Từng giọt ánh trăng rơi xuống dưới, chiếu sáng một vùng này.
Lúc sắc trời sáng rõ Tống Yên và cổ trùng của cô ta ngừng lại, vì cô ta đã thấy thứ mình đang đuổi theo là gì.
Cô ta bất thình lình quay đầu đã nhìn thấy thi thể không đầu trên đất, đó thuộc về Lý Phi Tống.
Không, không thể nào.
Thế nhưng đầu Lý Phi Tống còn đang bị Trương Triết túm trên tay, chuyện này không thể phủ nhận.
Trên mặt Trương Triết buồn vui đan xen, có lẽ hắn vẫn chưa thoát ra khỏi suy nghĩ báo thù thành công, dưới ánh trăng có vẻ cổ quái vô cùng.
Đúng rồi, Mạc Sở!
Tống Yên vội vàng tìm kiếm thân ảnh Ngô Bất Lạc.
“Tôi ở đây.” Ngô Bất Lạc đưa tay chọc chọc bả vai Tống Yên.
“May quá, anh không sao.” Tống Yên thở phào nhẹ nhõm, “Hiện giờ nơi này rất nguy hiểm, chúng ta mau rời khỏi đây. Đúng rồi, tên uy hiếp anh lúc nãy đâu?”
“Không phải tôi ở ngay đây à?” Ngô Bất Lạc đâm chủy thủ vào ngực Tống Yên, giọng nói đổi thành kiểu trước đó, “Cô cần gì phải giả bộ nữa?”
Nếu đến lúc này mà Tống Yên vẫn chưa phát hiện thân phận của hắn thì thật buồn cười.
Dù sao cũng là quản lý tổng bộ Nghịch Âm Minh.
Tống Yên rên khẽ một tiếng, cổ trùng trong tay theo tiếng di chuyển, nhanh chóng bò qua phía Ngô Bất Lạc, nhưng chưa tới gần đã bị Sở Nhạc vung tay đốt sạch.
“Anh... Anh là âm quan Địa Phủ.” Tống Yên vẫn chưa từ bỏ ý định, “Anh cố ý tiếp cận tôi.”
“Không thể nói là cố ý tiếp cận cô.” Ngô Bất Lạc thở dài, “Thật ra ngay từ đầu tôi muốn tiếp cận Lý Phi Tống, nhưng cô tha thiết sáp lại như thế, tôi không nỡ từ chối.”
Tống Yên bị Ngô Bất Lạc nói kiểu đó, tức muốn hộc máu, “Trong mắt anh, tôi là một người phụ nữ như thế sao?”
“Cô có nói nhiều hơn nữa tôi cũng sẽ không để cô đi.” Ngô Bất Lạc liếc mắt liền nhìn thấu ý định của Tống Yên lúc này, “Tội của cô sẽ do Địa Phủ quyết định.”
“Âm quan Địa Phủ là có thể lừa gạt tình cảm của người khác sao?” Tống Yên gào lên, “Đây chính là cách làm của Địa Phủ các người? Ha, thật khiến tôi mở rộng tầm mắt.”
“Tối đối với các cô có quá đáng bằng các cô đối với Trương Triết không?” Ngô Bất Lạc đưa tay chỉ khổ chủ, “Các cô chẳng phải cũng lừa gạt tình cảm của người khác sao, còn tại lúc người ta tình cảm sâu nặng tàn nhẫn thọc một đao. So ra, tôi đối với các cô nhân từ quá còn gì.”
Tống Yên bị lý lẽ hùng hồn của Ngô Bất Lạc gây sốc, trong chốc lát không biết nên phản bác thế nào.
“Sở Nhạc, anh đừng lãng phí, mau thu thân thể của Lý Phi Tống lại.” Ngô Bất Lạc nhìn chằm chằm Tống Yên, dao găm trong tay đâm sâu hơn, tranh thủ lúc Tống Yên không động đậy được, quay đầu lại nói, “Trên đất chảy không phải máu cương thi, là công đức đấy!”
