Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 162: Chương 162: Lôi Lâm tái xuất




- Ha ha ha Trần Duyên bổn tọa đã tìm ra ngươi rồi, tên súc sinh ngươi không thể ẩn nấp được nữa a.

Thân ảnh Trần Duyên dần lộ ra trước mắt, Lôi Lâm kinh hĩ như điên mối nhục trước kia hắn đã trôn vùi bấy lâu trong nội tâm trong phút chốc bộc phát.

- Hắc Lôi Kiếm.

Pháp Bảo trong nội thể cũng được Lôi Lâm không cố kị triệu hồi, rõ ràng hắn muốn dùng một chiêu toàn lực diệt sát kẻ tử thù.

- Lôi Long Diệt Thiên Pháp.

Trên pháp bảo một dòng hắc lôi hiện hữu, như thể có sinh mạng hắc lôi uốn người dần thành hình một đầu tiểu long. Long đầu bộc phát thanh thế kinh người, thiếu niên song mục cũng đã đen như mực, có vẻ hắn đã xuất ra một kinh người thủ đoạn.

- Trần Duyên ngươi số mạng đã tận, kẻ đắc tội Lôi Lâm ta đều phải chết.

Chúng đệ tử kinh ngạc bội phần, ai nấy đều không lo nghĩ dùng mọi thủ đoạn phi thường thoát đi. Cả vùng đất rộng lớn chỉ còn lại một bóng người đơn độc, hắn sắc mặt lãnh tĩnh, chấp tay chứng kiến không hề để Lôi Lâm điên cuồng vào mắt.

- Ngươi…được lắm, đừng trách ta ra tay ngoan độc.

- Sát…

Long đầu khí thế bao thiên, chỉ trong khoảng khắc pháp kĩ tưởng chừng đã diệt sát Trần Duyên thì ba bóng người như chảo chớp ra tay ngăn cản. Long đầu uy lực không nhỏ, nhưng đứng trước ba nhân ảnh liền trở nên giun dế không khác biệt.

Khói bụi tan đi, ba người không chút thương tỗn, nam nhân huy hùng cái thế trên lưng mang theo đại kiếm như muốn nghiền nát thiên hạ. Nữ nhân thì hoa nhường nguyệt thẹn, liễu yếu đào tơ nhưng chỉ cần nghĩ tới các nàng vô sự đón đỡ sát chiêu vừa rồi sợ rằng không có bao nhiêu nam tử dám tiến lại gần.

Trần Duyên góc áo không tổn hại, hắn thậm chí một cái nháy mắt cũng không buồn vận động. Thay vào đó chủ ý từ Lôi Lâm đã chuyển lên người ba nhân ảnh kia.

- Chặn được rồi, thật sự có kẻ chống đỡ pháp kĩ kia a.

- Ngươi nhìn xem ba kẻ kia đều là thiên chi kiêu tử giống Lôi Lâm.

- Tiểu Long Nữ, Bạch Long.

- Cự Kiếm Nhân, Như Phong.

- Cùng Hàn Mộc Tiên Tử, Tưởng Lệ.

Thiên chi kiêu tử tranh đấu luôn khiến kẻ khác mong chờ, bọn hắn thật sự muốn tận mắt chứng kiến người từ trong Cấm Địa đi ra có bao nhiêu phần bản lĩnh.

Sát chiêu không thể tiêu diệt Trần Duyên càng khiến hắn phẫn nộ.

- Các ngươi cả gan dám chống lại bổn tọa, đừng trách Lôi Lâm này cho các ngươi đi theo hắn.

Ba người thân định thần nhàn, quay lưng đối diện cũng Trần Duyên, bọn hắn hành động càng khiến cho kẻ khác không thể tin vào mắt mình.

- Bái kiến đại sư huynh.

Ba vị thiên chi kiêu tử chấp tay hành lễ cùng một tên vô danh, đây ắt hẳn là cảnh tượng chấn động nhất trong nhiều năm qua.

- Thì ra là Trần Duyên, không thể trách a.

- Sư huynh, Trần Duyên là ai, hắn có bản lĩnh gì khiến cho ba tên kia đối với hắn hành lễ?

Trần Duyên niên kĩ vốn đã qua bát tuần, nhiều đệ tử tông môn không biết tới hắn cũng không có gì kì lạ.

- Chỉ chút nữa thôi đệ sẽ rõ, ta đoán chuyện này Trần Duyên sư huynh sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.

Tên sư huynh kia hít một hơi thật sâu, hắn tuy chưa từng tận mắt được diện kiến nhưng giai thoại Ma Huyết Tông chân truyền đệ tử bị gọt thành nhân côn thời điểm đó quả thật không tên đệ tử nào chưa nghe qua.

