Không Tin Tà

Chương 71: Chương 71: Mộ Phán quan (14)




Sức hút của Ngô Bất Lạc đối với Vu sơn Thập quỷ quả thực không phải nói chơi.

Lưu Bác Văn chẳng qua chỉ bố trí một trận pháp, đồng thời báo vị trí Ngô Bất Lạc cho Vu sơn Thập quỷ biết mà thôi, vậy mà Vu sơn Thập quỷ không chút do dự đến thật?

“Kì lạ, bọn chúng sao lại để ý cậu như thế? Cái này không hợp lí.” Lưu Bác Văn một mặt dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá Ngô Bất Lạc, mặt khác lại hiếu kì nguyên nhân vì sao Vu sơn Thập quỷ sảng khoái như thế.

Mặc dù cô biết Ngô Bất Lạc có sức hấp dẫn với Vu sơn Thập quỷ, nhưng chỉ là một nhân tố để cô thu hút Vu sơn Thập quỷ đến thôi. Có điều hiện tại những thứ cô chuẩn bị phía sau đều không cần dùng đến, đối phương cứ thế sảng khoái tới, trái lại khiến Lưu Bác Văn cảm thấy khó tin.

“Suy nghĩ của quỷ quái, con người chúng ta làm sao mà hiểu được?” Trong lòng Ngô Bất Lạc khẽ nhúc nhích, trên mặt lại không lộ vẻ gì, “Nếu cô muốn hiểu rõ, chi bằng bản thân cũng biến thành quỷ thử xem?”

“Cậu đừng hòng chọc tức tôi.” Lưu Bác Văn lạnh lùng nhìn Ngô Bất Lạc, “Cậu cứ ở chỗ này chờ là được rồi, chờ tôi hỏi ra bí mật trận pháp trong mộ Phán quan, tôi tự nhiên sẽ mang cậu theo đến Nghịch Âm Minh.”

Cho đến lúc này, Ngô Bất Lạc chỉ có hai con đường, hoặc là gia nhập Nghịch Âm Minh, hoặc là chết. Ngô Bất Lạc cũng không phải kẻ cứng nhắc, chắc chắn biết lựa chọn thế nào mới có lợi cho hắn nhất. Hơn nữa, cho dù hắn nói mình không có quan hệ với Nghịch Âm Minh, nhưng chỉ cần cô ấn định Ngô Bất Lạc với mình là cùng một bọn, chẳng lẽ Địa Phủ còn tín nhiệm Ngô Bất Lạc sao?

Lưu Bác Văn suy nghĩ hết sức rõ ràng, sau khi xác định mình không bỏ sót cái gì mới nâng cao tinh thần chuẩn bị đối phó Vu sơn Thập quỷ sắp đến.

Ngô Bất Lạc ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn động tác của Lưu Bác Văn, ánh mắt lại không ngừng dò xét trên người cô.

Hắn nhớ rất rõ, hắn chắc chắn đã đá một chỗ gãy xương cốt của Lưu Bác Văn, nhưng đối phương sao lại không hề có chuyện gì?

Nghịch Âm Minh chẳng lẽ còn làm chuyện cải tạo thân thể con người?

“Tôi xử lí xong chuyện Vu sơn Thập quỷ và mộ Phán quan liền mang cậu về Nghịch Âm Minh, cậu thành thật một chút cho tôi.” Lưu Bác Văn cảnh cáo Ngô Bất Lạc.

...Có vẻ như hắn không đi được Nghịch Âm Minh rồi.

Cắm một ngọn cờ. (aka thắp một ngọn nến, ý là LBV sắp chết tới nơi rồi)

“Đại ca, ta ngửi thấy hương vị Bát đệ.”

“Bát đệ quả nhiên ở chỗ này. Haiz, trước đó không ăn được miếng nào đã đi mất, ta rất nuối tiếc a.”

“Lần này kiểu nào cũng phải ăn một miếng. Nếu mà không cẩn thận ăn hết, vừa vặn rút đi linh hồn hắn, để hắn hoàn toàn trở thành một thành viên trong chúng ta, như vậy chúng ta có thể ở chung một chỗ thật dài lâu.”

