Trước kia Sở Nhạc từng hỏi hắn, vì sao Ngô Bất Lạc chỉ nói về chị gái mà không bao giờ nói về cha mẹ?
Vấn đề này thật ra rất dễ trả lời.
Không chỉ vì cha mẹ Ngô Bất Lạc đã qua đời từ lâu, mà còn vì Ngô Bất Lạc không có bao nhiêu tình cảm với “cha mẹ“.
Ngô Bất Lạc thật ra là người rất thực tế, ai đối tốt với hắn, hắn liền đối tốt với người đó. Thái độ cha mẹ trên huyết thống của hắn đối với hắn cũng rất kì lạ, giống như rất thích hắn, nhưng lại vì điều gì đó mà không dám tới gần.
Lúc ba tuổi, Ngô Bất Lạc đã học được làm sao làm nũng với người lớn.
Hắn kế thừa mỹ mạo đặc hữu của người nhà họ Ngô, trước khi thể chất bộc phát cũng là bé trai người gặp người khen.
Có một ngày chỉ có mẹ ở phòng bếp, chị gái còn đang làm bài tập, một mình Ngô Bất Lạc đi tới phòng bếp, xin mẹ bế một cái.
Bởi vì Ngô Bất Lạc trông thấy con nhà hàng xóm đều được bế đi.
Nhưng cha mẹ lại nói con trai không nên để người khác bế, mà phải tự mình đi.
“Mẹ ơi, bế.” Ngô Bất Lạc đi đường đã rất trôi chảy, nhưng cậu vẫn giả bộ đi chưa vững, té ngã trên đất, sau đó vươn tay chờ mẹ bế lên.
Mẹ tiến lên hai bước, lau tay lên tạp dề, không khống chế được muốn đến bế Ngô Bất Lạc lên, nhưng còn chưa chạm tay vào, mẹ lại đột nhiên lui lại, “Bất Lạc, con trai thì phải tự mình đứng lên.”
“Không đâu, mẹ ơi, mẹ bế con một lát đi.” Ngô Bất Lạc bắt đầu bướng bỉnh, trong hốc mắt có nước đảo quanh.
Người mẹ dường như bị mê hoặc.
Đây là con mình!
Cho dù Bất Lạc thật là đồ vật đến từ Địa Phủ, nhưng ít ra thân thể này cũng là bà mang thai mười tháng sinh ra.
Con của mình, vì sao không thể bế nó?
Nhưng hai tay bà còn chưa chạm vào Ngô Bất Lạc, tựa như bị cái gì đâm bị thương, lập tức rụt về.
“Không được, không được.” Người mẹ không ngừng lui lại, sau đó lớn tiếng gọi Ngô Bất Hoa, để Ngô Bất Hoa ôm đi.
Trong trí nhớ hạn hẹp của Ngô Bất Lạc, hắn ăn ở đều là tốt nhất, nhưng phương diện tình cảm thân nhân chỉ có Ngô Bất Hoa. Cho dù về sau cha mẹ song song qua đời, Ngô Bất Lạc cũng không cảm thấy có gì thương tâm.
Trên thế giới không có thể chất bị phong ấn hoàn toàn.
Nhóm người thân thiết với Ngô Bất Lạc, họ chắc chắn không thể tránh khỏi bị một số ảnh hưởng.
Đợi đến khi thể chất Ngô Bất Lạc bộc phát, sau đó bị Sở Nhạc một hơi nói toạc ra thân phận thực sự, phản ứng đầu tiên của Ngô Bất Lạc chính là “Thì ra là thế“.
Chẳng trách cha mẹ luôn muốn thân cận hắn nhưng lại không dám.
Có lẽ cha mẹ cũng biết được.
Bọn họ đã từng thi Âm quan, có lẽ cũng biết thể chất của hắn. Biết rõ sẽ bị hắn hấp dẫn, nhưng vẫn cố gắng khắc chế chính mình.