Đúng là tạo nghiệp mà, đã chảy ra đất bao nhiêu rồi.
Sở Nhạc đành thi pháp đông cứng thân thể Lý Phi Tống, sau đó để vào không gian của mình.
Đám Mộc Sơ Nhất rất nhanh đi đến, Hắc Bạch Vô Thường cũng đã xử lý tốt chuyện trong tay.
“Những quản lý kẻ chết người bị thương, đa phần đều đã rút lui, bên chỗ các cậu không có chuyện gì chứ.” Tề Ngọc vừa nói vừa quan sát bốn phía, hiển nhiên phát hiện đầu Lý Phi Tống trong tay Trương Triết, còn có Tống Yên bị Ngô Bất Lạc chế trụ.
Quá xuất sắc!
Tề Ngọc nhịn không được bật ngón tay cái với Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc, lần này chẳng những thành công bảo vệ thần cốt Trương Triết, còn diệt luôn phân bộ Nghịch Âm Minh, làm thịt một cán bộ cấp cao và một quản lý, có thể nói là thu hoạch lớn.
“Wow, Bất Lạc, các cậu tốc độ nhanh quá, tôi còn nghĩ mình có thể nhanh hơn một chút đi giúp các cậu chớ!” Mộc Sơ Nhất cảm thán, “À mà, A La đâu? Hắn phải tới trước tôi rồi chứ?”
“Không thấy.” Ngô Bất Lạc cau mày nói, “Có phải hắn đi lầm đường không, hay đi siêu độ vong hồn rồi?”
Chỗ bọn họ xong việc tương đối nhanh, A La chắc chắn chưa đến đây.
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh.
Sở Nhạc lập tức xông tới đẩy Ngô Bất Lạc ngã ra đất.
Ầm ầm.
Nơi Ngô Bất Lạc vừa đứng đã bị một bàn tay khổng lồ đập bẹp, miệng Tống Yên không ngừng thổ huyết, thân thể gần như dẹp lép, tay chân không ngừng biến thành cổ trùng, mà những cổ trùng kia vừa bò chưa được hai bước liền nhao nhao tự bốc cháy mà chết.
Tống Yên phun máu, gần như không dám tin vào mắt mình.
Càng không rõ tại sao mình lại chết?
Ánh mắt cô ta hung ác nhìn Ngô Bất Lạc, “Anh... Anh có từng...”
“Chưa từng.” Ngô Bất Lạc trả lời kiên quyết, “Cô yên tâm đi chết đi.”
Tống Yên mở to hai mắt, cổ trùng trên người vẫn đang giãy dụa lần cuối cùng, dường như còn muốn bò qua.
Ngô Bất Lạc lấy hổ phách trong ngực ra, trực tiếp bóp nát.
Mảnh vỡ đỏ tươi từng chút rơi xuống đất, giống như sinh mệnh Tống Yên đang không ngừng khô cạn giờ phút này.
Cuối cùng, Tống Yên chết không nhắm mắt.
Ngô Bất Lạc lấy ra một lá bùa, trực tiếp thiêu Tống Yên.
Sở Nhạc ôm eo Ngô Bất Lạc chặt hơn bình thường.
Hắn biết trong lòng Ngô Bất Lạc không phải không xúc động, chỉ là xưa nay cậu ấy không biểu hiện ra vào những lúc này.
Không ai tàn nhẫn hơn Ngô Bất Lạc, cũng không ai mềm lòng hơn cậu ấy.
Người sống sờ sờ, vui buồn mừng giận rõ ràng như thế, khó có thể tưởng tượng kiếp trước của cậu ấy lại là một pháp khí lạnh như băng.
Sở Nhạc cảm thấy trong lòng chua chua, nhưng không nói gì.
Hiện tại, có lẽ không nói gì mới là tốt nhất.
Đám người không khỏi nhìn hướng lên bầu trời, phát hiện trên đó không biết từ lúc nào xuất hiện một con mắt cực lớn.
