Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 289: Chương 289: Đắc thủ Huyền Vũ Hồng Liên




Thập Diện Mai Phục Trận được phát động, trận pháp bao phủ bán kính mười dặm đâu đâu cũng là Phệ Huyết Trùng chen chúc nhau như kiến tha mồi. Một đầu linh trùng không tính phiền phức nhưng khi quân số gia tăng đến một vạn, mười vạn, trăm vạn…

- Ha ha ha Trảm Nguyệt Yêu Điêu, ngươi có linh trí cao cách mấy cũng chỉ là một đầu nhị cấp yêu thú mà thôi. Yêu lực không còn, xung quanh đều bị phong tỏa ta sẽ cho ngươi biết được thực lực thật sự của nhân loại.

- Thiên Trùng Tù Lung.

Từ trong biển trùng một nhà ngục được dựng lên giam cầm Trảm Nguyệt Yêu Điêu, xét về độ cứng rắn bốn vách nhà tù tuy không thể so sánh với Kim Giáp của Tiểu Kim nhưng nhờ vào hằng hà sa số Phệ Huyết Trùng bù đắp, kẻ mắc kẹt bên trong mãi mãi không thể nào thoát ra được.

- Bắt giữ thành công. Cuối cùng là khiến ngươi không thể náo loạn được nữa.

- Xích Ngục Phong Tỏa.

Bốn phương tám hướng xuất hiện không ít xiềng xích phóng ra. Dựa vào tốc độ thiên phú Trảm Nguyệt Yêu Điêu lách mình né tránh. Nhưng nội trong không gian hạn hẹp của nhà ngục linh trùng làm sao có thể để yêu đầu mãi mãi làm loạn. Cuối cùng yêu điêu vẫn không thể thoát khỏi một kiếp, khoảng khắc sơ sẩy hàng trăm trùng xích nhanh như tên bắn bắt trói Trảm Nguyệt Yêu Điêu treo ngược lên trên.

Yêu thú bị phong tỏa, gió lốc tan biến rất nhanh.

- Trần đạo hữu, ngươi… cánh tay của ngươi…

Tiêu Tu Kiệt thần sắc kinh nghi, hắn vội lấy ra một viên đan dược hương khí ngập trời.

- Trần đạo hữu đây là Trọng Sinh Đan, chỉ cần phục dụng thứ này cánh tay của ngươi sẽ có cơ may được khôi phục.

Trần Duyên ngoài ý muốn đón nhận lấy đan dược, Trọng Sinh Đan này dược lực mạnh mẽ hơn rất nhiều lần nhị cấp Giáp đẵng đan dược. Một viên Trọng Sinh Đan xuất thế e rằng sẽ khiến một hồi náo loạn không nhỏ. Vậy mà Tiêu Tu Kiệt không hề đắng đo ném qua cho hắn.

- Trọng Sinh Đan này là tam cấp đan dược quá trân quý, ta không thể…

- Trần đạo hữu, bảo vật dù có đắt giá đi chăng nữa cũng không mua được tính mạng. Mạng của Tiêu sư huynh là do đạo hữu cứu về, khỏa đan dược này còn không đủ để báo đáp a.

Di Giai thần sắc ngưng trọng, vết thương ghê rợn của Trần Duyên thật không đơn giản. Nếu không sớm chữa trị sẽ khiến năng lực tăng tiến sau này của hắn sẽ gặp rất nhiều bình cảnh.

- Ha ha ha bần đạo thân là đại đệ tử Ma Kiếm Tông một vết thương nhỏ nhặt này thật không phiền tới tiên đan.

- Nhưng mà…

Sau một lúc không thể khiến Trần Duyên hồi tâm chuyển ý hai người bọn họ chỉ đành thở dài.

- Ah… lúc nãy Trần đạo hữu có điều muốn cầu đi, Tiêu Tu Kiệt này dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng quyết không từ nan.

Hắn lời nói vô cùng chắc nịch, một kẻ ân oán phân minh, tính tình hào sảng thì làm sao có ân không trả.

- Đã như vậy thì bần đạo không khách sáo nữa, thứ bần đạo mong ước nằm trên người Hắc Huyền Vũ của các hạ.

- Trên người yêu thú bổn mạng của ta?

