Không Tin Tà

Chương 44: Chương 44: Đấu thêm giờ (4)




“Đứa nhỏ đi vào trước đó nói, lão đại của hắn rất lợi hại, mụ già ta đây nếu dám động đến một sợi lông của hắn thì lão đại của hắn sẽ tới trừng trị ta.” Cân bà bà vừa nói vừa đánh giá Ngô Bất Lạc, trong mắt mang theo ý cười kì quái, “Mấy đứa nhỏ bây giờ đều không có mắt.”

Đậu xanh rau má.

Làm lão đại quả nhiên không có gì tốt.

Hắn biết ngay mà, sao Cân bà bà lại đột nhiên muốn gặp hắn, thì ra là thằng nhóc kia ở trong này phát ngôn bừa bãi.

“Làm lão đại không phải chỉ dựa vào đạo pháp.” Sắc mặt Ngô Bất Lạc không thay đổi, tự mình ngồi đối diện Cân bà bà, “Bà bà muốn phí bảo hộ gì?”

“Các ngươi đều là kẻ ngoại lai.” Cân bà bà cúi đầu loay hoay cái cân của mình, “Ban ngày quỷ quái sẽ càng ngày càng lợi hại, những gì các ngươi gặp phải bây giờ chẳng qua chỉ là món khai vị mà thôi.”

Nói đến đề tài này, Ngô Bất Lạc rất quen thuộc.

Cái này không phải là cò kè mặc cả sao?

“Người bên cạnh tôi không ít đâu.” Ngô Bất Lạc ý tứ sâu xa nói, “Sương mù kia không có khả năng một hơi giết hết chúng tôi. Chúng tôi chỉ cần ở chỗ này sống qua một đoạn thời gian nho nhỏ là được rồi.”

Cân bà bà ngẩng đầu nhìn Ngô Bất Lạc, người có thể bình tĩnh cùng bà ta cò kè mặc cả thật đúng là không có mấy ai, “Cho ta xem đồ vật của ngươi.”

“Bà bà, ngài lớn tuổi không nên đùa giỡn lưu manh.” Ngô Bất Lạc chững chạc đàng hoàng nói.

Cân bà bà ánh mắt mãnh liệt, quả cân xương xọ trong nháy mắt biến lớn, giống như một toàn núi nhỏ, ép xuống đỉnh đầu Ngô Bất Lạc.

Ngô Bất Lạc vội vàng lăn đi, trông thấy chỗ mình vừa ngồi đã bị nện ra một cái hố sâu.

Cân bà bà không dễ trêu chọc a.

Ngô Bất Lạc lau lau mồ hồi trên trán, xem ra NPC này tính tình không tốt lắm.

“Cho ta xem đồ vật của ngươi.” Cân bà bà tiếp tục nói.

Ngô Bất Lạc nghĩ nghĩ, dùng chủy thủ nhẹ nhàng rạch một nhát trên bàn tay mình, nhỏ máu lên quả cân to lớn kia.

Cân bà bà hai mắt sáng lên, treo quả cân lên đòn cân.

Có trời mới biết một bà lão nhỏ gầy như vậy làm sao có thể sử dụng một cái đòn cân nhỏ nhấc quả cân này lên.

Máu Ngô Bất Lạc rơi vào đầu còn lại của cái cân.

Kì lạ là, mấy giọt máu này vậy mà còn nặng hơn quả cân, cán cân nghiêng dần về phía máu Ngô Bất Lạc.

“Máu của ngươi phân lượng rất nặng.” Cân bà bà liếm liếm đầu lưỡi, “Phí bảo hộ lần này, cậu có thể ở lại chỗ ta bảy ngày. Bảy ngày tới chỉ cần ngươi không ra khỏi viện này thì ngươi sẽ an toàn. Nhưng, nhớ kĩ một điều, không được thu lưu người xa lạ vào gian phòng của ngươi.”

Nói xong, Cân bà bà lấy ra một cái bình nhỏ thu lại máu Ngô Bất Lạc, sau đó phất phất tay ra hiệu Ngô Bất Lạc ra ngoài.

Lúc Ngô Bất Lạc đi ra, trông thấy các thí sinh vẫn đang vây quanh thí sinh Vương gia hỏi chuyện nọ chuyện kia.

“Ngài Ngô, ngài ra rồi!”

“Bà lão kia không làm gì ngài chứ?”

...

Các thí sinh có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng Ngô Bất Lạc chỉ cúi đầu nhìn bàn tay mình.

Phía trên không có một chút vết thương, cứ như việc hắn rạch tay vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.

“Cân bà bà hỏi cậu lấy thứ gì?” Ngô Bất Lạc nhìn chằm chằm thí sinh Vương gia.

“Một ngón tay út của tôi.” Thí sinh Vương gia vẻ mặt đau khổ, chìa tay ra.

Vẫn như cũ là năm ngón tay.

