Ngay khi mở mắt ra, Ngô Bất Lạc chửi thề má nó.
Một cái bình nho nhỏ thế mà lại là mộ Phán quan! Đây là chơi hắn chứ còn gì! Hơn nữa, cái mộ Phán quan này còn bị khóa két sắt trong nhà kho của một con buôn, nếu Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc không đi trộm tiền, chỉ sợ cả đời cũng không tìm thấy!
Vị Phán quan đã chết kia đúng là không câu nệ tiểu tiết, phần mộ không tốt còn bị xem như đồ sưu tầm mua đi bán lại.
Ngô Bất Lạc cảm thấy bản thân không cách nào hiểu được suy nghĩ của đại nhân vật.
Vậy, trở lại chủ đề chính, hắn đang ở đâu đây?
“Chỗ này chỉ có mỗi mình mình?” Trước mắt một mảnh đen kịt, Ngô Bất Lạc không thấy được thứ gì, hắn chỉ nghe thấy tiếng hít thở của bản thân. Sờ tới cán cân bất bình trên cổ tay, trong lòng hắn bình tĩnh hơn nhiều.
Ít ra mình không tính là không có gì cả.
Ngô Bất Lạc lần sờ đến đồng hồ đeo tay, nhẹ ấn một cái, bắn ra một tia sáng, tại nơi tối tăm thế này, cho dù là ánh sáng cực nhỏ cũng có vẻ vô cùng chói mắt. Ánh sáng này vừa xuất hiện, Ngô Bất Lạc liền sợ tới mức tắt luôn đi.
Má ơi má ơi.
Trên mặt đất thật nhiều côn trùng a, vừa rồi có chút nguồn sáng, những con côn trùng kia cảm giác được liền di dộng về phía này, may mắn Ngô Bất Lạc tắt nhanh, không thì cũng bị hù chết.
Đây là nơi quái quỷ gì vậy?
Ngô Bất Lạc cố gắng làm mình bình tĩnh lại, lúc này mới chậm rãi đứng lên tìm kiếm xung quanh.
Hiển nhiên, chỉ cần không chiếu sáng, lũ côn trùng kia sẽ không tấn công mình. Vừa rồi hắn nhìn thấy côn trùng đều ở phía phải, vậy hắn phải đi bên trái mới được.
Ở trong nơi hoàn toàn tối tăm, lòng sợ hãi sẽ bị phóng đại cực hạn. Nơi này là mộ địa, không có ánh sáng cũng là bình thường.
Ngô Bất Lạc tự nhận tố chất tâm lý khá tốt, mặc dù không biết phía trước có thứ gì, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với ở chỗ này bồi dưỡng tình cảm với mấy con côn trùng.
Khác với Ngô Bất Lạc từng bước thăm dò, tình huống của Sở Nhạc tốt hơn nhiều.
Hắn vốn là cương thi, còn ngủ dưới mặt đất một ngàn năm, hoàn cảnh hầm mộ kiểu này đối với Sở Nhạc quả thực như cá gặp nước.
Giống Ngô Bất Lạc, lúc Sở Nhạc tỉnh dậy cũng đối mặt tình cảnh tương tự, chỉ là hắn không cần nhờ ánh đèn chiếu sáng thôi.
Mộ Phán quan và lăng mộ ở nhân gian không giống nhau. Người thường hạ táng, chôn theo chỉ là chút đồ trang sức, nhưng Phán quan hạ táng thường thường sẽ đem pháp khí hắn sử dụng lúc còn sống chôn cùng. Đương nhiên, nếu trước khi chết Phán quan này mang pháp khí đi tặng người lại là một chuyện khác.
Như trận tuyết lớn bọn họ thấy trước đó, số lượng bông tuyết đại biểu cho số lượng vong hồn mà Phán quan siêu độ khi còn sống. Thế nhưng luôn có một ít quái vật đản sinh từ trong những vong hồn, rất khó giải quyết. Lúc Phán quan còn sống thì không sao, chết rồi e rằng rất dễ đi ra gây rối làm loạn.
