Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 274: Chương 274: Mũi tên quỷ dị




Dưới sự chuyên tâm dẫn dắt của Mao Thiên Kì, thiếu niên ngày đêm không một chút lơi tay hì hục bắn ra từng quỷ dị đường tên.

Đã một tuần trăng trôi qua Phương Trần đã có thể bẻ cong quỹ đạo của mũi tên, nhưng không thể nào bắt chúng hướng tới nơi bản thân nhắm tới. Trên nền đất, đã chi chít không ít mộc tiễn, mấy ngày nay hắn đã không ngừng bắn ra nhưng gần như tất cả bọn chúng đều chỉ là “bắn chim” đường đi bất định.

Thậm chí những kẻ khác khi luyện tập cũng biết điều mà đứng tránh xa lỡ đâu hôm ấy vận khí quá đen lại mang vạ vào thân.

- Tiểu tử này lòng nhẫn nại quá kinh người, hắn có thể một tuần trăng vô vị luyện cung quả là không dễ.

Phong thanh Mao Thiên Kì dốc hết tâm huyết đổ vào tên tiểu tử mới tới đã được truyền khắp An Nhiên Thôn. Lão trưởng thôn càng lấy làm hiếu kì, lão đã không ít lần căn dặn Mao Thiên Kì đề phòng nhưng rõ ràng trung niên vẫn quyết tâm truyền lại tất cả thủ đoạn cho hắn.

- Trưởng thôn đừng bước vào, bên trong rất nguy hiểm a.

- Hừ lão phu đã bách niên gia lão, trên đời có gì mà chưa trải qua. Không lẽ tại An Nhiên thôn này còn thứ gì để ta phải dè chừng.

Lão tuổi đã cao nhưng bá khí lại không nhỏ, thanh âm tuy khản đặc ngưng lại khiến tên trung niên theo hầu phải xám mặt chỉ biết cúi đầu.

- Véooooooo…phập.

Lão trưởng thôn lúc này đã không còn vẻ hùng hổ như trước, vẻ mặt già nua đã cắt không còn giọt máu. Gữa hai chân lão một mũi tên không biết từ đâu cắm phập xuống đất, chỉ cần lão luc nãy bước lên một bước thì…

- Là…là kẻ nào dám âm mưu ám hại lão phu.

- Lão trưởng thôn vẫn bình yên a, hay là chúng ta không nên đi tiếp lỡ chẳng may lại…

Trung niên hốt hoảng chạy tới xách lấy hai tay nâng lão đứng dậy vẻ mặt lo sợ.

- Sao lão phu có thể dễ dàng buông tha, ngươi còn không nói ra là kẻ nào làm.

- Tiểu chất suy đoán có thể là do Phương Trần thiếu hiệp ra tay.

Hắn tuy có chút ngập ngừng nhưng cũng dễ dàng nhận ra đó chính là lời khẳng định. Từ khi Phương Trần bước vào nơi đây liền trở thành cấm địa, chỉ có nhưng tay thợ săn lão luyện nhất mới có thể bước vào.

- Là tiểu tử kia sao, ngươi còn không mau gọi hắn ra đây cho ta.

- Là tiểu chất sao?

- Không lẽ lão phu phải tự đi.

Trung niên tái mặt nhưng không thể từ chối, nhìn xuống mặt đất không ít nơi đã dày đặt mộc tiễn nuốt một ngụm nước bọt liều mạng phóng đi.

Mấy hơi thở sao hắn quả thật toàn mạng quay lại còn mang theo một bóng người phía sau.

- Mao tiểu chất bái kiến trưởng thôn.

Người hắn theo cùng không phải là Phương Trần, số là khi hắn nhắm mắt lao đi lại may mắn bắt gặp Mao Thiên Kì thậm chí là được cứu không ít lần. Ngay khi gặp mặt liền có một mũi tên lao tới khiến hắn thất sắc nhưng đi cùng đệ nhất cao thủ An Nhiên Thôn cũng chỉ như gặp dữ hóa lành bình yên trở ra.

- Không phải ta bảo ngươi đi tìm Phương tiểu tử kia a, sao lại dẫn ra Mao nhi.

- Tiểu chất…tiểu chất…

Hắn thật khổ không thôi, không lẽ lão Trưởng thôn lại muốn hắn một lần nữa liều mạng đi vào. Người ta thường nói là phúc thì không tới hai lần như họa vô đơn chí a, lần nữa đi vào với bản lĩnh mèo quào như hắn không chắc có thể toàn thân trở ra.

