“Bất Lạc, cậu chắc chị cậu không lừa dối cậu chứ?” Lộ Đông ngậm cọng cỏ đuôi chó, vẻ mặt buồn bực ngồi trên một cây đại thụ.
Đám Mộc Sơ Nhất A La có vẻ nhàm chán ngồi đó giúp kiến dọn nhà, Tạ Bán Loan cầm cuốc lên nghĩa trang trên núi đào cỏ.
Ngô Bất Lạc cùng với Sở Nhạc và Tào Phàm chơi rút bài quỷ, chơi một phát đến trưa.
Bọn họ đi vào mảnh rừng núi này đã khoảng nửa tháng rồi. Trong nửa tháng này, ngày nào bọn họ cũng chờ mặt trời xuống núi.
Theo lời Ngô Bất Hoa, Phi Lư thiết lập một trận pháp bí ẩn ở dãy núi này, chỉ tại thời khắc ngày đêm giao nhau mới có cơ hội tiến vào. Thế nhưng bọn họ đã ở cái nơi cứt chim cũng không có này hơn nửa tháng mà không mảy may nhìn thấy cửa vào trận pháp kỳ quái nào.
Nếu không phải Ngô Bất Lạc cũng ở đây vô công rồi nghề thì suýt nữa cho rằng Ngô Bất Lạc cố ý đùa giỡn bọn họ.
“Hai nơi khác chúng ta đã tìm rồi, không có, vậy chứng tỏ chỉ có thể là chỗ này. Nếu chờ một hai ngày đã phát hiện bất thường thì Phi Lư làm minh chủ phí công rồi.” Ngô Bất Lạc rút lấy lá bài poker trong tay Sở Nhạc, sau khi nhìn rõ cũng không lộ ra biểu cảm gì, chỉ yên lặng xào lại bài của mình.
Sở Nhạc cười khẽ, lại rút một lá từ Tào Phàm: “Lá A, tôi thắng.”
Sau đó đến phiên Tào Phàm và Ngô Bất Lạc rút.
Sắc mặt Tào Phàm có chút méo mó.
“Hai người các cậu cố ý thành nhóm chơi tôi đúng không, cậu không thắng thì Sở Nhạc thắng. Hai người đang đánh bài vợ chồng có phải không hả!” Tào Phàm nói không chút khách khí.
Đánh đến tận trưa, Sở Nhạc thắng nhiều nhất, Ngô Bất Lạc ít nhất cũng thua ba thắng một, chỉ có Tào Phàm thua sạch. Nếu không phải thực sự quá nhàn rỗi, hắn đã sớm bỏ chơi rồi.
“Bài vợ chồng cái gì, anh bớt nói nhảm.” Ngô Bất Lạc hung hăng lườm một cái, “Tôi còn chưa nói anh liên lụy vận may của tôi đâu. Sở Nhạc chưa lần nào rút được bài tốt từ tay tôi, lần nào cũng rút được từ anh.”
“Ngô Bất Lạc, cậu nói lời này đúng là không có lương tâm.” Tào Phàm khinh bỉ không thôi, “Nếu cậu ghét bỏ tôi liên lụy vận may của cậu thì cậu đi chơi với bọn Mộc Sơ Nhất đi.”
“... Chơi cùng bọn họ tôi lại càng không có biện pháp thắng.” Ngô Bất Lạc không ngốc.
Trước đó tìm Mộc Sơ Nhất chơi mười ván, dù là rút bài quỷ, đấu địa chủ hay quay con thoi, Mộc Sơ Nhất rõ ràng cái gì cũng không biết mà thắng hết lần này tới lần khác, vận may này chắc chắn là con ruột của thượng đế.
“Lấn yếu sợ mạnh.”
“Bớt lải nhải, đến lượt anh rút bài!”
Mặt trời dần lặn, ngọn núi từ từ được bao phủ một màu vàng kim mờ ảo.
Nơi đây ít người lui tới, xung quanh toàn là núi, ngay cả một con đường núi ra hồn cũng không có. Đám Ngô Bất Lạc phải sử dụng pháp khí để lên núi, nếu đổi thành người bình thường, e rằng loanh quanh cả đời cũng không ra được.
