Em trai? Chị gái?
Ngoại trừ Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc, mấy người ở đây đều bị xưng hô này làm cho kinh hãi.
Quả thực, hai cái tên Ngô Bất Lạc và Ngô Bất Hoa tương tự nhau, thế nhưng ai nói tên giống nhau thì nhất định có quan hệ với nhau? Càng khỏi phải nói, Ngô Bất Hoa đã giao thủ với bọn họ vài lần, trước đó Ngô Bất Lạc vào bệnh viện một lần còn do Ngô Bất Hoa đâm, chỗ nào giống chị em hả?
Hơn nữa, em trai Ngô Bất Hoa không phải cái tên huyễn thuật sư kia à?
Nhưng nếu một mình Ngô Bất Hoa nói như vậy thì thôi, cố tình Ngô Bất Lạc cũng nối tiếp gọi chị, đây là khẳng định sự thật.
“Sở...Sở Nhạc.” Trương Dịch sát lại gần Sở Nhạc, lấy hết dũng khí vỗ bả vai hắn, “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
“Như các cậu nghe thấy.” Sở Nhạc vẻ mặt không có gì đáng kể, “Bọn họ là chị em, ruột.”
“Chuyện...Chuyện khi nào?” Trương Dịch chưa từ bỏ ý định truy vấn.
“Phụt.” Sở Nhạc không khách khí phì cười, “Đương nhiên là từ khi sinh ra.”
“Bất Lạc.” Mộc Sơ Nhất trực tiếp hơn nhiều, “Sở Nhạc nói là thật sao?”
“Đúng, chị ấy đúng thật là chị ruột của tôi.” Ngô Bất Lạc khẽ cười nói, “Chính xác trăm phần trăm. Xin lỗi, trước đó tôi mãi không tìm được cơ hội nói, nhưng đó đích thực là chị gái tôi.”
...Vậy phải làm sao bây giờ?
Đám người Tạ Bán Loan cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, không biết phải tiếp tục thế nào mới được?
Ngô Bất Lạc và Ngô Bất Hoa là chị em ruột, vậy trận này còn đánh nữa hay không?
Dù gì nhìn dáng vẻ Ngô Bất Lạc và Ngô Bất Hoa dường như không muốn đánh.
“Vậy...Chúng tôi ra ngoài để hai người tâm sự?”
“Không cần đâu.” Ngô Bất Lạc từ chối ý tốt của bọn họ, “Không có gì không thể nói với người khác, tôi không có gì cần né tránh. Cho dù là chị em cũng không thể thay đổi sự thật lập trường hai chúng tôi đối lập nhau.”
“Đúng vậy.” Ngô Bất Hoa nhẹ gật đầu, “Lần trước chị không hề hạ thủ lưu tình với em, em không cần cố kỵ gì hết.”
Hai chị em này điên cả rồi?
Thanh quan khó đoạn việc nhà.
Nghĩ tới nghĩ lui, đám Tạ Bán Loan chuyển ghế trong phòng làm việc tới ngồi xem.
Ừm, một chốc sợ rằng không đánh được, trước tiên cứ vậy đi.
Lúc trước đã cảm thấy thân phận Ngô Bất Lạc không minh bạch, hiện tại có thể lý giải. Nhưng ngẫm lại thì, e rằng phía Địa Phủ cũng biết thân thế Ngô Bất Lạc, chỉ là không biết Hắc Bạch Vô Thường có biết hay không?
“Chúng ta đã lâu không ngồi xuống nói chuyện với nhau thế này.” Ngô Bất Hoa thở dài, “Tôi hiếm khi ra được, các cậu có vấn đề gì thì hỏi đi.”
“Tại sao chị lại tới?” Ngô Bất Lạc trầm mặc một hồi, vẫn mở miệng hỏi, “Chị hoàn toàn có thể ở lại tổng bộ Nghịch Âm Minh, vì sao biết rõ là cái bẫy mà vẫn muốn đến Bộ Quốc An?”