“Đúng đúng, mãi mãi cũng không xa rời nhau!!!”

Vu sơn Thập quỷ nói làm người cảm thấy rùng mình, trên mặt đều lộ ra nụ cười nhất trí.

“Đến rồi.” Lưu Bác Văn nhìn trận pháp mình bố trí đều sáng lên.

Thật lợi hại!

Trong lòng Lưu Bác Văn kích động không thôi, “Không hổ là đối tượng mộ Phán quan trấn áp trọng điểm. Thực lực như vậy ở nhân gian khó mà gặp được!”

...Cô gái này đúng là không sợ chết.

Ngô Bất Lạc lần nữa xác định mình và cô gái này tuyệt đối không cùng một nước.

Loại chuyện tự mình tìm chết như dẫn sói vào nhà này, Ngô Bất Lạc có thể tránh xa bao nhiêu liền tránh xa bấy nhiêu, kết quả đến phiên Lưu Bác Văn lại còn chủ động lại gần đưa đồ ăn cho người ta?!

Sở Nhạc còn không thể xử lí Vu sơn Thập quỷ, huống chi là Lưu Bác Văn.

Ngô Bất Lạc thở dài, trong lòng đã có chủ ý.

Chớp mắt khi Vu sơn Thập quỷ đi vào, trận pháp trên mặt đất vận hành toàn bộ.

“Ồ? Nơi này còn có chút đồ chơi nhỏ.” Quỷ tóc xanh vừa mới giẫm lên biên giới trận pháp liền phát hiện không đúng, lập tức đẩy mấy huynh đệ ra ngoài.

“Muốn chạy?” Lưu Bác Văn xuất ra trận bàn, trận pháp trên mặt đất nháy mắt mở rộng gấp đôi, hoàn toàn bao phủ Vu sơn Thập quỷ bên trong.

Một lao tù vàng kim vây lại Vu sơn Thập quỷ, nhìn giống như một cái bát úp ngược.

“Đây là pháp khí đặc biệt dùng để giam giữ những ác quỷ tội ác tày trời như các người.” Trong mắt Lưu Bác Văn lộ nét cười, “Đừng tưởng rằng chỉ có mỗi trận pháp.”

Ở trong trận pháp cô có chôn giấu một kiện pháp khí.

Trận pháp chỉ dùng để che chắn thôi.

Lưu Bác Văn dương dương đắc ý.

“Tốt rồi, mấy người đừng vọng tưởng có thể thoát ra, đây chính là pháp khí tôi đặc biệt tìm cho các người. Chỉ cần các người trả lời vấn đề của tôi là được...” Lưu Bác Văn còn chưa nói dứt lời, sắc mặt liền cứng ngắc.

Chỉ thấy pháp khí đang vây khốn Vu sơn Thập quỷ mới đó đã xuất hiện vết nứt.

Bên trong, Vu sơn Thập quỷ trực tiếp dùng vũ lực đập phá pháp khí.

Sao...Sao lại như vậy?

Cô trước đó đã thử qua, cho dù là lệ quỷ ngàn năm, muốn trong khoảng thời gian ngắn phá hư pháp khí này cũng khó khăn, huống chi là Vu sơn Thập quỷ mới năm trăm năm, hơn nữa còn bị trấn áp lâu như thế, thực lực phải suy yếu hoàn toàn mới đúng.

Ngô Bất Lạc lặng lẽ bĩu môi.

Đây chính là không làm thì không chết nha!

Lưu Bác Văn rốt cuộc nghĩ quẩn kiểu gì lại muốn tự cắm cờ cho mình đây? Có là nhân vật chính, nói ra câu cấm cũng phải xui xẻo một lúc lâu, huống chi một vai phụ nho nhỏ như cô.

Ngô Bất Lạc than thở.

Sắc mặt Lưu Bác Văn xanh lét, lập tức chạy tới gia cố trận pháp.

Không được, mình phải thêm vào cho bọn chúng một số thứ.

