Mặt trời màu đỏ nương theo chân trời từ từ mọc lên, ánh sáng đỏ dần dần phát sáng, phương xa sương mù cũng theo đó mà từ từ sáng rực, sương mù dày đặc cách xa đó cũng dần dần sáng rõ lên, mặt trời nhẹ nhàng đẩy chiếc khăn che mặt mỏng kia lên, cuối cùng trên không trung cũng xuất hiện rạng sáng từ từ đi lên.
Gió sáng mát lạnh nhẹ lướt qua, sương mù tầng mây lượn lờ trên đồi núi đối diện từ từ di chuyển đi.
Trình Thiên Nhiễm cầm điện thoại chụp ánh sáng mặt trời rồi đăng lên vòng bạn bè: Thảm nhất chính là lúc chưa tỉnh ngủ bị kéo đến xem mặt trời mọc với lý do để nâng cao tinh thần mà thôi:)
Sau khi đăng lên vòng bạn bè, cô liền gửi wechat cho Khương Chỉ Niệm.
Cheng: Tiểu Chỉ Niện, hôm nay chị không thể qua rồi, có bạn đến chơi.
Lúc này Khương Chỉ Niệm đang cùng Tô Mặc Trừng đang ăn sáng, điện thoại di động để bên cạnh tay, thấy tin nhắn cô bé không mấy vui vẻ chu mỏ một cái, trả lời cô: “Vâng ạ:( “
Trình Thiên Nhiễm thấy con bé trả lời thì cười cười, trả lời lại: “Ngày mai sẽ dẫn em ăn ngon!”
Nhớ mãi không quên: Em muốn ăn đồ ăn do chị Trình tự tay làm! (nhãn dán trái tim)
Cheng: Được được, nhất định làm cho em, ngoan nào ~
Khương Chỉ Niệm để điện thoại rầu rĩ không vui tiếp tục uống sữa đậu nành, Tô Mặc Trình thấy con bé không vui liền hỏi: “Sao thế?”
Khương Chỉ Niệm buồn bực nói lầm bầm: “Hôm nay chị Trình có việc không đến được, em không vui.”
Tô Mặc Trừng bình tĩnh nói: “Mỗi người đều có chuyện riêng cần phải làm mà.”
“Em biết,“ cô gái nhỏ cúi đầu hút sữa đậu nành, sau khi nuốt hết sữa đậu nành xuống thì vẻ mặt cô đơn nói: “Chị Trình không đến không ai chơi với em, nên em không vui chút nào.”
Tô Mặc Trừng khẽ run, anh yên lặng một hồi, từ lúc về nước hơn một tháng nay hình như anh đều bận rộn công việc, không hề chăm sóc tốt cho Tiểu Niệm được.
Anh đưa tay sờ đầu của cô, dịu dàng nói: “Hôm nay anh đưa em ra ngoài chơi nhé.”
Khương Chỉ Niệm không tin được, bỗng nhiên ngẩng đầu kinh ngạc mở to mắt, “A?”
Anh cười nhạt, “Muốn đi đâu chơi?”
Khương Chỉ Niệm ngạc nhiên hỏi anh: “Anh không đi làm sao?”
“Ừ.” Tô Mặc Trừng trả lời, lại nói: “Công việc để sau cũng được, hôm nay anh muốn cho Tiểu Niệm vui vẻ một chút.”
Khương Chỉ Niệm tức khắc mừng rỡ lại cảm động, làm nũng gọi anh: “Anh...”
Tô Mặc Trừng bật cười, nói: “Ăn cơm trước, cơm nước xong sẽ chở em ra ngoài.”
“Được!”
Bên hai người đang ngắm mặt trời mọc kia, Trình Thiên Nhiễm đang lướt điện thoại, thì người đàn ông bên cạnh đặt hai tay lên miệng, nhìn hướng mặt trời mọc kêu thật to: “A...”
Thân thể mềm mại của Trình Thiên Nhiễm bị hoảng sợ mà run lên, nhìn cậu ta chằm chằm tức giận nói: “Cậu muốn hu chết người à!”
Sau đó nhấc chân đá cậu ta.
Giang Kha Tố lắc mình nhanh nhẹn tránh được cước đá của cô, cười hì hì nói: “Giải phóng tâm trạng mà!”
“Lấy không khí mới mẻ của rừng núi mênh mông mà kêu to tâm trạng của mình lên sẽ rất thoải mái!”
“Không tin cậu thử xem!”
Trình Thiên Nhiễm thưởng cậu ta một cái liếc mắt, bỏ điện thoại vào túi, quay đầu liền la lên một câu: “Giang Kha Tố là đồ khốn kiếp!”
Đồi núi thật lâu mới vang lại câu nói của cô: “Giang Kha Tố là đồ khốn kiếp... đồ khốn kiếp... khốn kiếp... kiếp...”
