có gánh nặng. Hiện tại thành bộ dạng này là do tôi không cẩn thận phạm sai lầm, không liên quan đến bọn họ. Tôi không muốn bọn họ vì tôi mà mạo hiểm.”
Đây có lẽ là điểm khác biệt của A La.
Bản thân hắn ở nhân gian đã là “Cảnh sát đặc biệt”, đã sớm giác ngộ với hi sinh và nguy hiểm khó khăn, nhưng đám Ngô Bất Lạc thì không.
Đối với đám Ngô Bất Lạc mà nói, bọn họ vẫn chỉ dừng lại ở khái niệm “Âm quan là công việc“. Trong mắt bọn họ, công đức và pháp khí quan trọng hơn so với bản thân âm quan.
Nhưng với A La, chức trách sau khi trở thành âm quan cao hơn cả những vật ngoài thân đó.
Tề Ngọc không thể trái lương tâm nói A La như vậy không tốt.
Trên thực tế, nhiều người như A La mới khiến Địa Phủ trở nên tốt hơn.
Có điều Tề Ngọc đã nhìn thấy rất nhiều âm quan giống A La, hầu như đều gặp phải đủ loại trắc trở từ rất sớm mà chuyển văn chức hoặc trực tiếp chuyển thế.
Không phải nói không có lòng trách nhiệm là đúng, chỉ là Tề Ngọc hi vọng âm quan như A La lúc cân nhắc nhiệm vụ hãy suy nghĩ cho mình một chút.
Bất kể dương gian hay âm phủ đều sẽ không vì một người cố gắng mà có bao nhiêu thay đổi, cũng sẽ không vì Địa Phủ cố gắng mà nhân gian sẽ trở nên chân thiện mỹ.
Đôi khi hồ đồ một chút cũng không phải chuyện gì xấu.
Sinh mệnh âm quan rất dài, nếu không thể buông lỏng đúng lúc, không thể tự tìm vui, vậy thì e rằng sinh mệnh chưa dứt, âm quan đã không chờ nổi đi tìm chết.
“Trên thế giới này, không có người nào định trước nhất định phải hi sinh.” Tề Ngọc hạ thấp giọng, “Bọn họ cũng chỉ muốn vì cậu cố gắng hết sức thôi.”
“Nói cách khác, bọn họ thật sự đi tìm thần cốt giúp tôi đúng không?” A La lập tức hỏi.
“...Đúng.”
“Còn xin ngài cho biết chỗ bọn họ đi.” A La kiên định nhìn Tề Ngọc.
A a a a a, bị dắt mũi rồi.
Mình không nên mềm lòng mà.
“Bọn họ ở chỗ Chuyển Luân Vương.” Tề Ngọc than thở, “Muốn tu bổ thần cốt cho cậu còn có một cách, bọn họ đi tìm kiếp trước của cậu.”
“Kiếp...Kiếp trước?” A La lần này thật sự kinh ngạc.
Trước đó A La đã nghĩ đám Ngô Bất Lạc hẳn là đi tìm cách giúp mình tu bổ thần cốt, nhưng nhìn tác phong làm việc của Nghịch Âm Minh là biết phương pháp bổ thần cốt này nhất định không tốt lành gì.
Hắn sẽ không đồng ý dùng sinh cơ người khác để bù đắp cho mình, càng không hi vọng đám Ngô Bất Lạc vì mình tay dính máu tươi.
A La thậm chí còn chuẩn bị kỹ càng để thuyết phục bọn họ.
Kết quả, kết quả vất vả lắm mới chặn được Tề Ngọc thì được cho biết đám Ngô Bất Lạc đi tìm kiếp trước của mình rồi?
“Chuyện này cũng được?” A La có chút mê mang, “Kiếp trước của tôi chẳng lẽ còn tồn tại đồng thời với tôi?”
“Đương nhiên không như cậu nghĩ rồi.” Tề Ngọc buồn cười nói, “Chuyển Luân Vương chưởng quản sinh tử luân hồi. Cậu là thiện nhân mười đời, rất hiếm có. Người như cậu sẽ có nhiều hơn người khác một đường sinh cơ. Việc bọn họ đang làm là đi tìm kiếp trước của cậu, lấy một bộ phận để bù đắp cho cậu bây giờ. Đều là kiếp trước của cậu, cùng một linh hồn nên là phù hợp nhất.”
“Tôi...Tôi đi được không?” A La chần chờ nói.