“Không có nguyên nhân gì đặc biệt, chị chỉ muốn ra hít thở không khí thôi.” Ngô Bất Hoa thuận miệng nói, “Phi Lư không quá tín nhiệm chị, chị thừa cơ rời đi mới có thể ở lại Nghịch Âm Minh lâu hơn.” Nói xong, Ngô Bất Hoa dường như nhớ ra điều gì, hai mắt cong cong, “Chắc em cũng đã nghe ả đàn bà Tống Yên kia nói rồi nhỉ, Ngô gia chúng ta trung thành không phải với Phi Lư hiện tại.”
Nơi nào có người nơi đó có đấu tranh, Nghịch Âm Minh cũng không ngoại lệ.
Ngay từ đầu, Ngô gia đã dán mác minh chủ. Từ khi Phi Lư cầm quyền, Ngô gia bị coi là cái đinh trong mắt. Dù hiện tại Ngô Bất Hoa mang theo em trai trên danh nghĩa quay trở lại Nghịch Âm Minh, cũng không thể che giấu thân phận “kẻ thất bại“.
Phi Lư sẽ không tin tưởng cô.
Dẫu Ngô Bất Hoa giờ đây là một trong những cao thủ mạnh nhất Nghịch Âm Minh cũng vậy. Nếu Ngô Bất Hoa không có bản lĩnh thì đã bị Phi Lư giết rồi.
Hôm nay, Ngô Bất Hoa chủ động rời khỏi tổng bộ ra ngoài hấp dẫn sự chú ý của Địa Phủ, đối với song phương mà nói đều là chuyện tốt.
“Phí Qua ở đâu?” Sở Nhạc thấy Ngô Bất Lạc hỏi một câu xong rồi không hỏi nữa, lập tức nói tiếp.
“Hắn không ở tổng bộ.” Ngô Bất Hoa thẳng thắn trả lời, “Hắn bị Phi Lư giấu đi rồi, Phi Lư nói tên đó có thể là Nghiệt Kính Đài chuyển thế nên giấu rất kỹ. Tôi rất rõ tổng bộ Nghịch Âm Minh có gì, không thể nào giấu Phí Qua. Nhưng tôi biết Phi Lư có vài cứ điểm bí mật, Phí Qua chắc sẽ ở một trong những chỗ đó. Tôi có thể nói cho các cậu biết những chỗ đó là đâu, thậm chí nói cả nhược điểm của Phi Lư.”
“Chị có điều kiện gì?” Ngô Bất Lạc đã phản ứng lại.
Không có việc không lên điện Tam Bảo, chị xuất hiện vào lúc này chắc chắn không phải để ôn chuyện.
“Chị cần em giúp làm hai việc.” Ngô Bất Hoa không nhanh không chậm nói, “Hai việc này, chị hi vọng chỉ có em và Sở Nhạc ở đây.”
Nghe tới đó, đám Tạ Bán Loan khẽ nhíu mày, chủ động đứng lên, đóng cửa ra hành lang đứng.
Dù sao ở trong đó cũng đứng ngồi không yên.
“A La, bọn họ sẽ không đánh nhau đấy chứ?” Mộc Sơ Nhất lo lắng, “Không ngờ hai người đó lại là chị em. Điều này khó mà tin nổi.”
“Không có gì là khó tin, gương mặt hai người họ quả thực có điểm giống nhau.” Trong lòng A La mặc niệm một câu, “A Di Đà Phật.”
So với đó, hắn lo khí tức không rõ phát ra từ trên người Ngô Bất Hoa hơn.
Đó không phải khí tức của con người.
“Khí tức trên người Ngô Bất Hoa có điểm giống vu yêu phương tây.” Tào Phàm đột nhiên chen miệng, “Nhưng vu yêu phương tây hiện giờ có thể đếm hết bằng một bàn tay và hầu như không xuất hiện trước mặt người khác. Rất lâu trước đây tôi gặp một pháp sư vong linh phương tây cố gắng biến mình thành vu yêu, nhưng hiển nhiên hắn đã thất bại.”
