Mọi thứ diễn ra chỉ trong tích tắc, Long hồn thâm nhập vào Vẫn Nguyệt Thần Tiễn chưa được bao lâu đã bị đánh bật trở ra. Phượng hồn cũng không ngoại lệ, Lạc Tinh Thần Cung tam đại ấn phong mà trước giờ được cho rằng có tác dụng giam giữ thú hồn không ngờ lại đánh cho Phượng hồn lộ nguyên hình bất đắc dĩ phải thoát li chạy ngược về cơ thể của hắn.
- A… a… hộc… hộc…
Từ trong hồi tưởng tỉnh lại, Phương Trần toàn thân mồ hôi như tắm. Nhìn lại trong tay Thanh Long Cung đã quay lại hình dạng như trước hắn cũng đã phần nào đoán định.
- Có lẽ tam đại ấn phong mục đích không chỉ giam cầm Long hồn, e rằng vị nguyên lão kia lập ra cốt là để ngăn cản hai đại thần vật Lạc Tinh Thần Cung cùng với Vẫn Nguyệt Thần Tiễn có cơ hội tái sinh đi.
Thu hồi Thanh Long Cung cùng Hỏa Phượng Tiễn vào trong nhẫn trữ vật, Phương Trần rão bước vòng quanh mật thất. Sau khi xác định không bỏ xót điều gì hắn chực muốn rời đi.
- Mao gia ắt hẵn là hậu đài của vị Nguyệt Cung Chủ kia, Mao lão đại đã tặng cho ta một cơ duyên quá lớn…
Phương Trần trầm mặt hồi lâu, hướng lên bốn vách tường vận pháp lực thuần thục viết lên vô số chữ nghĩa.
Bên ngoài khăn tang đã treo khắp nơi, từ lão ấu tới thục phụ, ai ai cũng không kiềm nổi sự sót thương tới cùng cực. Phương Trần bước ra từ trong mật thất diễn cảnh trước mắt hắn cũng đã sớm nghĩ tới.
- Mao lão đại, không ngờ ta lại không thể gặp mặt huynh lần cuối.
Đứng trước linh cửu Mao Thiên Kì, trưởng tử Mao Thiên Thanh mặc trên người tang phục, trên trán đeo khăn tang ba quỳ chín vái. Mấy năm gần đây Mao Thiên Kì trong người không ổn, Phương Trần cũng lui về phía sau An Nhiên Thôn sự vụ dần cũng trao lại cho Mao Thiên Thanh hắn.
Thời gian qua dưới sự dạy dỗ của phụ thân cùng thúc thúc bản lĩnh của Mao Thiên Thanh đã vượt qua phụ thân. Hắn quyết đoán, sát phạt nhưng lại không thiếu lòng yêu thương với dân chúng trong thôn. Mấy năm gồng gánh vượt qua không ít gian khổ, Mao Thiên Thanh nữa lời ca thán cũng không thoát ra khỏi miệng. Nhưng giờ đây đứng trước linh cữu của phụ thân nam nhân thiết huyết cũng khó lòng cầm được lệ nóng.
- Phương thúc. Phụ thân ra đi rất thanh thản.
- Lúc đại ca ra đi có nói lời nào với ta không?
Hắn nhìn xuống lão giả da dẽ nhăn nheo nhưng trên mặt lại xuất hiện nụ cười thanh thản.
- Phụ thân có hỏi thúc ở đâu, Thanh nhi đáp thúc vẫn còn ở trong tổ địa không thể ra tiễn biệt người. Nhưng phụ thân chỉ nói ba từ “hảo” liền mãn nguyện rời đi.
Phương Trần nội tâm phức tạp chứng kiến linh cữu dần dần đóng lại.