“...Không được.” Tề Ngọc lắc đầu, “Người khác có thể đi, nhưng cậu không thể đi. Một thời không không thể tồn tại hai người giống nhau, điều này là chắc chắn. Cậu ở đây chờ thêm nửa năm nữa, bất kể bọn họ thành công hay thất bại thì đều sẽ trở về. Đến lúc đó cậu hãy suy nghĩ nên tiếp tục chạy việc bên ngoài hay chuyển văn chức cũng không muộn.”
Nói xong, Tề Ngọc vội vàng chuồn đi.
Haiz.
Hắn phải tranh thủ thời gian tìm Phán quan nhận nhiệm vụ rời khỏi nơi này một thời gian, cảm giác thật mệt mỏi.
Hành trình tại thế giới kiếp thứ sáu tra tấn đám Ngô Bất Lạc bán sống bán chết.
Vệ sinh ở nơi này quả thực ép chết người, đến nỗi bọn họ từ bỏ ý định chính diện quan sát A La (dù sao cũng không chết ngay được) và chọn đi vùng ngoại thành mua một tòa lâu đài cổ, sau đó lắp đặt các loại công trình mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày.
Không có đồ ăn ngon, nhịn.
Học ngôn ngữ lại từ đầu, nhịn.
Quần áo khó coi, còn phải trang điểm, nhịn.
Nhưng không có nhà vệ sinh, không có bồn cầu thì không thể nhịn nữa.
Quả thực, khi đi trên đường, các loại mùi xông vào mũi, cách duy nhất chính là xức nước hoa, lỡ ốm có phải đổ máu luôn không?
“May mắn ngày trước mình không đần độn chạy đến châu Âu sống.” Sở Nhạc tự lẩm bẩm, “Lúc ấy, có đồng tộc nói với tôi phương tây cũng có hấp huyết quỷ tương tự cương thi sống, bảo tôi tới phương tây, may mà tôi không để ý đến hắn.”
Nếu lúc ấy hắn tới, chỉ sợ châu Âu sẽ bị hắn huyết tẩy một lần.
“Đã hơn nửa năm trôi qua, những người vu hãm A La đã vào đúng vị trí, A La chắc sắp chết rồi.” Mấy người nằm bò trên bàn như thể sẽ chết bất kỳ lúc nào.
Ờ, mới từ trên đường bị đủ loại mùi công kích trở về, so với chết có gì khác biệt đâu?
“Sắp rồi, dự đoán sẽ bị phán treo cổ. Lần này ai đi lấy xá lợi?”
“...Tôi hơi mệt.”
“Mũi tôi thính quá nên thực sự rất là giày vò.”
“A, tôi nhớ ra hình như có hẹn với người khác.”
...Này này.
Đã nói tình cảm đồng nghiệp như anh em cơ mà, trong hoàn cảnh khó khăn này không còn nữa à?
“Vậy...Chúng ta bốc thăm đi.”
“Đi lấy nhanh thì xong việc nhanh.”
“Chết tiệt, tôi nhất định sẽ không bốc trúng!”
Cuối cùng, Tào Phàm bốc trúng, hắn sắc mặt đen sì cầm lá thăm đi ra, so với dạng quỷ của hắn chẳng khá hơn là bao.
Hết cách rồi, bên ngoài bây giờ còn kinh khủng hơn trong phim Resident Evil, bọn họ thật sự không muốn ra cửa.
Chờ đến buổi tối khoảng ba ngày sau.
Đám Ngô Bất Lạc đang chật vật cắt miếng bò bít tết, đột nhiên cảm thấy chóng mặt đã lâu không gặp.
Tốt quá rồi!
Bọn họ cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này, cảm ơn trời đất.
Không biết có phải A La làm thiện nhân cũng không chịu nổi không khí phương tây hay không, đời thứ bảy lại về phương đông, còn là những năm cuối thời nhà Thanh.
Hừm, tính thời gian quả thực không sai biệt lắm.
Còn hai đời nữa là tới xã hội hiện đại.
Chỉ là sinh ra ở niên đại nhiều biến động thế này cũng không phải chuyện gì tốt.
Thái Bình Thiên Quốc, khởi nghĩa nông dân, về sau còn có liên quân tám nước cách mạng Tân Hợi các thứ, mỗi lần đều làm cho vô số người mất đi tính mạng.
*Thái Bình Thiên Quốc (chữ Hán phồn thể: 太平天國, chữ Hán giản thể: 太平天国; 1851-1864) hoặc Thiên Quốc là một nhà nước tôn giáo thần quyền Thiên chúa giáo trong lịch sử Trung Quốc được hình thành từ cuộc nổi dậy của nông dân do Hồng Tú Toàn cầm đầu vào giữa thế kỷ 19.
Sinh ra ở niên đại này đã là một chuyện không may.
