Sở Nhạc bị người chơi một vố điệu hổ ly sơn.
Không cần nghĩ cũng biết người dùng chiêu này là ai. Ở trong viện này, ngoại trừ Tạ Bán Loan không còn người thứ hai sẽ hao tốn tâm cơ đối phó hắn.
Nếu có thể, Sở Nhạc rất muốn đánh chết tên kia.
Có điều bây giờ không đúng thời cơ. Dẫu sao bây giờ vẫn đang trong cuộc thi, hắn không thể cam đoan các giám khảo bên ngoài có quan sát hắn hay không. Hơn nữa quan chủ khảo lần đấu thêm giờ này là Hắc Bạch Vô Thường, mà không phải đám phế vật trước đó.
Trước khi thi Âm quan, Sở Nhạc hoàn toàn không nghĩ tới mình thế mà bị người khác bức đến tình trạng này. Chỉ có thể nói, đất nước đời nào cũng có nhân tài!
Đừng thấy hiện tại nhân gian linh khí thiếu thốn, con người sinh ra sau khi thời đại thông tin bùng nổ, so với bọn họ trước kia thông minh hơn nhiều.
Trước đây bọn họ phải tốn rất nhiều công phu mới có thể thu được tin tức và tình báo, còn bây giờ nơi nào cũng có.
Sở Nhạc đã rất lâu không bị người khiêu khích như thế, có thể coi như một trò giải trí không tệ. Sở Nhạc ung dung trở về gian phòng của mình.
Hắn rất muốn biết, Tạ Bán Loan hao tâm tổn sức dẫn hắn đi chỗ khác, rốt cuộc chuẩn bị cho hắn niềm vui bất ngờ ra sao.
Sở Nhạc đẩy cửa vào, phát hiện một người đang ngồi trên giường mình.
Tóc dài như thác, có thể mơ hồ nhận ra người lấp phía sau mái tóc không một mảnh vải. Thậm chí có thể trông thấy người này da thịt trắng nõn, vòng eo mảnh khảnh.
Chỉ nhìn bóng lưng liền biết đây chắc chắn là một mỹ nhân hoạt sắc sinh hương.
Tạ Bán Loan hao tâm phí sức là vì chuẩn bị cho hắn một mỹ nhân?
Sở Nhạc bị ý nghĩ này chọc cười.
Nhất định là ở cạnh Ngô Bất Lạc quá lâu nên suy nghĩ bị tiêm nhiễm.
Không phải Sở Nhạc tự luyến, ở một địa phương quỷ quái thế này, dáng dấp đẹp mắt nhất chính là Sở Nhạc. Những thí sinh còn lại, với diện mạo kia mà muốn dùng mỹ nhân kế với hắn, như thế khác nào coi hắn thành người mù.
Sở Nhạc chậm rãi tới gần, ánh mắt đặt ở tóc dài của mỹ nhân.
Tóc này...Có chút không bình thường.
Bước chân Sở Nhạc ngừng lại.
Mỹ nhân thân thể không nhúc nhích, từ từ ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Sở Nhạc.
Cảnh tượng như vậy chắc chắn rất dọa người.
Nhưng khiến Sở Nhạc tức giận không phải điều này, mà là mặt người đó.
Đùng.
Sở Nhạc đập nát cái bàn.
Tạ Bán Loan đúng là biết khiêu khích thế nào mới có thể khiến hắn tức giận! Người trước mắt này giống hệt Ngô Bất Lạc, ngoại trừ hai mắt không có chút thần thái.
Ha.
Đây chắc cũng là thuật khôi lỗi của Tạ Bán Loan đi, chỉ không biết hắn dùng cách gì làm ra được một con rối giống Ngô Bất Lạc như đúc?
Tại sao, đối phương nhận ra hắn đối với Ngô Bất Lạc khác biệt nên muốn dùng con rối giống hệt Ngô Bất Lạc đến dò xét mình?
Không, Tạ Bán Loan không ngu như thế.