Ngô Bất Lạc duy trì nụ cười vô hại, quăng một nụ cười cho Vu sơn Thập quỷ, “Không phải mấy người muốn biết làm thế nào ra ngoài ư? Tôi nói cho các người biết rất đơn giản, chỉ cần các người tìm được trên người cô gái này một lá bùa có in mặt cô ấy trên đó (chuẩn khảo chứng) là có thể ra ngoài. Mà trong mộ Phán quan, hầu như tất cả mọi người đều có một lá bùa như thế. Một lá bùa chỉ có thể cho một người dùng, vậy nên các người tốt nhất phải tìm được bảy cái!”

“Cậu!” Lưu Bác Văn hiện tại rất hối hận vì sao không chặn miệng Ngô Bất Lạc lại.

Ngô Bất Lạc nghĩ rất đơn giản, chẳng qua là họa thủy đông dẫn* mà thôi.

*họa thủy đông dẫn: đồng nghĩa với gắp lửa bỏ tay người.

Nếu như cần bảy chuẩn khảo chứng, vậy thì Vu sơn Thập quỷ tất nhiên phải đi tìm các thí sinh khác gây phiền phức.

Nhưng thí sinh còn lại đã sớm tụ tập chung một chỗ!

“Bát đệ, ngươi nói là sự thật?” Quỷ tóc xanh mắt sáng lên, “Được, ta tin ngươi!”

Vu sơn Thập quỷ vẫn rất thích Ngô Bất Lạc, vì vậy tin tưởng hắn không nghi ngờ, thế là càng thêm ra sức muốn thoát ra khỏi trận pháp.

Ngô Bất Lạc len lén cầm chủy thủ cắt dây thừng.

Hiện tại Lưu Bác Văn vội vàng đối phó Vu sơn Thập quỷ còn không kịp, nào còn thời gian chú ý tới hắn.

Thật là.

Lưu Bác Văn vẫn không nhớ lâu.

Nếu đổi chỗ khác thì cũng phải cắt đứt gân tay gân chân của hắn, hoặc là trực tiếp cắt lưỡi gì gì đó, không thì chích thuốc làm hắn hôn mê cũng được.

Một bên khác.

“Kì lạ, những Âm quan bên ngoài trường thi tại sao đột nhiên mất liên lạc?”

“Tình huống khẩn cấp, Âm quan phụ cận chú ý, đi tới trường thi Âm quan vòng thứ ba Ngô Tử Sơn, điều tra thông tin.”

...

Một cô gái thi pháp phá hủy tất cả máy truyền tin ở hiện trường, ngẩng đầu nhìn Ngô Tử Sơn.

Những Âm quan trên mặt đấy mặc dù không chết, nhưng cũng không thể làm bất kì động tác gì, không thể phát ra bất kì âm thanh nào!

“Tôi không muốn giết các người, nhưng các người cũng đừng cản trở tôi.” Cô gái nhàn nhạt nói, nghênh ngang đi vào trận pháp bên ngoài Ngô Tử Sơn.

Sao có thể?!

Nhóm Âm quan không thể tin nổi.

Bên ngoài Ngô Tử Sơn không chỉ có trận pháp của Nghịch Âm Minh, còn có trận pháp Địa Phủ thiết lập nhằm phòng ngừa người Nghịch Âm Minh đến quấy rối. Thế nhưng trong mắt cô gái này, hai tầng phòng ngự kia giống như trò đùa, đối với cô mà nói hoàn toàn không có trở ngại.

Mặc dù đã sớm nghe nói nòng cốt cấp bậc quản lí của Nghịch Âm Minh thực lực mạnh mẽ, nhưng cô gái này có hơi mạnh quá mức.

“Sở Nhạc, anh làm sao vậy? Thế mà để cho Lưu Bác Văn mang Ngô Bất Lạc đi?” Sau khi Lưu Bác Văn và Ngô Bất Lạc rời đi, Tạ Bán Loan cuối cùng cũng không kìm được chất vấn Sở Nhạc.

Nếu vừa rồi đứng cạnh Ngô Bất Lạc là hắn, hắn tuyệt đối không dễ dàng để người ta mang Ngô Bất Lạc đi như vậy.