- Trưởng thôn không cần phải nóng giận a, chính tiểu chất đã ra cấm lệnh giới hạn những người đi vào. Bên trong quả thật quá nguy hiểm.

Mao Thiên Kì ngày thường bá khí nhưng đứng trước lão cũng phải thu lại mười phần không dám hống hách.

- Lão phu không muốn gặp ngươi, gọi kẻ chủ mưu ra đây.

- Ây ây kẻ chủ mưu mà trưởng thôn muốn gặp chính là tiểu chất a, Phương lão đệ quả thật vô can.

Lão trưởng thôn nổi khí không nhỏ, liếc xéo nhìn hắn không nói một lời.

- Kì thật chính tiểu chất đã ra chủ ý để Phương Trần lão đệ tại nơi đây luyện cung, không chỉ mình hắn có lợi mà còn muốn trui rèn những huynh đệ khác.

Nói tới đây lão không giấu được vẻ hứng thú nhìn tới đạo.

- Được nếu như ngươi không thể thuyết phục lão phu đừng trách thân già này trở mặt đem ngươi cùng tiểu tử kia đem ra trừng phạt.

Lão một tay cai quản An Nhiên Thôn hơn 80 năm yên lành cốt trọng yếu ở thưởng phạt phân minh, đừng thấy Mao Thiên Kì là đệ nhất cao thủ dù cho phụ thân hắn đứng trước mặt cũng chỉ là tiểu hài tử đối với lão.

Mao Thiên Kì vừa kể vừa nhớ lại, những ngày đầu Phương Trần luyện cũng cũng không đáng nới nhưng bước qua ngày thứ 3 mọi thứ như trời đất xoay vần. Chính hắn cũng không thể tin vào mắt mình, thiếu niên kia chỉ tiêu tốn ba ngày đã có thể bẻ còng đường đi của mũi tên, dù chỉ cực kì nhỏ bé nhưng cũng đã là không ít khác biệt.

- Phương Trần lão đệ quả nhiên là cung thủ trời sinh. Nếu như hắn có thể cùng tiễn thuật nhuần nhuyễn thi triễn không phải là thiên hạ đệ nhất sao.

Mao Thiên Kì ánh mắt nóng rực, hắn bản thân cũng đã thử tiễn thuật của Phương Trần nhưng cũng lực bất tòng tâm. Tải lực mà nhục thân phải chịu không phải là thứ thường nhân như hắn có thể gồng gánh nên mọi tâm tư lúc này đều đã đặt trên vai thiếu niên.

Phương Trần cũng không khiến hắn đại ca phải thất vọng, chỉ sau 10 ngày những vòng cung càng trở nên khó có thể nắm bắt. Đó cũng là lúc vấn đề đau đầu khác phát sinh, những mũi tên không thể khống chế như lá cây mùa thu không điểm đích cắm xầm xuống khắp nơi.

Không ít người đau khổ kêu than, luyện võ trường bỗng chốc trở thành nơi cực kì nguy hiểm, thậm chí ngay cả rừng sâu càng không thể so sánh.

- Mao đại ca hay là đệ ra ngoài thôn luyện cung a, ở đây đã gây ra không ít phiền phức cho chúng huynh đệ.

Phương Trần nhận thấy hắn gây ra không ít phiền toái cũng xấu hổ muốn rời đi. Nhưng Mao Thiên Kì ánh mắt lại đặc thù khác người, hắn một khắc ngập ngừng nhưng sắc mặt đã tốt hơn không ít.

- Đệ không cần phải rời đi, thậm chí ngày mai hãy tăng cường luyện tập. Ta đã có chủ ý.

Hôm sau hắn đã cho người phong tỏa toàn bộ luyện võ trường thậm chí còn ra lệnh những thợ săn kì cựu phải ở bên trong cùng Phương Trần luyện cung không thể trốn tránh.

- Tên phàm nhân này quả nhiên có nhãn mục khác người thường, tiếc rằng hắn không mang trong người tiên cốt nếu không tương lai thành tựu ắt hẳn không tệ a.

Chu lão tựa như làn sương mờ ảo ẩn hiện sắc mặt nuối tiếc nhìn tới.

Phương Trần cũng thở dài, hắn cũng không thể quá cưỡng cầu. Một kẻ muốn tu tiên trọng yếu nhất là tiên cốt, thứ này đã xuất hiện từ khi hài tử chào đời không thể nào thay đổi. Mao Thiên Kì không may trên người không hề có tiên cốt chính hắn đã nhiều lần tra xét không thể sai lệch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.