Nhưng không có người có lợi của không có người.
Dù đã đến đây hơn nửa tháng, Ngô Bất Lạc vẫn không thể không tán thưởng khen ngợi cảnh đẹp nơi này, nhìn mãi không chán.
“Bất Lạc, sương mù lên rồi.” Sở Nhạc phóng tầm mắt ra xa, mở miệng nói.
“Chị tôi...Ngô Bất Hoa đã nói, vào lúc hoàng hôn, sương mù bao phủ là có thể thấy cửa vào trận pháp, chúng ta đợi hơn nửa tháng không thấy sương mù, hôm nay cuối cùng cũng chờ được.” Ngô Bất Lạc nhân cơ hội quăng bài đi, giả bộ vui mừng nói.
“...Ngô Bất Lạc, cậu nhặt lại chút liêm sỉ được không hả?” Tào Phàm xanh mặt, “Tôi sắp thắng rồi.”
“Tào Phàm, giải cứu Phí Qua là đại sự của Địa Phủ. Cơ hội trước mắt, sao chúng ta có thể bỏ bê công việc vì mục đích riêng và ham vui?” Ngô Bất Lạc ngôn từ chính nghĩa nói.
“...Còn chơi cùng cậu nữa thì tôi là cháu con rùa.” Tào Phàm tức không chịu được, thân thể nháy mắt hóa thành một làn khói đen, lẩn vào trong sương mù, “Tôi đi trước xem thử, các cậu đợi lát nữa đuổi theo.”
Ha ha, làm quỷ thật ghê gớm.
Chẳng phải chỉ là bay thôi sao?
Ngô Bất Lạc không hề cảm thấy mình đang ghen tỵ chút nào.
“Sương mù này tới nhanh tan cũng nhanh, chúng ta khẩn trương vào đi.” Sở Nhạc nhìn Ngô Bất Lạc một lát, nói câu giảng hòa, “Nếu không chúng ta lại phải đợi hơn nửa tháng nữa.”
“Lão Tạ, Sơ Nhất, chúng ta chuẩn bị tiến vào, hai người nhanh về đây.” Ngô Bất Lạc hô lên.
“Đây rồi đây rồi.”
Khi sương mù sắp chạm đến ngọn núi, Sở Nhạc ôm lấy eo Ngô Bất Lạc, nhảy vào sương mù.
Ai bảo Ngô Bất Lạc không biết bay đâu?
“Mở mắt ra đi.” Trong giọng nói Sở Nhạc mang theo chút ý cười, “Phía dưới nhìn rất đẹp.”
Ngô Bất Lạc cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy ánh nắng vàng mông lung chiếu xuống hồ nước dưới núi, lộ vẻ rất khác lạ.
“Đó...Chính là cửa vào trận pháp.” Đôi mắt Ngô Bất Lạc sáng lấp lánh, “Thắng cảnh 4A gì đó chẳng thể so nổi, chỗ này đúng là đẹp thơ mộng.”
“Đây chỉ là một trận pháp cổ Phi Lư phát hiện ra, không phải ông ta sáng tạo.” Sở Nhạc ôm Ngô Bất Lạc, “Nhắm mắt lại.”
Ngay sau đó, hai người lao thẳng xuống hồ nước.
Nước hồ mát lạnh phất qua mặt, chẳng bao lâu, Ngô Bất Lạc cảm thấy không khí lưu động trở lại.
Trước đó rõ ràng tiến vào hồ nước, khi đi ra lại biến thành giếng nước.
“Sở Nhạc, anh cảm thấy chúng ta leo ra thế này có giống Sadako phiên bản nam không?” Ngô Bất Lạc cảm thán.
“...Sadako không dám xuất hiện trước mặt chúng ta.” Sở Nhạc chăm chú suy tư, “Dựa theo lực công kích của cô ta hẳn là cấp bậc ác quỷ, chúng ta đánh là tan.”
Ngô Bất Lạc im lặng nhìn hắn.
“Sao? Tôi nói không đúng à?” Sở Nhạc quay đầu dò hỏi Ngô Bất Lạc.
“Không có gì.” Chỉ là cảm thấy đôi khi anh nói chuyện tôi không tiếp nổi thôi.