“Tôi sẽ đem hắn trở về.” Sở Nhạc không nói thêm gì, bởi vì những lúc thế này, làm vĩnh viễn quan trọng hơn nói.

Lúc Lưu Bác Văn bắt Ngô Bất Lạc, Ngô Bất Lạc rõ ràng đã kịp thời phản ứng, đá gãy xương cốt cô ta, nhưng Lưu Bác Văn lại như không có việc gì tiếp tục bắt Ngô Bất Lạc, tình hình như vậy thực sự quái lạ.

Người bị thương sẽ lùi về sau, đây là bản năng, nhưng phản ứng của Lưu Bác Văn lại vi phạm bản năng này...Trừ phi, cô ta phong bế cảm giác đau, không thì không thể nào mang Ngô Bất Lạc đi một cách đơn giản như vậy được.

Tâm tình Sở Nhạc rất kém.

Đúng như Lưu Bác Văn nói, hắn quá tự phụ.

Đồng dạng, Sở Nhạc cũng tin tưởng Ngô Bất Lạc cận chiến tuyệt đối sẽ không thua một cô gái yếu đuối, vậy nên mới bị chui lỗ trống. Ai biết cô gái này đối với bản thân cũng ác như vậy chứ?

“Tìm, anh làm sao tìm được?” Tạ Bán Loan khinh bỉ, “Nếu anh không thể bảo vệ hắn, không bằng giao cho tôi.”

“A, tôi ở bên cạnh hắn, hắn dù thế nào cũng có thể sống tự do tự tại. Nếu như bị cậu để mắt tới, chỉ sợ hắn đi vệ sinh cũng phải báo cáo cho cậu.” Sở Nhạc không phải Nê Bồ Tát, bị Tạ Bán Loan nhằm vào như thế, làm gì còn khách khí nữa.

Các thí sinh bên cạnh đã không biết nên nói gì.

Này này!

Đây đang thi Âm quan, không phải nơi để hai người tranh giành tình nhân, hai vị đại lão có thể phân biệt rõ ràng trường hợp được không!

Không ít người đều phóng ánh mắt về phía người cuối cùng trong bát quái------Mộc Sơ Nhất.

Đáng tiếc, Mộc Sơ Nhất tuổi tâm lí còn nhỏ, tạm thời không cách nào lĩnh hội ánh mắt bao hàm tâm tình phức tạp của những thí sinh này.

Đúng lúc này, Sở Nhạc ngẩng đầu lên.

Rất nhanh, Tạ Bán Loan cùng Mộc Sơ Nhất A La đám người cũng nhao nhao lộ vẻ kinh ngạc.

“Sao...Sao thế?” Một thí sinh lớn gan hỏi.

“Lúc này rồi, sao có thể vẫn có người tiến vào trong mộ Phán quan?” Tạ Bán Loan lẩm bẩm.

“Hả?” Các thí sinh mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Có ý gì?

Chẳng lẽ bây giờ có người tiến vào trong mộ Phán quan?

Người tới lúc này, nhất định là địch không phải bạn.

Là Nghịch Âm Minh?!

Hầu như người có mặt đều không tự chủ nghĩ tới một cái tên.

Ngoại trừ Nghịch Âm Minh ra, không nghĩ đến gì khác.

Chỉ có huyễn thuật sư mặt mày vui mừng, các thí sinh đều không quá cao hứng.

“Bây giờ không phải thời gian nội chiến.” A La dẫn đầu đứng dậy, “Người có thể tiến vào mộ Phán quan lúc này thực lực nhất định không thể coi thường. Chúng ta nhất định phải bảo vệ tốt chính mình trước khi các giám khảo đến.”

A La nói lời này không sai chút nào, các thí sinh vẫn tin phục hắn.

“Các người đối phó cô ta, tôi đi cứu Ngô Bất Lạc.” Sở Nhạc không chút hứng thú với mấy chuyện này, nếu giờ người Nghịch Âm Minh tới thật, vậy thì Ngô Bất Lạc ở trong tay Lưu Bác Văn rất nguy hiểm.

Thể chất đòi mạng của Ngô Bất Lạc sẽ dẫn tới dạng biến thái gì, Sở Nhạc biết rõ rõ rành rành.

