Tô Mặc Trừng bận rộn cả một ngày, buổi tối còn phải cùng người của công ty đối tác đi ra ngoài ăn cơm, trước đó lúc bảy giờ cô gái dưới đại sảnh không mang cơm “bên ngoài bán” cho anh nữa, anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là Đổng An Khả lại vụng trộm nói cho cô hành trình của anh.
Địa điểm ăn cơm do đối phương quyết định, là ghế lô nhiều chức năng, bên ngoài là phòng để ăn cơm, bên trong được thế kế như KTV có thể ca hát vui chơi.
Tô Mặc Trừng cùng đối phương đọ sức cả đêm, uống vào không ít rượu, buổi tối hơn mười giờ, rốt cục buổi tiệc cũng kết thúc, việc hợp tác bàn bạc rất thành công, cả hai bắt tay tạm biệt nhau.
Tô Mặc Trừng đứng ở cửa ghế lô nhìn xung quanh, xác định Trình Thiên Nhiễm thật sự không có ngẫu nhiên đi đến, trong lòng có chút phiền muộn không nói nên lời, anh cầm theo túi công văn đi xuống dưới lầu, lúc sắp đi đến lầu một thì một bàn nam nữ dưới lầu kia làm cho anh vốn là tâm tình không tốt nay lại càng trầm trọng, thậm chí còn có chút tức giận.
Vừa nói thích anh lại vừa dây dưa cùng với Giang Kha Tố.
Tô Mặc Trừng nhếch khóe môi châm chọc, anh đứng ngay thang lầu, trơ mắt nhìn cô rót một ly rượu thật lớn, Giang Kha Tố vươn tay ra đoạt thì bị cô không tỉnh táo cắn một cái vào cánh tay.
Trình Thiên Nhiễm trước mặt Giang Kha Tố vung tay múa chân gì đó, Giang Kha Tố vừa bất đắc dĩ đáp lời vô, vừa dụ dỗ cô về nhà, sớm biết rằng cô như vậy, anh sẽ không nên đáp ứng cô đến đây mượn rượu giải sầu.
Đến cuối cùng thì sức mạnh của nam nữ phải khác nhau, Trình Thiên Nhiễm bị Giang Kha Tố gắt gao móc lấy cánh tay ôm ra ngoài.
Ánh mắt Tô Mặc Trừng tối tăm nhìn chằm chằm vào hướng đi của họ, khi Giang Kha Tố bước đến cầu thang thì hình như là cảm nhận được ánh mắt không thiện chí của anh, nên đưa mắt liếc nhìn anh một chút, nhưng bước chân không hề dừng lại, vẫn tiếp tục kéo Trình Thiên Nhiễm đi về phía trước.
Đôi mắt Tô Mặc Trừng bình tĩnh đối mắt với anh ta, khi tiếp nhận ánh mắt hận không thể giết anh của anh ta, Tô Mặc Trừng thậm chí nhếch môi cười, nhiều năm trôi qua như vậy, Giang Kha Tố vẫn là Giang Kha Tố như trước.
Bướng bỉnh lạnh nhạt, thậm chí còn.... nham hiểm đê tiện.
Nhìn bóng dáng Trình Thiên Nhiễm biến mất khỏi tầm mắt, ý cười của Tô Mặc Trừng lập tức thu lại, ánh mắt của anh lạnh như băng, đôi môi mím chặc, nhấc chân đi ra ngoài, lấy xe về nhà.
Bởi vì đã uống rượu cho nên anh gọi người ta lái dùm, lên xe ngồi vào ghế sau, anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Dọc theo đường đi, anh đều suy nghĩ, vì sao con trái tim con người lại như vậy, rõ ràng giữa trưa cô đưa cơm cho anh, còn viết những lời quan tâm anh vào giấy ghi chú, buổi tối thì liền quăng anh ra khỏi đầu, cùng một người đàn ông khác uống rượu vui đùa ầm ĩ, thậm chí còn ôm ôm ấp ấp.
