Điển lễ lần này long trọng hơn nhiều so với ngày mùng một tháng giêng.
Chính vì lần đó xảy ra vấn đề cho nên hôn lễ hôm nay càng thêm long trọng, canh phòng đương nhiên cũng càng nghiêm mật hơn.
Khác với tân nương đã mang thai lần trước, Tiểu Thúy hiện tại chưa chẩn đoán chính xác là mang thai, như vậy có nghĩa bọn họ vẫn còn chút thời gian.
Có điều nếu các thí sinh cho rằng chút thời gian ấy đủ cho bọn họ phí phạm thì hoàn toàn sai.
Nhóm Âm quan Địa Phủ hứng thú quan sát trường thi thứ tư, cảm thấy những thí sinh này có thể mang đến cho bọn họ rất nhiều vui vẻ.
Rõ ràng không thấy những thí sinh này làm chuyện gì, sao lại có thể làm tăng độ khó lần khảo thí này lên cao như thế? Thực sự khó lí giải.
Bình thường nhiều lắm là đánh ra một boss Quỷ nương tử mà thôi, lần này rất tốt, đám Mộc Sơ Nhất trực tiếp đánh ra toàn bộ boss ẩn ở Lưu gia.
Đương nhiên, cảnh tượng các giám khảo nhìn thấy đã được gia tốc. Bởi vậy nên họ không hề phát hiện ảnh hưởng của thể chất đặc thù của Ngô Bất Lạc đến việc gia tăng độ khó cho lần thi này.
Ngay cả Ngô Bất Lạc cũng không biết.
Dĩ nhiên, cho dù Ngô Bất Lạc biết cũng không giải quyết được bất kì chuyện gì.
Nhóm Mộc Sơ Nhất vốn muốn động thủ trong hôn lễ, đáng tiếc lần này canh phòng quá nghiêm mật, họ làm thế nào cũng không tìm được sơ hở.
“Xem ra Lưu gia vô cùng lưu tâm đối với tân nương cuối cùng này nhỉ.” Ngô Bất Lạc không khỏi cảm thán nói. Mấy người kia ở trong đội ngũ đón dâu lâu như thế mà không tìm được chỗ hạ thủ.
E là Lưu lão gia nổi lên nghi ngờ với con trai mình, nếu không sẽ không đề phòng nghiêm ngặt như thế.
Một trăm bước đã đi chín mươi chín bước, một bước cuối cùng này đương nhiên không thể để xảy ra sai lầm.
“Cũng có thể Quỷ nương tử không chờ nổi nữa.” Sở Nhạc nhéo nhéo tay Ngô Bất Lạc, “Mùa xuân sắp đến rồi.”
Mùa xuân vừa đến, những người Lưu gia từ trên xuống dưới vốn đã chết này thân thể đều sẽ hư thối.
Lưu gia kì thật không còn bao nhiêu người sống.
Chẳng qua là vì sức mạnh vô hình ở Lưu gia khiến cho một số hạ nhân dù đã chết nhưng linh hồn vẫn còn trong thân thể, có lẽ ngay chính họ cũng quên mất rằng mình đã chết. Nếu không phải thế, nhị thiếu gia sẽ không hướng ánh mắt về phía Sở Nhạc.
“Chúng ta tối nay động thủ đúng không?” Ngô Bất Lạc có chút kích động, yên lặng chờ đợi lâu như thế, hắn thật sự bắt đầu không kiên nhẫn.
Cuộc thi Âm quan tốt đẹp đến hiện tại sắp biến thành trò chơi giải mã rồi.
“Nếu không xảy ra vấn đề gì thì chính là đêm nay.” Sở Nhạc cho hắn một lời khẳng định, sát ý trong mắt không phải giả.
Ngô Bất Lạc nghĩ, Sở Nhạc đại khái đang nghĩ làm thế nào đem nhị thiếu gia nghiền xương thành tro đi.
Cho phép hắn vì nhị thiếu gia mặc niệm một giây, không thể nhiều hơn.
Mộc Sơ Nhất và Tiểu Thúy thuận lợi bái đường xong.
Tại lúc Tiểu Thúy bước xuống kiệu hoa, có thể rõ ràng cảm giác được người xem xung quanh thở phào nhẹ nhõm.
