Ngô Bất Lạc trông thấy viên đan dược đó đầu tiên là vui mừng, sau khi nhìn giá thì đau khổ, sắc mặt biến ảo liên tục để Sở Nhạc một bên thưởng thức đầy đủ.
Thật có ý tứ.
Trước kia Nghiệt Kính Đài chưa bao giờ có biểu cảm sinh động như thế, nhưng từ trên người Ngô Bất Lạc có thể cảm nhận được sức sống đặc biệt của nhân loại.
Không biết lúc trước Nghiệt Kính Đài đã bỏ ra bao nhiêu công đức để có được những thất tình lục dục này?
Rất nhiều phi nhân loại hâm mộ con người không phải là nói suông.
Bởi vì con người có sức sáng tạo và thất tình lục dục, đó là những thứ đáng giá nhất.
Đa phần tinh quái thật ra đều không thể hiểu được tình cảm, cho nên bọn chúng gần như không có sức sáng tạo. Giá mua một phần “ái tình” cao đến mức chỉ có thể ngước nhìn. Những thần tiên yêu tinh nói chuyện yêu đương với con người trong thoại bản* ở nhân gian phần lớn đều có tu vi cao thâm, thật ra cũng không thể tách rời công đức.
*thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này
Chỉ có sống lâu mới có đủ công đức mở ra thất tình lục dục của mình.
Thế nhưng dù bạn có tình yêu, chưa chắc sẽ hiểu được tình thân.
Hiểu tình thân rồi, chưa chắc hiểu được tình bạn.
Hiểu được tình ái nhân gian, cũng chưa chắc hiểu được con người hận và oán.
Toàn bộ con người từ khi sinh ra đã biết khóc biết cười.
Những thứ của bọn họ nếu có thể đặt bán trong siêu thị, giá của nó chính là một con số thiên văn.
Sở Nhạc không biết Nghiệt Kính Đài bỏ ra bao nhiêu công đức mới có được những cảm xúc này, nhưng có lẽ cũng chẳng dư lại mấy.
Buồn cười là, con người rõ ràng có được những bảo vật vô giá nhưng lại vì nhiều vật ngoài thân mà vứt bỏ chúng.
Đời người chỉ có trăm năm, nếu không có những cảm xúc này thì trôi qua có ý nghĩa gì?
“Giá bán tận một trăm triệu? Một viên đan dược mà bán đắt thế, đây chắc làm từ nguyên liệu Nữ Oa dùng để vá trời quá.” Ngô Bất Lạc tức giận bất bình, “Nhìn xem, tiền lương âm quan chúng ta thấp ơi là thấp.”
*một trăm triệu là 10000 vạn nha, 1 vạn=10000. Lương thử việc của bạn Lạc mới tám ngàn, chưa đến một vạn
Tám ngàn và một trăm triệu chênh lệch bao nhiêu lần chẳng buồn tính nữa. Nếu muốn tích lũy tài phú thật sự chỉ có thể cố gắng tu hành, cố gắng sống lâu hơn.
Điều đó không phải không thể lí giải.
Âm quan có thể sống rất lâu, nếu bọn họ kiếm được nhiều tiền thì Địa Phủ quản lí sẽ rất phiền phức. Bọn họ kiếm được ít, mỗi ngày phải bôn ba vì tài nguyên tu luyện, như vậy mới không nghĩ lung ta lung tung.
Những kẻ phản loạn kia, có phải yêu thích gì đâu, nói thật, tất cả đều vì nhàn rỗi quá.
Chỉ cần không nhàn rỗi, tự nhiên không có nhiều chuyện phiền phức như vậy.
“Thật ra lúc đầu không đắt thế đâu, ba ba tôi nói vì âm quan sống lâu không có mục tiêu, cho nên định giá đồ vật họ cần cao lên, để họ ít nhất cũng có mục tiêu nhỏ để phấn đấu.” Mộc Sơ Nhất không dám đếm số không đằng sau.