Còn nữa người đàn ông đó, không phải là người khác, lại khéo ngay là Giang Kha Tố.
Là cô đã từng nói với anh Giang Kha Tố chính là “bạn bè“.
Tô Mặc Trừng đột nhiên cảm thấy chuyện thế giới thật sự như một vở kịch, mặc kệ lúc nhỏ anh trải qua như thế nào, hiện tại anh đang trải qua thế nào, đều đáng châm chọc đến như vậy.
Bỗng nhiên anh rất muốn bật cười, làm sao anh lại có thể tin lời của cô chứ, làm sao lại tin rằng cô thích anh chứ, thế nào mà lại cho rằng cô sẽ đối tốt với anh, thế nào lại cho rằng những lời nói của cô là thật lòng, mà không phải là để trêu đùa anh chứ.
Vì sao trước lúc khi nhìn thấy hình ảnh như vậy, anh còn có ý nghĩa đồng ý với cô sẽ cùng nhau thử xem.
Sau khi về nhà anh như bình thường giải quyết chuyện công việc, nhưng tâm tình phiền muộn không dứt được, cho nên anh bỏ cuộc, cầm quần áo đi tắm rửa, sau đó nằm trên giường, trằn trọc đến nửa đêm cũng không buồn ngủ chút nào.
Tô Mặc Trừng cầm di động trong tay, chờ đợi tin nhắn chúc ngủ ngon của cô.
Nhưng đêm nay, cũng đã đến 0h, cô vẫn không hề động tĩnh, rạng sáng một giờ, cô cũng không gửi tin nhắn cho anh.
Ngày thường đúng mười một giờ cô sẽ gửi tin nhắn cho anh, mục đích chính là muốn nhắc nhở anh nên đi ngủ rồi.
Anh biết rõ hôm nay cô uống say, say đến rối mù, say đến bất tỉnh nhân sự, nhưng anh vẫn ôm một mong ước, hi vọng có thể nhận được tin nhắn của cô.
Suy nghĩ thật lâu, trong đầu bất chợt hiện ra hình ảnh của cô cùng với Giang Khả Tố kia, sự nóng giận trong lòng ngày càng mạnh liệt.
Lúc này đây Tô Mặc Trừng mới biết rõ là anh không thể khống chế được.
Từ trước đến giờ thứ tình cảm nhạt nhẽo kia anh vốn có thể khống chế nó rất tốt, nay lại hoàn toàn bị điều khiển bởi một người phụ nữ.
Trình Thiên Nhiễm bị Giang Kha Tố lôi về nhà, ngay lúc anh đỡ cô vào giường xong rồi, chuẩn bị đứng dậy đi về thì Trình Thiên Nhiễm đột nhiên nắm lấy ngón tay anh, khó chịu thì thào kêu: “Tô Mặc Trừng...”
Giọng nói của cô mơ hồ không rõ, lại rất nhỏ, mới đầu Giang Kha Tố không nghe rõ nên đã khom người cúi đầu đưa lỗ tai sát lại gần cô, hỏi: “Cái gì?”
Cô vô ý thức nỉ non lặp lại “Tô Mặc Trừng...”
Giọng nói run run lại mang theo tiếng khóc nức nở, khiến vẻ mặt Giang Kha Tố sắc mặt, gò má trước đó vốn bị rượu làm đỏ ửng nay lại thoáng chốc mà tái nhợt như tờ giấy.
Nếu anh không nghe lầm thì cô nói, Tô Mặc Trừng.
Là hoàn toàn giống tên, nhưng vẫn chưa thể xác định đó có phải là người mà anh nghĩ tới kia không, mặc dù như vậy anh thật sự đã bị hoảng sợ rồi.
Ở sâu trong trí nhớ của anh, cũng có một người, tên là Tô Mặc Trừng.