Trong vạn người chưa chắc có một người có thể chuyển biến thành vu yêu.
“Không thể nào.” Trương Dịch phản bác, “Phương đông và phương tây không cùng một hệ thống sức mạnh, cho dù phế đi làm lại cũng không thể nhanh như vậy.”
“Tôi chỉ bảo có điểm giống thôi, đâu có khẳng định.” Tào Phàm sờ mũi, cũng cảm thấy khả năng này rất thấp, “Trong kia bọn họ sẽ nói gì nhỉ?”
“Đây là việc nhà Bất Lạc, chúng ta đừng hỏi vội.” Mộc Sơ Nhất là người rất coi trọng gia đình, hắn cảm thấy hai chị em Bất Lạc thật kỳ quái. Ngô gia đã suy tàn, hai người họ đáng lẽ phải nương tựa vào nhau mà sống mới đúng, vì sao lại đi tới mức này?
Trong văn phòng.
“Sức mạnh trên người chị là thế nào?” Ngô Bất Lạc không đợi Ngô Bất Hoa nói ra điều kiện đã hỏi.
“Vẫn luôn như vậy.” Ngô Bất Hoa thản nhiên đáp, “Không có gì ghê gớm. Em xác định muốn hỏi điều này, không nghe điều kiện của chị một chút sao?”
Mấy câu chặn đứng câu hỏi tiếp theo của Ngô Bất Lạc. Hắn biết điều gì Ngô Bất Hoa không muốn nói thì cho dù cầm dao gác lên cổ cũng sẽ không nói.
Ngô Bất Hoa lẳng lặng nhìn Ngô Bất Lạc, sau đó chuyển mắt về phía Sở Nhạc, “Lúc trước tổ tiên Ngô gia cố ý để anh ngủ ở hậu sơn, vốn dĩ để lưu lại một đường cho Ngô gia, không ngờ lại thật sự dùng tới.”
Sở Nhạc trầm mặc không nói, rồi cười khinh miệt, “Đừng nói dễ nghe như vậy, lúc đó tổ tiên Ngô gia đánh không thắng tôi, còn muốn mượn khí tức tôi lưu lại để chấn nhiếp quỷ bộc mà thôi.”
Ngô Bất Lạc kinh ngạc nhìn Sở Nhạc, “Thì ra là vậy? Sao trước đây anh không nói với tôi.”
“Cậu có hỏi đâu.” Sở Nhạc hùng hồn phản bác, “Chuyện đó bao nhiêu năm trước rồi, nói thì có tác dụng gì.”
Lý lẽ thì không sai nhưng cứ thấy quái quái thế nào ấy.
“Yêu cầu thứ nhất rất đơn giản, đó là cứu Phí Qua ra, đừng để Phi Lư biết được bất cứ thông tin gì liên quan đến Nghiệt Kính Đài.” Ngô Bất Hoa không cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người họ, cũng không quan tâm Sở Nhạc phản bác.
Cô không tới để ôn chuyện.
Ngô Bất Lạc không ngờ điều thứ nhất Ngô Bất Hoa yêu cầu lại là điều này.
Đó căn bản không thể coi là một yêu cầu.
Bọn họ là âm quan Địa Phủ, căn bản sẽ không để Phi Lư biết tin tức về khí linh Nghiệt Kính Đài, lại càng không thể bỏ mặc Phí Qua không cứu.
Dùng một yêu cầu không tính là yêu cầu bỏ phí một cơ hội tốt, thật sự khiến người ta nghĩ mãi không hiểu.
“Thế nào, đang thắc mắc tại sao chị lại muốn phá hỏng chuyện tốt của Phi Lư à?” Ngô Bất Hoa mỉm cười hỏi, “Em và chị đều biết Phí Qua căn bản không phải khí linh Nghiệt Kính Đài, thậm chí bản thân hắn rất có thể là một con cờ trong tay Tần Quảng Vương dùng để thám thính thật giả về Phi Lư.”