Sở Nhạc ban đầu chỉ muốn rút gân lột da Tạ Bán Loan mà thôi, nhưng hiện tại hắn lại muốn đem đối phương nghiền xương thành tro.
Hắn tuyệt đối không thể chịu đựng bất luận kẻ nào dùng Ngô Bất Lạc đến uy hiếp mình.
Ngô Bất Lạc sống hay chết, đều là đồ của hắn.
Hắn muốn đối xử với Ngô Bất Lạc thế nào là chuyện của hắn, người khác tuyệt đối không thể dùng Ngô Bất Lạc tới khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn!
Con rối bộ dáng giống hệt Ngô Bất Lạc đột nhiên chuyển động khi Sở Nhạc đến gần.
Tóc của nó nháy mắt biến thành lưỡi đao sắc bén, hung hãn bổ về phía Sở Nhạc.
Đông.
Đao tóc chém xuống mặt đất, trên mặt đất bị bổ ra một khe hở thật dài.
Uy lực này?
Sở Nhạc hơi nheo mắt.
Hắn khẳng định, tóc này và thứ mà quái vật lúc trước hắn nhìn thấy phun ra là cùng một thứ, chỉ là không biết Tạ Bán Loan dùng cách gì mang được một vật như thế vào trong viện?
Mà Sở Nhạc không hề nghi ngờ chính là vật thí nghiệm cho Tạ Bán Loan, thí nghiệm xem tóc này rốt cuộc có thể giết chết thí sinh bọn họ hay không!
Sở Nhạc lập tức xoay người chạy về phía gian phòng Tạ Bán Loan.
Muốn hắn ngoan ngoãn làm vật thí nghiệm, mơ đi!
Sở Nhạc phi nhanh đến gian phòng Tạ Bán Loan, đương nhiên, bên trong chẳng có ai.
Hiện tại là ban đêm, có rời khỏi sân viện của Cân bà bà thì vẫn an toàn.
Tạ Bán Loan đoán được Sở Nhạc sẽ gắp lửa bỏ tay người nên đã sớm chạy.
Con rối kia vẫn đang đuổi theo đằng sau, tóc của nó càng ngày càng nhiều hơn, dài hơn, gần như bao trùm toàn bộ thân thể.
“Các người tránh xa ra, tôi không có tâm sức đi cứu các người.” Sở Nhạc đập tan nát gian phòng của Tạ Bán Loan, vẫn không tìm được người.
Những thí sinh bên cạnh Tạ Bán Loan cũng đã rút đi hết, chỉ còn Sở Nhạc và mười thí sinh theo hắn còn ở chỗ này.
Sở Nhạc đành phải mở miệng nhắc nhở những thí sinh kia cách xa nơi này một chút.
Nếu những thí sinh này chết hết, thì hắn thực sự phải cân nhắc giữa nguy cơ bại lộ thân phận và giết chết Tạ Bán Loan!
Các thí sinh theo phe Sở Nhạc lặng lẽ lui lại.
Thực ra Sở Nhạc không nói thì họ cũng không dám tiến lên.
Quái vật tóc này quá đáng sợ!
Không thấy người ta chỉ dùng một kích đã làm hỏng toàn bộ nền nhà rồi sao? Nếu đổi lại là họ, trúng một phát thôi phỏng chừng phải sớm gặp lại quan chủ khảo!
“Có điều quái vật này bộ dáng hình như rất giống một thí sinh. Tôi nhớ rất rõ mặt mũi thí sinh này, lúc nhìn thấy hắn tôi suýt nữa tưởng là yêu tinh nào đó tu luyện thành người cơ đấy.”
“Tôi cũng còn nhớ, hình như là người cộng tác với Sở Nhạc lão đại.”
“Chẳng lẽ Tạ Bán Loan còn xúi giục cả cộng sự của lão đại?”
“Tôi thấy không giống. Thực lực này rõ ràng vượt xa trình độ của thí sinh, nếu là cộng sự của lão đại có bản lĩnh lợi hại như vậy, có thể giết chết lão đại và Tạ Bán Loan, đám chúng ta toàn bộ bỏ quyền rời khỏi cuộc thi Âm quan cho rồi!”