Hai mươi năm chưa từng gặp lại anh ta, cũng không biết anh ta đang ở nơi đâu, cũng không biết anh ta sống có tốt không, nhưng chỉ cần nhắc tới cái tên này, rất có thể là trùng tên, mặc dù có thể như vậy nhưng sự áy náy trong lòng anh lại giống như cơn sóng vậy đột nhiên ập đến khiến trái tim của anh nặng trịch, khiến anh không thể chịu nổi.
Giang Kha Tố không nói một lời nào chỉ nhìn chằm chằm Trình Thiên Nhiễm đang mơ màng sắp sửa say ngủ kia, sắc mặt tối đen mù mịt, anh nắm chặt những ngón tay thon dài của cô, đôi mắt đào hoa hẹp dài thường ngày mang theo ý cười giờ lúc này đây lại lạnh lẽo như muốn kết băng lại.
Cảm xúc phức tạp khó hiểu không ngừng lẻn vào trong anh, hung hăng tra tấn anh, thậm chí anh còn tự hỏi bản thân mình --- lỡ như, đó chính là Tô Mặc Trừng mà anh vừa nghĩ đến thì sao đây?
Nếu là vậy anh phải làm gì bây giờ?
***
Tô Mặc Trừng nắm chặt điện thoại di động cả đêm, đôi mắt không hề nhắm lại, ngày hôm sau sắc mặt anh vẫn như thường, rửa mặt đi làm, chỉ là quầng mắt có chút thâm đen.
Anh muốn vượt qua lần này, anh quyết định buông bỏ, muốn tiến đến thời điểm mà cô và anh còn chưa bắt đầu, tương đối mà nói thì cũng khá dễ dàng.
Giữa trưa không có cơm “ngoài làm”, anh cũng không hề bước ra khỏi văn phòng, cũng không
cho bất cứ ai đến quấy rầy, khiến cho bản thân mình bận rộn cho làm việc.
Buổi sáng mười giờ di động vang lên chuông báo, Trình Thiên Nhiễm mơ màng thức dậy, ý nghĩ đầu tiên là muốn nấu cơm, liền cố gắng ngồi dậy một chút, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, lại phiền muộn nằm xuống, vốn là chưa ngủ đủ nên đầu cô vô cùng nhức, trong đầu còn hiện lên rất nhiều hình ảnh hỗn loạn, cuối cùng thể ngăn được sự mệt mỏi tiếp tục ngủ say.
Hơn một giờ chiều cô mới hoàn toàn tỉnh táo lại, Đổng An Khả để lại cho cô một tờ giấy, Trình Thiên Nhiễm xoa đầu đang đau nhíu mày, tờ giấy của Đổng An Khả viết rằng ở phòng bếp trong nồi có canh giải rượu, là do tối hôm qua Giang Khả Tố trước khi về Hải Thành đã nấu nó, rốt cục cô cũng rồi khỏi giường đi uống canh.
Trong phòng bếp lúc hâm canh cô điện thoại cho Giang Khả Tố, cậu ta không bắt máy, sau đó nhắn một tin cho cô: Đang bận.
Trình Thiên Nhiễm cũng không quấy rầy cậy ra nửa, mở wechat thì thấy giữa trưa Đổng An Khả gửi tin nhắn cho cô.
Dong: Nhiễm Nhiễm, giữa trưa cậu không đưa cơm đến, bây giờ tổng giám đốc vẫn chưa bước ra ngoài một bước, cũng không cho người khác bước vào.
Dong: Hai người cãi nhau à?
Trình Thiên Nhiễm nghĩ đến tình cảnh ngày hôm qua đó, khó chịu trong lòng lại dâng lên, quan họ của bọn họ, sao có tư cách dùng từ “cãi nhau” này chứ.
