Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 149: Chương 149: Lam Linh bi thương 18+ (nặng)




Mĩ phụ trở nên im bặt, hạ thể của nàng không ngừng co giật, tắc dụng thanh tĩnh của Hạ Thảo lẫn pháp bảo dần bị đẩy lùi.

- Vậy thì ngươi muốn ta phải làm gì?

- Hi hi hi chính là thứ mà ngươi mấy tháng nay đêm nào cũng ao ước, đó không phải cự long của chủ nhân sao?

Hạ Thảo nhẫn nại, từng chút từng chút khiến nàng rơi vào hố sâu của tuyệt vọng.

- Không đời nào, là ngươi nói dối.

- Hạ Thảo tỉ nói không sai, nếu không phải đêm nào tỉ cũng trong giấc mộng cùng tướng công trêu đùa thì làm sao lúc nào miệng bất giác cũng gọi tên chàng. Không chỉ vậy, buổi sáng hạ thể lúc nào cũng ẩm ướt.

Lời Kim Liên nói không sai, hai nàng sơm tối buôn chuyên ân ái đêm đêm Lam Linh khó lòng yên giấc, chỉ cần nhớ tới lời của Kim Liền đồng thời bất giác hình ảnh Trần Duyên lại hiện ra càng khiến tim nàng thổn thức.

Nội y của Trần Duyên sớm đã được hắn dâm phụ Kim Liên thoát xuống từ lâu, cự long vốn đã nổi giận ngẫn đầu lên trời thị uy trước cái nhìn như si như mê của nàng.

- Lam Linh tỉ mấy năm nay đã không được mưa móc để thiếp giúp chàng.

Nàng dâm tính bộc phát, miệng ngọc như hố sâu không đáy bao trùm lấy tiểu Trần Duyên. Nhưng cự long quả thật quả cường hãn, nàng không thể nào một ngụm nuốt xuống nhưng chiếc lưỡi nhu nhuyễn quyết không chịu thua, đối với thứ hung tợn kia không chổ nào bỏ xót.

Nàng sau khi tận tâm chăm sóc hắn mệnh căn, trong miệng nước bọt không vội nuốt xuống mỉm cười yêu dị bước tới trước mặt Lam Linh. Mĩ phụ trong lúc rối ren bất ngờ bị nàng tỉ muội đột kích, đôi môi mềm mại bị khóa chặt.

Bất ngờ bị đột kích Lam Linh nội tâm muốn vùng vẫy nhưng không thể, nàng lúc bày so với phàm nhân còn yếu ớt hơn bội phần. Lưỡi nàng bị lưỡi Kim Liên trêu đùa, hai mĩ phụ khoog ngừng trao nhau những giọt huỳnh tương nồng nặc mùi nam nhân.

- Hì hì hì đó chính là hương vị của phu quân, tỉ phải khắc cốt ghi tâm a, cả đời cũng không thể phai mờ.

Lam Linh gương mặt trở nên ngốc trệ, nàng bị khí tức nam nhân mạnh mẽ của Trần Duyên đánh gục không còn có sức phản kháng.

Trần Duyên thấy thời cơ đã tới, hắn như một vị đế vương thân chinh bước lại gần cung tần của mình. Trông thấy Lam Linh dâm tính đã lên tới đỉnh điểm, tuy nàng đã không còn điên cuồng như trước nhưng ánh mắt thèm khát kia đã từ lâu chuyền dời lên người hắn.

- Nàng muốn ta làm gì, nếu nàng không nói ta không thể cho nàng được a.

Mĩ phụ tóc tai rối bời, nàng trong người nếu chỉ còn một chút hơi sức liền đã liều mạng hét lớn “kiền ta a…chàng hãy kiền ta tới chết a…”

Nàng thở từng cơn nạng nhọc, ánh mắt van nài không thể làm gì khác hơn cố sức rướng tuyệt sắc gương mặt lại gần hắn, nhã ra chiếc lưỡi thơm tho liếm láp hắn cự long. Ngay tức khắc hương vị mãnh liệt trực tiếp được nàng cảm thụ, hạ thể thậm chí còn ướt át hơn trước.

Trần Duyên cười thỏa mãn, không để nàng chờ lâu hắn mạnh mẽ xốc nàng lên, mặc kệ mĩ phụ thân thể cực kì mẫn cảm trực tiếp chiếm đoạt nàng miệng ngọc. Lam Linh điên cuồng hưởng ứng, đây là điều mà nàng đã điên cuồng kháo khát bấy lâu nay.

Đồn bộ từ lâu đã phơi ngoài không khí được Trần Duyên tận tình nắn bóp, nhận thấy nàng hạ thể đã đủ ẩm ướt, cự long đói khát không thể kiềm chế nhắm thẳng vào tiểu cô nương bên dưới.