Mọi người cổ quái nhìn hắn.

“Người Vương gia chúng tôi, đời đời đều có sáu ngón.” Vương Dã sờ sờ bàn tay mình, “Nhưng lúc tôi còn nhỏ đã làm phẫu thuật cắt đi ngón thứ sáu dư thừa. Nhưng khi sờ tay vẫn sẽ cảm giác được ngón tay đó tồn tại. Có điều từ sau khi đi ra từ chỗ Cân bà bà, tôi không còn cảm giác được nữa.”

“Cậu có thể ở lại đây bao lâu?” Ngô Bất Lạc tiếp tục hỏi.

“Ba ngày.” Vương Dã vội vàng trả lời, “Còn ngài Ngô thì sao?”

“Cũng là ba ngày.” Ngô Bất Lạc mặt không đổi sắc nói, “Mọi người từng người đi vào, đừng chen chúc, sau khi đi ra nói cho tôi biết mọi người đã bị lấy đi thứ gì? Tôi muốn biết quy luật lấy đồ của Cân bà bà.”

“Vâng, ngài Ngô.”

...

Từng thí sinh đi vào rồi đi ra, đồ vật bị lấy đi thiên kì bách quái*, nhưng hầu như đều là thứ ở trên người. Có một thí sinh thậm chí bị lấy đi toàn bộ lông tóc, nhẵn bóng như một quả cầu phát sáng!

*thiên kì bách quái: đa dạng, thứ kì quặc gì cũng có

Nhưng đều không ngoại lệ, thời gian những người này ở lại đều là ba ngày.

Đến cùng là trong số bọn họ có người nói láo hay chỉ có mình đặc biệt?

Ngô Bất Lạc không dám khẳng định.

Những thí sinh này bề ngoài tin phục hắn, nhưng bọn họ dù sao cũng là đối thủ cạnh tranh, ai có thể cam đoan họ nói chắc chắn là thật chứ?

Đồ vật đã bị lấy đi, Ngô Bất Lạc không có đạo lí không vào ở.

Hắn muốn xem xem, sau mấy ngày nữa rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì.

Sân viện của Cân bà bà lớn hơn nhiều so với hắn nghĩ, hơn hai mươi thí sinh, mỗi người một gian phòng, nhưng sân viện này vậy mà vẫn còn chỗ trống?

Sân viện nhìn từ bên ngoài và vào ở bên trong cứ như không cùng một nơi.

Dị thứ nguyên*, hay còn gọi là thế giới song song?

*dị thứ nguyên (đường hầm thời không): là chỉ thời không cùng tồn tại song song với thời không của chúng ta nhưng không thể tìm thấy sự tồn tại đó trong thời không của chúng ta, thế giới song song đó các bạn. Chắc là t hiểu đúng nhở?

Sau khi đám người Ngô Bất Lạc vào ở, những thôn dân kia đương nhiên được thả đi. Nhốt bọn họ mãi cũng vô dụng, Cân bà bà dường như rất chướng mắt bọn họ.

Đám thôn dân ở ngoài kêu rên.

“Cân bà bà, tôi vẫn còn tay chân, ngài lấy đi đi, van cầu ngài mà!”

“Tôi còn hai quả thận, Cân bà bà.”

...

Các thôn dân ở ngoài gào thét, bọn họ khóc lóc muốn dâng ra bộ phận thân thể của mình, nhưng không ngoại lệ bị cự tuyệt hết.

“Thứ đáng giá nhất trên người họ đã bị ta lấy đi cả rồi, còn lại chẳng qua là một đống thịt nhão. Bà lão ta không phải cái gì cũng thu.” Cân bà bà quay đầu lại, sâu kín nhìn các thí sinh, “Nhưng các ngươi không giống, trên người các ngươi, đáng giá hơn nhiều.”

Ánh mắt bà ta nhìn các thí sinh tựa như một tên đồ tể đang nhìn gia súc vậy, bị bà ta dùng ánh mắt như thế nhìn, thực sự khiến người không rét mà run.

“Sắp sáng rồi, các ngươi có thể nhìn ngắm cẩn thận kết cục của bọn chúng.” Cân bà bà nở nụ cười, “Tiền thuê nhà, lần sau ta lại đến thu.”

Cân bà bà đến thần bí, đi cũng kì lạ.

Các thí sinh đành thu hồi ánh mắt từ trên người bà lão, rời đến trên thân những thôn dân bên ngoài.

Những thôn dân kia khi bị Ngô Bất Lạc bắt được không có nổi điên, chỉ sợ hãi mà thôi, nhưng bây giờ bọn họ nhận ra mình không vào được sân viện của Cân bà bà, cả đám đều hung tợn nhìn các thí sinh.

Lúc những người này chưa đến, Cân bà bà rõ ràng cho phép bọn họ đi vào.

