Đã sớm chuẩn bị sẵn sàng nên Trình Thiên Nhiễm cũng không vì vấn đề anh bất ngờ hỏi khiến cho hoảng sợ, gương mặt cô nở nụ cười nhạt, dung mạo như tranh vẽ vậy đầy xinh đẹp tinh tế, đôi mắt rõ ràng trong sáng, cô vô cùng nghiêm túc nhìn anh, nét mặt thong dong tự nhiên.
Nhưng trái tim nơi lồng ngực thì đang đập thình thịch, dường như muốn phá hủy cô vậy.
Tô Mặc Trừng cũng nhìn cô, vẻ mặt lạnh đạm hờ hững, viền môi mím lại thật chặt, gần như thành một đường thẳng.
Đôi môi anh đào mịn màng đang chuẩn bị khẽ mở, trả lời vấn đề của anh thì điện thoại trong túi đột nhiên reo lên thật lớn.
Trình Thiên Nhiễm vẫn duy trì híp mắt lại, móc điện thoại ra không thèm đưa mắt nhìn liền bấm tắt, ngay lúc cô muốn thẳng thắn nói cảm giác của mình với anh thì tiếng chuông điện thoại quen thuộc lại reo một lần nữa quấy rầy cô.
Trình Thiên Nhiễm âm thầm cắn răng, lần đầu tiên phản cảm với tiếng chuông điện thoại của mình, cô cúi đầu nhìn thoáng qua tên hiện thị trên điện thoại.
-- Giang Kha Tố.
Lửa giận trong lòng nhất thời tăng vụt lên, cô biết mà ai mà lại không có mắt lại gọi cho cô ngay lúc này, quả nhiên là tên đó!
Trình Thiên Nhiễm đang muốn từ chối cậu ta lần nữa, Tô Mặc Trừng đột nhiên bình thản nói: “Nhận đi.”
Cô đưa mắt nhìn anh một giây, hình như không yên tâm bèn dặn anh: “Anh chờ tôi một chút.”
Nói xong thì nhấn phím nhận, đi qua chỗ bên cạnh vừa đi vừa oán giận: “Giang Kha Tố!”
Tô Mặc Trừng vốn không có tâm tình gì, khuôn mặt trì tệ, lông mày dựng đứng lên, đưa mắt nhìn bóng lưng của người con gái đang nghe điện thoại.
Cô mặc áo màu đen cùng với chiếc váy dài đứng cách đó không xa, thân hình cao gầy, eo nhỏ chân dài, lúc nãy khiêu vũ nên búi tóc lên bây giờ thì tóc được xõa xuống, mái tóc màu nâu gợn sóng thả dài phía sau lưng, nhìn xuyên qua khe hở của sợi tóc còn có thể loáng thoáng thấy được làn da sau lưng, trắng noãn như tuyến.
Người đẹp như tranh vẽ, nhưng anh lại khôn có tâm trạng thưởng thức.
Buồn phiền.
Vô cùng buồn phiền.
Trình Thiên Nhiễm rất nhanh thì cúp máy trở lại.
Nét mặt cô tràn đầy ý cười, vô cùng rõ ràng cũng rất tự nhiên, tóm lại khiến cho anh cảm nhận được một vẻ đẹp quyến rõ tươi sáng mờ ảo.
Cô vốn vô cùng xinh đẹp, thường ngày không cần trang điểm chỉ tùy ý mặc gì đó cũng bị bạn bè trêu ghẹo nói cô đang câu dẫn người ta, càng chưa nói đến lúc trước mặt anh, cô cố tình ăn mặc thật tỉ mỉ.
Lúc Trình Thiên Nhiễm đi về phía Tô Mặc Trừng, anh đang khom người lấy giá đỡ cameras và túi của Khương Chỉ Niệm, xem ra dự định rời khỏi.
Bước chân Trình Thiên Nhiễm nhanh lên nhiều, cô gọi anh một tiếng: “Tô Mặc Trừng.”
Tô Mặc Trừng nghe vậy xách đồ lên đứng dậy, quay đầu nhìn cô, cô chạy tới bên người anh, tuy Tô Mặc Trừng cao khoảng một mét tám, nhưng bởi vì Trình Thiên Nhiễm khá cao, bây giờ lại mang thêm giày cao gót, nên chỉ cần ngưỡng mặt lên liền tới bên tai của anh, khẽ thở bên tai của anh.
Tiếng nói tựa như lẩm bẩm, mang theo ý cười vui vẻ của nữ sinh, trong veo lại lộ ra chút đẹp đẽ, càng giống như là cô cố ý nói thầm với anh.
“Không nghĩ tới anh lại có thể hiểu vũ đạo của em, em cũng không quanh co nữa, “ cô cười khẽ, giọng nói nhẹ nhàng trời sinh của người con gái nói nhỏ bên tai anh, “Tô Mặc Trừng, em rất thích anh.”
Cùng với lời nói ngọt ngào ấm áp hơi thở của cô phả vào tai anh, đả thương tai của anh.
Vành tai Tô Mặc Trừng đỏ ửng, từng vòng từng vòng mở rộng, cho đến đi vết hồng lan đến cổ.
Anh không nghĩ tới đột nhiên cô lại gần anh đến vậy.
Gần đến mức anh có thể cảm nhận được mùi thơm ngát hời hợt đặc biệt trên người cô.
Hương vị thực sự đặc biệt, nếu như không phải cô lại gần, vô cùng gần anh, gần như bọn phải dán người vào nhau, nếu không Tô Mặc Trừng sẽ không ngửi thấy.