Nếu lại chết thêm một tân nương nữa, Lưu gia thật sự sẽ bị mọi người kính nhi viễn chi*.
*kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng tránh xa.
Mộc Sơ Nhất và Tiểu Thúy cùng được đưa vào tân phòng.
Bái đường xong tất nhiên là động phòng.
Đáng thương Mộc Sơ Nhất chỉ trưởng thành đã tốn mấy chục năm, đối với chuyện yêu đương dốt đặc cán mai, bây giờ lại ù ù cạc cạc bị người buộc thành thân động phòng.
Nói đùa, dù cho đây không phải thân thể hắn, hắn cũng không có hứng thú này.
Hi vọng baba lúc xem cuộc thi chiếu lại đừng hiểu lầm a.
Hắn thật sự toàn tâm toàn ý thi Âm quan, trở thành người lợi hại giống như baba.
Tiểu Thúy ngồi trên giường hỉ, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Cô đương nhiên không thể động phòng với Mộc Sơ Nhất, chỉ cần cởi quần áo ra, đối phương lập tức sẽ phát hiện những dấu vết kia trên người mình.
Đáng sợ nhất là, đến tận bây giờ cô vẫn không biết người mỗi đêm mò đến phòng cưỡng bức cô rốt cuộc là ai?
Đôi tân nhân nhất thời nhìn nhau không nói gì.
Thế nhưng cứ trầm mặc như vậy không phải là cách.
“Phu quân...” Tiểu Thúy lấy hết dũng khí mà nói, “Không thì ngài đi ngủ trước đi, tôi đi rửa mặt.”
“Hôm nay tôi hơi mệt, tôi cũng không quen ngủ cùng người khác.” Mộc Sơ Nhất giả bộ tửu lượng kém, lấy tay đỡ trán, “Tôi ngủ dưới đất được rồi.”
Tiểu Thúy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu, “Tôi lấy chăn mền cho ngài.”
Dù gì cũng từng làm nha hoàn ở Lưu gia một thời gian, chăn để chỗ nào cô vẫn còn nhớ rõ.
“Ừ.” Mộc Sơ Nhất thấy Tiểu Thúy rất thức thời, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Có điều...
“Xin lỗi, cô ngủ trước một lát đi.” Mộc Sơ Nhất nhân lúc Tiểu Thúy xoay người đánh Tiểu Thúy bất tỉnh, sau đó đặt cô ở trên giường, giả bộ như cô đã ngủ say.
“Sao bây giờ anh lại đến đây?” Mộc Sơ Nhất không vui nhìn A La, “Nếu không phải tôi nhanh tay lẹ mắt đánh ngất cô ấy thì cô ấy đã phát hiện ra anh rồi.”
“Tôi dùng người giả thay thế tôi ở trong phòng ngủ.” A La nhanh tay đóng cửa, “Nếu tôi không đoán sai, có lẽ lão gia tử lập tức đến ngủ với vợ cậu bây giờ đấy.”
“...Đây không phải vợ tôi.” Mộc Sơ Nhất nhẫn nhịn một chút, “Lão già kia sẽ đến thật sao, làm thế nào anh biết?”
“Trước đó lúc tôi đang ngủ thì nghe thấy.” A La trả lời, “Trong phòng tôi đầy đồ vật tôi tự tay khắc ấn, có ai khác đi vào thì tôi sẽ tỉnh lại ngay lập tức.”
Không nghĩ tới vào đúng ngày Mộc Sơ Nhất thành thân, Lưu lão gia lại đến phòng A La, một mình độc thoại, “Không ngờ con vẫn còn sống được tới bây giờ. Nhất định là rất khổ sở. Thôi, chỉ cần Tiểu Thúy mang thai con của ta thì con có thể giải thoát rồi.”
Có lẽ Lưu lão gia đối với con của mình không phải không có chút tình cảm nào. Chỉ là chút tình cảm này so ra kém dục vọng của chính ông ta. Ai cũng không biết giữa ông ta và Quỷ nương tử có ước định gì, nhưng vô số mạng người Lưu gia đích xác đều vì hai bọn họ mà chết.