Con mắt kia hiện đầy tia máu, nhìn vô cùng kinh khủng. Lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên rơi xuống một người không biết sống chết, đập cái rầm trên mặt đất.
“Mau... Đi mau.” Thân thể người kia gần như đã không còn nguyên dạng, nhưng người ở đây đều nhận ra được.
Là A La.
“A La!”
Bọn Mộc Sơ Nhất cùng nhau xông tới, ôm A La lên, cho uống thuốc, tiến hành chữa thương, nhưng không mấy hiệu quả.
“Xương... Xương cốt trên người A La.” Mộc Sơ Nhất ôm lấy A La mềm nhũn, gần như không thể tin được.
Thần cốt của A La không còn.
Đối phương không lý nào bỏ qua thần cốt của một âm quan Phật sống chuyển sinh mười thế.
“Lui!” Tề Ngọc và Lữ Hồng Anh không hẹn mà cùng nói, trên người lúc này phát ra kim quang, cố gắng bao phủ đám Mộc Sơ Nhất trong kim quang của mình.
Con mắt to lớn kia chuyển động, nhìn về phía Trương Triết.
“Trương Triết, chạy mau!” Ngô Bất Lạc được Sở Nhạc đỡ dậy, tức thì hô lên.
Trương Triết ném đầu Lý Phi Tống xuống đất, chẳng những không trốn mà còn ngẩng đầu nhìn con mắt khổng lồ kia.
“Tôi không trốn, nó vì tôi mà tới, các cậu chạy trước đi.” Trương Triết lắc đầu, thân thể chậm rãi bay lên không, ra sức bay về phía bầu trời, “Tôi đã báo thù xong, có lẽ chỉ có thể cản được mười phút cho các cậu, còn nữa, cảm ơn các cậu.”
Nói xong, quỷ khí trên người Trương Triết không ngừng tản ra, mặc dù không lợi hại đến mức nào, nhưng vẫn cố gắng che khuất tầm mắt của con mắt này.
“Chúng ta đi thôi.” Sở Nhạc mặt lạnh lôi kéo Ngô Bất Lạc chạy theo hướng Hắc Bạch Vô Thường, “Chúng ta nhất định phải lập tức rời khỏi đây!”
Ngô Bất Lạc cũng biết giờ không phải lúc bốc đồng, chỉ là tâm lý khó mà tiếp nhận thôi.
Bọn họ mới rồi rõ ràng đã thắng, nhưng lại đột nhiên xuất hiện một quái vật...
“Đi.” Tề Ngọc và Lữ Hồng Anh không hẹn mà cùng nhìn Trương Triết trên bầu trời, không nói được gì.
Đây không phải phạm vi bọn họ có thể nhúng tay.
Đối thủ quá mạnh, chỉ trong chớp mắt đã thay đổi toàn bộ thế cục thắng bại.
Ai có thể ngờ?
Ai có thể ngờ vốn là trận quyết đấu giữa Địa Phủ và người của Nghịch Âm Minh, phó minh chủ Nghịch Âm Minh thế mà lại tự mình ra mặt?
Tề Ngọc bóp nát lệnh bài của mình, trên mặt đất bỗng nhiên hiện ra một cái hố, đủ để bọn họ cùng nhau nhảy xuống.
Thân là Hắc Bạch Vô Thường, luôn có một vài cách có thể đi thẳng tới Địa Phủ vào lúc then chốt!
“Thế còn Trương Triết...”
“Hắn sẽ biết phải làm gì.” Lữ Hồng Anh trầm giọng trả lời.
Quả nhiên, sau khi người Địa Phủ rời đi, Trương Triết liền cười.
Hắn đương nhiên biết chủ nhân con mắt này muốn làm gì.
“Tôi bị rút mất thần cốt chưa chắc sẽ chết, thế nhưng tại sao tôi phải đưa thần cốt của tôi cho ông?” Trương Triết nở nụ cười khinh miệt, “Các người tự cho rằng mình pháp lực cao cường, tự nhận đã siêu thoát tam giới ngũ hành, cho nên có thể tùy ý chà đạp sinh mệnh người khác, xưa nay không xem mạng người bình thường là mạng. Trong mắt các người, chúng tôi chỉ là dược liệu tiện tay có thể lấy dùng, có thể tùy ý vứt bỏ.”