Ngô Bất Lạc cho rằng cương thi hiểu biết thế giới hiện đại quá cũng không tốt, hắn còn tưởng Sở Nhạc sẽ hỏi “Sadako là gì?” cơ.
Hai người trèo lên khỏi giếng, đợi rồi lại đợi đến khi những người khác lần lượt trèo ra mới chuẩn bị cùng nhau xuất phát.
“Nơi này yêu khí rất đậm.” Sở Nhạc che miệng lại nói, “Còn hơi có mùi viêm cánh.”
“Kim la bàn của tôi cứ quay không ngừng.” Trương Dịch lấy từ trong balo ra một chiếc la bàn khá cổ, “Tôi nghĩ, chắc chúng ta đã đi vào địa bàn yêu tộc nào đó rồi.”
Phi Lư đúng là thông minh.
Giấu một âm quan như Phí Qua ở đất yêu tộc, âm khí của âm quan khẳng định sẽ bị yêu khí bao quanh, hơn nữa nơi này còn vắng vẻ, e rằng cũng là thế ngoại chi địa, rất khó tìm. Nếu không có Ngô Bất Hoa cung cấp tin tức nội bộ, bọn họ có tìm cả trăm năm cũng chưa chắc tìm ra.
“Mọi người ai có giao tình với yêu tộc không?” Trương Dịch hỏi, “Yêu tộc rất bài ngoại, dù chúng ta là âm quan Địa Phủ, e rằng cũng không được hoan nghênh ở nơi này.”
Yêu tinh đều có tuổi thọ dài, sống mấy trăm năm hơn ngàn năm cũng có, rất ít khi giao thiệp với Địa Phủ, tự nhiên không sợ hãi Địa Phủ.
“Trước kia tôi từng đánh một trận với một con khỉ.” Ngô Bất Lạc cố gắng nhớ lại, “Ngoài ra không còn.”
“Tôi đã giết mấy yêu tinh, trong nhà tôi còn có một bộ da hổ.” Tạ Bán Loan thành thật nói, “Nhưng đã là chuyện lâu lắm rồi.”
“Ờm, ba ba tôi là mộc lan hoa yêu.” Mộc Sơ Nhất len lén giơ tay, “Tôi có chút quả của hoa yêu ba ba cho, mọi người có muốn không?”
“Đương nhiên là có!”
“Một người năm ngàn công đức, chắc giá.” Mộc Sơ Nhất ưỡn ngực nói, “Rất quý giá, ba ba tôi bán cho Địa Phủ cũng phải ba ngàn mốt một quả!”
Ba ngàn mốt đến bây giờ biến thành năm ngàn, sắp gấp đôi luôn rồi!
Trong lòng mọi người phun tào không thôi.
“Sơ Nhất, cậu tích công đức lâu vậy rồi, hẳn là rất giàu.” Lộ Đông nhịn không được hỏi dò, “Tôi nghĩ cậu đã kiếm đủ mua một căn hộ.”
“Không hề.” Mộc Sơ Nhất than thở, “Cha tôi, Hạ Hạc ấy, sắp hết tuổi thọ, baba Mộc Lam gửi tin đến nói vài tháng nữa ông ấy sẽ không bệnh mà qua đời. Ba ba Mộc Lam nói có thể dẫn dắt cha Hạ Hạc tu hành. Tôi được baba Mộc Lam nuôi lớn, không thể để baba Mộc Lam nuôi cả cha ruột tôi nữa. Nên bây giờ tôi là người gánh vác trọng trách nuôi gia đình, rất nghèo.”
Mộc Sơ Nhất giác ngộ khiến cả đám khiếp sợ.
Trăm triệu không ngờ, áp lực trên vai đối phương lại lớn như vậy? Người còn chưa lớn đã phải gánh vác cuộc sống của hai ông lão.
Nhưng dù là thế, mọi người vẫn cố hết sức trả giá, cuối cùng còn bốn ngàn một quả.
Anh em ruột cũng phải tính sổ sách rõ ràng!