Cô yên lặng đóng wechat lại, sau đó rửa chén, khi làm xong việc thì đi dạy vũ đạo cho Khương Chỉ Niệm, chỉ còn có vài ngày cuối, Trình Thiên Nhiễm không muốn bởi vì tình cảm cá nhân của mình ảnh hưởng đến công việc, hơn nữa đối với cô mà nói, cô thật sự rất thích Khương Chỉ Niệm.
Đang sửa lại động tác đầu tiên của Khương Chỉ Niệm thì bụng cô bỗng quặn đau, Trình Thiên Nhiễm nhíu mày, kỳ sinh lý của cô hẳn còn ba bốn ngày nữa mới đến, lần này chắc là đến sớm rồi, nhưng cơn đau này rất là khác trước.
Rất nhanh khuôn mặt của liền trở nên tái nhợt không có chút máu, Khương Chỉ Niệm nhìn thấy mặt của cô rất kém, bèn hỏi cô: “Chị Trình chị làm sao thế ạ? Không thoải mái sao?”
Trình Thiên Nhiễm cắn răng nhẫn nại trận đau đớn kia, nói với Khương Chỉ Niệm cô muốn đi toilet, Khương Chỉ Niệm ở bên ngoài đợi một khoảng thời gian khá dài, Trình Thiên Nhiễm vẫn chưa ra, cô gái nhỏ sốt ruột gõ cửa gọi cô: “Chị Trình? Chị Trình chị ổn không ạ?”
Hơn nửa ngày, rốt cục bên trong cũng truyền đến tiếng nước chạy, Trình Thiên Nhiễm mở cửa toliet bước ra, Khương Chỉ Niệm nhìn thấy cô như vậy liền hoảng hốt, khuôn mặt cô ngày thường vốn dĩ hồng hào nhưng giờ đây lại trắng nhợt như tờ giấy, mồ hôi chảy đầy gò má, cô cắn chặt môi, đau đến nói không ra lời, ngay cả đi cũng bắt đầu khó khăn.
Khương Chỉ Niệm không biết Trình Thiên Nhiễm trong thời gian hành kinh sẽ có phản ứng mạnh như vậy, nhất thời luống cuống tay chân đưa cô đến phòng ngủ của mình, Trình Thiên Nhiễm ngồi xuống giường, Khương Chỉ Niệm chạy lấy bảo bối của mình đưa cho cô giữ ấm, giúp cô pha nước đường đỏ, nhưng vẫn không thể làm giảm bớt đau đớn của cô, Trình Thiên Nhiễm uống nước đường đỏ được một nửa thì nhịn không được chạy vọt vào toilet, ghé đầu vào bồn cầu ói hết ra, vốn chưa ăn cái gì cho nên ói lần này như muốn ói hết mật ra vậy.
Khương Chỉ Niệm vừa giúp cô vỗ lưng vừa lo lắng nói: “Chị Trình chúng ta đi bệnh viện đi.”
Trình Thiên Nhiễm lắc đầu, giọng nói khàn khàn yếu ớt: “Không cần đâu, chị nghỉ nơi một chút là được.”
“Nhưng em thấy chị thật sự rất khó chịu...” Cô gái nhỏ gấp đến độ chảy nước mắt.
“Không sao.” Cô nói xong liền cầm ly nước Khương Chỉ Niệm bưng tới mà súc miệng, khi cô dùng tay chống đỡ muốn đứng lên thì bụng lại truyền đến một trận quặn đau, lần này đau đến trước mặt cô tối sầm, trực tiếp ngất đi.
Khương Chỉ Niệm quá sợ hãi: “Chị Trình.”
Lúc Tô Mặc Trừng chạy về tới nhà, cô gái nhỏ đang ôm Trình Thiên Nhiễm ngồi trong toilet khóc nức nở, khi Khương Chỉ Niệm khóc lóc điện cho anh nói Trình Thiên Nhiễm ngất xỉu, phản ứng đầu tiên của anh chính là về nhà, Khương Chỉ Niệm quên mất phải kêu xe cứu thương, anh cũng thật sự hốt hoảng, căn bản không nghĩ tới sẽ điện 120.