Nhưng chính mùi thơm nhạt ấy, gần như khiến anh trầm mê.
Sau khi Trình Thiên Nhiễm nói thích anh xong thì lùi lại, gật đầu cười với anh, giọng nói khó nén hài lòng: “Em còn tưởng rằng anh sẽ không đoán ra ý của em.”
Quả thực nếu như không phải vì cô dùng bài hát đó, Tô Mặc Trừng cũng sẽ không gần như xác định cảm giác của cô với anh.
Đôi mắt Tô Mặc Trừng vốn thâm trầm giờ lại càng thêm u sầu, nhìn chằm chằm cô không nói lời nào.
Trình Thiên Nhiễm tiếp tục hỏi anh: “Anh có muốn cùng em gặp gỡ không?”
Tô Mặc Trừng trả lời rất trực tiếp, rất thẳng thắn, từ chối đặc biệt dứt khoát, không có một chút do dự, lạnh lùng nói: “Không cần.”
Khuôn mặt vốn đang nở nụ cười của Trình Thiên Nhiên đột nhiên đọng lại, nhưng chỉ khoảng nửa giây, một giây kế tiếp cô liền khôi phụ vẻ mặt tự nhiên, nhưng nụ cười trên mặt đã thu lại một ít.
Nếu trọng tâm câu chuyện đã đến đây, Tô Mặc Trừng dự định giải quyết một lần cho xong.
Anh nói: “Tôi không thích cô.”
Môi Trình Thiên Nhiễm bắt đầu mím lại.
Sau đó làm ra vẻ không để ý nở nụ cười, giống như tự nói thầm lẩm bẩm hỏi anh một câu: “Thật vậy sao?”
Tô Mặc Trừng không lên tiếng.
Cô khẽ nghiêng người về phía trước, hai tay vắt chéo sau lưng, ngẩng đầu nhìn anh, mắt nheo lại nói: “Anh không đồng ý cũng không sao, em sẽ theo đuổi anh, đến khi nào anh thích em mới thôi.”
Anh không khỏi run lên một cái, rũ lông mi xuống nhìn cô.
Cô cười với anh, “Anh không nói lời nào, em coi như là anh đồng ý rồi nhé!”
Cô bước về phía trước mặt chút, dựa gần sát vào người anh, cánh môi trơn bóng nhẹ đóng mở, nói ra một câu, vô cùng nghiêm túc nói với anh: “Tô Mặc Trừng, hôm nay là thất tịch, chúc anh thất tịch vui vẻ nha!”
Lúc cô lại gần anh, anh vô cùng mất tự nhiên quay đầu đi, thân thể cứng đờ khẽ nhích ra sau khiến cho khoảng cách giữa họ xa một chút, cau mày giọng nói lạnh lùng cứng rắn: “Cô cách xa tôi một chút.”
Lần này Trình Thiên Nhiễm thực sự sửng sốt.
Cô gần như ngẩn người nhìn chằm chằm anh, cố gắng tìm chút dấu vết lời nói đó là đùa giỡn nhưng vẻ mặt anh còn lạnh hơn so với thường ngày, thậm chí còn biểu hiện ra bản thân không còn kiên nhẫn, giọng nói âm trầm đáng sợ.
Đúng rồi, Tô Mặc Trừng làm sao có thể nói giỡn chứ.
Trước đây anh chưa từng có biểu hiện này, hôm nay là lần đầu tiên.
Chỉ bởi vì cô thừa nhận cô thích anh.
Yết hầu Tô Mặc Trừng khẽ nhúc nhích, tay cầm túi nắm thật chặt, lông may ngày càng nhíu chặt, gần như muốn nhíu lại thành một, đôi môi mỏng mím chặt.
Là tức giận, hay là thấy cô phiền phức?
Chắc cái nào cũng có.
Trình Thiên Nhiễm đứng tại chỗ, trong lòng rất nghi hoặc, dựa theo sách lược mà đại bảo bối đã nói, không phải là kết quả như vậy, không phải nói anh sẽ không lường được mà quên nói lời từ chối, thậm chí còn có chút vui vẻ sao?
Sao áp dụng trên người Tô Mặc Trừng liền không thích hợp?
Cô khẽ cắn môi, lần đầu tiên theo đuổi người khác nên không biết phải làm sao mới phải, lẽ nào ngày hôm nay cô làm quá mức khiến anh ác cảm?
Cô nghĩ vậy, lui về sau một bước, vẻ mặt cứng lại hỏi anh: “Khoảng cách này được rồi chứ?”
Tô Mặc Trừng quay đầu lại đúng lúc thấy Khương Chỉ Niệm xuất hiện, liền đi về phía trước bước qua cô không thèm dừng lại, trong lòng ngày càng phiền não, thậm chí chính anh cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, sự phiền muộn này còn nhiều hơn khi nãy.
Từ chối cô, cùng cô phân rõ giới hạn, không phải anh nên thoải mái sao.
Không muốn cùng những người đó có bất kỳ quan hệ gì nữa, một chút cũng không nghĩ đến nữa.
Sau khi anh kéo Khương Chỉ Niệm đi ra, wechat mới tải mấy ngày hôm trước bỗng có tin nhắn mới.
Mà trong danh sách liên lạc của anh chỉ có một người ——Cheng.
Hết chương 13 - [1608 từ] - 11:06 AM - 28/12/2018
Đôi lời của editor: 31/12/2018, vậy là sắp hết năm 2018 rồi, chương này là chương cuối cùng của năm nay >.< Sang năm mới bắt đầu mới, chúc các bạn một năm mới tràn đầy vui vẻ nhé ️️️️️