- Các ngươi vẫn còn nhớ tới ta, quả thật khiến một kẻ làm sư huynh này thập phần kinh hỉ. Lần xâm nhập Cấm Địa này Phong Ma Sơn chúng ta không hề hao binh tổn tướng sư phụ khẳng định sẽ có ban thưởng không nhỏ a.

Trần Duyên ha hả cười, Cấm Địa là nơi vô cùng hung hiểm, một sơn toàn diệt cũng không phải là chuyện hiếm lạ. Chính hắn cũng có chút ngoài ý muốn, ba người đều toàn thân trở ra thậm chí pháp lực đã nội liễm không ít.

- Tứ Trưởng Lão đối với chúng đệ muội đã dày công bồi dưỡng, đây là chuyện bản thân nên làm.

Bạch Long nữ nhân nhan sắc như hoa, nàng ngữ âm so với tiếng sao còn trong trẻo hơn vạn phần.

- Nhưng nhiệm vụ của sư phụ giao phó còn chưa thể hoàn thành, kì Bách Niên Chi Chiến này phải lấy một thứ hạng trong ba kẻ đứng đầu đó mới thực là điều lão nhân gia mong chờ.

Trần Duyên thập phần hài lòng thâm ý nói.

Bên kia Lôi Lâm hỏa nộ chưa tan, trông thấy thời cơ lấy mạng tên súc sinh đã khiến hắn phải chịu nhục nhã trước hàng ngàn người cứ thế trôi qua trong khi bản thân bất lực. Hắn thực lực đã mạnh mẽ tăng tiến nhưng ba tên kia cũng đã sống sót đi ra từ Cấm Địa, bọn chúng ắt hẵn phải mang con cờ giữ mạng, cùng lúc đối với bọn chúng ra tay hắn không chắc giành lấy thắng lợi.

- Vạn sư huynh, tên hắc bào kia chính là tử thù của đệ, chỉ cần sư huynh giúp đệ cầm chân ba kẻ kia đệ liền đem một khỏa Thông Chân Đan trả lễ.

Ma Kiếm Sơn từ trong Cấm Địa toàn mạng trở ra không chỉ có hắn, Vạn Vân Phi đệ tử thân truyền từ nhỏ đã đi theo tông chủ, lần này Cấm Địa khai mở hắn cũng chiếm lấy một danh ngạch.

Vạn Vân Phi khuôn mặt tuấn nhã, vóc người lại thấp bé, hắn nghe tới Thông Chân Đan song mục vốn khép hờ mạnh mẽ mở lớn. Liếc qua Lâm Lôi muốn chứng thực hắn lời hứa hẹn, lực chú ý cũng dần chuyển lên người Trần Duyên.

- Lôi sư đệ, Thông Chân Đan chân quý thật không sai, nhưng vi huynh e ràng mình không có phúc nhận lấy a.

- Không lẽ sư huynh không muốn Thông Chân Đan?

Đối với tu sĩ khi tu luyện công pháp, tốc độ lĩnh hội hoàn toàn phụ thuộc vào hắn ngộ tính. Mặc kệ ngươi hậu trường có vững chắc dường nào nhưng ngộ tính kém cỏi thì cả đời này cũng chỉ là bình hoa di động, thực lực đều do đan dược đắp lên càng khiến chân khí trở nên phù phiếm.

Thông Chân Đan ẩn chứa kinh người diệu dụng, đó chính là trong ba ngày khiến ngộ tính của kẻ phục dụng chóng mặt gia tăng, công dụng phát huy tới mức nào từ trước tới nay đều không hề được ghi chép cụ thể. Nhưng công dụng nghịch thiên kia là không thể chối cải, Lôi Lâm gặp được kì ngộ trong Cấm Địa thu được ba viên, hắn phục dụng một viên này lại có thể cam tâm lấy ra báu vật này làm điều kiện trao đổi.

- Đan dược chân quý bậc này ai lại không có tâm hảo cầu, chỉ là thứ tốt cũng phải có mạng để hưởng, ba tên kia có thể bình an đứng đây thực lực đã không dưới ta. Đệ ắt hẵn là người rõ hơn ai hết Cấm Địa hung hiểm dường nào, ta đã không ít lần tính mạng gặp nguy cấp. Vi huynh không có lòng tin có thể một mình đối chọi với ba tên kia.

Hắn ngoài mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ nhưng trong bụng lại phì cười khinh thường.

- Hừ ngươi ngay cả đan dược làm tin cũng không buồn lấy ra lại muốn ta không tiếc tính mạng làm kẻ mở đường. Vạn Vân Phi ta không tin ngươi lại lấy Thông Chân Đan ra làm vật trao đổi.

Lôi Lâm không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể nuốt cơn tức giận vào bên trong.

- Trần Duyên ngươi mạng chó ta sẽ từ từ hái xuống, tới lúc đó ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong.

Ném tới cay nghiệt ánh mắt Lôi Lâm mạnh mẽ bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.