“Nhưng mà, dù là dược liệu, nó cũng sẽ có người muốn cứu và người không muốn cứu.”
“Tiếc quá, ông không phải.”
Trương Triết ngửa đầu nhìn lên bầu trời, mặt mang ý cười, “Tôi nghe nói phó minh chủ Nghịch Âm Minh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, vậy tôi sẽ không khách khí.”
Cho dù là giun dế cũng có dũng khí phản kháng!
Hắn chưa từng muốn làm Quỷ Vương, cũng chưa từng muốn thoát khỏi cảnh giới người phàm trở thành nhân vật lợi hại gì.
Ban đầu, nguyện vọng lớn nhất của hắn chẳng qua chỉ là tìm một người hiểu mình yêu mình, có thể ngồi xuống nói một câu với cha mẹ “Cho dù không được pháp luật thừa nhận, con cũng muốn ở bên em ấy” mà thôi.
Nhưng tiếc rằng, hắn yêu phải kẻ chẳng ra gì.
Địa Phủ cuối cùng không nghênh đón vị Quỷ Vương thứ chín.
Quỷ Vương tự bạo mà chết sẽ hồn phi phách tán, thần cốt cũng không còn.
Đây có lẽ là vị thành Quỷ Vương nhanh nhất cũng chết sớm nhất trong lịch sử.
“Phó minh chủ Nghịch Âm Minh Phi Lư, là hậu duệ của Vu tộc và Cự Nhân tộc.” Hắc Bạch Vô Thường đưa A La vào bệnh viện, chậm rãi nói ra tư liệu liên quan đến phó minh chủ Nghịch Âm Minh, “Nói là phó minh chủ, nhưng thật ra không khác minh chủ là mấy. Minh chủ Nghịch Âm Minh kỳ trước cũng ít có ai lợi hại hơn Phi Lư.”
Nhưng minh chủ thực sự của Nghịch Âm Minh lại là người có thể quyết đấu với Tần Quảng Vương tiền nhiệm, mặc dù thất bại nhưng dư uy vẫn còn.
“Minh chủ thực sự nhiều năm chưa xuất hiện, e rằng bị thương rất nặng. Phi Lư bị chính minh chủ rút đi thần cốt nên thực lực cũng có hạn.” Tề Ngọc cười khổ, “Nếu hôm này là Phi Lư thời kỳ toàn thịnh, chúng ta khẳng định không đi được.”
Người có thực lực như vậy chỉ có Phán quan và Thập Điện Diêm Vương mới có thể đối phó.
Mà bọn họ, thực lực vẫn còn thấp lắm.
“Vết thương trên người A La chữa được, nhưng thần cốt của hắn làm sao bây giờ!” Lộ Đông là người thứ nhất hỏi ra, “Chúng ta cùng nhau thi đỗ, cùng nhau làm nhiệm vụ, chúng ta không sao, nhưng thần cốt của hắn...”
Mộc Sơ Nhất ở bên cạnh đỏ tròng mắt, “A La đưa vòng tay của mình cho tôi, nếu hắn không đưa cho tôi...”
“Cái vòng tay đó không cứu được hắn, cậu không cần quá tự trách.” Tạ Bán Loan khó được an ủi một câu, “Đối thủ... quá mạnh.”
Tạ Bán Loan từ trước đến nay luôn tự tin lúc nhìn thấy con mắt khổng lồ kia cũng không khỏi cảm thấy chân tay lạnh buốt, ngay cả ý niệm phản kháng cũng không có.
Quá lợi hại!
Đó căn bản không phải cảnh giới người bình thường có thể đạt được dựa vào tu luyện!
“Tôi biết phương pháp bổ thần cốt.” Ngô Bất Lạc chen miệng nói, “Nghịch Âm Minh dùng chính là...”