Chẳng trách trước kia ba ba hầu như không đến siêu thị, đến một lần liền muốn hoài nghi nhân sinh. Mộc Lam và Mộc Sơ Nhất trong các âm quan Địa Phủ chắc chắn là tầng lớp giàu, nhưng cả nhà bọn họ vào siêu thị nhìn thấy giá của những đan dược này lập tức cảm thấy mình nghèo rớt mồng tơi.
Chút công đức ấy của bọn họ căn bản không đủ sức mua đồ tầng bốn mươi này.
Nhưng đã đến rồi, đương nhiên muốn đi xem trong cao ốc này rốt cuộc có bao nhiêu thứ mình không mua nổi.
Trên thực tế, ngoại trừ mười lăm tầng đầu tiên, đồ từ tầng mười sáu trở lên hơi tí là hơn mười mấy vạn công đức.
“Chín tầng tiếp theo chúng ta không được phép vào.” Trương Dịch thấy thang máy không chuyển động.
“Ừm, từ tầng bốn mươi mốt, cơ bản chỉ có những âm quan có chức giai mới có thể đi lên, muốn nhấn nút thang máy này thì điểm công đức trên app tối thiểu phải trên năm trăm vạn mới được.” Mộc Sơ Nhất gãi gãi đầu, “Ba ba tôi kế thừa di sản của cả gia tộc vẫn không thể đi lên.”
“Đúng rồi, tôi vẫn luôn rất muốn hỏi, không biết có thích hợp hay không?” Nghe thấy Mộc Sơ Nhất hướng dẫn bọn họ, Ngô Bất Lạc không nhịn được hỏi thêm một câu, “Cha nuôi cậu rốt cuộc là ai? Ông ấy hình như không phải người.”
“Ba ba tôi vốn không phải người mà.” Mộc Sơ Nhất dùng đôi mắt to vô tội nhìn Ngô Bất Lạc, “Ba ba tôi là cái gì rất dễ đoán. Bất Lạc thông minh như vậy mà không đoán được sao?”
“...Tôi và cha cậu mới gặp có một lần, tôi làm sao đoán được?” Ngô Bất Lạc dở khóc dở cười, thật ra hắn cũng không thông minh lắm, chỉ là những thí sinh này khá đơn thuần nên mới làm hắn có vẻ thông minh mà thôi.
“Ba ba tôi chính là hoa mộc lan.” Mộc Sơ Nhất không cảm thấy đây là bí mật gì, “Rất nhiều người đều biết. Ba ba tôi là người thừa kế Mộc Lan tộc, nhưng mà bộ tộc hoa Mộc Lan đã trăm ngàn năm qua không có yêu tinh thành tinh.”
Mộc Lam không biết nên nói là may hay rủi.
Lúc hắn sinh ra linh trí, Mộc Lan hoa yêu vẫn còn mấy tộc nhân. Kết quả đến lúc hắn tu thành hình người, một tộc nhân cũng không còn. Trước đó người cuối cùng vì cảm thấy một mình quá cô đơn nên trực tiếp luân hồi chuyển thế, cuối cùng di sản của cả gia tộc cứ thế rơi xuống đầu Mộc Lam.
Mộc Lam thu dưỡng Mộc Sơ Nhất cũng là để mình không phải cô đơn.
“Tên ba ba tôi đồng âm với gia tộc, tôi cứ nghĩ mọi người đều biết.”
Không, cũng bởi vì cha cậu trực tiếp lấy nguyên hình làm tên nên bọn tôi mới không đoán ra được.
“Mao Sơn chúng tôi trước kia cũng từng suýt nữa đứt đoạn truyền thừa.” Trương Dịch đột nhiên nói, “Trong đó rất nhiều bí tịch cao thâm đều đã thất lạc, vừa rồi ở tầng hai mươi lăm tôi nhìn thấy bí tịch Mao Sơn, giá bán là một trăm vạn công đức.”
“Công pháp Mao Sơn đáng tiền như vậy ư?” Ngô Bất Lạc rất là kinh ngạc, “Nhìn không ra nha. Sao cậu không copy mấy bản bí tịch ra, copy mấy quyển là cậu đủ tiền mua nhà rồi.”
