Lúc thấy Mộc Sơ Nhất xuất hiện, trong lòng Ngô Bất Lạc đều là đm.
Mắt thấy hắn sắp cứu được Hạ Hạc rồi, Mộc Sơ Nhất chui ra hái quả đào?
Đùa gì đấy, mình không thể làm chuyện vô ích.
Nói thì như thế, nhưng Ngô Bất Lạc nhạy cảm phát hiện Mộc Sơ Nhất không đúng. Mộc Sơ Nhất hắn biết luôn là đơn thuần dễ lừa, dù là một tính cách khác cũng chỉ là một thiếu niên trung nhị, hoàn toàn không giống người ánh mắt ngoan lệ trước mắt này.
Mộc Sơ Nhất rút tay ra khỏi người đại hán, phát giác ánh mắt Ngô Bất Lạc nhìn hắn liền nở một nụ cười ý tứ sâu xa với Ngô Bất Lạc.
Ôi mẹ ơi!
Mộc Sơ Nhất này không thích hợp.
Hắn thế mà cười vui vẻ với mình như vậy? Chẳng khác nào những người vừa thấy mình đã yêu trước kia!
Không đợi Ngô Bất Lạc suy nghĩ nhiều, Sở Nhạc đã chắn trước mặt Ngô Bất Lạc.
“Tiểu quỷ, cậu lau sạch máu trên tay đi được không?” Sở Nhạc lạnh lùng nhìn Mộc Sơ Nhất, “Rất bẩn, cậu không cảm thấy thế sao?”
Mộc Sơ Nhất cúi đầu nhìn tay mình, khẽ nhíu mày.
Sau phút chốc, tay hắn bị quỷ khí vây quanh, sau khi quỷ khí tán đi, vết máu trên tay đã biến mất sạch sẽ, một chút vết tích cũng không còn.
“Xảy ra chuyện gì?” Ngô Bất Lạc nhỏ giọng hỏi, “Mộc Sơ Nhất không đúng lắm.”
“Chỉ là nhất thời bị ác niệm trong lòng khống chế mà thôi.” Sở Nhạc rất quen với tình huống này, “Đại khái là bị kích thích. Bình thường pháp sư nuôi quỷ đều rất dễ bị quỷ mình nuôi ảnh hưởng, nửa người nửa quỷ giống hắn lại càng rõ ràng hơn.”
Mộc Sơ Nhất giải quyết xong đại hán kia, quay đầu nhìn về phía Hạ Hạc.
Hạ Hạc ngơ ngác nhìn Mộc Sơ Nhất, không biết miêu tả tâm trạng mình thế nào.
Người này trực tiếp ở trước mặt hắn diễn cảnh “một tay móc tim”, Hạ Hạc hẳn phải vô cùng chán ghét sợ hãi mới đúng. Nhưng ánh mắt đầu tiên đối diện Mộc Sơ Nhất, Hạ Hạc lại không cảm thấy đối phương đáng sợ, trái lại muốn đi lên ôm một cái.
Hạ Hạc tiến lên một bước.
Hắn không biết vì sao mình không sợ người thanh niên này, nhưng Hạ Hạc ngay cả chết còn không sợ, có gì không dám tiến lên.
Chuyện làm cho người ta kinh ngạc phát sinh.
Mộc Sơ Nhất vậy mà lui về sau.
Màu đỏ trong mắt hắn dần dần biến mất, hơi hơi bất lực nhìn Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc một bên.
A? Biến trở lại rồi?
Ngô Bất Lạc chớp chớp mắt mấy cái, lập tức từ sau lưng Sở Nhạc bước ra.
“Khụ khụ, Sơ Nhất, cậu cũng được phái tới điều tra à?” Ngô Bất Lạc xác định Mộc Sơ Nhất lúc này không còn nguy hiểm, tiến lên kéo Mộc Sơ Nhất sang một bên, đúng lúc giúp Mộc Sơ Nhất giải quyết tình hình khẩn cấp trước mắt.
“Đúng đúng.” Mộc Sơ Nhất giờ phút này bất chấp Ngô Bất Lạc nói gì, chỉ không ngừng gật đầu.
Hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị ba ba trực tiếp đưa đến đây, kết quả nghe thấy đại hán muốn nói chuyện năm đó cho Hạ Hạc, nhất thời không khống chế được mà động thủ.
Bây giờ thần chí thanh tỉnh, gặp lại Hạ Hạc, Mộc Sơ Nhất ngay cả tay chân mình cũng không biết để đâu.
Thật lâu trước đây, hắn đã biết Mộc Lam không phải cha ruột của mình. Mộc Lam không phải người không phải quỷ, khí tức không hề giống hắn, sao có thể là cha ruột được.
Mà Mộc Lam cũng không nghĩ giấu diếm Mộc Sơ Nhất mãi, lúc Mộc Sơ Nhất hiểu chuyện liền đem chuyện cha mẹ ruột một năm một mười nói cho hắn.
Đau lòng không? Đương nhiên là đau lòng.
Tức giận không? Đương nhiên cũng tức giận.
Nhưng Mộc Sơ Nhất được Mộc Lam giáo dục rất tốt, cũng hiểu biết luật lệ Địa Phủ, thấy qua rất nhiều vui buồn hợp tan. So ra, chuyện của cha mẹ hắn lại không kinh thế hãi tục đến vậy.
Hắn chưa từng đi quấy rầy Hạ Hạc.
Vì Mộc Sơ Nhất thấy được, bất kể là hắn hay mẹ đã chết của hắn, đều có lỗi với người cha cho hắn một nửa huyết thống.
Người ta đang là ảnh đế tốt đẹp, có được cuộc đời hoàn mỹ, chẳng biết tại sao bị nữ quỷ vương quấn lấy, vào lúc cuộc sống tốt đẹp nhất biến mất ly kì, người thân bạn bè tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy.
Chuyện này coi như xong.
Nhưng ông ấy và nữ quỷ vương có quan hệ, đối phương còn vì sinh ra Mộc Sơ Nhất mà tàn sát khắp nơi dẫn tới Âm quan Địa Phủ, cuối cùng cho dù thành công xóa đi ký ức đưa trở về, cuộc sống cũng đã lệch khỏi quỹ đạo mất rồi.
Mộc Sơ Nhất có được tu vi của mẹ, lại có cha nuôi như Mộc Lam, thời gian trôi qua coi như không tệ. Nhưng Hạ Hạc thì khá thảm, hắn dù mất đi ký ức, nhưng từng sinh sống với nữ quỷ vương, sâu trong nội tâm đã có thứ gì đó thay đổi, đối với sinh hoạt của người bình thường đã sinh ra “tâm lý sợ hãi”, trong tiềm thức không thể nào lại thành gia sinh con.
Cho tới hôm nay, Hạ Hạc đã hơn bảy mươi tuổi, tóc trắng xóa, vẫn như cũ lẻ loi một mình.
Mỗi năm, Mộc Sơ Nhất đều sẽ tặng quà cho Hạ Hạc, đương nhiên không kí tên.
Fan hâm mộ Hạ Hạc rất nhiều, quà tặng không kí tên nhiều đến mức khó mà đếm hết. Quà tặng nhiều năm qua, có lẽ Hạ Hạc một cái cũng không nhận được. Nhưng Mộc Sơ Nhất vẫn không muốn đi qua quấy rầy cuộc sống của Hạ Hạc.
Mộc Sơ Nhất không dám xác định Hạ Hạc có thích hắn hay không? Ngộ nhỡ Hạ Hạc nhìn thấy hắn nhớ lại tất cả mọi chuyện thì nên làm thế nào bây giờ?
Hắn và mẹ đã hại Hạ Hạc thảm như vậy, chẳng lẽ lại hại thêm lần nữa?
Vội vàng không kịp chuẩn bị gặp mặt Hạ Hạc, lại nghe thấy đại hán kia muốn nói ra chân tướng, Mộc Sơ Nhất giận không chỗ phát tiết, “ủy khuất” và “không cam lòng” bị hắn coi nhẹ nhiều năm qua cùng lúc bạo phát.
Sau đó, liền biến thành bộ dáng bây giờ.