Giang Kha Tố nhấn vào ót của cô một cái, ghét bỏ nói: “Ai cho cậu chửi tớ?”
Trình Thiên Nhiễm hừ lạnh một tiếng: “Không còn cách nào, chỉ có chửi cậu mới có thể khiến lòng tớ sung sướng cả ngày.”
Giang Kha Tố đột nhiên cười hì hì ghé sát vào cô: “Để khiến cho tâm trạng của cậu mãi mãi vui sướng, tớ cho phép cậu mỗi ngày đều chửi tớ một lần thấy thế nào? Bổn thiếu gia có phải tràn đầy nghĩa khí hay không!”
Trình Thiên Nhiễm hơi nhíu mày chán ghét đẩy đầu cậu ta ra: “Không, tớ ngại phí nước bọt.”
“Chậc.”
Thế nhưng không thể phủ nhận, Giang Kha Tố kêu la thật to sẽ thoải mái, đúng là như vậy.
Trình Thiên Nhiễm nhịn không được, lại nhìn về phía mặt trời mọc kêu to một câu: “Em nhất định sẽ khiến anh trở thành bạn trai của em!”
Kêu xong cả người liền thoải mái thích thú!
Lòng Giang Kha Tố chấn động mạnh một cái, trong nháy mắt không thể tin được trợn to mắt quay đầu nhìn cô, theo bản năng buột miệng nói ra: “Là ai?”
Trình Thiên Nhiễm liếc cậu ta, “Một người đàn ông.”
Giang Kha Tố khinh thường “Hừ” một tiếng, rồi cũng xoay người hét lên một câu: “Tôi nhất định sẽ khiến cho em trở thành bạn gái của tôi!”
Sau khi hét xong cũng quay đầu nhướn mày nói với cô: “Một người phụ nữ.”
Trình Thiên Nhiễm: “... Đồ bệnh tâm thần!”
Nói xong thì xoay người đi xuống chân núi, trời cũng đã sáng lên rồi, nhưng gió núi sáng vẫn còn thổi, mái tóc dài của cô theo gió mà nhảy múa tung bay, Giang Kha Tố đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng cao gầy xinh đẹp của cô, âm thanh cực kì nhỏ trầm thấp: “Người phụ nữ kia chính là cậu.”
Nói xong còn cười khổ, cả thế giới đều biết tớ thích cậu, chỉ có cậu là không biết, Nhiễm Trư, cậu chính là heo, đồ ngốc.
Anh bước nhanh theo sau, khôi phục dáng vẻ không tim không phổi, làm bộ lơ đãng hỏi cô: “Người đàn ông cậu nói kia, là ai vậy?”
“Cậu không biết đâu.”
Giang Kha Tố: “Hừ.”
“Giang Kha Tố.”
“Chuyện gì?!”
“Cậu chính là ăn no sinh rảnh rỗi sao? Tự nhiên tới Giang Xuyên? Còn công việc thì sao? Hơn nữa còn đến ngay giờ này.”
Nếu khi có ánh bình minh mới đến Giang Xuyên, có nghĩa là cậu ta cả đêm chạy xe đến đây.
Dù thế nào đi nữa Giang Xuyên cách Hải Thành tới năm giờ chạy xe.
Giang Kha Tố làm bộ dáng bất đắc dĩ, khoanh tay nói: “Không có cách nào, để né tránh sự sắp xếp của mẹ thôi.”
Trình Thiên Nhiễm: “... Cậu tự cầu phúc đi.”
“Cậu không thể thật lòng an ủi tớ một chút sao?”
“Không thể.”
...
Hai người vừa cãi vừa xuống núi, bắt đầu một ngày mới.
***
Bốn giờ chiều, ở giữa sân khấu nhà hát đang diễn một vở kịch múa Latin.
Trình Thiên Nhiễm và Giang Kha Tố ngồi ở chỗ có vị trí tốt nhất -- hàng thứ năm chính giữa, chăm chú nhìn diễn viên dùng điệu múa Latin kể chuyện tình yêu, mà trùng hợp chính là, hôm nay Tô Mặc Trừng dẫn Khương Chỉ Niệm đi chơi cũng dẫn cô bé đến nơi này xem biểu diễn, tuy rằng anh không hề hứng thú nhiều với cái này, nhưng Khương Chỉ Niệm thích.
Tô Mặc Trừng và Khương Chỉ Niệm ngồi ở hàng thứ bảy, ngay phía sau Trình Thiên Nhiễm, cô gái nhỏ đang chăm chú nhìn lên sân khấu, căn bản không phát hiện Trình Thiên Nhiễm đang ở phòng này, thật ra Tô Mặc Trừng đã chú ý tới Trình Thiên Nhiễm, cùng với người đàn ông bên cạnh cô.