“Ông ta đúng là gấp gáp.” A La nhẹ nhàng nói, “Trước khi xác định Tiểu Thúy thật sự mang thai, ông ta sẽ không dừng lại. Tôi sớm đến đây coi trừng, nói không chừng có thể đánh cho ông ta một cái trở tay không kịp.”
“Đợi đã, chỉ hai chúng ta thôi ư?” Mộc Sơ Nhất sửng sốt, “Không phải đã nói sẽ liên thủ với Ngô Bất Lạc sao?”
A La lặng lẽ nhìn Mộc Sơ Nhất không nói gì.
Mộc Sơ Nhất tuy có thực lực mạnh mẽ nhưng thật ra rất ngây thơ.
Để cậu ta lớn được đến bộ dáng thanh niên kia đã tốn vài thập niên, tuy nhiên tâm trí lại chẳng khác nào đứa trẻ mười mấy tuổi.
Đứa bé do người và quỷ sinh ra, còn trưởng thành bên cạnh Âm quan, như vậy sao có thể biết được lòng người hiểm ác bao nhiêu?!
Mộc Lam muốn Mộc Sơ Nhất đi thi Âm quan thật ra cũng vì bảo vệ cậu ta.
Là nhân quỷ hỗn huyết, Mộc Sơ Nhất trời sinh đã có được sức mạnh mà phàm nhân khó có thể địch nổi. Cho dù cậu ta không thể tu hành, tu vi vẫn sẽ tăng lên từng chút một. Mộc Sơ Nhất có được sức mạnh cường đại như thế, nếu không có Địa Phủ làm hậu đài bảo vệ cậu ta thì rất dễ bị đủ mọi chủng loại để mắt tới.
Từ góc độ này xem xét, Ngô Bất Lạc và Mộc Sơ Nhất thật ra có chút giống nhau.
Hiện giờ Thiên Đình đã biến mất, Địa Phủ chính là núi dựa lớn nhất giữa trời đất này!
Suy nghĩ của Mộc Sơ Nhất rất đơn giản, cậu ta vừa mới đi vào Uổng Tử Thành, bởi vì thanh danh Lạt Ma của A La mà rất nhanh tin tưởng hắn, cho nên bị A La đoạt đi thân thể tốt hơn.
A La là Lạt Ma chuyển thế, trách nhiệm hắn gánh vác đại biểu cho việc hắn không có khả năng hoàn toàn là một thánh phụ. Dĩ nhiên, A La là người tốt. Nhưng dù là người tốt cũng không có nghĩa là không có tâm nhãn*.
*tâm nhãn: đầu óc, không có tâm nhãn tức là không có đầu óc aka ngu vl ấy.
Mộc Sơ Nhất rõ ràng đã bị A La hố một lần, thế mà bây giờ Ngô Bất Lạc nói gì cũng tin?!
A La lần đầu tiên cảm thấy có chút hổ thẹn.
Mộc Sơ Nhất sau khi bỏ đi hào quang quỷ chi tử rõ ràng chỉ là một đứa trẻ ngây thơ.
“Ngô Bất Lạc không thể tin.” A La nghĩ nghĩ, vẫn nên nói ra cái nhìn của mình, “Tên đó tuy chỉ có 60 điểm nhưng cho người ta cảm giác rất kì lạ. Đặc biệt là Sở Nhạc bên cạnh hắn, tôi trước đó đã từng tiếp xúc với hắn. Lúc trước tôi đoạt đề thi với hắn, hắn rõ ràng có thể ngăn cản tôi nhưng lại không động thủ. Tôi cứ nghĩ nguyên nhân là vì hắn đã lấy được 90 điểm, không ngờ hắn chỉ có 60 điểm.”
Nhưng thực lực Sở Nhạc chắc chắn không chỉ có 60 điểm!
Đi thi Âm quan lại còn che giấu thực lực của mình, người như vậy nào có đơn giản.
Vậy mà hắn lại đối với Ngô Bất Lạc gần như nói gì nghe nấy, là vì cớ gì?
A La đương nhiên không dám tin bọn họ.
Nếu mà so sánh, Mộc Sơ Nhất từng bị hắn hố một lần nhưng vẫn dễ tin người đáng tin hơn nhiều.