Vậy còn chị thì sao?
Ngô Bất Lạc cố gắng không nghĩ đến vấn đề này.
Chị không chỉ nói qua một lần, chị tuyệt đối không phải người tốt lành gì. Ngô Bất Lạc chỉ nghĩ đó là trò đùa của chị thôi.
Hiện tại chân chính cảm nhận được rồi, tư vị vô cùng tệ.
Ngô Bất Lạc che miệng vết thương ở bụng chật vật đứng lên, máu tươi từng tí thấm qua kẽ tay chảy xuống.
“Chị, vậy Nghịch Âm Minh thì sao?” Ngô Bất Lạc không tiếp tục quan tâm vì sao Ngô Bất Hoa đâm mình bị thương, mà nhắc tới một chủ đề khác, “Ngô gia suy tàn không thể tách rời Nghịch Âm Minh, chị không thích em em có thể hiểu, nhưng sao chị lại đi Nghịch Âm Minh?”
Ngô Bất Hoa lẳng lặng nhìn Ngô Bất Lạc, dường như nghe thấy chuyện gì buồn cười, “Bất Lạc, cậu đã gặp Tạ Bán Loan rồi nhỉ.”
Ngô Bất Lạc gật đầu.
“Tôi và hắn vốn có thực lực ngang nhau.” Ngô Bất Hoa cười nói, “Nhưng cậu xem đi, hiện tại hắn còn là đối thủ của tôi sao? Nghịch Âm Minh có thể mang đến cho tôi biến đổi thực lực về chất, chỉ đơn giản như vậy.”
Nói xong, Ngô Bất Hoa đi đến trước mặt Ngô Bất Lạc, con khỉ trên vai cô nhảy tới nhảy lui, dường như coi bả vai Ngô Bất Hoa thành chỗ để chơi.
“Bất Lạc, trông thật kỹ cương thi của cậu.” Ngô Bất Hoa nói khẽ, “Có thể một ngày nào đó, tôi sẽ đến đem hắn về.”
“Chị!” Ngô Bất Lạc vừa phun ra một chữ đã cảm thấy đầu óc có chút mê man.
Chóng mặt quá.
Ngô Bất Lạc triệt để ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
“Đừng nhảy nữa.” Ngô Bất Hoa đè lại con khỉ trên bả vai mình, bắt nó từ trên vai xuống.
Trên móng tay con khỉ còn lưu lại vết máu, là máu của Ngô Bất Lạc.
“Mày cào bị thương nó, trở về ba ngày không cho phép ăn cơm!”
Con khỉ kịch liệt kêu lên.
“Kêu nữa thì năm ngày.”
Con khỉ lập tức thành thật.
Chủ nhân nó nói được làm được.
“Người tội ác tày trời như tao, thật sự càng nhìn nó càng thích.” Ngô Bất Hoa tự giễu nói, “Thế nhưng không được. Còn tới gần nó, chính tao cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì?”
Lúc nhỏ còn được, cô chẳng qua chỉ cảm thấy em trai đáng yêu.
Thế nhưng cô ở bên ngoài làm chuyện xấu càng nhiều, lúc về trông thấy Ngô Bất Lạc cái gì cũng không biết càng cảm thấy nó quý giá.
Tựa như người thân ở bóng tối, bỗng nhiên nhìn thấy một tia sáng.
Cho dù mình không chiếm được, cũng không muốn để người khác đạt được!
Ngô Bất Hoa cũng không phân rõ, bản thân tính thời gian đến lúc Ngô Bất Lạc mười tám tuổi đi tìm Nghịch Âm Minh phiền phức đến cùng là thật sự muốn báo thù cho cha mẹ hay là muốn rời khỏi Ngô Bất Lạc?
Có điều đáp án này không cần thiết phải truy tìm.
Có lẽ lúc cô trở về phải lấy thêm chút đồ từ Nghịch Âm Minh mới có thể làm mình không thích Ngô Bất Lạc như thế nữa.