- A…A…A…

Nàng đau đớn như chết đi sống lại, phần vì nàng đã khô hạn quá lâu nay bỗng nhiên được lấp đầy, phần vì hắn tiền vốn quả thật quá cự hãn khiến nàng không thể ngay tức khắc chống chịu.

- Ha ha ha dâm phụ, đây không phải là thứ nàng mong chờ sao, chỉ là lúc đầu thống khổ thôi, chỉ chút nữa nàng liền không khác gì các thê tử của ta chỉ biết cầu xin ta hưởng dụng.

Trần Duyên khoái chí, Hạ Thảo cùng Kim Liên không khởi đỏ mặt. Lời hắn nói không sai, lần đầu các nàng cảm thụ thống khổ không thể kể xiết nhưng sau đó chính là từng khắc hân hoang tới tận mây xanh. Nếu không phải hắn thương tiếc các nàng ăn không tiêu mà bỏ mạng thì chúng nữ quả thật không muốn cùng hắn tách rời.

- Uhm…tướng công…thiếp sướng…a…sướng…kiền thiếp nữa a…

- Sâu…sâu hơn nữa…sâu…

Chỉ sau vài lần nhấp hông, Lam Linh đã không còn thống khổ, nàng thậm chí còn chuyển động eo thon cùng hắn vận động thập phần nhuần nhuyễn.

- Nàng không phải một lòng son sắc cùng tên thi nhân kia a, sao bây giờ lại gọi ta là tướng công hả?

- A…tướng công của thiếp chỉ có chàng, chơi thiếp được sung sướng như vậy cũng chỉ có chàng.

Nàng một mặt dâm phụ bị Trần Duyên triệt để khai phá, mặt cho tên thi nhân tướng công xấu số vô nghĩa gào thét, thê tử của hắn vẫn đang không ngùng khiêu vũ trên dương v*t của nam nhân xa lạ.

- Tức là chỉ cần khiến nàng thỏa mãn liền có thể trở thành nàng phu quân? Dâm phụ lời ta nói có phải hay không.

Hắn thập phần cao hứng, song thủ mạnh mẽ đánh lên nàng căng tròn kiều đồn. Trần Duyên nhận ra hắn càng đánh càng nghiện, trong số thê tử của hắn Lam Linh kiều đồn chính là vô cùng thuận tay a.

- Phải…không sai, chỉ cần nam nhân khiến thiếp thỏa mãn đều là phu quân của thiếp. Chỉ cần chàng… cả đời này ban ơn mưa móc không ngừng…cho thiếp thì thiếp sẽ là dâm phụ của chàng thôi…

- Ta không cần dâm phụ, thứ ta cần chính là một đầu chó mẹ chỉ cần ta thích liền chổng mông cho ta kiền.

Trần Duyên cự long mạnh mẽ ra vào không thể nào đếm hết, mỗi lần hắn đều dùng toàn lực. Nhục nhã, đau đớn, thỏa mãn cùng lúc xâm nhập tâm trí khiến Lam Linh không còn có thể khống chế được mình chỉ cần lời Trần Duyên nói ra dù có hoang đường tới đâu nàng đều không nghĩ ngợi đáp ứng.

- Thiếp…thiếp chính là một đầu chó mẹ vô liêm sĩ, chỉ biết…uhm cùng chàng giao hoang…ngày ngày giao hoang không ngớt.

Một canh giờ, hai canh giờ…ba ngày, ba đêm cuối cùng mĩ phụ đã hoàng toàn bị Trần đại sắc lang khuất phục. Nàng tứ chi như bị tê liệt, nằm sóng soài trên giường đá. Trên mặt xuân sắc vẫn còn chưa tan, hạ thể đã ngập ngụa Trần Duyên tinh hoa, hắn không nhớ đã bắn vào trong nàng bao nhiêu lần nhưng khẳng định là không ít, nhiều đến mức hạ thể nàng không thể chứa hết nổi.

- Tướng công chàng không kiền chết tỉ ấy chứ.

Kim Liên xót xa để đầu nàng gối lên chân, ba ngày qua lam Linh đã không ngừng gào thét trong khoái cảm. Nàng liên tục vận động, hạ thể điên cuồng phun ra nuốt vào cự long của hắn như thể muốn xóa đi nổi đau khổ đang đè nén trong lòng.

- Muội không cần phải lo lắng, tỉ nghĩ chủ nhân biết chừng mực, muội xem thứ điên cuồng này vẫn chưa hề mệt mỏi a, có phải chàng muốn giết chúng thiếp mới vừa lòng.

Hạ Thảo ngoan ngoãn ngồi vào giữa hai chân hắn thuần thục dùng miệng ngọc tẩy đi vết tích của cuộc truy hoang vừa rồi. Kinh dị hơn cự long của Trần Duyên vẫn không hề xuy xuyển, vẫn cứ hùng dũng nơi đó chờ đợi Hạ Thảo ân cần chăm sóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.