“Con người các anh thật phiền phức, baba tôi nói không sai, ma quỷ âm ty có đáng sợ hơn nữa cũng không đáng sợ bằng lòng người.” Mộc Sơ Nhất nghiêm túc nói.
Chẳng trách baba vẫn luôn không cho hắn đến nhân gian chơi quá lâu, quả nhiên nói không sai.
Mọi người đều nói Lạt Ma chuyển thế A La chắc chắn là người tốt nên hắn mới tin tưởng đối phương, hiện tại xem ra căn bản không thể tin. Còn có Ngô Bất Lạc kia, tuy đối với hắn không tồi nhưng cho hắn cảm giác rất kì lạ. Có đôi khi rất hấp dẫn ánh mắt hắn, nhưng càng nhiều thời gian, dù hắn có mặt đối mặt với Ngô Bất Lạc cũng không sinh ra chút xíu ý niệm nào.
“Đến rồi.”
A La bỗng nhiên cảnh giác một tiếng, lập tức nhảy lên xà nhà, trong tay không biết từ đâu xuất hiện một chuỗi Phật châu, trên Phật châu khắc chi chít phục ma chú.
Âm phong từng trận.
Từ cửa sổ bốc lên từng đợt sương đen.
Sương đen này Mộc Sơ Nhất thật sự vô cùng quen thuộc.
Hắn từ nhỏ ăn thứ đồ chơi này mà lớn đó! Đương nhiên, hiện tại hắn không thể ăn.
Mộc Sơ Nhất thầm mắng một tiếng, lập tức cởi quần áo, cùng Tiểu Thúy nằm trên một giường, giả bộ đã hít phải sương đen này nên ngủ mê man.
Chờ đến khi xác định người trong phòng đều đã hôn mê, cửa phòng mới từ từ bị mở ra.
Người đi từ ngoài cửa đi vào không phải Lưu lão gia thì là ai?!
Giờ phút này tân phòng đã hoàn toàn bị sương đen bao phủ, người thường tới nơi này chỉ cần hít vào một hơi sẽ lập tức bất tỉnh. Còn Lưu lão gia đối với hoàn cảnh như này đã vô cùng quen thuộc, dường như không chịu bất kì ảnh hưởng gì.
Lưu lão gia đi về phía giường hỉ, thấy Mộc Sơ Nhất trên giường thì nhẹ nhàng phất tay, sương đen kia lập tức nâng Mộc Sơ Nhất lên, đem hắn thả ở ghế tựa trong phòng.
“Nửa tháng.” Lưu lão gia vuốt mặt Tiểu Thúy cười quỷ dị, “Thêm nửa tháng nữa chắc là có thể xác định có mang thai hay không.”
Ông ta vừa cởi quần áo Tiểu Thúy vừa áp sát về phía giường.
Ở tân phòng của con trai và con dâu đè con dâu, chắc hẳn cũng có một phen lạc thú khác.
Nhưng khi cả người Lưu lão gia vừa mới phóng lên giường, một luồng kim quang từ đỉnh đầu trực tiếp giáng xuống, vọt thẳng tới mặt ông ta.
“Rống___”
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, sương đen kia hóa thành một tấm chắn che trước mặt Lưu lão gia, miễn cưỡng bảo vệ ông ta.
Sương đen sau khi hóa thành tấm chắn bị kim quang tấn công, huyễn hóa ra một gương mặt phụ nữ dữ tợn, sau đó liền tiêu tán.
A La từ phía trên nhảy xuống, một tay ôm Tiểu Thúy, tay kia móc ra một quyển kinh Phật đặt ở trên người Tiểu Thúy, đỡ cô ngồi dựa vào tường.
“Sương đen này không phải là thứ phàm nhân có thể điều khiển, đây là lễ vật Quỷ nương tử cho ông?” A La cảnh giác nhìn Lưu lão gia, vẻ mặt không chút hoảng loạn, nhưng chỉ có hắn biết kim quang vừa rồi chỉ đánh tan một ít mảnh nhỏ hồn phách mà thôi, căn bản không tạo thành thương tổn nghiêm trọng gì.