Hắn lặng lẽ nhìn bọn họ, không biết nên nói là oan gia ngõ hẹp hay nói là thế giới này thật nhỏ bé mới thích hợp.
Chơi cả một ngày lại dậy quá sớm Trình Thiên Nhiễm quá mệt mỏi, vừa xem biểu diễn vừa mơ màng ngủ, đầu của cô gục nhẹ từng cái, giống như con gà mổ thóc.
Bên cạnh Giang Kha Tố đã chú ý đến động tĩnh của cô, cong môi cười, nhẹ tay chạm vào gò má cô, khẽ đưa đầu cơ tựa vào bờ vai mình ngủ.
Trong phòng điều hòa được mở rất đầy đủ, lúc ngón tay của anh lơ đãng chạm vào cánh tay của cô, anh liền cảm nhận được một mảnh lạnh lẽo.
Giang Kha Tố lấy áo khoác của mình đắp trên người của cô.
Tô Mặc Trừng ở phía sau thấy được toàn bộ sự việc, im lặng cong môi một cái, nhưng trong mắt của anh, lại không có chút ý cười nào, thậm chí ánh mắt còn lạnh hơn trước.
Anh mím môi, thu hồi ánh mắt lại sau đó nhìn lên sân khấu, sắp đã không theo kịp tiến độ rồi, dứt khoát không nhìn tiếp nữa, lúc lấy điện thoại ra xem thời gian, phát hiện còn một tin nhắn chưa đọc.
Là tin nhắn buổi trưa cô gửi cho anh.
- - Tô Mặc Trừng, hôm nay em không đến nhà anh dạy cho Tiểu Chỉ Niệm được, có bạn bè đến chơi, phải tiếp một chút.
Tô Mặc Trừng nhìn chằm chằm vào hai chữ “bạn bè” một lúc lâu, mới ấn trở về màn hình khóa.
Vì thế thời gian trước phân rõ quan hệ với cô là điều chính xác.
Nếu không muốn có bất cứ dính dáng gì với những người kia thì tốt nhất là tránh lui tới với cô quá nhiều, trừ phi tiếp xúc về chuyện dạy học cho Tiểu Niệm, còn không ngày thường... ngày thường cứ xem như người xa lạ là được rồi.
Ánh mắt của anh tối tăm, gần như có thể nhỏ ra mực, thâm trầm đến đáng sợ.
Thời gian qua rất ít người nào hay việc gì quấy rối lòng của anh, nhưng lúc này lại thấy khó chịu, đầu óc hỗn độn mà nhớ lại rất nhiều chuyện, khi còn bé, lớn lên, tất cả những gì anh trải qua.
Cho đến khi màn biểu diễn kết thúc, Tô Mặc Trừng dẫn Khương Chỉ Niệm đi ra đại sảnh, cô gái nhỏ lại thấy được Trình Thiên Nhiễm trong đám đông, cô bé đang định kêu chị Trình thì bị Tô Mặc Trừng ngăn lại.
Khương Chỉ Niệm chớp mắt, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Anh, đó là chị Trình, sao lại không cho em chào hỏi?”
Anh đưa mắt nhìn bóng lưng hai người đang dần xa phía trước, không biểu cảm nói: “Chào hỏi cũng phải phân trường hợp.”
Khương Chỉ Niệm cắn môi, có chút chột dạ lườm mắt buồn bực nói: “... Biết rồi ạ.”
Một lát sau, hình như cô gái nhỏ nhịn quá lâu, cũng đúng là đã nhịn từ lâu, từ đêm thất tịch cô bị Tô Mặc Trừng lôi về mà không giải thích gì, từ lúc đó cô đã bắt đầu chịu đựng không hỏi anh ấy những lời này, trong khoảng thời gian này thấy tâm tình của anh ấy cũng không tốt nên cô cũng không dám hỏi, thế nhưng lúc này đây cô thực sự không thể nhịn nổi nữa mà hỏi anh ấy: “Anh, anh không thích chị Trình sao? Một chút cũng không à?”
Bước chân Tô Mặc Trừng bỗng chậm lại, không nói chuyện.
“Tại sao lần đó lại từ chối chị Trình?” Khương Chỉ Niệm nhỏ giọng thầm thì, “Chị Trình tốt như vậy, em thật sự rất muốn chị ấy làm chị dâu của em.”
Tô Mặc Trừng: “... Đừng nói bậy.”
Khương Chỉ Niệm thầm nghĩ, cô có nói bậy đâu, rõ ràng là cô rất nghiêm túc nói ước nguyện của mình mà, sau đó lại có chút lo lắng lẩm bẩm nói: “Lỡ chị Trình bị người đàn ông khác cướp đi thì phải làm sao bây giờ?”
Tô Mặc Trừng nghe được những lời này của cô bé, trái tim của anh bỗng ngưng lại một cái.
Hết chương 15 [2095 từ - 14.2.2019 - 10:10 AM]