Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 278: Chương 278: Thống khoái đoạt mạng




Lao Lĩnh muốn nhân lúc bất ngờ muốn một tiễn diệt sát khiến kẻ kia không kịp trở tay. Nhưng thiếu niên đã quá ngây thơ, trước mặt hắn lúc này không còn là tiểu huynh đệ Phương Trần cùng dân làng vô tư cười đùa.

Trần Duyên đã không còn vận Súc Cốt Công, trả lại diện mạo vốn có ban đầu khiến Lao Lĩnh không thể nào nhất khắc nhận ra. Nhất tiễn bị hắn dễ dàng một tay hóa giải, tên bang chúng kinh nghiệm giang hồ sâu dày biết được đã gặp phải cao thủ vội vàng đè xuống Lao Lĩnh trường cung sắc mặt biến đổi hòa giải dễ gần, bước lên chắp tay.

- Thì ra là giang hồ đồng đạo, ta là thập trưởng của Liệp Ưng Bang còn hắn chỉ là tiểu hài tử vừa mới bước ra giang hồ không lâu xin huynh đệ chớ chấp nhất trong lòng.

Mấy chục năm lăn lộn trên gian hồ hắn đã gặp không ít hạng người, kẻ không hề quen biết như thiếu niên kia chín phần là vì tiền tài mà tới. Thường ngày đối với hạng người này hắn liền không chút chần chừ rút đao trảm sát, nhưng lúc này trên người lại mang trọng trách hệ trọng không thể cùng kẻ khác liều sống liều chết.

- Tiểu huynh đệ có phải là hết lộ phí đi đường, Liệp Ưng Bang chúng ta vốn cùng giang hồ bằng hữu vô cùng rộng rãi. Trên người ta cũng có một ít lộ phí hay là…Ặc…Ặc

Trung niên đối với bản thân kinh nghiệm thập phần tin tưởng, nhưng khi nhục thể bỗng nhiên không thể động đậy. Tứ chi như bị kẻ khác tóm chặt khiến hắn đứng như trời chồng, miệng chỉ có thể phát ra những âm thanh khó hiểu.

Lao Lĩnh đầu óc như quay cuồng, hắn song mục trở nên căng thẳng. Như thấy kết cục khó có thể tốt lành thiếu niên vội vàng hướng về phía cánh rừng nhằm tẩu thoát.

- A…A… nhục thể ta…

Lao Lĩnh cũng cùng chung số phận với trung niên kia, toàn thân bất động. Hắn không thể nào giấu được vẻ hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào nam nhân bí ẩn đang tiến bước tới gần.

- Ta đã giải khai các ngươi cấm khẩu, chỉ cần nói ra một lời dối trá đừng tránh bổn gia khiến các ngươi sống không bằng chết.

Trần Duyên một cước đá bay một đầu tuấn mã bay xa gần một dặm dưới cái nhìn kinh hoàng của bọn chúng.

- Hắn…không phải là nhân loại, đầu tuấn mã kia ít nhất cũng phải hơn 300 cân…không lẽ…

Trung niên song mục xoay chuyển, sắc mặt bỗng nhiên đại biến.

- Lao Lĩnh nói cho ta biết tại sao ngươi lại phản bội An Nhiên Thôn.

Ba chữ An Nhiên Thôn phát ra càng khiến hắn kinh hoàng.

- Ngươi…ngươi là ai tại sao lại biết lai lịch của ta.

- Hừ không lẽ ngươi còn không nhận ra ta.

Trần Duyên hừ lạnh, Súc Cốt Công lần nữa được thi triễn. Thân ảnh Phương Trần lần nữa được tái hiện.

- Phương Trần là ngươi.

Thiếu niên chuyển biến từ sợ hãi đã thành sự câm thù tột độ. Hai chữ Phương Trần được hắn gằn mạnh như thể muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù.

- Người An Nhiên Thôn đối với ngươi đều không tệ, không ngờ ngươi không bằng cầm thú dám ra tay giết người vô can, chối tội bỏ trốn, thậm chí còn cố tình đầu quân dưới trướng kẻ thù sau này trở lại giết những kẻ từng cưu mang, dưỡng dục.

- Không lẽ ngươi lương tâm không cảm thấy cắn rứt?

Từng câu, từng lời như dao găm đâm thẳng vào tim gan. Lao Lĩnh nội tâm dằn xé dữ dội, sắc mặt trở nên tái nhợt.

- Ta phải đi tới bước đường này tất cả là do ngươi.

- Do ta?

Lao Lĩnh trở nên điên cuồng, hắn phẫn nộ đã lên tới đỉnh điểm trực chờ bộc phát.

- Không sai, chính là ngươi. Nếu ngươi không đột nhiên xuất hiện địa vị của ta sao có thể bị lung lay, ta sao có thể gây ra tội trạng không thể dung thứ.

- Nếu không có ngươi Lao Lĩnh này chính là tương lai của An Nhiên Thôn, khiến lão bá tánh có đủ cơm ăn, áo mặc, lập càng nhiều chiến công một đời oanh oanh liệt liệt.

- Chính ngươi là kẻ gây ra cớ sự này. Chính ngươi đã cướp đi những thứ mà lão thiên đã ban cho ta. Chính ngươi đã dồn ta vào bước đường cùng.