“Sở Nhạc, bây giờ không phải lúc anh cáu kỉnh.” Tào Phàm quả thực hận không thể nhét tên cùng là phi nhân loại này vào chảo dầu để hắn thanh tỉnh chút, “Lúc này còn náo nữ nhi tình trường cái gì? Phi nhân loại chúng ta khó thi đỗ Âm quan cỡ nào, cần tôi nói sao?”

Tốt xấu gì Sở Nhạc cũng là cương thi, cương thi hiện tại rất hiếm thấy, thích con người còn chưa tính, bây giờ vì một con người còn muốn từ bỏ thi Âm quan, bị thần kinh à?

“Khó thi đỗ là cậu, không phải tôi.” Sở Nhạc không lưu tình chút nào nói, “Nếu không có tôi các người không chống đỡ nổi, như vậy các người cũng vô duyên với Âm quan. Nếu các người chịu được, tôi cứu Ngô Bất Lạc xong sẽ quay lại giúp các người.”

Nhất định phải thừa dịp hiện tại cứu Ngô Bất Lạc ra mới được!

Sở Nhạc nói xong biến mất vô tung vô ảnh, chỉ để lại Tào Phàm một mình ngột ngạt.

“Thế nào, cậu không đi?” Tào Phàm châm chọc nhìn Tạ Bán Loan.

“Tôi khác Sở Nhạc. So sánh với Ngô Bất Lạc con người, tôi càng chờ mong hắn không phải người.” Tạ Bán Loan nở nụ cười, “Thân là phi nhân loại, anh hẳn rất rõ ý nghĩ của tôi.”

Tôi hoàn toàn không hiểu cảm ơn!

Phiền ngài cố gắng làm người, đừng tới gieo họa cho phi nhân loại chúng tôi!

Tào Phàm cảm thấy lòng càng bế tắc.

Hắn rốt cuộc sao lại nghĩ quẩn muốn xen vào mấy tên này nói chuyện yêu đương?

Cmn, một đám não tàn!

Rất nhanh, trên sân truyền tới một luồng chấn động lớn.

Mộ Phán quan vốn tối đen như mực đột nhiên hiện lên một trận hồng quang, chín pháp khí trên mặt đất cũng ẩn ẩn phát sáng.

“Người kia cưỡng ép mở ra mộ Phán quan, các pháp khí bắt đầu hoạt động...Đến rồi!” Trên mặt Mộc Sơ Nhất nháy mắt bị quỷ khí quấn quanh, bày ra tư thế công kích.

Cùng lúc đó, thí sinh tại đó nhao nhao lấy ra pháp khí, chỉ chờ cuối cùng liều mạng.

Từ trong hồng quang, một người chậm rãi đi ra.

Một cô gái.

Một cô gái xinh đẹp làm người ta khó mà dời mắt!

“Chị!” Huyễn thuật sư mừng rỡ kêu lên, “Chị, chị tới cứu em sao?”

“Là cô?” Vẻ mặt Tạ Bán Loan tràn đầy khó tin, “Không thể nào, thực lực của cô sao có thể trong thời gian ngắn đề cao tới mức này? Cô vậy mà gia nhập Nghịch Âm Minh?!”

“Không có gì là không thể.” Cô gái mỉm cười, gần như mê hoặc tất cả ánh mắt thí sinh, “Nghịch Âm Minh thì có gì không tốt? Tạ Bán Loan, cậu không thích hợp ở Địa Phủ, không bằng tới Nghịch Âm Minh với tôi đi.”

Tạ Bán Loan lui về sau hai bước, “Nếu cô đề nghị như vậy trước cuộc thi Âm quan, tôi sẽ đồng ý. Tiếc là, hiện tại tôi có lựa chọn tốt hơn.”

Ngô Bất Lạc muốn thi Âm quan thì sao hắn có thể đi Nghịch Âm Minh chứ?

“Vậy thật đáng tiếc.” Cô gái giả bộ thở dài, “Người này là em trai tôi, nó không cẩn thận xâm nhập trường thi của các người, thực sự rất có lỗi, tôi có thể dẫn nó đi không?”