“...Đó vốn là công pháp cao thâm nhất Mao Sơn chúng tôi, năm đó lúc chưa bị mất, người luyện thành cũng không đến ba người.” Trương Dịch cảm thấy nói chuyện với Ngô Bất Lạc có chút lao lực, “Mao Sơn trước đó cũng có mấy sư thúc ở đây làm âm quan, bọn họ sắp tích lũy đủ công đức, dự định cuối năm nay sẽ đổi lấy bí tịch đem về Mao Sơn.”
Đây chính là chỗ tốt của việc có môn phái.
Nhiều người nhiều sức, mọi người cùng tích lũy công đức liền có thể mua rất nhiều đồ vật.
“Được rồi, chúng ta có nhìn nữa cũng không mua nổi. Vẫn là ngoan ngoãn xuống tầng một mua mấy viên quỷ hoàn nếm thử đi? Thuận tiện tôi còn muốn hỏi pháp khí của tôi trị giá bao nhiêu đây!” Ngô Bất Lạc khoát khoát tay, một bộ dạng tôi rất nghèo, thực sự làm người ta thấy không thoải mái.
Ít nhất trong nhóm bọn họ, trước mắt Ngô Bất Lạc là có tiền nhất.
Đương nhiên, bọn họ tạm thời còn không biết đan dược Ngô Bất Lạc muốn mua có giá bao nhiêu?
Tầng một siêu thị là náo nhiệt nhất.
Ở chỗ này, khắp nơi hầu như đều là quảng cáo quỷ hoàn hương vị khác nhau, trên đó còn dán không ít poster hình người. Theo lời khách hàng ở đây, những người này đều là âm quan nổi lên nhanh nhất trong vòng trăm năm, chỉ cần thực lực mạnh mẽ, có tiếng, phí đại ngôn cũng là một con đường quan trọng tăng thêm thu nhập.
Trong siêu thị không những bán hàng mà còn cho kí gửi.
Nghe nói ở chỗ này cũng nhận quỷ hoàn do âm quan tự làm, nếu như làm ra quỷ hoàn hương vị ngon, hiệu quả tốt liền phát tài. Một viên quỷ hoàn có thể biến một âm quan nghèo rớt mồng tơi trở nên khá giả, có một âm quan luyện chế được quỷ hoàn vị “Phật nhảy tường”, bí phương đó trực tiếp đổi được một căn nhà!
“Mấy con búp bê rối của cậu chế tác tinh xảo, hơn nữa còn có thể điều khiển từ xa, là pháp khí tốt. Giá trị ước chừng một vạn chín ngàn công đức, cũng không tệ.” Luyện khí sư nghiên cứu búp bê rối của Tạ Bán Loan rồi nói, “Nếu cậu muốn bán, siêu thị chúng tôi chỉ lấy hoa hồng năm phần trăm.”
“Mới một vạn chín?” Tạ Bán Loan đã tìm được đan dược mình muốn mua, trước tiên đương nhiên muốn biết mình có thể kiếm được bao nhiêu công đức.
“Thế đã là không tệ rồi. Bình thường pháp khí do âm quan luyện chế ra được một vạn công đức là tốt lắm rồi. Tôi cho một vạn chín là vì búp bê cậu làm rất hiếm, tác dụng cũng đặc thù, nếu không không được giá đó đâu.” Luyện khí sư nói rõ ràng đâu ra đấy, “Nếu búp bê của cậu có thể tùy tâm điều khiển, đồng thời không yêu cầu tu vi người sử dụng thì có thể tăng thêm một vạn công đức nữa. Khuyết điểm lớn nhất của con búp bê này là dễ dàng bị phá hủy, chỉ có thể dùng để đánh lén.”
Loại búp bê này dùng trong nhiệm vụ nhỏ ở nhân gian còn được, nếu dùng trong những nhiệm vụ chuyên biệt cho âm quan, chắc chắn chỉ là đạo cụ dùng một lần. Đạo cụ như vậy đương nhiên không mấy đáng giá, bình thường chỉ có âm quan mới nhậm chức không lâu hoặc âm quan mới mua nhà hết tiền mới mua.