“Vậy chuyện hiện tại là thế nào?”
“Cậu hỏi tôi, làm sao tôi biết?”
Sở Nhạc bị con rối làm cho luống cuống tay chân.
Dù hắn cạo sạch tóc con rối thì tóc của nó vẫn có thể mọc dài ra, đáng sợ hơn là, Sở Nhạc phát hiện thực lực của đối phương còn đang tăng lên.
Nếu như...Nếu như đến ban ngày, con rối này sẽ mạnh đến mức nào?
Sở Nhạc không dám nghĩ.
Cân bà bà gần như không bao giờ xuất hiện trong viện, bọn họ đã cố gắng tìm kiếm nhưng rất khó tìm được người.
Quan trọng là, con rối này lợi hại như thế, Tạ Bán Loan không có khả năng thao túng nó, nếu vậy sao hắn có thể đặt nó vào phòng của mình?
Không đúng, nhất định là có vật gì đó có thể chứa nó.
“Mấy người mau vào phòng tôi tìm một vật, không cần biết là thứ gì, chỉ cần là thứ không phải đồ trong phòng tôi đều lấy hết đến đây.” Sở Nhạc hét lên với các thí sinh.
“Vâng.”
Những thí sinh kia lập tức đáp ứng.
Hiện tại quái vật đang đánh nhau với Sở Nhạc lão đại, không có tâm tư để ý đến họ, nhỡ đâu lão đại không trụ được, tiếp theo bị nạn chính là bọn họ a.
Nhóm thí sinh chạy đi, Sở Nhạc cũng không lo được quá nhiều.
Sở Nhạc lẩm nhẩm, cánh tay phải dần dần xuất hiện màu xanh kì lạ.
Hắn mở mắt, con ngươi hiện lên một màu đỏ rực. Không khí quanh thân dường như ngưng lại trong chớp nhoáng, tóc của con rối không bị khống chế liên tục phóng về phía Sở Nhạc.
Ngay khi sắp đụng vào Sở Nhạc, toàn bộ cánh tay Sở Nhạc đều biến thành ngọc thạch.
Từ lòng bàn tay Sở Nhạc bùng lên một ngọn lửa, lúc tóc kia đến gần, ngọn lửa trực tiếp bén lên trên tóc.
Tóc trong nháy mắt bị nhen lửa, bắt đầu cháy không ngừng, tản ra từng đợt mùi thối khiến người khó mà chịu nổi.
Dù tóc này có lợi hại hơn nữa vẫn sẽ sợ lửa.
Thế lửa lan tràn rất nhanh, nhanh hơn Sở Nhạc tưởng nhiều.
Có lẽ là vì tóc này không chỉ là tóc, trên tóc còn nhiễm rất nhiều thứ dễ bị đốt.
Lúc các thí sinh mang theo lọ thủy tinh từ phòng Sở Nhạc đi ra, nhìn thấy chính là lửa lớn cháy không ngừng.
Đại hỏa qua đi, trên mặt đất chỉ còn sót lại một sợi tóc nhỏ không ngừng động đậy và một con rối đã bị cháy khét.
“Đưa tôi.” Sở Nhạc nhận lấy đồ vật từ tay các thí sinh, mở lọ thủy tinh ra, ném tóc bị đốt chỉ còn một nửa kia vào, gắt gao chế trụ.
Tóc quả nhiên không động nữa.
“Lọ thủy tinh này tám phần là đồ của Cân bà bà.” Sở Nhạc cười lạnh nói, “Là tôi xem thường bọn họ, bọn họ đúng thật là dám làm. Ở một nơi quỷ quái như vậy, còn chưa tìm hiểu cách thức rõ ràng đã dám giao dịch với Cân bà bà.”
Đúng là không sợ chết.
Sở Nhạc ban đầu cũng nghĩ đến việc giao dịch với Cân bà bà, nhưng chỉ nghĩ chứ chưa làm.