“Tôi có thể hiểu bây giờ mấy người muốn tâm tình nói chuyện trời đất, nhưng không phải nên rời khỏi nơi này trước sao, còn phải cứu những người này nữa?” Sở Nhạc đi đến cạnh xác đại hán, thả hết người trong cái túi kia ra, sau đó ném túi không cho Ngô Bất Lạc.
Ngô Bất Lạc vội vàng tiếp được, yêu thích không buông tay sờ sờ cái túi, “QAQ, Sở Nhạc, anh thật sự quá tốt.”
“Cho cậu đồ cậu liền nói tốt, không cho tôi chính là Đại ma vương. Ngô Bất Lạc, bưng bát cơm lên ăn bỏ bát xuống liền chửi má nó, cậu đúng thật có bản lĩnh.” Sở Nhạc không chút khách khí châm chọc, “Da mặt của cậu sợ là có thể vượt qua ***.” (ba dấu *** này là tác giả che không phải tui)
“Đâu có đâu có.” Ngô Bất Lạc không hề để ý Sở Nhạc cáu kỉnh, bị Sở Nhạc mắng một trăm cái có thể đổi lấy bảo bối thú vị thế này cũng coi như đáng giá.
“Vậy chúng ta trước hết xử lý xong chuyện ở đây, sau đó lại tìm một chỗ tâm sự, ông thấy sao, Hạ tiên sinh?” Ngô Bất Lạc mỉm cười hỏi Hạ Hạc.
“Được.” Hạ Hạc không do dự đáp ứng, ánh mặt vẫn luôn dừng lại trên mặt Mộc Sơ Nhất.
Mộc Sơ Nhất cúi đầu, không dám nhìn ông.
Vừa rồi bắt đầu không liên lạc được với ba ba, xem ra ba ba thật sự để hắn tự mình đối mặt.
Cũng may chuyện ở đây không chỉ có người mới như Ngô Bất Lạc đến giải quyết, rất nhanh, những Âm quan bị ngăn ở phía ngoài cũng đến nơi này, sắp xếp giải quyết tốt hậu quả công tác đồng thời cho đám người Ngô Bất Lạc một bài giảng.
Ký ức Hạ Hạc tạm thời chưa bị tiêu trừ, vì nguy hiểm còn chưa qua.
Sau khi giải quyết sự tình buổi họp báo, Ngô Bất Lạc và Mộc Sơ Nhất nhận được tin từ Địa Phủ, “bảo vệ Hạ Hạc” là nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ sau khi nhậm chức Âm quan.
Này này.
Tin tức Địa Phủ có cần linh thông như vậy không? Lâm thời bắt lính cũng quá rõ ràng rồi đi!
“Tôi, Sở Nhạc, cộng thêm Mộc Sơ Nhất, cùng nhau bảo vệ một Hạ Hạc?” Ngô Bất Lạc bị thao tác lẳng lơ của Địa Phủ dọa ngây người, “Người tốt mấy đời liên tiếp trâu bò như vậy sao? Mấy năm nay tôi bắt rất nhiều tội phạm, có thể xem là công đức không?”
“Nếu cậu không có công đức thì sẽ không đứng ở chỗ này.” Sở Nhạc lành lạnh nói một câu, “Bình thường pháp khí có thể có khí linh đều phải có thiên đại phúc duyên, mà khí linh này có thể nhập luân hồi hóa thân thành người, nếu không phải cậu trước kia có công đức nghịch thiên thì chưa đầy một tuổi đã chết yểu rồi.”
“...Thì ra kiếp trước tôi cần cù vất vả làm việc chỉ vì kiếp này làm một người xui xẻo thế này?” Ngô Bất Lạc nghe thấy vậy không vui, “Kiếp trước có phải tôi ngu chết đi được không? Nếu sớm biết đời này của mình nát như vậy, tôi tình nguyện cả đời làm một tấm gương.”
“Điều này có thể trách ai đây?” Sở Nhạc ý tứ sâu xa nhìn Ngô Bất Lạc, “Tôi cũng không nghĩ tới Nghiệt Kính Đài sẽ chuyển thế thành người.”
“Sở Nhạc, anh nói chuyện sao cứ quái gở thế?”