“Đã sớm nghe nói cô có một đứa em trai, không ngờ cũng theo cô gia nhập Nghịch Âm Minh. Cũng đúng, cô sao có thể đưa nhược điểm của mình vào tay người khác.” Tạ Bán Loan một tay túm huyễn thuật sư đẩy ra, “Cậu đi đi.”

“Tạ Bán Loan, cậu!”

“Mấy người đánh không lại cô ấy.” Tạ Bán Loan thờ ơ lạnh nhạt, “Trừ phi tôi liều mạng đánh với cô ấy, nếu không đều là uổng công, mấy người cần gì lãng phí thời gian? Chúng ta chỉ đến thi Âm quan, hiện tại chưa tới mức chúng ta liều chết đánh một trận!”

Lời này mặc dù rất lạnh lùng nhưng là sự thật.

Cô gái này không nằm trong nội dung thi của bọn họ, cho nên không cần phải cố gắng đối phó!

“Lại đây.” Cô gái ngoắc ngoắc tay với huyễn thuật sư, sau đó lại đưa mắt nhìn các thí sinh, “Thật tuyệt, tố chất thí sinh năm nay thực sự rất cao, tiếc là...”

“Chị.” Huyễn thuật sư yên lặng tiến đến trước mặt cô gái, “Xin lỗi, lại gây phiền phức cho chị.”

“Về sau không được lỗ mãng thế nữa.” Cô gái dường như không để tâm, “Tôi nghĩ Địa Phủ sẽ phái người tới nhanh thôi, tôi không ở lâu thêm nữa. Tại đây, chúc mừng các người thi đỗ Âm quan trước, lần tiếp theo gặp mặt hi vọng chúng ta không phải đối thủ của nhau.”

Nói xong, cô gái giữ chặt tay huyễn thuật sư, hồng quang lần nữa bao phủ bọn họ.

Hồng quang tán đi, người đã biến mất không còn tăm hơi.

“Thật lợi hại.” Mộc Sơ Nhất xua tan quỷ khí, nhịn không được nói, “Nhìn cô ấy, tôi cảm thấy chân cũng run run. Cô...Cô ấy làm thế nào trong khoảng thời gian ngắn tiến bộ đến trình độ như vậy? Đó là không thể nào!”

“Nghịch Âm Minh có thể tồn tại nhiều năm như vậy, đương nhiên có thủ đoạn tương ứng, nếu không đã sớm bị nhổ tận gốc.” Tạ Bán Loan châm chọc nói, “Nhưng nhờ cô ấy quậy một trận, tôi nghĩ, cuộc thi của chúng ta sẽ kết thúc sớm thôi.”

Vu sơn Thập quỷ và Lưu Bác Văn vẫn đang giằng co.

Ngô Bất Lạc đã lặng lẽ cắt dây thừng.

Ha, pháp khí lợi hại hơn nữa cũng không ngăn được máu cương thi vấy bẩn.

Lần tới xin Sở Nhạc nhiều máu hơn mới được.

Ngô Bất Lạc hơi hơi đắc ý.

Ừm, vẫn nên thừa dịp đám người này đánh nhau lặng lẽ rời đi thôi.

Ngô Bất Lạc hít một hơi thật sâu, thừa dịp bọn họ không chú ý, nhanh chóng xoay người chạy trốn!

Cho các người xem thường tôi này!

Ngô Bất Lạc trong lòng cười như điên, một chút cũng không chậm trễ, đảo mắt chạy mất không còn tăm tích.

Chạy được một nửa đúng lúc gặp được Sở Nhạc tới tìm.

“Sở Nhạc, tôi ở đây.” Ngô Bất Lạc trông thấy Sở Nhạc còn tình thương mến thương hơn thấy người thân, bắp đùi đến rồi!

Quả nhiên, lúc hắn gặp nguy hiểm, người đầu tiên xông tới cứu hắn luôn là Sở Nhạc.

“Động tác nhỏ nhỏ thôi.” Sở Nhạc bị Ngô Bất Lạc chọc tức đến bật cười, “Cậu muốn cho tất cả mọi người biết cậu trốn ra à?”