Nhưng bây giờ, có nguồn cung cấp tốt hơn, ai còn để ý đến mấy thứ vớ va vớ vẩn chứ?

Các thôn dân nổi điên muốn trèo qua tường cao để vào trong.

Kì lại là, mặc kệ bọn họ cố sức trèo ra sao, trong mắt đám Ngô Bất Lạc những thôn dân này chỉ đang ở tại chỗ động tác lộn xộn mà thôi, chưa từng tiến lên một chút nào.

“Ngài Ngô, ngài xem trời dần sáng rồi.”

Màn đêm đã bị xé mở một lỗ hổng, lỗ hổng này sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng hoàn toàn hóa thành ban ngày.

“Thôn trưởng, không xong, trời đã sáng.” Mấy thôn dân nóng nảy hô to.

“Trời sáng rồi, chúng ta phải nhanh trở về.”

“Trở về cũng vô dụng, chúng ta phải vào trong viện mới được.”

...

Tia nắng kia dường như trở thành bùa đòi mạng, đám thôn dân cứ như bị điên trèo tường.

Biến cố nảy sinh.

Một trong số thôn dân không biết rút từ đâu ra một cái kéo sắc bén, đâm xuyên thẳng qua ngực một đồng bạn bên cạnh.

Soạt.

Cái kéo kia sau khi chọc ra một cái lỗ, bắt đầu từ đó cắt.

“A___”

Thôn dân bị đâm phịch phịch hai tiếng ngã xuống, rất nhanh không còn thanh âm.

Cái kéo không ngừng cắt bỏ da thịt trước ngực, kẻ tấn công đưa tay vào, móc ra một trái tim dầm dề máu tươi.

Hai tay của hắn bưng trái tim đồng bạn, quỳ rạp xuống trước cửa nhà Cân bà bà.

“Bà bà, đây là một trái tim, cầu xin ngài cho tôi đi vào?”

“Tham sống sợ chết lòng dạ hiểm độc, ngươi chỉ có thể ở nhà của ra nửa ngày.” Thanh âm Cân bà bà truyền ra.

Ngay lúc trái tim trên tay thôn dân kia biến mất, cửa lớn lần nữa mở ra một cái khe.

Thôn dân đó giống như nhìn thấy Thiên Đường, trên thân dính đầy máu tươi đồng bạn, vui mừng hớn hở đi vào.

“Ọe___”

Nhìn quá trình kẻ kia xử lí đồng bạn, có một thí sinh không nhịn được trực tiếp ói ra.

Hắn thực sự không thể nào tiếp thu được tình cảnh máu tanh như thế.

Đó là người, người sống sờ sờ đấy.

Vì sao đối phương có thể dễ dàng xử lí người ta như xử lí con gà con vịt vậy?

“Không xong, bọn họ sẽ bắt chước.” Ngô Bất Lạc thở dài nói, “Thế giới ban ngày đáng sợ như vậy a?”

Bọn họ mới đến ngày đầu tiên, thế giới này vẫn cực kì khoan dung với bọn họ nhỉ?

Mọi chuyện như Ngô Bất Lạc nói, ngay khi một thôn dân đạp lên thi thể đồng bạn thành công đi vào, các thôn dân khác bắt đầu điên rồi.

Nhưng không phải người nào cũng có vũ khí.

Thế là, cảnh tượng hiện ra trước mắt giống như Địa Ngục nhân gian.

Một thôn dân dùng hàm răng của mình, sống sờ sờ cắn chết một người.

“Ọe____”

“Ọe____”

Hết thí sinh này đến thí sinh khác ói ra.

“Ngài Ngô, ngài...ngài không cảm thấy đáng sợ sao?” Một thí sinh che ngực, nôn đến mức mặt gần như không còn chút máu.

Tình cảnh bên ngoài, có thể nói còn đáng sợ hơn Địa Ngục.

Cho dù phim bạo lực máu tanh nhất cũng khó mà thể hiện được tràng cảnh đẫm máu như này.

“Tôi chỉ đang hiếu kì.” Ngô Bất Lạc hơi nghiêng đầu nói, “Có thể làm cho những thôn dân này không tiếc dùng phương pháp như vậy để tránh khỏi ban ngày, rốt cuộc sẽ xuất hiện loại quái vật gì đây?”

Thí sinh vừa hỏi thấy vẻ mặt Ngô Bất Lạc, không khỏi lùi lại mấy bước.

Mặc dù chỉ có một chút.

Nhưng hắn vẫn nhạy cảm phát hiện Ngô Bất Lạc không giống bọn họ.

Người bình thường đối mặt với cảnh tượng như vậy, không nôn ra đã là tố chất tâm lí mạnh mẽ rồi. Nhưng trong mắt Ngô Bất Lạc cứ như căn bản không có chuyện gì vậy.

Trong mắt hắn, không có sợ hãi, cũng không có chán ghét.

Có chỉ là nụ cười thích thú trào dâng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.