“Ở đây có hoa nhài, bìm bịp, thanh long, xương rồng bà, ngoài ra còn có nguyệt quý và hoa hồng, mọi người muốn loại nào?” Mộc Sơ Nhất đem từng loại trái cây ra.
Những quả này giống như bông hoa nhỏ, trông rất đáng yêu.
Chỉ có hoa yêu tu hành thành công mới có thể ngưng kết ra trái cây. Nó không chỉ có thể che đậy khí tức mà còn giúp ngưng thần tĩnh khí, là nguyên liệu tốt để sản xuất quỷ hoàn, cho nên giá thành luôn cao.
Tiếc rằng phần lớn hoa yêu trời sinh bản tính đơn thuần, không thì pháp lực kém hoặc tham luyến hồng trần, hơn nữa những năm qua số lượng hoa yêu ngày càng ít đi, nên rất ít yêu có thể thi đỗ âm quan. Mộc Lam là một trong số ít đó, chỉ nhận lễ vật của đồng tộc thôi đã đủ mỏi tay.
Mộc Sơ Nhất là con trai duy nhất của hắn, tự nhiên được thơm lây, thu được một đống quà nhỏ.
“Tôi muốn xương rồng bà.” Ngô Bất Lạc rất nhanh đã chọn xong trái cây.
“...Tôi cũng muốn quả đó.” Lộ Đông vừa dứt lời đã thấy ánh mắt Ngô Bất Lạc như dao phóng tới, đành phải ai oán chọn nguyệt quý.
Sở Nhạc không quan tâm, tiện tay cầm một quả bìm bịp.
Cả đám bóp nát trái cây bôi lên mặt, rất nhanh biến thành một bộ dáng khác, trên người tỏa ra hương hoa, vừa nhìn chính là hoa yêu mới tu luyện thành.
Mộc Sơ Nhất dĩ nhiên giả dạng mộc lan hoa yêu. Hắn và hoa yêu giao tình không cạn, lần này dẫn đội sẽ tốt hơn. Hơn nữa tính cách Mộc Sơ Nhất quả thực tương tự hoa yêu không rành thế sự.
Chẳng bao lâu, hương hoa nơi này đã lan ra ngoài.
“Nghe nói có một đám hoa yêu tới chỗ chúng ta?”
“Hoa yêu chẳng phải rất ít gặp ư? Sao vừa đến đã nguyên một đám vậy!”
“Hình như là tu hành trên núi, lạc đường, không cẩn thận tiến vào trận pháp của chúng ta. Hiện tại thôn trưởng đã tới rồi.”
“Oa, tôi còn chưa gặp hoa yêu bao giờ đâu.”
“Chờ chút, tôi đi xem với.”
Nhóm Ngô Bất Lạc không ngừng đi về phía trước, rất nhanh đã nhìn thấy một đám lại một đám yêu tinh hóa hình không hoàn toàn.
Đây chắc là ngưu yêu, nhìn xem, cái mũi không hề thay đổi, vẫn là mũi trâu, dù những bộ phận khác đều là người vẫn có thể nhìn ra đó là yêu tinh gì.
...Vó ngựa không hề biến hóa, nhìn còn tưởng nhân mã ở nước ngoài.
Còn đây nữa, ôi trời ơi, đầu cá thân người, này chắc không có quan hệ gì với nhân ngư đâu nhỉ?
“Đám yêu quái này pháp lực rất thấp.” Sở Nhạc khẽ nhíu mày, “Tu vi pháp thuật thấp như vậy, theo lý thuyết ngay cả tư cách hóa hình cũng không có.”
Thế nhưng nơi này lại có nhiều yêu tinh hóa hình không hoàn toàn đến vậy, còn là một trong các cứ điểm bí mật của Phi Lư, thực sự khiến người ta không thể không đề phòng.
“Chúng ta từ từ xem là được.” Ngô Bất Lạc cúi đầu nói, “Cứ cảm thấy thôn này rất kỳ lạ, anh xem cách ăn mặc của bọn họ, không trung không tây, ở đây còn không có lấy một cái đèn điện!”
Có lần cả đám theo Hắc Bạch Vô Thường đi thăm hỏi một Quỷ Vương nào đó, thấy trong nhà Quỷ Vương toàn là gia cụ hiện đại, thậm chí còn có vài trò chơi tuyệt bản*, cuộc sống phải nói là tuyệt.
