(43)
Edit: Công Tử Tuyết
Chu Hạo không muốn rời khỏi cúc hoa vừa ướt vừa nóng, lại đưa quy đầu để ở miệng huyệt đi vào trong.
Lâm Di hơi lưu luyến mà buông tay ra, côn thịt “Phập” mà vọt vào lấp đầy hoa huyệt.
Cảm giác thành thịt bị đè ép mút vào quá thoải mái, bên này lưng hông của Chu Hạo vừa bất chấp mà nhún lên, bên kia cho một chiêu mạnh.
Lâm Di vừa thoải mái vừa xấu hổ, cúc hoa không ngừng giật giật, bị đâm vào rút ra nức nở ngồi xuống không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể yếu ớt như nước nằm trong lòng Chu Hạo.
Cuối cùng ngã xuống, vốn Chu Hạo không quản vật phẩm rơi ra của BOSS, lập tức ôm lấy Lâm Di đi về phòng ngủ.
Trên đường đi làm một mạch, Lâm Di đang ôm cổ Chu Hạo thật chặt, hai chân quấn ở trên lưng anh, sợ mình sẽ bị đâm ngã xuống.
(44)
“Thích bị làm như vậy sao, hử?” Chu Hạo đứng ở bên giường ôm mông Lâm Di, lực rút ra đâm vào mạnh của côn thịt cứng rắn chưa đâm đến trong chỗ sâu, chiến sĩ dũng mãnh phá vỡ thành thịt lầy lội không chịu nổi làm đến độ sâu không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Di đang khép hờ đôi mắt ôm Chu Hạo rất chặt, bị đâm đến nước mắt cũng chảy xuôi theo khóe mắt xuống. Anh có một loại ảo giác bị côn thịt làm tận đến bụng, sợ hãi nhanh chóng cầu xin về phía người đang đâm anh: “Ừm... Chậm một chút... Ừm... Sắp hỏng... “
Chu Hạo nhìn vẻ mặt mất hồn của người trong ngực bị làm đến mức nói buông thả, phấn khích mà dùng sức tách hai bờ mông của anh ra, cây gậy lớn trong háng lại tiến vào làm, cả cây đều không ngừng cắm vào rút ra: “Sắp hỏng cái gì?”
“Ư ư... Phía dưới sắp hỏng...” Ngoài miệng Lâm Di cũng ngâm nga bị cắm hỏng, cúc hoa lại run lên một cái mà mút cự vật chen vào, mỗi khi côn thịt rút ra bên ngoài, thành thịt cũng không ngừng kẹp chặt giữ lại, dường như rất sợ côn thịt đi ra ngoài thì không trở về nữa.
“Vậy không được giữ.” Chu Hạo rút dương vật ra đặt người vòng lên cổ của mình đặt lên giường.
(45)
“Hả?” Lâm Di đang hưởng thụ cảm giác làm tình vui sướng, đột nhiên phát hiện ngọn nguồn vui sướng đạt được không thấy, không khỏi nghi ngờ mở mắt ra nhìn về phía Chu Hạo đứng ở mép giường.
Gương mặt Chu Hạo bí hiểm, áo sơ mi may thủ công trên người lại vừa đã bị anh tiếp tục cắn đến nhăn nheo, quần tây chỉ kéo ra khóa kéo, côn thịt to dài lộ thẳng đứng ở bên ngoài chỉa về phía mặt của anh.
Mặt của Lâm Di “rào” một cái thì thoáng đỏ đột ngột.
Cái phản ứng đáng yêu này làm cho trong lòng Chu Hạo có chút mềm mại, anh dùng tay vuốt ngang côn thịt, hỏi: “Sẽ cho em cơ hội nói một lần, đến cùng muốn hay không muốn ai làm?”
Tai Lâm Di hồng hồng cúi đầu không nhìn anh, trong miệng nhỏ giọng nói: “Muốn, muốn...”