Địa Phủ xưa nay không ngấp nghé những pháp khí này, mặc dù biết chúng đều là có tiền cũng không mua được. Nhưng là một Phán quan hợp cách, trước khi chết đều sẽ đem đám quái vật có khả năng làm loạn sau khi hắn chết cùng với pháp khí của mình cùng nhau mai táng. Nếu như mộ Phán quan bị mở ra tùy tiện, có thể lấy được pháp khí hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng là những quái vật bị pháp khí trấn áp kia cũng được thả ra, vậy mới phiền toái.
Đương nhiên, Nghịch Âm Minh sẽ không để ý những thứ này, bọn họ càng mong đám Âm quan Địa Phủ có thêm việc để làm. Vừa có thể lấy được pháp khí của Phán quan, vừa có thể gia tăng gánh nặng cho Địa Phủ, cớ sao không làm?
Phán quan này không biết đã chết bao lâu, đám quái vật dưới sự trấn áp của pháp khí thực lực chắc không bằng một phần mười quá khứ, nhưng đối với các thí sinh mà nói vẫn là đối tượng cần đề phòng cẩn thận.
Nhớ tới thể chất chết người của Ngô Bất Lạc, Sở Nhạc chỉ cảm thấy nhức đầu.
Quản cái gì pháp khí hay không pháp khí, tìm được Ngô Bất Lạc trước rồi nói.
Mộ Phán quan thoạt nhìn là cái bình nho nhỏ, nhưng trong đó lại ẩn chứa vô số càn khôn. Những thí sinh và người Nghịch Âm Minh bị cuốn vào cộng lại khoảng ba mươi người, giờ đang bị phân tán khắp nơi, chốc lát không thể nào hội hợp.
Trái lại, giám khảo có thể trông thấy rõ ràng nhất cử nhất động của các thí sinh.
“Nhắc tới đây là lần đầu tiên tôi trông thấy mộ Phán quan. Cuộc thi Âm quan thật là càng ngày càng biến thái, lần trước phái thí sinh đi giải quyết chuyện nữ Quỷ Vương tôi đã cảm thấy rất nực cười, không ngờ tới còn có thể nực cười hơn!”
“...Đề thi của chúng ta chỉ là tìm được mộ Phán quan mà thôi, chứ không bảo bọn họ đi vào.” Một giám khảo vẻ mặt âm trầm nói, “Ngộ nhỡ bọn họ lòng tham không đáy lấy đi pháp khí, đến lúc đó chỉ sợ chúng ta còn phải đến giúp thu thập cục diện rối rắm.”
“Cuộc thi năm nay thật nhiều tai nạn. Tôi nhớ vòng thi thứ hai độ khó đề thi bị nâng cao chưa từng có, cảm giác lần này độ khó cũng sẽ bị nâng cao. Những thí sinh này thực sự là... Tôi không biết nên hình dung thế nào nữa.”
Đem so sánh, những thí sinh bị xóa sạch tên trên chuẩn khảo chứng có khi may mắn hơn, ít ra còn nhặt được một cái mạng.
“Tôi thấy cái tên huyễn thuật sư của Nghịch Âm Minh kia rất thú vị. Nếu bắt được hắn, giúp hắn tẩy não, rồi bán cho siêu thị Địa Phủ, nhất định kiếm lời lớn!”
Địa Phủ đã rất nhiều năm không xuất hiện huyễn thuật sư mới nào, nếu có thể bắt được bán đi, quỷ hoàn cho một trăm năm tới không cần phải lo.
“Không, tôi cảm thấy nên mua nhà thì tốt hơn.”
Các giám khảo mua vui trong đau khổ, nhưng trong lòng lại không thoải mái như vậy.