Nếu thực lực không bị áp chế thì tốt rồi.
Loại sương đen này căn bản không phải đối thủ của hắn!
Lưu lão gia lẳng lặng nhìn A La, trong mắt lóe ra tia sáng kinh người, “Ngươi là cô hồn dã quỷ ở đâu tới bám vào người con trai ta? Không, không đúng, trên người ngươi còn có sinh khí, sao ngươi có thể duy trì thân thể còn sống?”
“Cái này phải là tôi hỏi ông mới đúng.” A La không vui nói, “Ông bị sương đen này quấn thân, mới là kẻ sớm phải chết kia.”
“Ta cung phụng Quỷ nương tử, sao có thể chết được?!” Lưu lão gia giống như nghe thấy chuyện gì hài hước, haha cười, “Ngươi đoán xem ta hiện tại bao nhiêu tuổi? 136 tuổi. Ta chẳng những sẽ không chết, mà còn sống tiếp thật lâu dài.”
Bên kia.
Ngô Bất Lạc đi theo Sở Nhạc cùng tới phòng nhị thiếu gia.
Ừm, so với Tiểu Thúy cùng Lưu lão gia kỳ kỳ quái quái, vẫn là nhị thiếu gia tương đối làm Sở Nhạc để ý.
Thật sự, chưa từng gặp người nào thích tìm đường chết hơn vị nhị thiếu gia này.
Sở Nhạc vốn đã định buông tha hắn, hắn thế mà còn lần lượt khiêu khích điểm mấu chốt của Sở Nhạc.
Thật là dũng khí đáng khen.
“Cậu đi theo tôi làm gì?” Vẻ mặt Sở Nhạc một bộ “người sống chớ lại gần””, chỉ thiếu không viết chứ “Cút” ở trên mặt.
“Hắc hắc, trước đó nhị thiếu gia bảo anh sau khi kết thúc hôn lễ thì tới tìm hắn, tôi đây là sợ hắn làm gì anh nên mới đi theo anh mà.” Ngô Bất Lạc nhỏ giọng biện giải.
Đồ lừa đảo!
Sở Nhạc hung hăng trừng mắt nhìn Ngô Bất Lạc.
Đừng tưởng hắn không biết bây giờ Ngô Bất Lạc đang nghĩ cái gì? Trên mặt Ngô Bất Lạc hiện tại tràn ngập mấy chữ to “Tôi muốn xem kịch vui”, toàn thân đều tản ra mùi vị bát quái.
Ha ha, có thể xem truyện cười của hắn, Ngô Bất Lạc nhất định cảm thấy đây là chuyện vui hiếm có tuyệt đối không thể bỏ qua đi.
Sở Nhạc nhìn thấu tiểu tâm tư này của Ngô Bất Lạc, nhưng Ngô Bất Lạc vẫn nhìn thẳng vào ánh mắt giết người của Sở Nhạc không lùi bước.
Là người đều phải chết, hoặc nhẹ như lông hồng hoặc nặng tựa Thái Sơn.
Nếu trước khi chết có thể nhìn trò hay của Sở Nhạc, có chết cũng đáng.
“Sắp đến rồi, tôi tránh đi trước, anh xem một chút có thể nói vài câu trước khi giết không?” Ngô Bất Lạc “hảo tâm” rời khỏi bên cạnh Sở Nhạc, dự định ở lân cận tìm một góc xem diễn tuyệt hảo chờ trò hay mở màn.
Mình rốt cuộc coi trọng người này chỗ nào?
Vì sao mình lại không thể bóp chết cậu ta!
Sở Nhạc tự hỏi trong lòng một trăm vạn lần nhưng vẫn không có được câu trả lời.
Sớm biết sau khi bị đào ra sẽ gặp tình huống này, hắn tình nguyện tiếp tục ngủ say.
“Cô thật là ngoan, điển lễ vừa kết thúc đã gấp không chờ nổi đến tìm ta.” Nhị thiếu gia đẩy cửa ra, thấy là Sở Nhạc, trên gương mặt phong lưu lập tức treo đầy nụ cười.
Quả nhiên, tiểu nha hoàn trong phủ hắn muốn có là có được, căn bản không cần phí tâm tư gì.