“Thật sao? Tôi không hề cảm thấy kì quái.” Sở Nhạc dãn gân cốt một cái, “Tôi khuyên cậu nên cố gắng nhìn chằm chằm Mộc Sơ Nhất và Hạ Hạc đi. Tôi cảm thấy, một hồi truy sát nhằm vào Hạ Hạc như thế e rằng không đơn giản đâu.”
“Anh có ý gì?” Ngô Bất Lạc sẽ không để Sở Nhạc nói một nửa liền thôi, “Ý của anh là, người ta căn bản không phải nhằm vào Hạ Hạc?”
“Hạ Hạc và nữ quỷ vương đã là chuyện của năm mươi năm trước, năm mươi năm qua Hạ Hạc đều sống rất tốt, cố tình lúc Mộc Sơ Nhất thi đỗ Âm quan lại ra tay với Hạ Hạc. Cậu cảm thấy đây là trùng hợp sao?” Sở Nhạc hỏi ngược lại, “Ngô Bất Lạc, cậu đừng nói với tôi, cậu thật sự cảm thấy là nhằm vào Hạ Hạc.”
“Haiz, nhằm vào Hạ Hạc dù sao cũng tốt hơn nhằm vào Mộc Sơ Nhất mà.” Ngô Bất Lạc gãi gãi đầu, “Nhằm vào Hạ Hạc nhiều nhất là nhìn chằm chằm thân phận người tốt mấy đời liên tiếp của ông ấy. Nếu nhằm vào Mộc Sơ Nhất thì hai chúng ta có thể làm gì?”
“Địa Phủ đã phân nhiệm vụ cho chúng ta.” Sở Nhạc từ chối cho ý kiến.
Hai người họ phải bảo vệ không chỉ mỗi Hạ Hạc, còn cả Mộc Sơ Nhất.
Nguyên nhân Địa Phủ giao nhiệm vụ này cho Sở Nhạc và Ngô Bất Lạc rất đơn giản, vì hai bọn họ am hiểu giả heo ăn thịt hổ nhất, đặc biệt là Sở Nhạc.
Đương nhiên, càng có khả năng là vì quan hệ của bọn họ với Nghịch Âm Minh.
Ngô Bất Hoa, chính là chị gái ruột của Ngô Bất Lạc.
Thông tin này người khác không biết, chẳng lẽ Tần Quảng Vương và Thôi Phán quan cũng không biết sao?
Sở Nhạc thở dài.
Vào lúc bọn họ quyết định thi Âm quan, sự tình đã được định trước.
Đến sớm dù sao cũng tốt hơn đến muộn.
“A a a, quên đi quên đi.” Ngô Bất Lạc kêu lên, “Chúng ta trước tiên nên đi nghe xem Hạ Hạc và Mộc Sơ Nhất nói chuyện gì. Tôi thật sự không có hứng thú với vở kịch luân lý gia đình cẩu huyết kiểu này.”
“...Lúc cậu nói không có hứng thú nhớ che miệng lại, khóe miệng cậu dương lên mấy độ cậu không biết à?” Sở Nhạc thở dài nói.
“Ha ha, đừng để ý tiểu tiết này, chúng ta nhanh đi thôi.” Ngô Bất Lạc vươn tay về phía Sở Nhạc, “Cơ hội quang minh chính đại ôm tôi không nhiều, anh phải biết quý trọng.”
“Da mặt của cậu quả nhiên lại dày thêm.” Sở Nhạc cạn lời, nhưng vẫn thành thật tuân theo ý nghĩ trong lòng, bế Ngô Bất Lạc lên.
Muốn nghe lén không bị phát hiện, chỉ có thể bay trên trời!
Mộc Sơ Nhất và Hạ Hạc nhìn nhau không nói gì.
Sự tình giải quyết xong, Hạ Hạc đề nghị được một mình nói chuyện với Mộc Sơ Nhất, Ngô Bất Lạc không tiện mặt dày mày dạn ở lại, chỉ có thể lựa chọn nghe lén.
Ôi chao, cũng là vì giữ thể diện cho Hạ Hạc.
Độ khoan dung đối với người tốt của Ngô Bất Lạc vô cùng vô cùng cao.