Bởi vì hắn không dám chắc sau khi giao dịch sẽ xảy ra chuyện gì.
Rất rõ ràng, lần đầu tiên Cân bà bà giao dịch với bọn họ, thời gian thu được đa phần đều khoảng ba ngày.
Mà Sở Nhạc đặc biệt hơn một chút được đến năm ngày.
Hắn tin thời gian Tạ Bán Loan có thể ở lại trong viện này chắc chắn cũng không phải ba ngày như hắn nói.
Phương thức giao dịch của Cân bà bà khiến Sở Nhạc không thể không đề phòng.
Lúc bắt đầu cho bạn an toàn, chỉ lấy của bạn một chút xíu đồ vật. Nhưng thời gian trôi qua, bà ta thu phí sẽ càng ngày càng cao, thậm chí cao đến mức bạn không thể thừa nhận nổi, cuối cùng phải trả giá bằng cả tính mạng.
Nói đến đây có phải thấy sáo lộ* này rất quen không?
*sáo lộ: chỉ phương thức, tình huống nào đó đã trở nên quen thuộc, đã hình thành phản xạ có điều kiện khi nhắc đến. Chúng ta cũng hay gọi là motif đó.
Ở nhân gian, những kẻ lừa bịp, cho vay, gạt người hút thuốc phiện, đánh bạc, hầu như đều là sáo lộ này.
Nhưng nó hết lần này đến lần khác rất hữu dụng.
Sở Nhạc không dám một lần trao đổi quá nhiều, chính là vì mình sợ sẽ rơi vào bẫy của Cân bà bà.
Cân bà bà xây một cái sân viện lớn như thế không thể nào là vì có lòng tốt bảo vệ thí sinh bọn họ được!
“Sở lão đại, chúng ta không thể cứ để nó như vậy.”
“Đúng thế, nhỡ đâu thứ này phát cuồng, chúng ta e rằng sẽ bỏ mạng lại đây.”
Các thí sinh nghĩ đến là sợ.
Nhưng mà nghĩ lại, nếu không có Sở Nhạc ở đây, bọn họ gặp phải thứ này chắc chắn phải chết.
“Các người ai biết pháp thuật có lực phá hoại mạnh?” Sở Nhạc nhìn các thí sinh, thâm trầm cười một tiếng, “Bọn họ chẳng phải vì an toàn nên chạy hết rồi sao? Rất tốt, trước khi bọn họ quay lại, phá hủy toàn bộ nóc phòng của bọn họ đi. Tôi cũng muốn xem xem, sân viện của Cân bà bà đến cùng có kết cấu thế nào?”
“Rõ!”
Ngô Bất Lạc nằm trên giường, lẳng lặng chờ buổi tối đến.
Chuyện ban ngày khiến hắn cảm thấy vô cùng kì lạ.
Lần khảo nghiệm này thật sự chỉ cần bọn họ sống qua ba tháng thôi ư? Nếu ở mãi trong viện của Cân bà bà, liên tục nộp phí bảo hộ, hoặc là giết chết thí sinh khác, cũng có thể miễn cưỡng góp đủ ba tháng.
Thế nhưng mà, nếu chỉ là để bọn họ giết hại lẫn nhau thì có chút không đúng.
Cuộc thi Âm quan không phải để chọn ra người điên rồ nhất.
Giống như trong phó bản Quỷ nương tử, nếu bọn họ hợp tác với nhau thì ngay từ đầu rất dễ dàng giải quyết mọi chuyện. Lần này, nếu có ý để bọn họ tự giết lẫn nhau, thế thì hoàn toàn trái ngược với dụng ý ở phó bản Quỷ nương tử.
Nếu mình là giám khảo, mình cố ý cho đấu thêm giờ, ngoại trừ loại bớt người còn muốn thấy được tố chất gì của thí sinh đây?
Ngô Bất Lạc nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra lí do vì sao.
Bên ngoài có người gõ cửa.
Ngô Bất Lạc khẽ nhíu mày, vẫn rời giường ra mở cửa, bên ngoài toàn là những thí sinh không ngủ được.