Có Tạ Bán Loan dẫn đầu, những người còn lại cũng bắt đầu lấy pháp khí đan dược của mình ra.
Ừm, đúng như lời luyện khí sư này nói, đa phần đồ vật mọi người lấy ra còn không bằng Tạ Bán Loan đâu!
Chỉ có quyền trượng A La lấy được từ chỗ Xứng bà bà trước đó giá trị ba vạn công đức, còn lại hầu như đều khoảng một vạn.
“Tôi thấy pháp khí của mọi người cũng không quá tệ, sao mọi người không đến chỗ tôi mua một chút vật liệu luyện chế, chỉ cần khoảng một vạn công đức là có thể giúp pháp khí của các cậu tăng thêm một cấp.” Luyện khí sư cười tủm tỉm chào hàng, “Rất nhiều vật liệu không có ở nhân gian đâu.”
Dù rất muốn mua nhưng cả đám bọn họ hầu như đều không có tiền!
“Ngài xem hộ tôi cái này.” Ngô Bất Lạc lấy cán cân bất bình xuống đưa cho luyện khí sư, “Thứ này của tôi trị giá bao nhiêu?”
Luyện khí sư xem xét cán cân bất bình Ngô Bất Lạc đưa tới, hai mắt sáng lên.
Đến khi cán cân bất bình biến lớn được luyện khí sư cầm trong tay, vẻ tán thán trên mặt hắn càng thêm nồng đậm, “Đây là đồ tốt, trong siêu thị này cũng có thể đặt bán ở tầng hai mươi trở lên.”
Ngô Bất Lạc vui mừng, vội vàng hỏi, “Vậy nó đại khái giá trị bao nhiêu?”
Chẳng lẽ đến lúc hắn chuyển vận phát tài rồi ư?
“Tôi thấy thế nào cũng phải hai mươi vạn công đức!” Luyện khí sư tán thưởng không thôi, “Cái này cũng không dễ dàng a, gần đây những luyện khí sư kia đều không luyện ra tác phẩm nào tốt. Những người hơi có chút danh khí cũng chỉ luyện ra được pháp khí trị giá khoảng mười vạn công đức, không thể tiến thêm một bước.”
“Mới hai mươi vạn?” Ngô Bất Lạc rất là thất vọng, “Mới ngần ấy thôi à?”
Ánh mắt đám người A La và Tạ Bán Loan lập tức bắn về phía Ngô Bất Lạc.
Hai mươi vạn công đức còn chưa đủ nhiều?
Pháp khí của bọn họ mới giá một hai vạn!
“Khụ, vậy là nhiều rồi, tiền lương âm quan các cậu mới có bao nhiêu chứ.” Luyện khí sư không vui nói, “Như tôi tiền lương một tháng mới năm ngàn công đức, còn lại đều phải dựa vào thưởng KPI. Ngoại trừ tiền thuê phòng và tiền tu luyện, cộng thêm chỗ vật liệu tôi luyện hỏng, một tháng có thể dư lại một ngàn công đức là tốt lắm rồi. Một kiện pháp khí thế này, tôi phải cố gắng tích lũy tầm hai mươi năm mới có thể mua được đấy!”
Tiền lương của âm quan thuộc tầng trung lưu ở Địa Phủ. Đừng thấy nhóm âm quan ngày nào cũng ồn ào tiền lương thấp, bọn họ chỉ nói miệng vậy thôi.
Những người không thi đỗ âm quan tiền lương mới thấp đây này.
“Thế nhưng những đan dược đỉnh cấp đều trên ngàn vạn.” Tạ Bán Loan nghĩ đến Viên khuyết đan có thể chữa trị khuyết tật của mình, nhịn không được chất vấn.