Đúng, vì ba người họ đều biết khí linh Nghiệt Kính Đài chân chính là ai.
“Tại sao?”
“Bất Lạc, em không biết chị ghen ghét em bao nhiêu đâu.” Ngô Bất Hoa không trả lời thẳng vấn đề của Ngô Bất Lạc, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy, “Ngô gia ban đầu chỉ là người bình thường, cực kỳ bình thường, thậm chí thu một quỷ bộc nho nhỏ cũng có thể rơi vào tình trạng bị phản phệ bất cứ lúc nào. Tổ tiên không phục nên ông đã dùng rất nhiều cách để giúp mình có thể thông linh, vì thế phạm rất nhiều tội nghiệt. Nhưng sau khi thông linh nhận được không phải là phú quý, mà là áp chế từ Nghịch Âm Minh.”
Một người bình thường không cách nào thông linh, càng không cách nào tu hành.
Số lượng người thi âm quan rất nhiều, nhưng so với toàn bộ dân số trên Địa Cầu thì chẳng đáng kể.
Lẽ nào đám quan to hiển quý không muốn trường sinh bất lão, không muốn tránh thoát sinh lão bệnh tử ư? Đương nhiên là muốn, nhưng dù muốn thế nào, bọn họ không có thiên phú tu luyện thì đều là mơ mộng viển vông.
Đương nhiên cũng có kẻ không từ bỏ ý định, muốn khoác lên người vầng hào quang này, muốn có được sức mạnh vượt ra khỏi khoa học kỹ thuật, cho nên sẽ bí mật ủng hộ Nghịch Âm Minh. Trong số những người đó có người có thể thoát khỏi chế tài của Địa Phủ, bọn họ sẽ trở thành nguồn tài nguyên trợ giúp người khác tu hành, cuối cùng hồn phi phách tán.
Tổ tiên Ngô gia mặc dù không có thiên phú, nhưng lại có dã tâm.
Họ đã khéo léo lọt vào mắt xanh của vị minh chủ trước, lợi dụng tài nguyên Nghịch Âm Minh để bồi đắp thực lực của mình. Trải qua nỗ lực không ngừng nghỉ đã thật sự thành công sinh ra đứa trẻ có thiên phú cao, thậm chí còn xuất hiện những hậu duệ ưu tú liên tiếp thi đỗ âm quan.
Nhưng trộm được vẫn mãi là trộm được.
Kể từ lúc bọn họ mượn thiên phú từ Nghịch Âm Minh đã định là con đường không có lối về, chỉ có thể đi tiếp.
“Bất Lạc, có biết tại sao em không thể tu hành pháp thuật không?” Ngô Bất Hoa nhẹ giọng hỏi.
“...” Ngô Bất Lạc không trả lời.
“Em nhớ lại rồi phải không. Đó là bình thường, khi em trở thành âm quan, những pháp thuật trước kia sẽ dần mất đi hiệu lực, em sẽ nhớ ra rằng trước năm tuổi em đã thật sự có thiên phú.” Ngô Bất Hoa nói rồi tự cười.
“Người nhà họ Ngô chúng ta, từ xưa đến nay, thật ra vẫn luôn là người bình thường không thể tu hành. Thiên phú tu hành của ông nội, ông cố nội chúng ta đều là trộm được từ người khác. Đến đời cha mẹ chúng ta, đến chị, cũng đều như thế.” Trong giọng nói Ngô Bất Hoa chứa đựng sự khinh thường, lại như tự giễu, “Đây là ông trời trả thù chúng ta, mặc kệ tổ tiên chúng ta tốn bao nhiêu công sức, không có thiên phú là không có thiên phú, cầu xin thế nào cũng không được!”
Trời cao có công bằng không?
Đương nhiên là không.
Có người sinh ra đã phú quý, có người sinh ra lại nghèo khó. Dù công đức có thể thay đổi vận mệnh đời sau thì sao? Khi người ta ăn còn không đủ no thì làm thế nào hành thiện tích đức? Khi một người làm việc thiện tích đức cả một đời lại vô tội chết oan thì còn có thể tiếp tục không?