“Ngài Ngô à, chúng tôi thực sự không ngủ nổi, hay là chúng ta tâm sự chút đi.”
Trên mặt những thí sinh này đều có vẻ xấu hổ, nhưng vẫn kiên định đến quấy rầy Ngô Bất Lạc.
Bọn họ không hiểu tình huống trước mắt ra sao, chỉ có thể xin Ngô Bất Lạc giúp đỡ. Bởi vì đến giờ, dường như mọi chuyện Ngô Bất Lạc đều nắm trong lòng bàn tay.
Đương nhiên, bọn họ tình nguyện đánh đổi một số thứ để lấy được tin tức từ chỗ Ngô Bất Lạc.
“Vào đi.” Ngô Bất Lạc nhìn những người này một chút, không đuổi bọn họ đi.
Đến một hai người còn đuổi được, chỗ này tận mười người thì đuổi thế nào?
“Cảm ơn ngài Ngô.”
Các thí sinh lập tức ùa vào.
Oa, còn tự mang theo ghế?
Nhất thời Ngô Bất Lạc không biết nên nói gì.
Nên khen bọn họ một câu chuẩn bị thật đầy đủ ư?
“Các người đến tìm tôi có chuyện gì?” Ngô Bất Lạc đi thẳng vào vấn đề.
“Ngài Ngô, chúng tôi cảm thấy nơi này rất kỳ lạ.” Vương Dã bị các thí sinh đẩy ra trả lời, “Riêng bản thân Cân bà bà đã đủ kì quái, còn có cái cân đòn kia của bà ta...”
Vương Dã vừa hồi tưởng, vừa vuốt cánh tay của mình.
Nổi hết cả da gà.
“Cái cân đòn đó của bà ta rất cổ quái.” Vương Dã nhịn không được nói, “Lúc bà ta lấy đi ngón tay tôi, tôi không hề cảm giác được. Cứ...Cứ như tôi là đất sét dễ nhào nặn, bà ta muốn lấy đi thứ gì trên người tôi là có thể lấy đi được vậy.”
“Cái cân, từ cổ chí kim trong thần thoại đều là đồ vật mang ý nghĩa biểu tượng rất lớn.” Ngô Bất Lạc đột nhiên ngắt lời Vương Dã, “Bà ta đã nói giá trước khi lấy đi đồ trên người chúng ta đúng không? Bà ta đặt tất cả mọi thứ của chúng ta lên cái cân, sau đó mới cho phép chúng ta ở chỗ này vài ngày. Bất kể bà ta là ai, tối thiểu bà ta thể hiện điệu bộ “trao đổi đồng giá“. Nếu không, với bản lĩnh của bà ta muốn ra tay với chúng ta thì dễ như trở bàn tay.”
“Nhưng, nhưng mà chúng ta không thể cứ thế ngồi chờ chết chứ.” Một thí sinh khác lầm bầm, “Ba ngày sau chúng ta lại phải giao phí bảo hộ. Chẳng lẽ chúng ta cũng như những thôn dân kia, giẫm lên thi thể đồng bạn để sống sót? Tôi tới để thi Âm quan chứ không phải tới để xuống mười tám tầng Địa ngục!”
Những người tu luyện đạo pháp như họ, ngoại trừ một số ít tên bại hoại cặn bã, đều rất tin vào nhân quả luân hồi. Nếu thi đỗ Âm quan đương nhiên vạn sự đại cát, nhưng nếu không thi đỗ, trên tay lại có nhiều mạng người, nói không chừng kiếp sau phải đầu thai làm súc sinh!
Ngô Bất Lạc nhìn bọn họ, thở dài một hơi.
“Ngài Ngô, ngài có chuyện có thể nói thẳng.”
“Đúng, chúng tôi không phải người không chịu đựng nổi chuyện gì.”
“Ngài Ngô, ngài nói đi, có chủ ý gì?”
“Chúng tôi không muốn chưa làm được gì đã bị loại.”
Ngô Bất Lạc khoát khoát tay, ra hiệu bọn họ dừng lại.