Còn là một người tốt cực kì đáng thương như Hạ Hạc, thật quá thảm rồi. Người nghe thương tâm người thấy rơi lệ!
“Cháu...Cháu bao lớn rồi?” Hai tay Hạ Hạc nắm chặt cái chén, nếu người quen biết hắn ở đây, chắc chắn biết hắn đang vô cùng khẩn trương nên mới làm thế.
“Mười, mười bốn.” Mộc Sơ Nhất nói ra một lời nói dối thiện ý.
Đương nhiên, dù hắn nói mình năm mươi bốn, Hạ Hạc cũng chưa chắc sẽ tin.
Hạ Hạc từ trước tới nay chưa từng gặp hắn, không hẳn có thể nhớ lại hắn.
Mộc Sơ Nhất âm thầm động viên chính mình, mặc dù đứa trẻ ngoan không được nói dối, nhưng đôi khi, cần nói dối thì phải nói!
“A a a a, Mộc Sơ Nhất thông minh lắm, biết không thể nói ra số tuổi thật sự.” Ngô Bất Lạc khẽ nói với Sở Nhạc, “Quả nhiên là cha con trời sinh. Rõ ràng chưa từng gặp nhau, nhưng Hạ Hạc vẫn thích Mộc Sơ Nhất.”
Sở Nhạc rất muốn nói cho Ngô Bất Lạc, cái này và tình thân không liên quan. Tu vi Mộc Sơ Nhất phần lớn bắt nguồn từ nữ quỷ vương, Hạ Hạc và nữ quỷ vương từng có quan hệ vợ chồng, có thể không cảm thấy quen thuộc sao?
Chẳng qua con người thích mỹ hóa những thứ không biết, một cây trúc cũng có thể được con người coi là biểu tượng “thanh cao” “cứng cỏi” “quân tử” v.v, huống chi là vật khác.
“Mười bốn tuổi à, còn trẻ quá.” Vẻ mặt Hạ Hạc không lộ ra bao nhiêu mất mát, “Bác thấy cháu còn nhỏ như vậy đã đi trảm yêu trừ ma, nhất định là rất vất vả.”
...Không không không, Mộc Sơ Nhất còn lâu mới khổ cực, tôi tận mắt thấy Mộc Sơ Nhất như thế nào ăn sạch yêu ma quỷ quái khiêu khích hắn đây này!
Con ruột ngài nếu ra sách, có thể đặt tên là «Những năm tháng tôi ăn quỷ », nói không chừng có thể nổi tiếng!
“Vẫn ổn ạ.” Mộc Sơ Nhất cố hết sức trả lời ngắn gọn.
“Mặc dù rất mạo muội.” Hạ Hạc ngồi ngay ngắn, lấy hết dũng khí nhìn Mộc Sơ Nhất, “Lần đầu tiên nhìn thấy cháu, bác đã cảm thấy rất quen thuộc. Bác năm nay bảy mươi lăm, không có con cái, cũng không có gia đình. Cháu...Cháu nếu nguyện ý làm con nuôi của bác, mọi thứ của bác đều cho cháu hết.”
“...Sở Nhạc, anh tra thử xem, Bạch Hạc Entertainment trị giá bao nhiêu tiền, giá trị bản thân Hạ Hạc cao bao nhiêu được không?” Ngô Bất Lạc bị Sở Nhạc một tay ôm, thật sự không tiện hành động.
Sở Nhạc tra xét một chút, báo ra một con số.
“Hu hu hu, Sở Nhạc, bây giờ tôi quỳ gối trước mặt Hạ Hạc nói tôi đồng ý làm con ông ấy, anh cảm thấy có thể được không?” Ngô Bất Lạc hâm mộ không thôi nói.
“...Hiện tại vẫn là ban ngày.” Sở Nhạc nói lời thấm thía, “Muốn mơ nên để ban đêm tốt hơn.”
Giờ phút này, Nghịch Âm Minh.
“Toàn quân bị diệt?” Một người phụ nữ xinh đẹp diện váy dài khẽ nâng cằm, nụ cười trên mặt vô cùng mê người, “Chẳng trách thoáng cái không có tin tức!”