*tuyệt bản: chỉ xảy ra một lần duy nhất, trò chơi tuyệt bản là chỉ có bản duy nhất
Theo lời Quỷ Vương thì là, mấy thứ đồ của con người có thể tạo ra đủ loại tiện ích mà không cần dùng pháp thuật, bọn họ tu hành pháp thuật còn không làm được đến trình độ này, ngu sao mà không hưởng thụ.
Hiện nay rất nhiều yêu tinh ở nhân gian không muốn thi âm quan, hầu như đều mê muội hồng trần phồn hoa, hết đôi này đến đôi khác nghiện net.
Nghe nói mục đích tu hành mới nhất của đám tiểu yêu tiểu quỷ đã đổi thành có thể đến nhân gian thoải mái lên mạng!
Cả đoàn được người dẫn tới căn cứ của thôn trưởng, rốt cục nhìn thấy mười yêu quái biến hình hoàn chỉnh.
Nhất là thôn trưởng, pháp lực cao thâm, nhìn chung giống như một đại yêu tinh.
Mộc Sơ Nhất nói với thôn trưởng nguyên nhân bọn họ tới đây, nói là hi vọng có thể nghỉ ngơi ở đây mấy ngày rồi rời đi, nhân tiện còn tặng thôn trưởng hai quả của hoa yêu.
“Thôn chúng tôi hiếm thấy người ngoài, nhưng mọi người đều là yêu tinh, gặp được là có duyên phận, chi bằng ở đây một thời gian, chờ các cậu nghỉ ngơi đủ rồi lại rời đi cũng không muộn.” Thôn trưởng nhận lấy hai quả hoa yêu, trên mặt lộ ra mấy phần nhiệt tình.
“Xin hỏi thôn trưởng, đây rốt cuộc là nơi nào?” Ngô Bất Lạc ra vẻ khó hiểu, “Chúng tôi ở bên ngoài rất hiếm khi thấy thôn xóm yêu tộc sinh sống. Trên đường đến đây còn phát hiện rất nhiều thôn dân trong thôn có chủng tộc không giống nhau, thực sự tò mò sao mọi người có thể ở chung hòa thuận?”
Yêu tinh bình thường chỉ có đồng tộc mới tụ lại với nhau, một số yêu tinh có tính khí mạnh thà ở một mình còn hơn sống chung với kẻ khác.
Cái thôn này lại rất kỳ lạ, lang yêu và dê yêu vậy mà có thể sống chung hòa bình?
“Tôi biết mấy vị đạo hữu nhất định thấy rất kỳ lạ, chi bằng vào nhà chúng tôi ngồi một lát, tôi sẽ từ từ nói cho các vị.”
“Cũng được.”
Đến khi Ngô Bất Lạc và những người khác ngồi xuống, thôn trường rót nước trà cho bọn họ nhưng không ai uống, lấy cớ là tu hành cần nước suối đặc biệt.
“Mấy vị không phải bị lạc vào đây.” Khi cả đám đã vào hết, thôn trưởng đóng cửa lại, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, “Nơi này lạc đường không vào được.”
“Chúng tôi thực sự không cố ý xông vào.” Ngô Bất Lạc nói, “Lúc ấy sương mù kéo đến, chúng tôi đều cảm thấy kỳ lạ. Hoàng hôn thì lấy đâu ra sương mù? Nhưng tiểu thiếu gia nhà chúng tôi không hiểu chuyện đi đầu xông tới, chúng tôi không thể không đi theo, kẻo tiểu thiếu gia bị thương.” Nói đến đây, trên mặt Ngô Bất Lạc hiện ra vẻ kiêu ngạo, “Thôn trưởng có điều không biết, biểu cữu của tiểu thiếu gia là âm quan Địa Phủ, luôn che chở hoa yêu nhất tộc chúng tôi. Vị lão gia đó nói cuộc thi âm quan lần tiếp theo bắt đầu, tiểu thiếu gia nhà chúng tôi nhất định đỗ.”
Ngô Bất Lạc diễn rất sinh động vai một tiểu hoa yêu ngạo mạn đắc ý, nói đến chính mình cũng tin.