“Những đỉnh cấp đan dược đó đã để đấy mấy trăm năm rồi, tôi chưa từng thấy ai thật sự mua chúng.” Luyện khí sư vô cùng thẳng thắn, “Về cơ bản, đồ ở tầng hai mươi lăm trở lên chúng ta xem để mở mang kiến thức một chút là được rồi, những thứ đó cả hàng bổ sung cũng không có. Tiền để mua mấy thứ đó không bằng mang đi mua nhà, cố gắng tu luyện về sau thành âm quan có chức giai cao, thu nhập mỗi năm trăm vạn, đến lúc đó lại mua chẳng phải tốt hơn sao?”
“Tiền lương âm quan có thể tăng?”
“Đương nhiên là có. Giáo viên hướng dẫn của các cậu không nói à?” Luyện khí sư khó hiểu, “Các cậu mới thi đỗ âm quan đi, đây đều là thường thức.”
...Giáo viên của chúng tôi mắng giá nhà liền mắng cả ngày.
Còn lại tất cả đều do chúng tôi tự xem sổ tay, nhưng sổ tay làm gì viết gì về tiền lương âm quan.
Dù sao đại đa số âm quan đều không mơ mộng thăng chức.
Quá khó khăn.
Từ xưa đến nay, thiên chi kiêu tử có rất nhiều, dân số con người tận vài tỷ, dù trong một vạn người mới có một thiên tài, số lượng này cũng rất nhiều.
“Với âm quan, nếu có thể thăng chức thành tổ trưởng, nhóm trưởng thì lương có thể tăng gấp đôi. Nếu thi đỗ vị trí câu hồn, hay chính là Đầu trâu Mặt ngựa Hắc Bạch Vô Thường mọi người thường nói, một năm có thể thu nhập trăm vạn công đức, đương nhiên tiêu xài cũng tốn kha khá. Còn có âm quan của mười tám địa ngục, bởi vì công việc họ vất vả, đối mặt tội phạm nhiều hơn, nên tiền lương cũng khoảng trăm vạn, chỉ là vị trí đó quá khổ, mọi người làm tầm mười năm tích lũy được một khoản rồi toàn nộp đơn xin chuyển việc. Thu nhập cao nhất đương nhiên là người trong điện Diêm Vương, mười vị Diêm Vương có cổ phần siêu thị, thu nhập cụ thể khó mà nói, nhưng mà Phán quan, tôi nhớ lương cứng chính là một ngàn vạn.”
Một ngàn vạn!
Bọn họ mới tám ngàn!
Cao tầng Địa Phủ và tầng chót không khỏi chênh lệch quá lớn.
Nhưng nghĩ kĩ thì, âm quan nhiều như vậy, Phán quan mới bao nhiêu?
Dù là ở nhân gian, những phú hào đỉnh cấp cũng luôn là số ít trong số ít.
Tối thiểu số người thu nhập một ngàn vạn một năm ở nhân gian cao hơn nhiều so với Phán quan ở Địa Phủ.
Nghĩ như vậy, trong lòng Ngô Bất Lạc cảm thấy tốt hơn một chút.
...Nói cách khác, nếu có thể lên làm Phán quan, hắn muốn mua đan được chỉ cần mười năm là được!
Ngô Bất Lạc lập tức cảm thấy vẫn còn hi vọng.
Dù gì kiếp trước hắn cũng là Nghiệt Kính Đài dưới trướng Tần Quảng Vương, cảm giác khoảng cách đến vị trí Phán quan cũng không phải rất xa.
“Chức vị Âm quan rất khó thăng, ba ba tôi làm năm mươi năm cũng mới đến chức tổ trưởng.” Mộc Sơ Nhất gãi gãi đầu, “Muốn thăng chức thì phải lập được công lớn. Lúc trước ba ba tôi được thăng chức là vì giết chết một ác ma phương tây.”
“Chỉ cần sống lâu, chúng ta chắc chắn có cơ hội.” Ngô Bất Lạc vỗ vỗ bả vai Mộc Sơ Nhất nói, “Nếu mãi là âm quan tầng chót mới là cái gì cũng không mua nổi.”