- Cõi lòng ta tại sao lại khó chịu như vậy chứ? Mao đại ca ra đi cũng như bao kẻ trước nay ta trông thấy, sanh lão bệnh tử một dòng lẫn quẫn rồi kẻ nào cũng không thể thoát li… đã như vậy thì có gì phải thống khổ, có điều gì phải nhớ nhung…
Hắn như người vô hồn dạo bước vòng quanh An Nhiên Thôn. Mấy chục năm sinh sống dù có nhắm mắt Phương Trần cũng có thể dễ dàng đi xuyên qua An Nhiên Thôn mà không gặp bất cứ cản trở nào.
- Tiểu tử, tâm tính của ngươi đã khác trước rất nhiều rồi.
- Ta thay đổi sao?
Nhìn qua Chu lão.
- Chỉ là do ngươi không nhìn ra thôi, Ma Tông có thể dạy ra một kẻ lòng dạ sắt đá dám đứng trước ngàn vạn đao kiếm mà không thèm chớp mắt. Nhưng ở đó ngươi lại không biết được trên thế gian này có một thứ gọi là nhân sinh.
- Nhân sinh?
Chu lão gật đầu.
- Không sai! Tu sĩ suy cho cùng vẫn là nhân loại, chỉ có nhân sinh tự mình chiêm nghiệm hỉ, nộ, ái, ố. Tận mắt chứng kiến thân nhân trãi qua sanh, lão, bệnh, tử thì tâm tính của ngươi mới thật sự viên mãn.
- Lão phu tin chắc rằng còn đường tu luyện sau này của ngươi sẽ tiến triễn thần tốc, dẹp đi những trướng ngại mà chín phần ma tu cả đời cũng không thể thoát ra.
Phương Trần chợt dừng bước, đứng dưới tán cây hắn song mục khép lại. Nội thể nguyên khí tích tụ đã đạt tới đỉnh điểm, muốn xông phá một chướng ngại cốt không phải là điều dễ dàng. Hôm nay dưới bóng chiều ta toàn thân hắn tham lam hấp lấy những tia nắng cuối cùng.
- Đột phá a.
Nhẹ nhàng tựa hư không, Phương Trần mở ra song mục. Tu vi của hắn như thể dòng nước chảy về chổ trũng, không một chút ngăn trở. Hắn đã trở thành tu sĩ Trúc Cơ tầng năm nhanh tới nỗi ngay cả Chu lão cũng phải thất kinh.
- Thạch Tử, ngươi có nhìn thấy Phương thúc ở đâu không?
- Thiên Thanh đại ca muốn hỏi Phương thúc, ba ngày nay khi đệ đi ngang qua mộ của Mao bá đều thấy Phương thúc ở đó nên không dám làm phiền.
Mao Thiên Thanh nhanh chân bước tới phụ thân mộ địa. Lời thiếu niên kia nói thật không sai, có bóng người ngồi trước mộ địa của phụ thân tay cầm hồ lô rượu tự rót cho mình rồi lại rót vào một chung đặt trước mặt.
- Phương thúc, thúc ở đây suốt ba ngày hay sao? Người trong thôn đều rất lo lắng, bọn họ lo cho thúc sẽ… ngươi không phải là Phương thúc!!!
- Bằng hữu nhận nhầm người rồi, ta danh tánh là Trần Duyên. Không phải là cái gì Phương thúc kia của ngươi a.
Rõ ràng niên kỉ chỉ vừa hai mươi, thiếu niên khoát trên người phục bào đơn bạc quay lại dùng nụ cười vô hại đáp lời.
- Huynh đệ thứ lỗi họ Mao ta nhận lầm người.
Mao Thiên Thanh lấy làm kì quái, quay đầu rời đi. Tối đó hắn ngồi trong nhà đôi mắt nhìn xa xăm vào cơn mưa bên ngoài không dứt, trong đầu vẫn không quên hình ảnh của kẻ gặp ban nãy.
- Gương mặt của hắn dường như… rất quen thuộc, ta thật sự đã gặp ở đâu rồi. Chỉ là dường như đã quá lâu ta không thể nào nhớ ra được.
- Cạch…
Đặt xuống chén trà, từ trong tay áo của rơi ra một miếng ngọc bội.