Không có thiên phú, không có thần cốt, giống như Ngô Bất Lạc trước khi thi đỗ âm quan, bất kể tham gia bao nhiêu sự kiện linh dị, bất kể cố gắng học tập pháp thuật đến đâu, hắn vẫn là một kẻ vô dụng. Cần cù bù siêng năng là lời nói dối lớn nhất ở đây. (ở đây là chỉ giới tu hành nha)
Nếu coi thiên phú tu hành là 1, như vậy qua quá trình cố gắng có thể gấp bội thành 2, rồi thành 4, thành 8 thậm chí thành 10.
Nhưng nếu ngay từ đầu đã là 0, vậy thì bất kể cố gắng thế nào, 0 vẫn hoàn 0.
“Điều xui xẻo nhất là Ngô gia khi trước phản loạn thất bại, Nghịch Âm Minh cũng chịu một đòn nặng nề. Truyền đến thế hệ ông nội, tài nguyên Nghịch Âm Minh cung cấp không còn đủ để tiếp tục đánh cắp thiên phú người khác nữa.”
Ông nội Ngô Bất Hoa và Ngô Bất Lạc cố gắng cả đời cũng chỉ giúp con trai trộm được thiên phú bình thường nhất.
Đến thế hệ Ngô Bất Hoa thì ngay cả thông linh cơ bản nhất cũng không làm được.
Càng không có thứ gì thì càng truy đuổi.
Khi Ngô Bất Lạc chưa ra đời, Ngô Bất Hoa không rõ vì sao cha mẹ cái gì cũng không hài lòng với cô, vì sao không bao giờ ôm hôn cô. Bởi vì cô là đứa trẻ không có chút thiên phú nào. Dù cô có gương mặt xinh đẹp hơn người, thông minh hơn người cũng vô ích.
Vì vấn đề thiên phú của Ngô Bất Hoa, cha mẹ cô đã vào Địa Phủ, định lấy trộm một ít vật liệu mang về.
Vật liệu không trộm được, nhưng không lâu sau Ngô Bất Hoa lại phát hiện mẹ mình mang thai.
Đứa trẻ trong bụng chính là Ngô Bất Lạc.
Sinh ra đã tự mang thần cốt.
Sinh ra đã được cha mẹ cưng chiều đủ kiểu.
Ngô Bất Hoa rất đố kị, vô cùng vô cùng đố kị.
Rất nhiều lần cô muốn bóp chết em trai.
Nhưng càng ghen ghét em trai thì lại càng thích nó.
Em trai thật đáng yêu làm sao.
Trắng trắng mềm mềm thơm thơm, gặp người là cười, chưa bao giờ sợ người lạ, mỗi lần thấy cô đều đung đưa tay nhỏ rất nhanh.
Đứa em trai như vậy lại là người có thiên phú nhất Ngô gia từ trước tới nay.
Ngay cả khi nó không phải người, thì vẫn là hi vọng quật khởi của Ngô gia, là Nghiệt Kính Đài chuyển thế, là mấu chốt quan trọng để Nghịch Âm Minh xoay người.
Nhưng như thế nào cũng là sinh ra từ bụng người nhà họ Ngô.
Vì vậy, dù là giả, chỉ cần trong thân thể nó chảy dòng máu nhà họ Ngô, thì xem như hoàn thành ước nguyện của tổ tiên một cách trá hình.
“Em không phải người nhà họ Ngô chân chính, mà là chị.” Ngô Bất Hoa chậm rãi nói, “Chị sử dụng pháp thuật đáng tự hào nhất của Ngô gia đánh cắp thiên phú của em, là chị lấy trộm thần cốt của em.”
Thế nên em mãi mãi cũng không học được pháp thuật, từ một thiên tài được người người tán tụng biến thành củi mục.