“Nếu chúng ta không làm gì cả, ít nhất chúng ta sẽ an toàn trong ba ngày này. Cân bà bà chưa đến mức lần đầu tiên giao dịch đã khiến chúng ta toàn quân bị diệt.” Ngô Bất Lạc nói ra phân tích của mình, “Tôi quả thực có một cách thăm dò, nhưng tôi không dám cam đoan trong đó sẽ có nguy hiểm gì.”
“Cách gì?” Các thí sinh lập tức lên tinh thần.
“Nếu như tôi đoán không sai, ở chỗ Cân bà bà, chúng ta có thể trao đổi không chỉ mỗi quyền cư ngụ trong viện này, bà ta cũng chưa từng nói chỉ có thể trao đổi một thứ.” Ngô Bất Lạc quan sát sắc mặt những thí sinh này, đưa ra ý kiến của mình, “Nếu thật sự muốn thử, chúng ta có thể thử tìm Cân bà bà một lần, dùng những gì chúng ta có để trao đổi tình báo chúng ta muốn hoặc là thứ gì đó, hoặc là...pháp khí.”
Hai chữ pháp khí vừa ra, ánh mắt các thí sinh lập tức thay đổi.
Tại sao bọn họ tham gia lần đấu thêm giờ này, không phải là vì pháp khí sao?
“Nhưng sẽ có nguy hiểm.” Ngô Bất Lạc tiếp tục nói, “Chỉ ba ngày quyền cư ngụ đã lấy đi một bộ phận trên người chúng ta, nếu trao đổi pháp khí, chúng ta có thể không trả nổi đại giới.”
“...Pháp khí vốn không dễ lấy.”
“Tôi hiểu mà ngài Ngô, tôi sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”
“Tìm Cân bà bà thêm lần nữa à, tôi hơi sợ.”
...
Các thí sinh ta một câu ngươi một câu, ai cũng không tình nguyện đi tìm Cân bà bà.
“Tôi chỉ nói vậy thôi.” Ngô Bất Lạc rũ mắt, “Sơ sẩy một cái, có thể sẽ không về được nữa. Ba ngày này chúng ta vẫn có thể tìm hiểu một số tin tức khác. Thí sinh nơi này không chỉ có mỗi chúng ta, những người khác chắc chắn cũng ở gần đây.”
“Đúng, chúng ta đồng thời đi vào, bọn họn không thể nào mãi không xuất hiện được.”
“Đúng vậy, mấy vị đại lão khác đâu, họ không thể thua nhanh như vậy.”
Các thí sinh nói tới nói lui, rồi lấy cớ đã quá muộn muốn trở về nghỉ, cả đám cùng nhau chào tạm biệt Ngô Bất Lạc.
Nhưng khi rời khỏi phòng Ngô Bất Lạc, những thí sinh này không phải ai cũng về nhà nấy, mà chia thành mấy nhóm nhỏ, túm tụm với nhau.
“Lời Ngô Bất Lạc nói, mấy người tin à?” Một thí sinh nhịn không được hỏi, “Mấy người sẽ không thật sự đi tìm Cân bà bà chứ?”
“Hắn nói không phải không có lí.” Một thí sinh khác cau mày nói, “Nếu không thể trao đổi với Cân bà bà, chúng ta chẳng qua chỉ phí chút công sức mà thôi. Nhưng nếu chỗ Cân bà bà thật sự có pháp khí, vậy...vậy thì khó nói.”
Lúc Ngô Bất Lạc nhắc tới pháp khí, bọn họ không khỏi nhớ tới cái cân của Cân bà bà.
Kỳ thật bây giờ nghĩ lại, cái cân đòn đó hình như cũng là một pháp khí rất lợi hại.
Nếu trong tay Cân bà bà không có pháp khí, bà ta làm sao có thể ngăn cản sương mù cổ quái kia được? Cái viện này nhìn qua không lớn lắm, nhưng lại dư sức cho bọn họ mỗi người một phòng?