Lần này, A La chuyển sinh thành con của một gia đình giàu có, từ nhỏ đã tiếp thu văn hóa tây phương, còn có cơ hội ở lại nước ngoài, chỉ là hắn tuổi trẻ khí thịnh, một lòng muốn đền đáp quốc gia, đi theo người có kiến thức cùng trở về.
Không phải người nào tiếp thu văn hóa mới đều vì quốc gia đầu rơi máu chảy.
Có một số kẻ dù khoác lên mình vỏ bọc thanh niên tiến bộ, cũng không che giấu nổi bản chất thối nát lạc hậu bên trong.
Ở niên đại này, có người lớn tiếng kêu gào không có ai nghe, có người nhận được cứu trợ lại không biết tốt xấu, có người đạt được tiền tài liền chuyển sang nước khác.
Bi kịch của A La mắt thường có thể thấy được.
Đây không phải thế giới mà đám Ngô Bất Lạc ở lại ngắn nhất.
Đại khái chỉ một tháng.
A La về nước một tháng sau liền chết, bọn họ cũng thuận lợi lấy được xá lợi.
Đời thứ tám, A La là một đứa trẻ con, bị bọn buôn người bắt cóc, lúc lén thả những đứa trẻ khác thì bị bắt lại đánh chết.
Mãi đến đời thứ chín mới có một kết cục tốt.
Gia đình đầm ấm, chết tự nhiên không bệnh tật.
Tâm tình nóng nảy trong lòng đám Ngô Bất Lạc tại đời thứ chín rốt cục bay biến.
Ít nhất trong chín đời, có một đời mỹ mãn, một lần ý tốt không bị phụ lòng.
“Sáu viên xá lợi, không biết có được hay không?”
“Chắc là được, ngoại trừ ba thế giới kia, chúng ta đều đã dốc hết sức lực.”
Haiz, mặc kệ được hay không, luôn phải thử một lần.
Sáu viên xá lợi đã lấy tới tay, cũng đã đi hết chín đời của A La.
Đời cuối cùng, chính là bản thân A La.
Tại thời điểm cuối cùng, bọn họ nhìn thấy một đứa bé cất tiếng khóc chào đời trong bệnh viện, sau đó nhanh chóng bị đám tăng lữ nghe tin mà đến bao bọc vây quanh.
Đây là đứa trẻ sinh ra vào thời khắc Phật sống của bọn họ chuyển sinh!
Một đời này, A La sẽ trở thành âm quan, sẽ thoát khỏi sinh lão bệnh tử, sẽ có tương lai mỹ mãn khác xa chín đời trước.
Đám Ngô Bất Lạc ra khỏi thế giới luân hồi, nhưng không trực tiếp trở lại trên cầu Nại Hà mà đi tới một nơi xa lạ.
Nơi này tối đen như mực.
“Sở Nhạc, Sở Nhạc, anh có đó không?” Ngô Bất Lạc hô lên.
Không có ai trả lời.
“Mộc Sơ Nhất, Tạ Bán Loan,...”
Ngô Bất Lạc gọi tên tất cả mọi người một lần, vẫn không có ai.
Kỳ lạ, đây rốt cuộc là nơi nào?
Ngô Bất Lạc cảm thấy rất kỳ lạ.
Hắn rõ ràng đã rèn luyện được bản lĩnh nhìn vật trong đêm đen, nhưng chỗ này có vẻ hoàn toàn không dùng được.
Hắn sờ sờ trên người mình thì thấy xá lợi vẫn còn.
Để đề phòng sự cố, bảy người họ ngoại trừ Tào Phàm thuần quỷ ra, mỗi người giữ một viên xá lợi, miễn cho xảy ra chuyện gì không dễ phòng bị.
Đúng lúc này, trong đêm tối bỗng nhiên có vật gì đó phát sáng.
Ngô Bất Lạc theo bản năng che mắt, từng bước đi về phía vật sáng kia.
Càng tiến gần, hình dạng vật thể càng rõ ràng.
Là một tấm gương rất lớn.
Đài gương này cao khoảng một trượng, chu vi mười trượng, đang lơ lửng trên không trung.
*1 trượng = 4 mét
Ngô Bất Lạc như bị mê hoặc, không ngừng tiến lại trước gương.
Điều bất ngờ là, không có gì trong gương, như thể không soi được ra hắn vậy.
Phía dưới đài gương hình như có khắc chữ.
Kiểu chữ rất lạ, Ngô Bất Lạc không nhận ra.
Nhưng hắn cảm thấy mình hẳn là biết.
Đến khi hắn đưa tay đặt lên những chữ này, trong đầu vô sự tự thông hiện ra bảy chữ lớn.
Trước Nghiệt Kính Đài không người tốt.
chưa beta