“Ngô Bất Lạc!” Lữ Hồng Anh cắt lời Ngô Bất Lạc, “Cậu phải biết cậu đang nói cái gì!”
Cách Nghịch Âm Minh dùng, sao Địa Phủ bọn họ có thể dùng?
Ngô Bất Lạc không ngậm miệng.
“Vậy Nghịch Âm Minh thì sao đây? Bọn chúng mặc dù không lấy được thần cốt Trương Triết nhưng thần cốt A La đâu kém chút nào. Nếu biết sẽ trực tiếp đối đầu phó minh chủ Nghịch Âm Minh... Thật xin lỗi, tôi mất bình tĩnh.” Nói nói, Ngô Bất Lạc không nói nổi nữa.
Chỉ là nhóm bọn họ cùng nhau thi, cùng nhau làm nhiều nhiệm vụ như vậy.
A La nhìn có vẻ độ tồn tại không cao lắm, nhưng tuyệt đối là người tốt nhất trong số họ. Dù là Tạ Bán Loan cũng không bới ra được khuyết điểm nào của A La.
Có vài người sinh ra chính là thánh nhân, A La chắc chắn là một trong số đó.
Mộc Sơ Nhất đỏ hồng hai mắt, nhưng vẫn cố gắng nhịn không khóc.
Bọn họ không phải chưa từng thấy dáng vẻ của người bị rút mất thần cốt.
Bộ dạng thiếu niên Mã gia kia giờ họ vẫn còn nhớ rõ.
Mặc dù nói là giữ lại được một cái mạng, nhưng đối với người có tiềm năng vô hạn thì đột nhiên mất đi thần cốt có khác gì mất đi tất cả đâu?
A La, A La đã thi đỗ âm quan rồi mà!
Nhiều người tu đạo như thế, có mấy người có thể thi đỗ âm quan, lại có mấy người có thể ghi tên lên quyển phụ Sổ Sinh Tử? Nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng nhanh chóng không còn gì cả, hiện tại còn đang nằm trong bệnh viện cấp cứu.
“Chúng tôi về trước báo cáo, xem xem có cách nào có thể cứu chữa hay không.” Tề Ngọc có chút chật vật, không dám nhìn vào mắt những âm quan này.
Suy cho cùng cũng là bọn hắn làm việc sơ xuất, vạn vạn không ngờ được lần này Phi Lư lại đích thân ra trận?
Nếu biết, bọn hắn tuyệt đối sẽ không để nhiều người bị cuốn vào đó như vậy!
Sau khi Hắc Bạch Vô Thường rời đi, không khí lâm vào trầm mặc quỷ dị.
“Bất Lạc, phương pháp tu bổ thần cốt cậu nói khi nãy rốt cuộc là gì?” Người đầu tiên hỏi vậy mà lại là Trương Dịch, hoàn toàn ngoài dự kiến của Ngô Bất Lạc.
Hắn cứ nghĩ người như Trương Dịch sẽ phản đối nhiều nhất.
Có lẽ sau khi trở thành âm quan, hắn ít nhiều không coi mình là người đứng xem nữa.
Ngô Bất Lạc cảm thấy có chút buồn cười, nhưng làm sao cũng không cười nổi.
“Phương pháp bổ thần cốt của Nghịch Âm Minh thật ra không khó, chỉ cần tìm một người có thể chất y đúc người cần bổ thần cốt, rút thần cốt ra để vào thân thể người này, đến khi chín thần cốt biến thành một lại rút cái thần cốt này ra...”
Thần cốt của người khác, cho dù phù hợp cũng không thể nào trực tiếp để vào thân thể mình, điều đó tạo thành gánh nặng quá lớn với thân thể, tất cả những người làm vậy đều nổ tan xác mà chết.
Chỉ có dùng thân thể người khác đánh tan oán khí của thần cốt, giữa các thần cốt đạt được cân bằng, loại bỏ mùi máu tanh trên thần cốt, một lần nữa cô đọng lại thành một cái, đây mới là thần cốt có thể sử dụng được.