Nói xong, nhị thiếu gia liền giơ tay muốn sờ mặt Sở Nhạc.
“A___”
Tay nhị thiếu gia vừa vươn ra liền phát hiện hình như có thứ gì bay lại đây, xoạt cái cắt đứt hai ngón tay hắn.
Chỗ ngón tay bị cắt đứt không chảy ra máu màu đỏ tươi mà là chất lỏng sền sệt màu xanh lục.
“OMG, thối quá, chắc chắn đây là vũ khí sinh hóa.” Ngô Bất Lạc núp ở phía sau ngửi thấy mùi này thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ, “Sở Nhạc sao không nói sớm, để mình cẩn thận chuẩn bị một chút!”
“Ngài thử động tay động chân nữa xem, ta bảo đảm lần tiếp theo nhắm tới chính là đầu ngài.”
“Cô...cô...” Nhị thiếu gia nhận thấy giọng điệu mỉa mai của Sở Nhạc, cuối cùng cũng hiểu đối phương không phải người thường, thần sắc cũng trở nên vặn vẹo, “Cô là tiểu quỷ cha ta nuôi dưỡng?”
Nếu không phải thế, hắn thực sự không thể lý giải vì sao đối phương có được bản lĩnh như vậy.
Sở Nhạc nghe thấy xưng hô này nhưng không trước tiên phản bác.
Lưu lão gia chẳng lẽ còn dưỡng tiểu quỷ? Chuyện này không phải không có khả năng. Hiện tại Lưu gia dưới thiên thời địa lợi nhân hòa đã thành một nơi tụ âm tuyệt hảo, người sống tiến vào không quá ba ngày thì chết, nhưng quỷ quái lại có thể thoải mái tồn tại ở đây.
Sương đen bao phủ phía trên Lưu gia ngăn cản sinh tử luân hồi, hạ nhân chết ở Lưu gia, hồn phách sẽ không ly thể mà ở nguyên tại chỗ, trở thành hoạt thi. Mà Lưu gia không cho phép mọi người ra ngoài ban đêm, rốt cuộc là vì sợ những hoạt thi này ban đêm phát cuồng hay là sợ bọn họ nhớ lại sự tình không nên nhớ đây?
“Nhị thiếu gia, ngài và tôi nước sông không phạm nước giếng, tôi vốn cũng không muốn động thủ.” Sở Nhạc lạnh nhạt nhìn hắn, “Nhưng Tiểu Thúy chẳng mấy chốc sẽ mang thai, ngài có chết hay không cũng không sao cả.”
“Chút thủ đoạn này cũng muốn giết ta?” Nhị thiếu gia không có nửa điểm sợ hãi, “Ta biết ngay mà, chỉ cần một người cuối cùng mang thai, cha sẽ không dung tha mấy người bọn ta. Ông ấy cũng không dễ dàng, cưới bảy người vợ đều chết hết, tính cả mẹ ta trong đó, quỷ hồn của họ rất khó thuần phục đi.”
Từ khi trên người bị chủng quỷ, nhị thiếu gia đã biết được rất nhiều chuyện trước kia chưa từng biết đến.
Ví dụ như sương đen trên người Lưu lão gia đều là oan hồn biến thành.
Chỉ có quỷ hồn chết oan không thể đầu thai, sau khi trải qua luyện hóa nhất định mới có thể ngưng tụ thành sương đen có thể tùy ý khống chế kia.
Có điều luyện hóa đống sương đen này cần rất nhiều mạng người.
Trong quá trình Lưu lão gia luyện hóa, quỷ khí do các oan hồn sinh ra bao phủ chặt kín toàn bộ Lưu gia đại viện. Nơi này vốn là nơi tụ âm, cộng thêm những oan hồn không có chỗ để đi này càng làm người sống ở Lưu gia bất tri bất giác chết đi, lại còn không thể siêu sinh!
Lưu lão gia cho dù mượn bản lĩnh Quỷ nương tử sống hơn một trăm năm nhưng vẫn là một phàm nhân, cố lắm cũng chỉ là nửa người nửa quỷ, muốn thuần thục nắm giữ sương đen kia đâu có đơn giản như vậy.