Cả công ty đều nhìn thấy anh phóng ra khỏi văn sau, vẻ mặt hoảng loạn chạy thật nhanh.
Khương Chỉ Niệm sau nhìn thấy anh thì khóc nhiều hơn nữa, nức nở gọi anh: “Anh...”
Tô Mặc Trừng đi qua dè dặt cẩn thận ôm lấy Trình Thiên Nhiễm, kêu Khương Chỉ Niệm vén chăn lên, ôm cô lên đặt lên giường của Khương Chỉ Niệm, ý thức Trình Thiên Nhiễm mơ hồ khó chịu rầm rì một tiếng, anh đắp chăn giúp cô, giọng điệu bình tĩnh, lại hàm chứa sự đau lòng mà ngay cả chính anh còn chưa phát hiện ra: “Nghỉ ngơi đi.”
Cô thật sự không còn sức lực, đầu óc cũng thật hỗn loạn, bụng đau đớn không ngừng, nhưng khi anh giọng nói của anh kêu cô nghỉ ngơi đi, cô cảm giác được bản thân như đang nằm trên băng thì được chuyển tới một nơi rất ấm áp, sau đó hỗn loạn rơi vào hôn mê.
Tô Mặc Trừng ngồi bên giường, bụng ngày càng đau đớn, nhưng anh một bước cũng không nhúc nhích, anh đã thấy rất nhiều dáng vẻ của cô, duy chỉ anh chưa từng thấy dáng vẻ khi sinh bệnh của cô, bây giờ cô nằm trên giường hai chân co lại, cả cơ thể cuộn tròn lại, rõ ràng là một cô gái rất cao, bây giờ cuộn mình lại như vậy trông thật nhỏ nhắn, lông mày của cô nhíu lại, đôi môi vốn luôn hồng hào trơn bóng giờ đây lại không còn chút máu nào, thậm chí da còn khô đi muốn rách ra, mái tóc dài rối tung, có vài sợi che còn che lên mặt, nhưng vẫn không ngăn được khuôn mặt tái nhợt của cô.
Không còn chút hoạt bát cùng sức sống như mọi ngày.
Hình như có một nơi nào đó còn khó chịu hơn dạ dày của anh nữa.
Đúng sáu giờ, di động của cô đột nhiên vang lên, Tô Mặc Trừng sợ làm ồn cô nghỉ ngơi, vội đưa tay lấy điện thoại di động tính tắt đi chuông báo, lúc ngón tay lơ đãng chạm vào màn hình, cửa sổ báo thức mất đi, một cửa sổ khác lại hiện ra.
Anh cúi đầu muốn thoát ra, nhưng sau khi nhìn thấy nội dung, cả người anh liền cứng đờ, các ngón tay dùng hết sức nắm chặt di động lại, đốt ngón tay trắng bệch ra.
Hết chương 18 - [2692 từ] - 9/4/2020
Review chương 19:
Lúc này đây, là lần cuối cùng.
Trình Thiên Nhiễm yên lặng tự nói với lòng của mình như vậy, giống như anh dặn cô phải giữ khoảng cách với anh, cô sẽ nghe theo anh.
Sẽ không theo đuổi anh nữa.
Tình yêu đơn phương nếu biến thành dây dưa, thậm chí còn khiến đối phương chán ghét thì thật sự rất thất bại.
Cho dù anh không thích cô, cô cũng không muốn làm cho anh chán ghét cô.
Mà lần này, cho anh một cơ hội, cũng như cho bản thân mình một cơ hội.
Cơ hội cuối cùng.
-------------
P/s: Có sai chính tả hay câu văn chưa ổn mọi người góp ý nhé, mình sẽ sửa lại ^^
Tháng ngày ngược nhau của anh chị đến rồi!!!!!!!
☆☆ 30 vote và 10 cmt mình sẽ đăng chương mới nhé ☆☆