“A, đúng rồi.” Ngô Bất Lạc dường như nhớ ra điều gì, thu nhỏ cán cân bất bình đeo lại lên cổ tay, sau đó đẩy Sở Nhạc tới trước mặt luyện khí sư, “Người này là cương thi ngàn năm, ngài xem xem móng tay, tóc hay máu gì gì đó trên người hắn có thể bán được tiền không?”
Âm quan bán chính mình lấy tiền có rất nhiều.
Chẳng hạn như Mộc Lam có tiền là vì đã bán rất nhiều mật hoa của tộc nhân.
Ừm, mật hoa của hoa yêu thành tinh là nguyên liệu luyện chế siêu xa xỉ, vô cùng quý giá, chỉ bán theo giọt.
Sở Nhạc tức giận trừng mắt nhìn Ngô Bất Lạc, “Cậu lại muốn bán tôi?”
“Đó không phải bán anh, chỉ là hỏi giá cả tí thôi. Về sau nếu anh bị thương chảy máu, tôi kịp thời hứng được sẽ không để bị lãng phí.” Ngô Bất Lạc cố gắng làm mình có vẻ chân thành, “Hơn nữa, nếu anh bán thứ ở trên người, công đức đều là của anh.”
“Ha ha.” Sở Nhạc có thể thấy rõ tính toán trong lòng Ngô Bất Lạc, người này am hiểu nhất chẳng phải là moi tiền từ trong túi người khác sao?
“Cương thi ngàn năm?” Luyện khí sư chỉ thiếu không nhảy dựng lên, “Ôi vãi, kho công đức di động!”
Ông trời phù hộ, mình có thể phát tài hay không phải xem Sở Nhạc.
“Chỗ luyện đan sư đang cần gấp cương thi ngàn năm.” Luyện khí sư hồi đáp, “Nhưng tôi nhớ cương thi cứ thêm một trăm năm, công đức sẽ tăng gấp đôi. Một bình máu cương thi ngàn năm tôi nhớ có thể bán được mười tám vạn thì phải. A, là cái bình nhỏ thế này này, có thể chứa khoảng hai mươi giọt máu.”
“Hai mươi giọt là mười tám vạn, vậy một giọt khoảng một vạn. Nếu muốn một ngàn vạn thì khoảng một ngàn giọt...” Ngô Bất Lạc không nhịn được tính tính, vừa tính vừa nhìn về phía Sở Nhạc, ánh mắt sáng rực.
Quen biết Ngô Bất Lạc ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên hắn dùng ánh mắt nóng bỏng như thế nhìn mình, nhưng lại là vì biết máu của mình có thể bán được bao nhiêu tiền.
Ha ha.
“Tôi chảy bao nhiêu máu, tôi sẽ để cậu chảy bấy nhiêu.” Sở Nhạc nghiền ngẫm nhìn Ngô Bất Lạc, “Cậu sẽ không muốn biết tôi làm thế nào khiến cậu chảy máu đâu nhỉ?”
Khụ.
Mấy âm quan bên cạnh nghe thấy đều đỏ mặt.
Tạ Bán Loan cười lạnh một tiếng.
“Có ý gì?” Mộc Sơ Nhất tò mò không thôi, “Lấy máu trả máu, có gì không đúng à.”
“Ừm, giờ cậu còn nhỏ.” A La nhỏ giọng nói, “Cậu không cần biết vội đâu.”
Cuối cùng, một giọt máu Sở Nhạc cũng không bán.
Máu cương thi rất khó tái tạo, với lại, mười tám vạn đã muốn máu của hắn? Đùa gì thế!
Ngô Bất Lạc muốn tiết kiệm tiền nên chỉ bỏ ra một vạn công đức mua ba viên quỷ hoàn về thử, nhỡ đâu không có tác dụng thì không tốt chút nào.
Sở Nhạc hào phóng hơn nhiều, năm vạn công đức mua bốn viên quỷ hoàn cao cấp loại một vạn công đức một viên, ăn ngay tại chỗ hai viên.
“Hương vị cũng được.” Sở Nhạc vừa ăn vừa đánh giá, “Xem ra mấy năm nay các luyện đan sư bỏ ra rất nhiều công sức trong việc luyện chế quỷ hoàn.”