“Thì ra là vậy, không ngờ vị tiểu thiếu gia này về sau còn có thể đi Địa Phủ làm âm quan.” Thôn trưởng đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn Mộc Sơ Nhất có thêm chút gì đó.
“Đâu có đâu có.” Mộc Sơ Nhất cười cười xấu hổ, “Chỉ nói vậy thôi, có thể thi đỗ hay không còn chưa chắc.”
“Thiếu gia đừng tự coi nhẹ mình.” Ngô Bất Lạc vội vàng động viên, “Thực không dám giấu, hoa yêu chúng tôi mấy năm nay không có hậu đại lợi hại nào, tiểu yêu phía dưới ngay cả hóa hình cũng không được, tiểu thiếu gia chính là hi vọng của chúng tôi. Nhưng gần đây Địa Phủ và Nghịch Âm Minh ầm ĩ quá, thiếu gia mới phải đưa chúng tôi đi trốn để tránh tai bay vạ gió.”
Ngô Bất Lạc vừa nói vừa quan sát vẻ mặt thôn trưởng, phát hiện lúc nhắc đến Nghịch Âm Minh thì ánh mắt đối phương rõ ràng không bình thường.
Rất tốt, xem ra thật sự có quan hệ với Nghịch Âm Minh!
“Một Nghịch Âm Minh nho nhỏ mà có thể khiêu chiến với Địa Phủ ư?” Thôn trưởng trầm mặc chốc lát, nhưng vẫn không nhịn được. Ông đã ở đây quá lâu rồi, căn bản không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
“Nghịch Âm Minh đương nhiên không thể là đối thủ của Địa Phủ.” Ngô Bất Lạc kiêu ngạo nói, “Biểu cữu lão gia của chúng tôi bảo chúng tôi cứ việc yên tâm, tránh xa đầu gió ra. Nghe nói lần này ngay cả Diêm Vương trên cao cũng tự mình ra tay, đám người Nghịch Âm Minh kia là cái thá gì, nào có thể là đối thủ của Địa Phủ?”
Mấy người Mộc Sơ Nhất mắt nhìn mắt, tim nhìn tim, người nào cũng ngồi im tại chỗ, không ảnh hưởng Ngô Bất Lạc phát huy.
Nhìn Ngô Bất Lạc đi, cả Thập Điên Diêm Vương cũng dám lôi ra nói.
Sắc mặt thôn trưởng biến đổi, nói chuyện trở nên trì độn, “Chỉ, chỉ là một cái Nghịch Âm Minh mà thôi, cần gì Diêm Vương gia phải ra tay?”
“Một cái Nghịch Âm Minh không là gì. Thế nhưng trong Nghịch Âm Minh có kẻ tên...tên là gì ấy nhỉ, dù sao chính là nhân vật cấp bậc như minh chủ chọc tới Địa Phủ. Kẻ đó pháp lực cao cường, âm quan bình thường không bắt được, cho nên Diêm Vương gia liền tự thân ra tay, miễn cho về sau sinh thêm sự cố. Nhắc mới nhớ, Diêm Vương gia là...”
Ngô Bất Lạc dùng đủ loại ngữ điệu ca ngợi buồn nôn khoa trương khen Diêm Vương.
Sắc mặt thôn trưởng càng thêm khó coi.
Nếu Thập Điện Diêm Vương dự định tự tay đối phó Phi Lư, Nghịch Âm Mình nào còn đường sống?
“Vậy...Bắt được Nghịch Âm Minh rồi thì sao?” Thôn trưởng thận trọng hỏi.
“Ha ha, chắc chắn là rút gân lột da.” Ngô Bất Lạc cười hô hố, “Thôn trưởng, mọi người đều là người tu hành. Nghịch Âm Minh gây cho Địa Phủ nhiều phiền toái như vậy, Địa Phủ khẳng định phải lấy lại danh dự từ chỗ bọn chúng. Đến lúc đó sẽ thanh toán từng kẻ cấu kết với Nghịch Âm Minh, vậy mới phát huy tác dụng giết gà dọa khỉ được. Là người thì đánh vào mười tám tầng Địa Ngục vĩnh viễn không siêu sinh, còn ác quỷ yêu quái thì luyện chế thành vật liệu, muốn sống không được muốn chết không xong. Nếu không lại ra một Nghịch Âm Minh nữa thì làm sao giờ? Thôn trưởng thấy sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Thôn trưởng lau mồ hôi đầy đầu, “Các vị đạo hữu nghỉ ngơi trước đi, tôi ra ngoài nói chuyện với các thôn dân để bọn họ không qua đây quấy rầy các vị.”