Khắp nơi đều lộ vẻ cổ quái, lời Ngô Bất Lạc trái lại rất đáng tin.
“Thế nhưng ngài Ngô cũng đã nói, có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
“Đến thi Âm quan, người nào mà không nguy hiểm?” Một thí sinh hừ lạnh nói, “Với lại Ngô Bất Lạc cũng không phải người tốt lành gì, mấy người đừng để bị hắn lừa. Ban ngày mấy người cũng thấy rồi, biểu hiện của hắn căn bản không giống người bình thường. Nếu như không biết hắn là con người, tôi suýt nữa thì cho rằng hắn là thí sinh ác quỷ!”
“...Ác quỷ thậm chí là lệ quỷ tôi từng gặp đều không khiến tôi cảm thấy đáng sợ bằng Ngô Bất Lạc.” Bọn họ ít nhiều đều từng tìm thí sinh phi nhân loại làm cộng tác, chẳng qua sau vòng thi thứ hai thì tách ra rồi. Nếu thí sinh phi nhân loại đều có trình độ như Ngô Bất Lạc, vị trí Âm quan sớm đã bị thí sinh phi nhân loại bá chiếm.
Nhưng thực tế, Âm quan đa phần đều là con người.
Bởi vì phi nhân loại muốn đề cao tu vi phải tốn từ mấy chục năm đến mấy trăm năm, còn con người chỉ cần mấy năm là có thể tăng vọt về chất. Bẩm sinh, con người đã mạnh hơn rất nhiều.
“Có thể đánh bại mấy tên biến thái như Mộc Sơ Nhất và Tạ Bán Loan thì sao có thể là mặt hàng bình thường được?”
“Đừng nói nữa, chẳng lẽ chúng ta đi tìm Cân bà bà thật à?”
“Chúng ta không đi tìm, cậu nghĩ những người khác cũng không tìm sao? Nếu như người khác thật sự lấy được pháp khí, chúng ta sẽ thua trước một bước. Cậu phải hiểu, vị trí Âm quan năm nay chỉ có mười chỗ, Ngô Bất Lạc, Mộc Sơ Nhất bọn họ đã chiếm mấy chỗ rồi, chúng ta phải tranh đoạt mấy vị trí còn lại, nhất định phải tranh được một chỗ!”
Nếu có thể lấy được pháp khí, bọn họ không những có xác xuất rất lớn thông qua lần đấu thêm giờ này, mà rất có thể thắng được trong vòng thi thứ ba.
Cám dỗ như vậy, cho dù thật sự có nguy hiểm thì thế nào?
Hoặc là nói, nếu không có nguy hiểm, lợi ích lớn như thế bày ngay trước mắt, bọn họ trái lại sẽ không tin.
Ngô Bất Lạc đóng cửa lại, một nụ cười dần dần xuất hiện trên mặt hắn, sau đó ngân nga một điệu hát dân gian rồi lên giường đi ngủ.
Hạt mầm đã gieo xuống, chỉ còn nhìn xem kết trái như thế nào.
Nếu những thí sinh này nghe hắn không đi tìm Cân bà bà còn tốt, chứng minh lão đại là hắn vẫn có chút uy tín.
Nhưng mà nha.
Xem dáng vẻ bọn họ, e rằng tối nay sẽ lập tức đi tìm Cân bà bà.
Suy cho cùng, bọn họ chọn Ngô Bất Lạc làm lão đại chỉ vì lúc trước không có ai để chọn, nếu an toàn rồi, những tâm tư bị đè xuống kia tự nhiên sẽ trỗi dậy.
Câu kia nói thế nào ấy nhỉ?
Đấu với trời, kỳ nhạc vô tận, đấu với đất, kỳ nhạc vô tận, đấu với người, kỳ nhạc* vô tận nha!
*kỳ nhạc: niềm vui của việc đó, cả câu này thuần việt là “đấu với trời, niềm vui của việc đó là vô tận, đấu với đất, niềm vui của việc đó là vô tận, đấu với người, niềm vui của việc đó là vô tận!