Nhưng bởi vì vậy, ít nhất cũng cần thần cốt của chín người cộng thêm mạng của một người mới có thể hoàn thành pháp thuật này.
Ngô Bất Lạc trước đó nói chỉ để trút hết lửa giận trong lòng thôi, hắn biết việc này rất khó làm.
Chín thần cốt, nếu quả thực muốn tìm, chăm chăm rút của đám Nghịch Âm Minh là được rồi. Mấu chốt là người dùng làm tế phẩm phải đi đâu để tìm?
Coi như tìm được đi, A La có thể đồng ý lấy mạng đổi mạng sao?
Ngô Bất Lạc nói xong, mọi người đều trầm mặc.
“Bất Lạc, cậu cũng không có thần cốt, cậu...” Mộc Sơ Nhất mong đợi nhìn Ngô Bất Lạc, “Cậu làm thế nào? Có lẽ A La cũng có thể giống cậu...”
“Tôi không có thần cốt, nên tôi không có pháp lực.” Ngô Bất Lạc lắc đầu, dứt khoát nói ra chuyện về cán cân bất bình, “Mỗi lần tôi vận dụng pháp thuật đều dựa vào ngoại lực.”
Xem như Nghiệt Kính Đài chuyển sinh, không có thần cốt cũng đứt gánh giữa đường, có thể thấy tầm quan trọng của thần cốt. Cho nên dù là phó minh chủ Nghịch Âm Minh Phi Lư cũng cần rút thần cốt người khác để bù đắp tổn thương, chưa từng có ngoại lệ!
Đám người một mực chờ ở bên ngoài, chờ đến khi bác sĩ nói bọn họ có thể đi vào mới chậm rãi xê dịch bước chân.
Mặc dù A La đã qua khỏi nguy hiểm, xương cốt trên người đều đã bị rút sạch, nếu hắn không phải âm quan, e rằng đã chết tại chỗ. Bây giờ, xương cốt khác đều đã được bệnh viện chữa nhưng người vẫn chưa tỉnh lại.
Thần cốt bị cưỡng ép rút đi, e rằng tinh thần của hắn bị tổn thương không nhẹ.
“Các cậu nói nhỏ thôi.” Bác sĩ thở dài, đã biết âm quan Địa Phủ hàng năm lui tới những nơi nguy hiểm, nhưng bị thương nặng như vậy thật sự ít gặp, “Hắn gì cũng nghe thấy, chỉ là chốc lát không cách nào tỉnh lại, ít nhất cũng nhặt về được một cái mạng.”
Đều nói âm quan Địa Phủ có thể tiêu trừ hết thảy tội nghiệt khi còn sống, có thể trường sinh bất tử, nhưng thế giới này làm gì có bữa trưa miễn phí?
Vì sao có nhiều âm quan không chí tiến thủ như vậy, thậm chí khi vừa đến hạn tình nguyện không làm âm quan nữa mà đi đầu thai? Chẳng phải là vì bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều đã qua lại giữa sống và chết nhiều lần ư?
Đúng, bọn họ sẽ không chết.
Nhưng người bình thường chỉ cần chết một lần là xong, còn bọn họ lại chết mấy chục mấy trăm lần.
Cái chết không phải chân thực, nhưng cảm giác cái chết mang tới là chân thực.
Tất cả mọi người đều là nhục thể phàm thai, đều không phải thần tiên, bọn họ cũng sẽ sợ.
Bác sĩ đi ra ngoài, nhường không gian lại cho các âm quan.
Nhưng những âm quan này cũng không thể nói gì hơn.
“Chúng tôi sẽ chữa khỏi cho anh.” Ngô Bất Lạc nhìn A La trên giường bệnh nghiêm túc nói, “Nhất định sẽ, tôi có thể đi siêu thị Địa Phủ xem xem, nói không chừng sẽ có cách, ở đó có Viên Khuyết đan cơ mà. Chúng tôi cố gắng tích lũy công đức, chắc chắn có thể mua về cho anh.”