“...Người của chúng ta vốn đã dẫn dắt những Âm quan kia rời đi, không ngờ đột nhiên xuất hiện thêm ba Âm quan, thực lực đối phương rất mạnh, ngay cả trưởng phòng cũng chết trong tay bọn họ, cho nên...” Đến đây người đàn ông báo cáo đã đổ mồ hôi như mưa, nhưng không dám phân tâm lau mồ hôi cho mình.
“Thêm ba người, thì không xong?”
“Ba âm quan đó là kẻ đứng trong hai hạng đầu cuộc thi Âm quan lần này. Mộc Sơ Nhất, Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc. Lúc ấy nghe nói Ngô quản lý còn đặc biệt đến đó cứu người...” Người đàn ông nhịn không được giải thích.
Bọn họ trước đó đã tính thử rồi, nhóm thí sinh Âm quan này thực lực rất mạnh, nhất là mấy kẻ đứng đầu, gần như tương đương với cấp bậc trưởng phòng bên này.
Một trưởng phòng làm sao thắng được ba Âm quan thực lực trưởng phòng chứ?
Người đàn ông vừa dứt lời liền phát hiện người phụ nữ trước mặt trở nên cao hơn.
Không, không phải cô ta cao hơn, mà là mình thấp đi.
Người đàn ông ngơ ngác cúi đầu xuống, phát hiện thân thể mình thiếu mất một nửa.
Lúc...Từ lúc nào!
“Cô...”
“Yên tâm, tôi không giết anh.” Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười, “Nhưng con người của tôi, ghét nhất chính là họ Ngô, anh liên tục nhắc tới nhiều lần, nếu không phải thấy anh làm việc đáng tin, anh bây giờ đã chết rồi.”
Người đàn ông đành im lặng, không dám nói thêm câu nào.
Không có một đoạn thân thể còn có thể lấy của người khác về bổ sung. Nếu không còn mạng, thật sự sẽ hồn phi phách tán.
Địa Phủ quản lý linh hồn tất cả mọi người.
Một khi gia nhập Nghịch Âm Minh, linh hồn sẽ bị đánh lên dấu ấn Nghịch Âm Minh. Cho dù chết, nếu có chút công lao và bản lĩnh thì có thể biến thành quỷ từ từ tu hành, nếu không có tác dụng gì liền hồn phi phách tán, không cho Địa Phủ chút xíu cơ hội nào tra hỏi linh hồn bọn họ.
“Lần này mục tiêu của tôi vốn là Mộc Sơ Nhất, kết quả các người làm tốt lắm, chẳng những không bắt được Hạ Hạc, trái lại còn bị Mộc Sơ Nhất phát hiện.” Người phụ nữ xinh đẹp bất đắc dĩ lắc đầu, “Toàn quân bị diệt cũng là bọn chúng đáng chết. Sớm biết người dưới tay mình không có bản lĩnh như thế, tôi căn bản sẽ không thu nhận bọn chúng.”
Người đàn ông sợ tới mức nằm rạp trên đất cầu xin tha thứ.
“Con ả Ngô Bất Hoa này, năm đó chẳng qua chỉ là bại tướng dưới tay tôi. Không ngờ lúc tôi không để ý đã bị cô ta leo lên đầu, thậm chí cầm đi vật tôi muốn có đã lâu.” Người phụ nữ xinh đẹp sắc mặt dữ tợn, “Cô ta ỷ vào có em trai là huyễn thuật sư, bình thường cầm đi không ít đồ từ công ty, công ty muốn bồi dưỡng người mới, tôi hiểu, nhưng tôi tuyệt đối không thể chịu đựng người dưới tay mình có liên quan đến cô ta! Chuyện như dẫn sói vào nhà, một lần đã đủ khiến tôi hối hận.”
Nghịch Âm Minh tự nhiên muốn bồi dưỡng người mới.
Bây giờ càng ngày càng nhiều người đi Địa Phủ thi Âm quan, nguyện ý đến Nghịch Âm Minh càng ngày càng ít. Vất vả lắm mới lôi kéo được Lưu Bác Văn, cho là Lưu Bác Văn có thể trấn áp quần hùng, trở thành Âm quan số một lần này, sau đó chậm rãi leo lên địa vị cao, ai ngờ Lưu Bác Văn ngay cả mười vị trí đầu cũng không ngồi vững?