Hắn nhục thể kịch liệt phản kháng dưới uy áp của Trần Duyên, da thịt dần rĩ máu. Song mục huyết hồng như mãnh thú, từng hơi thở nặng chịch. Tất cả sự căm thù hắn dồn nén bao lâu nay trước kẻ thù không đội trời chung đã không thể nào kiềm nén mà đồng loạt bộc phát.

- Tại sao hắn chỉ là một kẻ xa lạ được mang về lại khiến người trong thôn thập phần chú mục.

- Tại sao chỉ vì hắn mà lão trưởng thôn kia nặng tay gán tội không để hắn một lời biện minh.

- Tại sao, tại sao…

Ba tháng giam giữ trong tự đường ngoài ý muốn lại không thể khiến Lao Lĩnh xoay đầu chuyển ý. Thậm chí còn khiến hắn nuôi dưỡng lòng phẫn hận ngày càng khổng lồ dần biến đổi hắn tâm tính trở nên vặn vẹo.

Trần Duyên cũng không ngờ rằng chỉ trong khoảng thời gian ba tháng ngắn ngũi lại có thể khiến một con người cao ngạo tràn đầy nhiệt huyết lại trở rơi xuống vực thẳm nhân sinh như thế này.

Lao Lĩnh trước kia tuổi trẻ nông nổi nhưng chính Trần Duyên cũng phải thừa nhận hắn thực lực đã vuợt xa so với đồng bạn. Nguyên nhân duy nhất khiến Mao Thiên Kì không để hắn ra ngoài săn bắn chính là hắn niên kỉ vẫn còn quá nhỏ, so với thực lực thì sự lão luyện của những tên già đời kia thật sự hữu ích hơn.

- Đó chính là bản chất thật sự của nhân loại, chúng ta luôn bị hĩ, nộ, ái, ố chi phối từ cảm xúc tới tâm tính. Khi ngươi đã không thể giữ được bản tâm vững chắc như bàn thạch đó cũng chính là lúc tiểu tử ngươi cũng như hắn, rơi vào vực thẵm mà chính bản thân ngươi đào ra.

Chu lão ánh mắt quãng đại, lão đã trãi qua không ít nhân sinh cuộc đời. Kẻ thù, bằng hữu đôi khi chỉ là thứ nhất thời. Ngay cả tên đệ tử lão luôn xem không khác gì bản thân sinh thành nhi tử cũng câu kết với kẻ thù hạ độc khiến lão mất mạng.

- Nguyên do gì ngươi lại trầm mặc, hay là nội tâm của ngươi cảm thấy chính mình tội lỗi không thể dung thứ Ha…Ha…Ha…

Trần Duyên đứng yên như một pho tượng càng khiến Lao Lĩnh hưng phấn mĩa mai. Hắn lúc này đã là người điên không mãy may lo nghĩ tới tính mạng, thứ hắn cần lúc này chính là trả thù, dù không thể như nguyện vọng một đao giết chết Trần Duyên nhưng lại khiến hắn một đời sống trong tự trách, hối hận.

- Lời ngươi nói không sai.

Lão Lĩnh không ngờ mọi chuyện lại có thể dễ dàng thành công như vậy, hắn còn tính tốn không ít miệng lưỡi từ từ đã kích nhưng Trần Duyên lại…

- Tương lai của ngươi đã vì ta mà mất, sự yên ổn vốn có của thôn làng cũng vì ta mà bị xáo trộn, đẩy ngươi đi tới bước đường cùng này cũng là ta.

Trần Duyên từng câu càng hùng hồn không có vẻ gì của một kẻ tự trách.

- Nhưng đó là vì bản thân ngươi vô dụng.

Lao Lĩnh sững sờ.

- Ngươi thực lực không bằng ta thì cả đời này ngươi nên xác định ngoan ngoãn trở thành ta một kẻ dưới trướng. Đó mới chính là của ngươi thật sự số phận.

- Ta đây đủ sức có thể khiến cho lão ấu An Nhiên Thôn không cần phải lo sợ cái đói, cái rét, ngày ngày phải đề phòng kẻ thù là sự thật. Chính Mao lão đại từ lâu đã đoán ra nên hắn mới vì ta mà không mãy may giữ lại chút gì toàn tâm toàn ý truyền dạy cho ta thực lực.

- Còn ngươi lúc này thì sao, chỉ là một kẻ tương lai bị phế bỏ, phản bội người thân chạy theo đầu quân cho giặc. Giờ lại không khác gì dã thú súc sinh bị giam cầm chỉ biết gầm thét. Nhưng ta thấy bộ dáng lúc này thật ra rất hợp với ngươi a.

Lao Lĩnh vẫn không ngừng giẫy giụa, môi hắn đã bị cắn nát mặc cho máu không ngừng tuôn ra vẫn như vậy độc ác nhìn chằm chằm Trần Duyên.

- Ha ha ha thống hận sao? Có phải ngươi muốn ăn tươi nuốt sống ta, hận không thể lóc xương tắm máu ta.

- Xoẹt…

Đầu lâu của Lao Lĩnh phóng lên không trung, máu nhuộm đỏ cả mặt đất.

- Vậy thì ngươi hãy ôm thống hận đó mà xuống địa ngục đi.

Lạnh lùng tước đi kẻ thù sinh mạng, Trần Duyên bước qua tên thập trưởng đang run rẫy. Hắn đã tận mắt trông thấy không thiếu thứ gì, sự việc diễn ra càng khiến suy đoán của hắn là thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.