Nếu mộ Phán quan xảy ra vấn đề thật, đám giám khảo đáng thương bọn họ nhất định phải bận tới chết. Ông trời phù hộ các thí sinh thông minh lanh lợi một tí, đừng lấy thứ không nên lấy a a a a!
Ngô Bất Lạc đi khoảng nửa ngày, mắt cũng quen dần với bóng tối. Có lẽ vì không còn tối như trước nữa nên bây giờ Ngô Bất Lạc có thể miễn cưỡng nhìn được vài thứ.
Giờ phút này, bày ra trước mắt Ngô Bất Lạc là chín chiếc quan tài rất lớn, bày ra vô cùng chỉnh tề, đằng trước quan tài còn có linh bài tương ứng, phía trên viết “Vu sơn thập quỷ“.
Mười con quỷ, chỉ có chín quan tài.
Cái này thật là lúng túng.
Chín quan tài chắn hết đường đi, hơn nữa chúng còn xếp chồng lên nhau, muốn đi qua chỉ có thể từ từ trèo lên, trèo đến đỉnh, chỗ đó có một khe hở, vừa đủ cho một người qua.
Mà, loại chuyện giẫm ván quan tài người ta này...
Hầy, giẫm thì giẫm!
Ngô Bất Lạc nhanh chóng xây dựng tâm lí, đồng thời tháo cán cân bất bình xuống. Nếu như trong này thật sự có quỷ, trực tiếp hiến tế cho cán cân bất bình là được. Hắn không còn là Ngô Bất Lạc vô dụng trước kia nữa, hắn bây giờ có lá bài tẩy bảo mệnh!
Ngô Bất Lạc chuyên tâm cổ vũ bản thân mà quên mất tiền đề là bản thân làm cách nào mới bắt được quỷ.
Trèo qua quan tài người ta không khó như trong tưởng tượng.
Phía dưới cùng có bốn quan tài, tầng thứ hai có ba cái, tầng thứ ba có hai cái, trên cùng thì trống không, vừa đủ để Ngô Bất Lạc nằm ngang đi qua.
Ngô Bất Lạc giẫm lên ván quan tài, ra sức trèo lên trên.
Đến lúc chân giẫm trên tầng thứ ba, Ngô Bất Lạc rốt cuộc có thể thở ra một hơi.
Không ngờ khe hở trên tầng ba khá lớn, hơi xoay người là có thể đi qua, căn bản không cần phải xê dịch từng tí như trong tưởng tượng.
Ngô Bất Lạc lặng lẽ liếc nhìn xung quanh quan tài, không ngờ lại thấy phía dưới quan tài có một ngọn đèn nhỏ. Có điều ánh đèn vô cùng u ám, cộng thêm bị quan tài ngăn trở nên gần như không nhìn thấy.
Ngay khi nhìn thấy ngọn đèn này, Ngô Bất Lạc đã biết đó là bảo bối.
Vận may của mình tới rồi!
Trong lòng Ngô Bất Lạc lóe lên ý nghĩ như vậy, nhìn xung quanh một hồi, xác định không có ai đến, lúc này mới nổi tâm tư.
Có cán cân bất bình liền có thể bù đắp thực lực cho mình, nếu có thêm chiếc đèn này thì sao?
Bàn tính trong lòng Ngô Bất Lạc lạch cạch kêu vang.
Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, tốt hơn là nên cẩn trọng.
Ngô Bất Lạc quyết định trèo xuống quan tài trước, xác định ngọn đèn không có vấn đề gì mới cầm đi thì tốt hơn.
Thuận lợi quá luôn cảm thấy không phù hợp phong cách từ trước đến nay của mình.
Ngô Bất Lạc khom người, từng chút từ trên quan tài đi qua.
Giữa đường đột nhiên nghe thấy thanh âm ken két.
Hả?
Ngô Bất Lạc vô thức nhìn xuống dưới chân.
...Ha ha.