“Thật ra cũng không có gì không tốt.” Ngô Bất Lạc đang muốn nói vậy, đột nhiên trong đầu vang lên một thanh âm.

【 Cuộc thi Âm quan đến đây là kết thúc_____Mời thí sinh đủ tiêu chuẩn chuẩn bị bắt đầu truyền tống 】

Hả?

Ngô Bất Lạc suýt nữa tưởng mình nghe lầm. Chuyện gì đang xảy ra, hắn chẳng phải mới bị Lưu Bác Văn bắt cóc một lúc thôi à, còn chưa được mấy tiếng đâu, sao lại đột nhiên kết thúc rồi?

Lưu Bác Văn đang chống lại Vu sơn Thập quỷ đến đoạn cao trào, dư quang khóe mắt trông thấy Ngô Bất Lạc chạy trốn, muốn đuổi theo, thế nhưng Vu sơn Thập quỷ đúng lúc này ý đồ lao ra.

Chết tiệt!

Cô rõ ràng đã lục soát người Ngô Bất Lạc, Ngô Bất Lạc rốt cuộc lấy đâu ra vũ khí?

“Ôi chao, Bát đệ lại chạy mất.”

“...Hắn không chạy mới kì lạ.”

“Lại không ăn được Bát đệ, thật đau lòng.”

“Không sao, nữ nhân này mặc dù trông hơi khó ăn, nhưng dầu gì cũng có thể nhét đầy bụng!”

Vu sơn Thập quỷ gia tăng lực công kích, trong lòng Lưu Bác Văn vừa vội vừa tức, hận không thể lập tức đuổi theo Ngô Bất Lạc, nhưng lại không dám thả Vu sơn Thập quỷ ra, nếu không người chết đầu tiên chính là cô!

Lưu Bác Văn rối loạn.

Cô vốn không đủ thực lực chống lại Vu sơn Thập quỷ, bây giờ tâm thần đại loạn lại càng không thể.

Trận pháp đã bắt đầu rạn nứt.

Vu sơn Thập quỷ nhe nanh.

Chẳng lẽ mình phải chết ở đây ư?

Không!

Lưu Bác Văn lấy ra chuẩn khảo chứng, định dùng chuẩn khảo chứng để trốn thoát.

Nhưng lúc lấy chuẩn khảo chứng ra, cô lại phát hiện chuẩn khảo chứng của mình đã biến thành một tờ giấy trắng.

Đã xác định cô thực sự là người của Nghịch Âm Minh, Địa Phủ đương nhiên sẽ vô hiệu hóa chuẩn khảo chứng của cô.

Lưu Bác Văn nhìn Vu sơn Thập quỷ đang xông về phía mình, oán hận nhắm mắt lại.

“Chị...”

“Em cõng cô ấy.” Cô gái thản nhiên nói, “Cứu em chỉ là tiện tay, cô ấy mới là người Nghịch Âm Minh không thể thiếu, hiện tại trong công ty không có ai tinh thông trận pháp hơn cô ấy.”

Huyễn thuật sư yên lặng cúi đầu.

“Bất Quần, chị nhớ chị đã từng nói, lúc chị đang bế quan em không được vọng động, nhưng em rõ ràng xem lời chị như gió thoảng bên tai.” Cô gái lạnh lùng nhìn hắn, “Nếu em không muốn làm em trai chị thì cứ việc nói thẳng.”

“Không, không phải em không muốn làm em trai chị.” Trái lại, em muốn trở thành em trai hàng thật giá thật của chị hơn bất luận kẻ nào.

“Em...Em chỉ là hi vọng trong lúc chị bế quan có thể lập được một ít công lao để chị nhìn thấy mà thôi.” Huyễn thuật sư vội vàng khoát tay, lại yên lặng cúi đầu xuống dưới ánh nhìn của cô gái.

Hắn không muốn bị gọi là Trác Bất Quần một chút nào.

Hắn muốn sửa họ, giống cô gái này, họ Ngô.

Ngô Bất Quần, cái tên này mới thích hợp với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.