Viên Khuyết đan có thể bù đắp tổn thương do thần cốt bị rút đi không?
Thật ra Ngô Bất Lạc không chắc chắn lắm.
Thế nhưng, nếu A La nghe được...
Mộc Lam tan tầm về nhà, thấy phòng khách không mở đèn.
Hắn đang định mở đèn lên thì phát hiện một người nhào thẳng tới, ôm chặt lấy eo hắn, thương tâm khóc.
Từ khi Sơ Nhất biết xấu hổ thì rất ít bổ nhào vào trong ngực hắn khóc như vậy.
Mộc Lam sờ sờ đầu Mộc Sơ Nhất, biết đứa nhỏ vì sao mà khóc.
Phi Lư tự mình xuất thủ, tin tức lớn như vậy hắn đương nhiên biết.
“Ba ba, làm âm quan nguy hiểm như vậy sao?” Thanh âm Mộc Sơ Nhất nghẹn ngào, “Con cứ nghĩ có thể trả giá tất cả vì Địa Phủ. Thế nhưng khi con nhìn thấy A La nằm đó, con rất đau lòng, nếu nằm đó là con thì tốt rồi.”
“Có lẽ cậu ấy cũng nghĩ như vậy đấy.” Mộc Lam an ủi, “Làm âm quan không phải chuyện đơn giản. Chuyện như vậy các con sẽ còn gặp phải rất nhiều lần, thậm chí chính con cũng sẽ trở thành một trong số đó. Đến cuối cùng, con có lẽ sẽ phát hiện, người thi đỗ âm quan cùng con chớp mắt đã không còn lại mấy người.”
“Ba ba, thần cốt bị rút đi thật sự không có cách nào chữa sao? Viên Khuyết đan có thể không, con đã tích góp rất nhiều công đức, chúng ta cố gắng tích góp thêm có lẽ không đến mấy năm là có thể đủ công đức mua Viên Khuyết đan, nếu vậy kể cả lúc nghỉ phép...”
“Viên Khuyết đan có thể bù đắp khiếm khuyết bẩm sinh.” Mộc Lam dù không muốn nói thẳng ra đả kích lòng tin của con trai, nhưng cũng không đành lòng nhìn bọn trẻ mua một viên thuốc chữa không đúng bệnh, “Viên Khuyết đan chỉ có thể bảo đảm A La trở nên giống người bình thường, không có thần cốt cũng sẽ không có ảnh hưởng gì, nhưng nếu muốn tu hành...”
Mộc Sơ Nhất khóc càng thêm đau lòng.
“Sở Nhạc, phương pháp bổ thần cốt có thể dùng.” Ngô Bất Lạc không ngủ, căn bản không ngủ được, “Nghịch Âm Minh khắp nơi gây thù chuốc oán rút thần cốt người khác, chứng minh phương pháp này có tác dụng. Chỉ là Phi Lư không phải con người nên hắn cần nhiều thần cốt hơn.”
“Có thể dùng.” Sở Nhạc biết Ngô Bất Lạc muốn làm gì, “Một mình cậu không làm được.”
“Vậy có thể thử xem.” Giọng nói Ngô Bất Lạc mang theo kiên quyết, “Tôi không giống bọn Mộc Sơ Nhất, tôi không phải người tốt, tôi sẽ không có bất kỳ lòng thương hại nào đối với đám người Nghịch Âm Minh.”
“... Nói với những người khác đi.” Sở Nhạc không nói nhiều, nhưng đã tỏ rõ thái độ của hắn.
Nếu Ngô Bất Lạc thật sự muốn đi bổ thần cốt, hắn khẳng định sẽ theo cùng.
Ngày hôm sau, Ngô Bất Lạc đang định tâm sự với Mộc Sơ Nhất và những người khác về chuyện bổ thần cốt thì bên phía bệnh viên truyền đến tin tức, A La tỉnh rồi.