Thậm chí sau khi cha mẹ qua đời, Ngô Bất Hoa vẫn không có gan để Ngô Bất Lạc dính vào chút pháp thuật nào.
Trong xương cốt người nhà họ Ngô là sự ti tiện, truyền từ đời này sang đời khác.
Vì thiên phú, chuyện mất hết nhân tính gì bọn họ cũng đã từng làm.
Ngô Bất Hoa vốn nghĩ, nếu có thể, cô sẽ che mưa chắn gió cho em trai coi như đền bù.
Cô có thể viện rất nhiều cớ trong tích tắc, ví dụ như mang ngọc có tội*, để bảo vệ Ngô Bất Lạc, để Phi Lư không tìm được Nghiệt Kính Đài vân vân.
*gốc là hoài bích kỳ tội
Nhưng Ngô Bất Hoa biết lí do cơ bản nhất khiến mình làm vậy vẫn là ghen tị.
Cực kỳ ghen tị, ghen tị phát điên lên được.
Cảm xúc đó, có một ngày Ngô Bất Hoa cũng nhìn thấy nó trong ánh mắt cha nhìn em trai.
Chỉ cần là người nhà họ Ngô thì đều như thế.
“...Em biết.” Ngô Bất Lạc không biết phải đáp lại vấn đề này thế nào, chỉ có thể buồn bã thốt lên, “Chị nuôi em lớn, ơn sinh ơn dưỡng khó báo, thần cốt coi như đền đáp.”
“Xin lỗi, lúc chị thấy em luôn không nhịn được dễ dàng nói nhiều.” Ngô Bất Hoa bưng kín mắt, cố bình ổn cảm xúc.
“Phi Lư vẫn luôn không vừa mắt người Ngô gia, bất kể thế nào cũng là hắn hạ lệnh diệt Ngô gia, thù này chị không thể không báo.” Ngô Bất Hoa khẽ nhắm mắt lại, dường như muốn đè nén quá khứ máu tanh khốc liệt kia xuống, “Tin tức về Nghiệt Kính Đài không được phép lộ ra một xíu nào, cho nên các cậu nhất định phải cứu được người ra trước khi Phi Lư phát hiện Phí Qua là giả. Nếu không kịp, hãy giết hắn đi!”
“Điều này chúng tôi sẽ cố gắng để làm được.” Ngô Bất Lạc đáp.
“Việc thứ hai, tôi cần các cậu giúp tôi bắt một người.”
“Ai?”
“...Trác Bất Quần.”
- - -- -- -- -- -- -- -- --
Trác Bất Quần tới cổng Bộ Quốc An, cảm giác chẳng lành trong lòng luôn không xua đi được.
Chị bị những tên kia bắt tới đây?
Trận pháp nơi này quả thực có chút môn đạo, không thể coi thường.
Trác Bất Quần khẽ cắn môi, quyết định đi vào.
Hắn không còn là tên nhóc vô năng cần chị đến cứu nữa, giờ đây hắn đã có được sức mạnh mới, đủ để bảo vệ chị, cũng đủ để thực hiện nguyện vọng của mình.
Nghĩ tới đây, Trác Bất Quần không chậm trễ nữa, nhanh chóng hướng tới chỗ Ngô Bất Hoa.
“Có người đang thần tốc tiếp cận nơi này.” Mộc Sơ Nhất quay đầu, sắc mặt nghiêm túc, “Rất mạnh!”
Hành lang dần dần bị sương mù bao phủ, dù đám Mộc Sơ Nhất đứng rất gần nhau cũng khó có thể nhìn rõ mặt nhau.
Chuyện này không bình thường.
Mộc Sơ Nhất cảm thấy thanh âm xung quanh dường như biến mất.
Tại sao lại như vậy?
Hắn dùng quỷ khí bao chặt bản thân, chậm rãi tìm tòi xung quanh, nếu tìm được đồng bạn thì sẽ an tâm hơn nhiều.
Đợi chút.
Cái hành lang này lớn vậy sao?
Mộc Sơ Nhất thầm giật mình.