Cái quan tài này chất lượng chẳng ra sao cả ha ha, chỉ giẫm một cái đã xuất hiện một cái lỗ, mình chưa béo đến mức đó đi.
Ngô Bất Lạc ứa mồ hôi lạnh, lập tức muốn rời khỏi, có điều thứ trong quan tài xuất thủ còn nhanh hơn Ngô Bất Lạc, không biết làm sao vươn ra một tay, nắm chân Ngô Bất Lạc không buông.
“Má, cái quái gì thế.” Ngô Bất Lạc cố gắng đá cái tay nắm chân mình ra, thậm chí dùng cả chủy thủ đâm, có điều chủy thủ cũng đâm trúng rồi, cái tay kia vẫn không có dấu hiệu nào buông tha Ngô Bất Lạc.
Nhà dột còn gặp mưa.
Chín quan tài đột nhiên cùng lúc rung lên.
Đừng mà.
Ngô Bấc Lạc cầu nguyện trong lòng, nhưng không thể ngăn cản hết quan tài này đến quan tài khác vỡ ra.
Đầu tiên là bốn quan tài dưới cùng.
Chui ra một con quỷ tóc xanh lù xù, trông giống như người, có điều khuôn mặt tái xanh, tóc như ổ gà, vô cùng khó coi.
“Không ngờ có một ngày ta có thể thoát ra, Phán quan kia cuối cùng cũng chết ha ha ha ha.” Quỷ tóc xanh cười ha ha, quay đầu đập đập mấy quan tài khác, “Các huynh đệ, các ngươi mau ra đây, chúng ta tự do rồi!”
Ừm, con quỷ lông xanh này không hề phát hiện Ngô Bất Lạc phía trên.
Chắc là quá hưng phấn.
Ngô Bất Lạc trông thấy quan tài dưới chân mình đã gần như tan nát, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong dứt khoát dùng chủy thủ rạch cái quan tài làm ẩu này ra.
Quả nhiên, quỷ trong quan tài này đã chết.
Quan tài càng ở trên cao, hấp thu ánh đèn càng nhiều, tổn thương phải chịu cũng càng lớn. Dựa theo cách sắp xếp này, phía trên cùng hẳn là còn một bộ quan tài nữa mới đúng, nhưng nó đã biến mất, có lẽ ngọn đèn đã làm nó biến mất hoàn toàn, mà con quỷ đang bắt lấy chân Ngô Bất Lạc hiện tại cũng chỉ là “hồi quang phản chiếu” thôi.
Ngô Bất Lạc nương theo lỗ hổng cố gắng chui vào quan tài.
Trong quan tài chỉ dư lại một cái tay thế thôi, ngoài ra còn có một bộ y phục bốc mùi thối hoắc.
Mặc kệ.
Lấy ngựa chết làm ngựa sống đi.
Ngô Bất Lạc nép mình trong quan tài, nhanh chóng cởi áo ngoài, mặc bộ y phục trong quan tài vào, đồng thời cắt đứt ngón tay của bàn tay kia ra.
Ặc.
Mặc dù ngón tay quỷ vẫn bám chắc chân của mình, nhưng được trường bào che đậy bên ngoài không nhìn thấy.
Một mình hắn muốn đối phó nhiều quỷ như vậy hoàn toàn là người si nói mộng.
Vẫn nên theo nghề cũ, giả ngây giả dại đi.
“Tam ca Tứ ca, mau ra đây.”
“Ha ha, Lục đệ sao lại biến thành bộ dạng này? Đệ trước kia rõ ràng rất mập, giờ lại gầy thành như vậy!”
“Ha ha, huynh trước kia còn là tên lùn cơ mà, sao giờ cũng biến thành cao gầy rồi?”
“Ôi, Bát đệ và Cửu đệ vẫn chưa tỉnh lại à?”
Chín quan tài, chỉ còn hai cái chưa hoàn toàn bị phá hủy ở trên cùng.