“Ha ha ha Thanh nhi ngoan, lần đầu gặp mặt Phương thúc cũng không có gì quý giá trong người hay là ngươi giữ lấy thứ này a.”
Kỉ vật duy nhất của Phương Trần để lại từ nhỏ đã được phụ thân may vào tay áo khiến hắn lâu nay quên béng đi mất.
- Rầm… không sai được…
Mao Thiên Thanh thanh âm lớn đến mức đánh thức thê tử cùng nhi tử vẫn còn đang ngủ say. Hắn xông phá cửa lớn, tráng hán mặc cho cơn mưa rét buốt xâm nhập lấy da thịt. Ngày này đúng ba mươi năm trước, khi hắn chỉ là một tiểu hài tử hoảng sợ nấp sau chân phụ thân. Thiếu niên tóc đen xỏa dài tuổi chừng độ hai mươi mỉm cười hiền từ trao cho hắn mảnh ngọc bội này.
Mộ địa đặt cách đó không xa nhưng giữa cơn mưa lạnh buốt, Mao Thiên Thanh cũng phải hoa phí hơn nữa canh giờ chạy như điên. Nhưng khi tới nơi hắn liền ngã quỵ xuống đất, hồ lô, chung rượu vẫn còn ở đó chỉ là người đã không thấy đâu. Bước tới gần bia mộ, hắn bất chợt nhìn ra có một khỏa lam ngọc không biết ai đã đặt trên đó tự lúc nào.
- Thanh nhi.
- Phương thúc đúng là Phương thúc rồi. Mấy ngày qua tại sao thúc không về nhà, mọi người trong thôn rất lo lắng cho thúc.
Mao Thiên Thanh nhìn thấy thân ảnh tà dị của Phương thúc phiêu miễu trên không trung. Tráng hắn quỳ xuống dập đầu khẩn khoảng cầu xin.
- Hời… Thanh nhi. Duyên số giữa ngươi cùng ta đã tận, ba mươi năm qua thúc tận mắt nhìn thấy ngươi từng ngày trưởng thành. Giao lại An Nhiên Thôn cho ngươi ta với Mao lão đại đã thật tâm an lòng, không còn gì để hối tiếc.
- Phương thúc…
Hắn rõ ràng Phương thúc ý đã quyết sẽ không thể lay động, nhưng phụ thân vừa qua đời. Vị thúc thúc mà không chỉ Mao Thiên Thanh hắn còn có toàn bộ ngươi trong An Nhiên Thôn ngưỡng vọng cũng rời đi. Mao Thiên Thanh nội tâm đau xót không đành lòng.
- Mao lão đại cả đời cái thế uy vũ, ngươi là nhi tử của hắn tuyệt đối không thể ủy mị.
Thân ảnh Phương thúc nghiêm giọng chấn trị khiến cho Mao Thiên Thanh nhớ lại khi còn là tiểu hài đồng được phụ thân, thúc thúc hết mực che chở.
- Thanh nhi không khóc, Thanh nhi sẽ không để phụ thân, thúc thúc mất mặt.
Hắn quật cường ngữa mặt lên trời cao để cơn mưa nặng hạt rữa trôi đi dòng lệ nhạt nhòa.
- Đời người ngắn ngũi, ta có nhân sinh của ta, mệnh lộ giữa ta và ngươi tuy cắt đứt tại đây nhưng ân của đại ca, ân của An Nhiên Thôn ta cả đời nhất quyết không quên.
- Sau khi ta rời đi mật thất Mao gia được ta cẩn trọng bài trí, mai sau An Nhiên Thôn có xuất hiện tai họa. Chỉ cần đưa người trong thôn ẩn nấp vào trong sẽ thoát khỏi tử nạn…
Nói tới đây hắn lại có chút ngập ngừng…
- Con cháu Mao gia kẻ nào lĩnh hội được văn tự ta để lại, ngươi hãy bóp nát miếng ngọc bội này.
Hư ảnh của hắn dần tan biến, để lại Mao Thiên Thanh dập đầu cúi lạy giữa màn đêm lạnh lẽo.