Trác Bất Quần là huyễn thuật sư, mức độ hiếm thấy đó khiến hắn được công ty dốc sức bồi dưỡng, liên đới chị gái hắn Ngô Bất Hoa cũng nhận được cấp trên tán thưởng.
So ra, tình huống của người phụ nữ bên này sẽ không tốt.
Cô ta không phải không tìm kiếm người mới ưu tú, nhưng làm sao vượt được huyễn thuật sư hiếm thấy? Đáng giận nhất là người mới trong tay cô ta thế mà âm thầm đầu nhập vào Ngô Bất Hoa?!
Ngô Bất Hoa và cô ta là tử địch, sự tình Ngô gia lúc trước cũng có một phần bút tích của cô ta. Trong công ty, hai người họ đương nhiên không thể đấu quá ác, nhưng không có nghĩa ở phương diện khác bọn họ không thể đấu.
Người phụ nữ nghĩ rất đơn giản, Ngô Bất Hoa chẳng qua ỷ vào mình có em trai là huyễn thuật sư, muốn lấy tài nguyên công ty quang minh chính đại bồi dưỡng tâm phúc của mình mà thôi. Nếu vậy cô ta cũng tìm một thiên tài tới, đoạt danh tiếng của Trác Bất Quần là được rồi.
Nhưng thiên tài giỏi nhất năm nay lại ở trong cuộc thi Âm quan, Mộc Sơ Nhất còn cầm được hạng nhất, đương nhiên trở thành đối tượng người phụ nữ muốn đào góc tường.
Ngô Bất Lạc cầm hạng hai, còn đang bí mật cảm thán súng bắn chim đầu đàn. Không phải sao, quả nhiên đến rồi!
Điều tra Mộc Sơ Nhất xong, người phụ nữ càng hài lòng.
Đứa trẻ do người cùng quỷ vương sinh ra, trời sinh lưng đeo tội nghiệt, tính cách khát máu khắc sâu trong xương tủy. Chỉ cần dẫn dắt một chút, không sợ Mộc Sơ Nhất không phản bội Địa Phủ.
Mà Hạ Hạc là người tốt mấy đời nối tiếp, dù hắn không sống cùng Mộc Sơ Nhất, nhưng ảnh hưởng đối với Mộc Sơ Nhất mắt thường có thể thấy được. Nếu không phải Hạ Hạc thân phận đặc biệt, Mộc Sơ Nhất căn bản không thể nào sống đến bây giờ. Chỉ cần thần trí của Mộc Sơ Nhất bị quỷ khí ảnh hưởng, người đầu tiên muốn giết chết hắn e rằng chính là cha nuôi của Mộc Sơ Nhất, Mộc Lam.
Mộc Lam ngoại trừ thân phận cha nuôi, còn là người giám hộ Mộc Sơ Nhất, là Âm quan ngôn luận của Địa Phủ.
Cũng may Mộc Sơ Nhất được Mộc Lam dạy rất tốt, thậm chí còn thi đỗ Âm quan.
Từ góc độ này mà nói, nguyên nhân Mộc Sơ Nhất thi Âm quan rất giống Ngô Bất Lạc, cũng là vì để bản thân có thể tồn tại quang minh chính đại, không bị uy hiếp.
“Mộc Sơ Nhất chủ động đến cùng một chỗ với Hạ Hạc, tình huống này không phải quá xấu.” Người phụ nữ nở nụ cười ngọt ngào, “Nếu có thể để Mộc Sơ Nhất nhìn thấy cha ruột của mình tại Địa Phủ mà chết, như vậy hắn nhất định sẽ bị quỷ khí trong người ảnh hưởng, quay đầu gia nhập Nghịch Âm Minh chúng ta.”
Đồng dạng, nguyên chủ nhân của công đức trên người Mộc Sơ Nhất là Hạ Hạc một khi đột tử, sức mạnh áp chế huyết mạch ma quỷ trên người Mộc Sơ Nhất cũng sẽ suy yếu cực lớn.
Huyễn thuật sư Trác Bất Quần sao có thể so với đứa con được người cùng quỷ sinh ra?!