Ngô Bất Lạc ước lượng thời gian, sau đó sờ soạng nắp quan tài, ngoan ngoãn đẩy nó ra.
Ông trời phù hộ ông trời phù hộ!
Ngô Bất Lạc làm mặt hổ*, vò tóc rối tung lên, mặt cũng bôi tro, nhìn qua ba phần giống người bảy phần giống quỷ.
*raw là 吴不落虎着张脸 vietphrase là “hổ trứ trương kiểm”, chắc là làm mặt hổ dữ dằn, hung ác.
“Các ngươi, là ai?” Ngô Bất Lạc bắt chước bộ phim cương thi hồi trước từng xem, ngồi thẳng trong quan tài, lạnh lùng nhìn yêu ma quỷ quái bên ngoài.
Cmn, sao có thể xấu như thế!
“Bát...Bát đệ sao thế?”
“Chết rồi, không phải hỏng mất đầu óc rồi đi.”
“Chờ chút, các ngươi mau đến đây xem, Cửu đệ, quan tài Cửu đệ rỗng.”
Bảy con quỷ bên ngoài sững sờ.
“Quan tài Thập đệ cũng không thấy, có lẽ đã hoàn toàn biến mất. Trước kia tu vi Thập đệ cao nhất, bị Phán quan đặt ở trên cùng, ai...ai ngờ..”
“Nói cách khác, Thập đệ và Cửu đệ đều đã chết?”
“Chắc vậy.”
“A ha ha ha vạn tuế, vạn tuế!”
Bảy con quỷ sung sướng kêu lên, “Quá tốt rồi, quá tốt rồi.”
...Ngô Bất Lạc cảm thấy tình cảnh của mình rất nguy hiểm.
Mấy con quỷ này nhìn qua hoàn toàn không đoàn kết, đồng bọn chết chẳng những không thương tâm trái lại còn vui vẻ nhảy múa?
“Bát đệ, đệ thất thần làm gì, chúng ta cùng nhau chúc mừng nào. Ha ha ha, Thập đệ và Cửu đệ đều đã chết, về sau không còn ai khi dễ chúng ta.”
“Đúng vậy đúng vậy, trước kia mọi người cùng nhau ăn người, hai đứa chúng nó một ăn não một ăn tim, đến phiên chúng ta chỉ có thể gặm xương, tu vi cũng luôn là hai chúng nó cao nhất. Ha ha, hiện tại chúng nó chết rồi, chúng ta cuối cùng cũng có thể nếm thử hương vị não người cùng tim người.”
Ngô Bất Lạc cố gắng duy trì thiết lập nhân vật, không nhúc nhích.
“Ai nha, Bát đệ có lẽ cũng bị ảnh hưởng, hiện tại thần chí không rõ.” Con quỷ tóc xanh không có ý tốt nhìn Ngô Bất Lạc, “Chúng ta đối bụng nhiều năm như thế, hay là ăn Bát đệ trước đi?”
“Không được!” Mấy con quỷ khác nhảy dựng lên, “Bát đệ đáng yêu như thế, sao có thể cứ vậy ăn đệ ấy?”
“Đúng đúng, ta cảm thấy Bát đệ hôm nay cực kì đẹp mắt!”
“Hay cứ mang theo Bát đệ trước đi, Vu sơn Thập quỷ hiện tại chỉ còn tám người chúng ta.”
“Ôi, các ngươi vừa nói một cái, hôm này quả thực Bát đệ vô cùng xinh đẹp.” Quỷ tóc xanh nhìn Ngô Bất Lạc chảy nước miếng, “Thế nhưng ăn vào miệng mới là cho mình a.”
“...Ăn Bát đệ như thế quá lãng phí.” Quỷ tóc đỏ đề nghị, “Không được, ta nhất định phải tìm một nơi thật tốt rồi ăn Bát đệ, không nói cái khác, ít nhất phải là máu tươi sốt nhất của trẻ con mới xứng được.”