“Thôn trưởng khách khí.”
Thôn trưởng tựa như có ai đuổi đằng sau, vội vàng hấp tấp rời đi.
“Oa, Bất Lạc, thôn trưởng sắp bị cậu hù chết rồi.” Mộc Sơ Nhất nhớ lại sắc mặt thôn trưởng trước đó, nhịn không được bật cười.
“Trong lòng ông ta có quỷ, sợ hãi là đúng rồi.” Ngô Bất Lạc vừa rồi nói rất nhiều nên khát chết đi được, đành phải lấy một chai nước trong không gian ra uống, “Nếu có thể mang Phí Qua đi mà không đánh nhau là tốt nhất, thôn này rất kỳ lạ, yêu khí nặng như vậy nhưng đám yêu quái ở đây pháp lực lại rất yếu.”
“Vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Tạ Bán Loan thở dài nói, “Đám anh linh của tôi cũng không dám ra ngoài, bọn nó bảo sợ, có thứ gì đó ở nơi này.”
“Có lẽ Phi Lư cất giấu thứ bẩn thỉu gì đó ở đây.” Tào Phàm thuận miệng nói, “Ông trưởng thôn này mặc dù pháp lực không tệ, nhưng rõ ràng là kẻ ngu. Thôn dân khác thì khỏi nói, pháp lực quá kém, đầu óc cũng không tốt. Giấu đồ ở chỗ này mà không một ai có gan ra ngoài báo tin, nói không chừng bọn họ còn trở thành người trông coi.”
“Không sai.” A La hiếm thấy nói một câu, “Nơi này yêu khí nặng chắc chắn có nguyên nhân, có lẽ còn ẩn giấu yêu quái lợi hại nào đó, chúng ta nên cẩn thận thì hơn, tốt nhất là không kinh động yêu quái nơi này đem Phí Qua đi.”
“Vậy còn tuỳ ông trưởng thôn này thông minh hay không.”
Ông trưởng thôn này hiển nhiên không thông minh cho lắm.
Cho nên buổi tối ông ta mang theo một đống thứ được gọi là “bảo vật”, lặng lẽ gõ cửa phòng Ngô Bất Lạc.
“Đạo hữu, đạo hữu.” Thôn trưởng thận trọng gọi một tiếng, “Ngài đã ngủ chưa?”
Đến rồi!
“Thôn trưởng, đã trễ thế này ngài tìm tôi có việc gì?” Ngô Bất Lạc ngáp một cái nói, “Có chuyện gì chúng ta ngày mai hãy nói.”
“Đừng.” Thôn trưởng vội vàng nói, “Đạo hữu, đạo hữu, tôi tới tìm ngài có chuyện rất quan trọng. Thôn chúng tôi nhiều người như vậy, sống hay chết đều tùy thuộc vào ngài cả.”
Ngô Bất Lạc làm bộ giật nảy mình, “Chuyện quan trọng như vậy tôi phải đi nói với tiểu thiếu gia một câu.”
“Không vội không vội.” Thôn trưởng sao có thể không nhìn ra tiểu thiếu gia kia thật ra cái gì cũng không hiểu, đâu có thông minh nhạy bén bằng tiểu xương rồng bà này.
“Thôn trưởng, lúc thì ngài nói gấp, lúc lại không vội, rốt cuộc là chuyện gì?” Ngô Bất Lạc bất đắc dĩ nói, “Có lời gì ngài cứ việc nói thẳng.”
“Đạo hữu, chúng tôi thực sự không có quan hệ gì với Nghịch Âm Minh hết!” Thôn trưởng bịch một tiếng quỳ xuống.
Hết chương 131