Hắc Huyền Quy thân hình cao lớn cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Trần Duyên nhìn tới, cự quy không khỏi lo sợ lùi về mấy bước.

- Khà khà khà Quy huynh đừng sợ, ta chỉ muốn lấy Liên Ngẫu trên lưng Quy huynh thôi. Tuyệt sẽ không làm gì khiến vạn năm cao quý thân thể thương gân động cốt a.

Liên ngẫu của Huyền Vũ Hồng Liên, bảo vật trợ giúp Tú Hạ Thảo thức tỉnh. Trăm năm nàng ngủ say cũng là trăm năm hắn không tiếc tất thảy kiếm tìm phương cách chữa trị cho nàng. Cuối cùng thứ mà Trần Duyên đau khổ tìm kiếm không ngờ lại xuất hiện ngay trước mắt.

Hắc Huyền Vũ vạn năm trên mai dưỡng dục một hồ sen thanh khiết, chỉ có duy nhất Huyền Vũ Hồng Liên mới có khả năng sinh tồn ở nơi đây. Ngày thường tu sĩ tìm kiếm ngoài lấy đi liên hoa tuyệt đối không dám động tới liên ngẫu cũng vì ba nguyên nhân.

Đệ nhất liên ngẫu gần như không có một chút công dụng gì. Đệ nhị cướp đi liên ngẫu sau này hồ sen khẳng định sẽ phế bỏ, chuyện mổ gà lấy trứng chỉ có kẻ khờ khạo mới làm. Còn đệ tam… cướp đi liên ngẫu sẽ khiến Hắc Huyền Vũ động nộ, yêu quy tính tình ôn hòa nhưng khi có kẻ nào dám mạo phạm khẳng định hắn sẽ chết rất khó coi.

Yêu quy bước chân càng tăng nhanh tốc độ, muốn tránh khỏi Trần Duyên càng xa càng tốt.

- Ha ha ha Trần đạo hữu thứ lỗi cho huynh đệ của ta thất lễ, đối với Hắc Huyền Vũ bọn chúng cái ao sen trên lưng kia là biểu hiện của oai nghiêm. Ao sen càng lớn, liên hoa càng tỏa ra hương thơm nồng nàn càng chứng tỏ vị thế của chúng.

- Khi nghe đạo hữu muốn lấy đi liên ngẫu đương nhiên Huyền Vũ sẽ có đề phòng a.

Nhìn thấy Trần Duyên thần sắc thất vọng, Tiêu Tu Kiệt một hồi ngẫm nghĩ lại lấy ra hai cái rương nhỏ chỉ lớn hơn bàn tay đặt trước mặt hắn.

- Liên ngẫu trên người Hắc Huyền Vũ quả thật không thể hái, nhưng ta có hai bảo vật này mười phần sẽ khiến Trần đạo hữu hài lòng.

- Hời… bần đạo chỉ cần…

Tiêu Tu Kiệt nữa cười đầy ẩn ý, Trần Duyên bất đắc dĩ đành nhận lấy tiểu rương.

- Đây… đây là…

- Liên ngẫu cùng liên hoa của Huyền Vũ Hồng Liên, có điều thứ này là bảo vật lấy từ một đầu mười vạn năm Hắc Huyền Vũ đã ngã xuống rất lâu rồi.

Chu lão chấn kinh, một già một trẻ không dám tin vào mắt mình. Mười vạn năm Hắc Huyền Vũ… Tứ cấp yêu thú hàng thật giá thật a.

- Ha ha ha không cần phải kinh ngạc như thế, hai thứ này nằm chết dí trong gia tộc của ta mấy vạn năm nay không kẻ nào buồn đụng tới. Nếu quả thật đối với Trần đạo hữu có diệu dụng ta còn kinh hỉ không hết, ít nhất thì thứ bảo vật này cũng không phải phế phẩm.

Trần Duyên há hốc mồm kinh ngạc. Dù gì thì đây cũng là thứ được lưu lại từ trên người tứ cấp đại yêu thông thường không thể nào vô tư đem ra tặng cho kẻ khác được.

- Không giấu gì Tiêu huynh, ta có một vị bằng hữu không may dính phải một căn bệnh lạ. Liên ngẫn này chính là chìa khóa cứu mạng ta đã khổ sở truy cầu suốt trăm năm nay.