“Đó là phương pháp ăn cổ lỗ sĩ gì thế?” Một con quỷ tóc vàng phun tào, “Biểu hiện như ngươi không phải là thích Bát đệ, noi theo ta này, phải nhét Bát đệ vào bụng nữ tri chu, sau đó nướng lên. Thịt nữ tri chu non mềm như vậy, nhất định có thể khiến mùi vị Bát đệ càng thêm thơm ngon.”
*tri chu nghĩa là con nhện, tui phân vân không biết nên để hán việt hay thuần việt, để nhền nhện cái nghe không hay lắm thì phải.
“Ha ha có lý có lý, nhưng mà nữ tri chu đã bị chúng ta ăn gần hết rồi, không biết bây giờ còn có không?”
“Không có thì tạo thêm mấy con, cũng không phải chuyện gì lớn.”
“Ha ha ha, nói đúng lắm!”
Ngô Bất Lạc cảm thấy tố chất tâm lý của mình quá vững, dù cả đám quỷ này nói chuyện làm sao để ăn mình, hắn cũng có thể mặt không đổi sắc.
Rất rõ ràng, đám quỷ này tuyệt đối là tội ác tày trời, nếu không cũng sẽ không thích đến mức muốn ăn thịt hắn luôn.
Ngô Bất Lạc không biết hành động mạo hiểm của mình rốt cuộc là tốt hay xấu, nhưng sau này chết vẫn tốt hơn bây giờ chết nhiều.
Tích cực lên, điều này chứng minh hắn ngụy trang vô cùng đúng lúc đúng không? Bộ y phục này cùng ngón tay con quỷ kia dễ dàng che đậy khí tức người sống của hắn.
Nếu mình không ngụy trang thành Bát đệ của bọn chúng, chỉ sợ hiện tại đã bị bọn chúng nhào lên xé ăn rồi.
Ngay lúc toàn bộ quỷ thoát ra, Ngô Bất Lạc phát hiện ngọn đèn kia đã lặng lẽ lụi tắt.
Mặc dù không biết chiếc đèn này cụ thể có tác dụng gì, nhưng cứ cầm trước đi, chắc chắn sẽ có chỗ dùng đến.
Bởi vì Ngô Bất Lạc là nguyên liệu nấu ăn vô cùng trân quý, cho nên được những con quỷ này nhiệt liệt hoan nghênh.
Ngô Bất Lạc một mình đi giữa, bị đám quỷ vây chặt, ánh mắt ao ước của bọn chúng không ngừng lưu luyến trên người Ngô Bất Lạc, tựa như muốn xông lên liếm một cái.
“Đầu tiên nói trước, không cho phép ai ăn Bát đệ trước, chúng ta bây giờ vẫn còn chưa ra ngoài đâu!”
“Không được đại ca, ta rất đói, ta muốn ăn.”
“Ta ngửi thấy mùi thịt người, chắc là ở gần đây, chúng ta đi xem xem, tìm một vài thứ lót dạ trước.”
Ngô Bất Lạc thành thật đi theo, không dám nhiều lời.
Đi được một lúc, quỷ tóc xanh ngừng lại, “Ha ha, các huynh đệ, ta phát hiện người sống!”
“Thật sao thật sao?”
“Ta đói quá.”
“Yêu nghiệt phương nào?!” Ngay khi quỷ tóc xanh phát hiện người sống, đối phương cũng phát hiện bọn chúng.
Sau phút chốc, một thanh kiếm gỗ đào từ bên kia bay thẳng hướng tới chính giữa mặt quỷ tóc xanh.
Quỷ tóc xanh nghiêng đầu một cái, tránh hiểm cây kiếm gỗ đào, chỉ là trên mặt vẫn không tránh khỏi bị rạch một vết, chảy ra một chút máu xanh.
