(Hai mươi năm)
Edit: Công Tử Tuyết
Mỗi ngày thỏ trắng bé nhỏ đáng thương đã bị sói lớn giam giữ ở nhà làm trên dưới chảy nước.
Dừng cũng không dừng được.
Thật vất vả chịu đựng hết một tuần, chỉ có da dẻ xanh xanh tím tím, bầu ngực hồng hồng sưng tấy mà bị đuổi về trường học.
(Hai mươi sáu)
Từ sau chuyện đó, bình thường Chu Hạo đến trường đại học tìm Lâm Di, mang người ta về nhà như vậy lại như vậy.
Trong bang hội, cũng trực tiếp trao tặng danh hiệu “Bà xã hội trưởng” cho Lâm Di, cho nên bình thường có thể thấy một nhóm lính mới đi theo sau Lâm Di gọi chị dâu chị dâu không ngừng.
Mà Lâm Di thẹn quá hoá giận, vốn không để ý đến bọn lính mới đuổi theo mình gọi chị dâu này.
Kết quả chính là ---
Lại bị Chu Hạo mang về nhà đè xuống giường hung hăng làm một trận.
“Sau này bọn họ gọi em là chị dâu em có đồng ý hay không?” Bên Chu Hạo vừa nói vừa như một cái máy đóng cọc ra sức làm Lâm Di.
Lâm Di bị làm khóc nức nở, bực bội đến không thở nổi, lại sợ mình không nói lời nào lại dẫn tới tên biến thái trên người càng thêm biến thái, nhanh chóng gật đầu tỏ ý bằng lòng.
Lúc này Chu Hạo mới hài lòng mà cúi thấp đầu, vươn đầu lưỡi liếm lên cổ Lâm Di như thưởng cho: “Bé cưng không phải là ưa thích hóa trang nữ thần sao, anh mua cho em một bộ trang phục.”
(Hai mươi bảy)
Danh hoa nữ thần đã có chủ, không biết làm cho bao nhiêu người hâm mộ trong bang hội tan nát cõi lòng vỡ thành nhân bánh chẻo(ed:bánh sủi cảo, thịt băm nát nhừ-.-), mỗi khi thấy những lúc người mới gọi nữ thần là chị dâu đều đau lòng mà cắn chặt răng nuốt vào trong bụng.
Nhưng hết lần này tới lần khác Chu Hạo còn muốn liên tiếp gây chuyện, mỗi ngày trên kênh bang hội gọi Lâm Di là “Cục cưng “, “Bé cưng”, có lúc còn ở trước mặt mọi người thi triển cái kĩ năng tình yêu tươi đẹp, muốn ôm hôn muốn thả pháo hoa, quả là vô số ánh mắt của cẩu độc thân đau nhói.
Vẻ mặt Lâm Di vặn vẹo ngồi trước máy vi tính, nhưng có vết xe đổ lần trước, lần nào cũng không thể không ngoan ngoãn bằng lòng.