Hắn nhớ hành lang này rộng có hơn một mét, thế nhưng hắn đã đi ngang vài chục bước rồi mà vẫn chưa đi hết?
Đúng rồi, Ngô Bất Hoa hình như có một người em trai. Không phải Ngô Bất Lạc mà là huyễn thuật sư tên là Trác Bất Quần.
Tình huống hiện tại hơi giống lần trong mộ phán quan, nhưng chất lượng hoàn toàn khác nhau.
Bọn họ tiến bộ đã rất nhanh rồi, làm sao tên huyễn thuật sư kia còn tiến bộ nhanh hơn cả họ nữa?
So với Mộc Sơ Nhất chân tay luống cuống, Tạ Bán Loan ung dung hơn nhiều.
Tất nhiên hắn nghĩ ra lai lịch đối thủ nhanh hơn Mộc Sơ Nhất, cũng biết làm thế nào để phá giải cục diện này.
Toàn bộ pháp thuật của huyễn thuật sư đều bắt nguồn từ huyết mạch, không cần trận pháp, không cần vật phẩm khác, bản thân họ đã là một vũ khí di động. Bởi vậy, dù là Nghịch Âm Minh hay Địa Phủ đều rất hoan nghênh huyễn thuật sư gia nhập.
Nhưng đồng thời, khuyết điểm cũng rất rõ ràng.
Chỉ cần huyễn thuật sư xảy ra chút vấn đề thì huyễn cảnh người đó tạo ra có trình độ cao đến đâu đi nữa cũng chỉ như hoa trong gương trăng trong nước, chẳng mấy chốc sẽ tiêu tán.
Nên muốn giải cục này, đầu tiên phải khiến huyễn thuật sư chui ra!
Tạ Bán Loan chỉ thoáng suy nghĩ một lát đã tìm ra cách chọc giận đối phương.
“Cậu chính là huyễn thuật sư ở phụ cận mộ phán quan mấy năm trước đúng không? Vài năm không gặp đã trở nên mạnh như vậy, chắc chắn đã kích phát sức mạnh huyết mạch trong thân thể, phải giảm thọ bao nhiêu năm thế? Ba mươi năm hay năm mươi năm?” Tạ Bán Loan vô cùng tinh thông các loại pháp thuật tà môn ngoại đạo, hiển nhiên biết đạo lý thiên hạ không có cơm trưa miễn phí.
Tên huyễn thuật sư này có được sức mạnh lớn như vậy, chắc chắn là nhờ tinh lọc lực lượng trong thân thể, tương đương với tiêu hao sớm sinh mệnh lực của bản thân, tự nhiên có thể đề cao trình độ pháp thuật lên rất nhiều.
Đối phương không có động tĩnh gì.
Có lẽ rút ngắn tuổi thọ với hắn không đáng kể chút nào.
Cũng đúng.
Nếu là Tạ Bán Loan, khi biết trả giá bằng tuổi thọ có thể giúp mình có được sức mạnh cường đại hơn trước kia rất nhiều, nói không chừng cũng sẽ động lòng.
“Cậu tới đây vì muốn cứu Ngô Bất Hoa, chị của cậu sao?” Tạ Bán Loan cao giọng, trên mặt mang theo nụ cười giễu cợt, “Không, nhầm rồi, cậu đâu phải em trai Ngô Bất Hoa. Bởi vì trong tư liệu Địa Phủ ghi, cậu họ Trác. Cậu chỉ là bia đỡ đạn Ngô Bất Hoa dựng lên để bảo vệ đứa em trai thực sự của cô ta thôi.”
Tạ Bán Loan vừa dứt lời, trên không bỗng nhiên bay tới một thanh trường kiếm.
Nếu Tạ Bán Loan không tránh nhanh, giờ chắc trên người đã có thêm một đống lỗ thủng.
“Tôi nói đúng.” Tạ Bán Loan bật cười, một nụ cười rất vui sướng, “Cậu vốn không hề có chị gái, cậu thật đáng thương.”