Ngô Bất Lạc nghe thấy tiếng nuốt nước miếng.
Là mấy con quỷ không động thủ, cả đám đều mắt sáng lên nhìn chằm chằm vết thương của con quỷ tóc xanh.
Xem ra, bọn chúng có thói quen ăn đồng bạn.
Kiếm gỗ đào bay một vòng, lần nữa quay về trong tay một người trung niên.
Người này, Ngô Bất Lạc đúng lúc quen biết.
Người này cũng là một trong những người lấy được chín mươi điểm ở vòng thứ nhất, nghe nói đây là lần thứ ba hắn tham gia cuộc thi Âm quan, tuổi thật còn lâu mới trẻ như bề ngoài. Ở dương gian nghe nói cũng là một người quyền thế vô cùng nổi danh, là khách quý của vô số quan to cự phú.
Đường Hồng thu hồi kiếm gỗ đào, cảnh giác nhìn đám quỷ trước mặt.
“Không ngờ lại là một đạo sĩ.”
“Mặc dù có hơi già, nhưng chắc là ăn rất ngon.”
Mấy con quỷ hung ác nhìn Đường Hồng.
Đường Hồng quơ kiếm trong tay, bất động thanh sắc lùi về sau một bước.
Rất rõ ràng, hắn nhận ra những con quỷ này vô cùng khó chơi, nên muốn chạy trốn.
Có điều đã đến đây rồi, đám quỷ Vu sơn sao có thể bằng lòng thả bữa cơm của mình đi?
Bọn chúng bài bản vồ tới, chỉ còn lại Ngô Bất Lạc ngơ ngơ ngác ngác đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.
Ừm, Ngô Bất Lạc cũng không có cách nào động.
Tốc độ như thế hắn còn khó mà nhìn thấy, có thể làm gì được?
Hơn nữa, trong lòng hắn vẫn có một chút cười trên nỗi đau của người khác.
Hừ, đừng tưởng hắn không biết, Đường Hồng này mắng hắn sau lưng không ít, nói hắn một kẻ sáu mươi điểm nho nhỏ có thể lấy được hạng tư là dùng thủ đoạn!
Cái thứ thi đến lần thứ ba cũng không đỗ dựa vào cái gì xem thường hắn?
Đường Hồng đang ra sức khổ chiến.
Hắn không biết tại sao vận khí của mình lại kém thế, vừa mới đi chưa được bao lâu đã gặp mấy con quỷ khó chơi như này? Những con quỷ này vậy mà đều đã thực thể hóa, thật quá kinh khủng!
Bình thường hắn phải tốn rất nhiều công sức mới loại bỏ được một con, bây giờ một phát nhiều con như vậy, Đường Hồng dù có ba đầu sáu tay cũng không đủ dùng.
“Chết tiệt.” Trên người Đường Hồng đã chịu không ít thương tích, những con quỷ kia vừa tấn công vừa liếm máu trên người hắn, Đường Hồng dù không nhìn cũng biết vết thương trên người mình chắc chắn bắt đầu biến đen.
Cứ tiếp tục như thế, hắn sẽ chết!
“Nổ!” Đường Hồng quyết định thật nhanh, trực tiếp dẫn nổ kiếm gỗ đào của mình.
Bạch quang to lớn từ trong kiếm gỗ đào phát ra, khiến mấy con quỷ nhất thời không thể tiến lên một bước.
Thừa dịp đó, Đường Hồng lấy ra chuẩn khảo chứng, dùng máu xóa mất tên mình.
CMN!
Trước khi bị truyền tống ra ngoài, trong lòng Đường Hồng vẫn còn chút không cam tâm, thế nhưng hắn không có cách nào khác.
Thi lần thứ ba, vẫn như cũ không thể thi đỗ Âm quan!
Vòng thứ nhất thí sinh chín mươi điểm trở lên có mười người, cho đến bây giờ, người đầu tiên bị loại!