Chỉ người khống chế được ác niệm trong lòng mới có thể đến gần Nghiệt Kính Đài, chỉ người trói buộc được mãnh thú trong lòng, để mãnh thú này không công kích Nghiệt Kính Đài mới có thể đứng bên cạnh Nghiệt Kính Đài.
Cô vẫn chưa làm được.
Có lẽ, cả đời này cũng sẽ không làm được.
- - -- -- -- -- -- -- --
“Mấy người không sao chứ.” Sở Nhạc và các Âm quan chạy đến mở kết giới đưa A La và những người khác ra ngoài.
Trên người hắn còn lưu lại không ít vết máu, hiển nhiên đã trải qua một trận đại chiến.
“Ngô Bất Lạc vẫn ổn chứ?” A La nhịn không được hỏi, “Trước đó hắn trực điếp đối đầu với Ngô Bất Hoa.”
“Hắn bị thương hôn mê, vết thương trên người đã được xử lí qua.” Sắc mặt Sở Nhạc khi nói đến Ngô Bất Lạc vô cùng khó coi, dù là ai thật vất vả làm thịt kẻ thù xong đi tìm người trong lòng, kết quả phát hiện người trong lòng trọng thương hôn mê, tâm tình cũng sẽ không tốt.
“Ngô Bất Lạc đã được đưa đến Địa Phủ chữa trị, tổn thương như vậy nếu ở nhân gian phải nằm một năm nửa năm, nhưng ở Địa Phủ chỉ cần một ngày là đủ rồi.” Một Âm quan nhịn không được nói, “Âm quan chúng ta hàng năm phải làm công việc bán mạng này, nếu không phải y thuật Địa Phủ quá cứng, chúng ta không biết đã chết bao nhiêu lần. Có điều các cậu yên tâm, tai nạn lao động, Địa Phủ bao hết.”
Phúc lợi dành cho Âm quan lúc này lại không khiến bọn họ vui bao nhiêu.
Nếu có thể, bọn họ cũng không muốn loại phúc lợi này.
“Ngũ quỷ chuyển tài phù thì sao?” Mộc Sơ Nhất hỏi, “Bị cướp đi rồi?”
Nói xong, Mộc Sơ Nhất cũng cảm thấy mình hỏi một câu thật ngu ngốc.
Ngô Bất Lạc bị thương nặng, lá bùa khẳng định là bị cướp đi rồi.
“Ngũ quỷ chuyển tài phù ở chỗ tôi.” A La lấy từ trong ví tiền ra tấm bùa ngũ quỷ chuyển tài được gấp gọn gàng, “Trước đó Ngô Bất Lạc bảo, tôi là Phật sống chuyển sinh cầm lá bùa này sẽ tốt hơn. Tấm bùa trên người cậu ấy là tôi lâm thời vẽ.”
Có lẽ Ngô Bất Lạc cũng biết hắn chưa chắc có thể bình yên trốn thoát, cho nên trước khi đi đã đánh tráo lá bùa.
Ở phương diện dùng đầu óc, Ngô Bất Lạc quả thực lợi hại.
“May quá.” Nhóm Âm quan trông thấy A La lấy ra ngũ quỷ chuyển tài phù, cảm thấy vô cùng may mắn, “Chúng tôi tìm nó không biết bao nhiêu lâu, tốc độ gom tiền của Nghịch Âm Minh quá nhanh, thế nhưng vẫn luôn tìm không thấy, không ngờ thế mà ở chỗ này? Nếu như sớm biết chỗ các cậu có bùa, kiểu gì cũng phải phái thêm mấy người nữa tới giúp.”
Ai mà nghĩ Ngô Bất Lạc chỉ tùy tiện tóm một kẻ ngốc liền tìm được ngũ quỷ chuyển tài phù chứ?