Hiện tại nguyên liệu thiếu hụt, hơn nữa luyện đan sư ưu tú trước giờ vẫn luôn vạn người không được một, luyện đan sư có thể luyện chế đan dược đỉnh cấp căn bản đều không vừa lòng với số lượng trong tay. Phần lớn luyện đan sư bình thường dứt khoát tập chung học luyện chế quỷ hoàn, suốt đời cố gắng để luyện ra được quỷ hoàn có thể bán chạy.
Nhìn Sở Nhạc một ngụm một viên, Ngô Bất Lạc rất là đau lòng.
Bốn vạn công đức đó!
Được rồi, không nhìn nữa không nhìn nữa.
Trở lại kí túc xá, Ngô Bất Lạc vẫn còn đang tính xem phải làm thế nào kiếm đủ tiền mua viên Yểm thiên đan.
Suy nghĩ hồi lâu, Ngô Bất Lạc phát hiện biện pháp thích hợp nhất với hắn trước mắt vẫn là____đầu cơ bất động sản và câu kẻ ngốc.
Địa Phủ chắc chắn cũng có những kẻ bại hoại, chẳng qua vì Sổ Sinh Tử ở đó nên không dám làm ác thôi. Nếu có thể đen ăn đen, công đức nhất định tăng rất nhanh.
Đợi đủ tài chính rồi hắn liền đi đầu cơ nhà đất.
Rất nhiều nhà đầu tư bất động sản ở nhân gian kiếm được tiền, hắn thông minh như vậy không thể nào không kiếm được.
Ngô Bất Lạc nghĩ đến con đường về sau của mình lập tức cảm thấy tiền đồ xán lạn.
“Còn thừa một vạn công đức, tôi không cần, cho cậu đấy.” Sở Nhạc ngồi xuống cạnh Ngô Bất Lạc, đưa di động ra, “Cậu có lấy không?”
“Anh...Anh muốn cho tôi?” Ngô Bất Lạc quả thực có nghĩ làm sao trộm chút máu Sở Nhạc bán lấy tiền, nhưng không nghĩ tới Sở Nhạc sẽ tự giác đưa số công đức còn lại cho mình như thế.
“Tôi ăn quỷ hoàn để biết hương vị thôi, về sau có thể tự luyện chế được.” Sở Nhạc giải thích, “Còn thừa một vạn, tạm thời tôi không cần đến, cậu cầm đi. Chẳng phải cậu muốn mua Yểm thiên đan à?”
“Anh tự mình luyện? Không, ý tôi là, anh biết tôi muốn mua viên kia...” Ngô Bất Lạc nói năng hơi lộn xộn.
Đã quen lừa tiền trong tay người khác, đây là lần đầu tiên có người chủ động cho hắn tiền.
A, thật ra nhắc tới cũng không phải lần đầu tiên.
Trước kia Sở Nhạc cũng từng đem vật tùy táng của mình cho Ngô Bất Lạc. Chỉ là lúc đó Ngô Bất Lạc không dám tin vào bất kì điều gì.
“Cậu nhìn lâu như vậy nhất định là muốn mua. Nhưng cậu phải chuẩn bị cho tốt, Yểm thiên đan này e là có thời gian hạn định.” Sở Nhạc trả lời, “Tôi đoán chỉ khoảng trăm năm, năng lực của Nghiệt Kính Đài tăng lên theo số lượng linh hồn soi chiếu, cho nên...”
“Không sao, một trăm năm cũng đủ rồi.” Ngô Bất Lạc hoàn toàn không quan tâm thời gian, “Đừng nói một trăm năm, dù một trăm ngày tôi cũng muốn biết cảm giác khi làm người bình thường là như thế nào. Nhưng mà, anh, anh tin tôi thật sao?”
“Tôi còn hi vọng cậu nhanh chóng mua được viên Yểm thiên đan kia.” Sở Nhạc mỉm cười nói, “Như vậy, cậu sẽ biết, tôi thích cậu không phải hoàn toàn là vì thể chất của cậu.”