- Trần huynh đệ quả nhiên là người có tình có nghĩa, liệt tổ liệt tông Tiêu gia ta khi biết hai món bảo vật này có thể được người như huynh đệ đây trọng dụng dưới suối vàng chắc hẵn sẽ yên lòng.

Mặt đất lại một lần nữa rung chuyển dữ dội, ba người trong lòng đều có dự cảm bất an. Yêu thú mạnh mẽ xuất động, thiên tai không ngừng xuất hiện điều này vốn đã vượt xa khỏi năng lực gây ra từ một tiểu hình thú triều.

- Tiêu huynh, lần này xuất hành có thể kết giao được với người nghĩa khí như huynh quả là phúc khí trời ban. Có cơ hội Trần Duyên ta khẳng định sẽ diện kiến Vạn Thú Tông, cùng Tiêu huynh tiếp tục trận tỉ thí còn dang dỡ này.

- Hảo, họ Tiêu ta sẽ ở tại Vạn Thú Tông chờ đợi xa giá của Trần huynh đệ.

Tiêu Tu Kiệt hưng phấn không chút suy nghĩ sảng khoái đáp ứng, hai nam nhân cùng nhau bật cười một tràng thống khoái.

- Còn đầu yêu thú này, Trần huynh đệ có công đầu bắt giữ. Ta cùng Di Giai thống nhất để ngươi tùy ý phân chia a.

Di Giai gật đầu đồng tình, Trảm Nguyệt Yêu Điêu tuy ba người dồn toàn lực mới có khả năng cầm cố nhưng công đầu phải thuộc về Trần Duyên. Thân là Vạn Thú Tông đệ tử, cường đại yêu thú đối với nàng thậm chí còn vượt xa giá trị đan dược, pháp bảo. Nhưng nàng cũng như Tiêu Tu Kiệt không phải hạng người để lợi ích nhất thời che mờ lí trí.

- Trảm Nguyệt Yêu Điêu này giá trị không thấp hơn một vạn trung phẩm linh thạch, bản thân ta chỉ có hứng thú với linh trùng. Nếu hai vị có thể đưa ra đủ số linh thạch hay bảo vật tương ứng ta sẽ chấp tay nhượng lại yêu điêu cho hai vị.

- Lời ngươi nói là thật?

Nàng kinh hĩ reo lên. Huyết mạch trên người Trảm Nguyệt Yêu Điêu vượt trội hơn rất nhiều Lạc Hỏa Ưng, thậm chí có phần vượt qua ấu thú mà nàng cất công bồi dưỡng Thanh Phong Ưng. Thu phục đầu yêu thú mạnh mẽ này, nàng ngay tức khắc sẽ có năng lực tiến vào bài danh trước năm mươi trên danh bá chi bảng nơi mà chỉ có những tên thiên tài tuyệt thế mới có năng lực tung hoành.

- Ha ha ha hảo huynh đệ, Tu Kiệt ta quả không nhìn lầm ngươi a.

- Bản cô nương trên người không có nhiều linh thạch như vậy, nhưng nể mặt Tiêu sư huynh ta đem thứ này ra trao đổi với ngươi.

Di Giai thu lại vẻ mặt hưng phấn, nàng lấy từ trong người một bản địa đồ chế tác từ da yêu thú ném qua cho hắn. Nhìn thấy một tia nuối tiếc có chút không nỡ từ nàng, địa đồ này hẵn có chưa đựng huyền cơ trong đó.

- Di Giai, huynh không ngờ muội thật sự dám bỏ a.

- Trần huynh đệ, nếu ngươi tìm được thứ lưu lại trong địa đồ này. Lợi ích khẳng định sẽ không thua kém Di Giai sư muội thuần phục Trảm Nguyệt Yêu Điêu đâu.

Trần Duyên nhìn vào địa đồ song mục không khỏi sáng lên. Tuy rằng có chút lưu luyến, hắn hiểu rõ tình thế bây giờ. Hai bên cáo từ, Trần Duyên phải sớm rời khỏi nơi đây. Thú triều đã dần được hình thành, một tên Trúc Cơ tu sĩ như hắn không đủ năng lực một mình dạo chơi bên ngoài nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.