“Vậy, tôi có thể mang Hạ Hạc đến bệnh viện Địa Phủ một chuyến không?” Mộc Sơ Nhất rụt rè nói, “Ông ấy đã khôi phục kí ức, nhưng tôi sợ thuốc của Nghịch Âm Minh có tác dụng phụ.”
Hạ Hạc bên cạnh nghe vậy, sắc mặt biến đổi, “Cha vất vả lắm mới tìm lại được kí ức, chẳng lẽ lại bị xóa sạch lần nữa ư?”
Với tính tình Hạ Hạc, dù xóa thêm một lần nữa, chỉ sợ cũng muốn tìm trở về.
Hắn chính là một người như vậy.
“Tôi sẽ đi hỏi ba ba thử.” Mộc Sơ Nhất không dám ngẩng đầu nhìn Hạ Hạc, “Quyền hạn của ba ba lớn hơn tôi rất nhiều.”
“Mộc tiên sinh quả thực có thể.” Một Âm quan ngữ khí vô cùng hâm mộ, “Tiền lương của Mộc tiên sinh cao hơn chúng tôi gấp bội.”
“Ba ba?” Hạ Hạc bây giờ đã biết Mộc Sơ Nhất chính là con trai mình, nghe thấy xưng hô này cảm thấy rất khó chịu.
Có người cha nào nguyện ý nghe con mình gọi người khác là ba ba?
Nhưng nghĩ đến hơn năm mươi năm mình chưa từng gặp con trai, là người tên Mộc Lam này nuôi dưỡng Mộc Sơ Nhất tốt như vậy, lập tức không dậy nổi tâm tư gì.
Nhắc tới cũng là Hạ Hạc không may.
Lúc trước hắn chạy xong thông cáo, trên đường nhìn thấy một cô gái ngồi chồm hổm giữa trời mưa vô cùng đáng thương, có ý tốt tiến lên cho người ta một cây dù nhỏ mà thôi.
Đã là đàn ông không thể nhìn một cô gái nhỏ tiếp tục dầm mưa, ngộ nhỡ bị bệnh thì sao?
Bắt đầu Hạ Hạc nghĩ rất đơn thuần, hắn tưởng là thiếu nữ vị thành niên nào cái nhau với cha mẹ bỏ nhà ra đi, dù sao tu luyện đến thực lực như nữ quỷ vương, hình dáng bên ngoài khẳng định rất trẻ trung.
Nhưng ai mà biết hắn tốt bụng giúp đỡ một cô gái, chẳng những không phải người mà còn là nữ quỷ vương biến thái đâu?
Nữ quỷ vương khi còn sống chính là một cô gái nhỏ, sau khi chết mặc dù tu luyện nhảy vọt thành quỷ vương, nhưng chưa từng trải qua cảm giác yêu đương.
Hạ Hạc trời sinh là người tốt nhiều đời liên tiếp, mang một thân công đức, hấp dẫn nhất chính là ác quỷ Địa Phủ cũng không thu này. Cộng thêm Hạ Hạc vẻ ngoài xuất sắc, tính cách lại tốt, khiến nữ quỷ vương mê như điếu đổ.
Nhưng một người bình thường đột nhiên bị bắt cóc khỏi nhân gian, bị ép sống cùng một chỗ với quỷ, ai mà muốn?
Nữ quỷ vương mê hoặc Hạ Hạc, khiến Hạ Hạc lầm tưởng cô ta là vợ của hắn, làm Hạ Hạc quên hết mọi thứ cùng sinh sống với nữ quỷ vương.
Nếu không phải nữ quỷ vương muốn sinh con, còn muốn Hạ Hạc trường sinh bất lão cùng mình, có lẽ thật sự có thể trốn tránh mãi như thế.
Sự tình một khi làm sai, liền không có đường quay đầu lại.
“Sơ Nhất, chờ đến Địa Phủ rồi, cha có thể gặp cha nuôi của con không?” Trong đầu Hạ Hạc xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng vẫn biến thành một câu nói như vậy.