Chính vì sương đen này tồn tại nên Lưu lão gia mới không tiếp tục cưới thêm vợ thứ tám thứ chín.
Vốn dĩ con của Lưu lão gia bởi vì có huyết mạch của ông ta có thể miễn cưỡng sống sót trong hoàn cảnh này, cùng lắm là làm một ma ốm như đại thiếu gia. Nhưng nhị thiếu gia trời sinh tính tình phong lưu, thân thể đã sớm bị vét sạch cho nên hỏng cũng nhanh hơn.
Đúng lúc này, hắn bị nhị lão thái thái coi trọng, trở thành đối tưởng để đường ca “chủng quỷ“.
*đường ca: anh họ
Lại nói, nhị lão thái thái cũng là người đáng thương.
Bà không biết chồng và con trai mình chính vì sống ở Lưu gia nên mới chết sớm, vất vả lắm mới chọn được nhị thiếu gia làm ký chủ cho con trai thì lại phát hiện nhị thiếu gia không còn sống được bao lâu!
“Ngài đã biết thì không nên phản kháng.” Sở Nhạc kiềm chế tính tình nói lời khách sáo, “Con quỷ trên người ngài cũng không hoàn chỉnh, ngài cho rằng có thể dựa vào nó để chống lại lão gia sao?”
“Ai bảo không được?”Làn da trên người nhị thiếu gia không ngừng nứt nẻ, sắc mặt hắn cũng vô cùng dữ tợn, “Ông ta sinh bọn ta ra chẳng qua chỉ để đến lúc đó mang hết đi hiến tế thôi. Ta không giết được ông ta chẳng lẽ cũng không giết được huynh đệ tỷ muội của ta sao? Chỉ cần không có tế phẩm, ta xem ông ta định lấy cái gì đi hiến tế.”
Cùng lúc đó.
Trương Dịch đang ở trong phòng đi đi lại lại.
Chuyện gì xảy ra?
Chỉ chớp mắt A La không thấy, Ngô Bất Lạc cũng không thấy!
Không được, hắn phải đi cứu Tiểu Thúy mới được, không thể tiếp tục ngồi chờ chết.
Trong lòng Trương Dịch có chủ ý, lập tức quyết định chạy về hướng tân phòng.
Chỗ hắn ở đến tân phòng phải xuyên qua đình viện.
Hiện tại là đêm khuya, tất cả hạ nhân hầu như đều không ở ngoài.
Trương Dịch thuận lợi băng qua đường nhỏ trong đình viện, gần như không gặp bất kì trở ngại gì.
“Nhị thẩm, thẩm buông tha ta đi, cầu xin thẩm mà.” Tiếng khóc của một cô gái truyền đến, “Ta...Bọn ta không hề có lỗi với thẩm, cầu xin thẩm, cầu xin thẩm....”
Là mấy vị tiểu thư Lưu gia!
Trương Dịch trong chớp mắt nghe được nơi phát ra thanh âm.
Ở Lưu gia, mấy tiểu thư này từ trước đến nay giống như người tàng hình, bây giờ sao lại xuất hiện ở đây?
Trương Dịch khẽ cắn môi, quyết định chạy về phương hướng chỗ mấy tiểu thư Lưu gia.
Không ít máu tươi theo đường nhỏ chảy xuống.
Trương Dịch ló đầu ra, phát hiện bốn vị tiểu thư Lưu gia đã có ba người ngã trong vũng máu, chỉ còn một người đang đau khổ cầu xin lão phụ nhân cầm dao.
Nhị lão thái thái?!
Tác giả có lời muốn nói:
Nhóm giám khảo Địa Phủ cũng rất mộng bức: Chúng tôi rõ ràng đã thiết lập Quỷ nương tử làm Boss, vì sao bọn họ lại đánh ra kết cục như vậy???
Nam châm quỷ quái hình người Ngô Bất Lạc: Tôi không phải, tôi không có, đừng có nói linh tinh!
editor: à thì, xưng hô trong truyện tui edit rất linh hoạt tùy hoàn cảnh nên mn đừng thấy lạ nhé. Còn nhiều lỗi, mn phát hiện thì bảo tui nhé. Tui lười beta lắm