Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 36: Chương 36: Tiểu Thú Triều




Khi hai nàng còn đang thẫn thờ trước uy lực của tu sĩ Kim Đan kì thì bị tiếng hét của La Thành làm giật mình. Hắn phun ra một búng máu tươi, do phải sử dụng phù chú nên La Thành tất nhiên là kẻ đứng mũi chịu sào. Mặc dù không bị đánh trúng nhưng áp lực từ chiêu thức vừa rồi không phải là thứ một tu sĩ Luyện Khí kì có thể chịu đựng.

Cao Bá vội vàng chạy tới đỡ hắn dậy rồi tất cả liền tẩu thoát.

-Chuyến đi lần này thật không suôn sẻ, chưa tới nơi mà tất cả đã bị thương mà còn mất đi con át chủ bài bảo mệnh.

La Hùng cười khổ nghĩ thầm.

Ở một nơi khác cách đó khá xa Trần Duyên cũng không khá hơn là bao, hắn đang bị một đàn Hôi Thử bao vây. Mặc dù chỉ là yêu thú cấp một Bính đẵng nhưng số lượng thì hàng ngàn hàng vạn con khiến hắn đau đầu.

Không còn cách nào khác Trần Duyên chỉ còn cách thả ra hết số Thực Huyết Trùng đang có khoảng hơn hai ngàn con, bọn chúng nở từ số trứng mà hắn lấy được lúc đi cùng tiểu nha đầu Hà Diệu. Từ trước tới nay do thấy được sự hung hăng của bầy linh trùng này nên hắn chưa tìm được Phong Ấn Trận phù hợp để giam giữ chúng nên không dám cho Thực Huyết Trùng sinh sản.

-Lần này về phải cho bọn chúng sinh sản rồi, nếu không cứ tiêu hao kiểu này thì ta không còn đủ linh trùng nữa.

Trần Duyên thở dài để cho tiểu mập mạp khống chế đàn Thực Huyết Trùng Đinh đẵng cùng hắn huyết chiến.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ hắn cũng không muốn thả tất cả Thực Huyết Trùng ra. Tu vi của Trần Duyên chưa đủ để khống chế tất cả bọn chúng.

Đã nhận chủ nên linh trùng sẽ không tấn công Trần Duyên nhưng sẽ không chừa bất cứ thứ gì xung quanh, thậm chí là lôi kéo tới những tồn tại đáng sợ khác. Nhưng thời điểm này xung quanh đều là Hôi Thử hắn không cần phải đắng đo suy nghĩ, giết càng nhiều càng tốt.

Cơ thể được trui rèn tới mức tận cùng, Trần Duyên vận công pháp “Khô Mộc Tiểu Pháp” cả người khô khốc nứt nẻ. Những ngón tay khép lại như một mũi giáo xuyên thủng thân thể Hôi Thử.

Đàn Thực Huyết Trùng cũng như chủ nhân của chúng, cơn khát máu chưa bao giờ dữ dội như vậy. Như cổ máy nghiền thịt lao vào sâu xé, những xác chuột bị cắn nham nhở rải rác khắp nơi.

Sau nữa ngày đàn Hôi Thử đã giảm đi gần một nữa trong khi số lượng Thực Huyết Trùng không xê xích bao nhiêu. Dù sao sinh mạng của Thực Huyết Trùng của ngang bằng yêu thú Đinh đẵng.

Đang say sưa trong chém giết Trần Duyên được Chu lão nhắc nhỡ.

-Dừng lại tiểu tử, ta cảm nhận chúng đang tập trung lại gần núi đá đằng kia, có lẽ có thứ gì đáng giá.

Vừa nghe có bảo vật mắt hắn như sáng lên, vội vàng thu hồi Thực Huyết Trùng chỉ để lại hơn trăm con Đinh đẵng bảo vệ xung quanh. Dù sao Hôi Thử đã bị tàn sát quá nhiều, chúng có vẻ như bắt đầu sợ hãi không còn tấn công ồ ạt như ban đầu.

Đúng như lời Chu lão mấy ngàn con Hôi Thử ở chung một chổ, phía trên là một con chuột màu bạc to lớn như con bò.

-Thì ra là con chuột đầu đàn phát lệnh tập hợp.

Hắn thất vọng, đã ba ngày từ khi tách khỏi nhóm người ngoài trừ chém giết ra thì hắn không hề thu hoạch được gì.

-Thật kì lạ, bình thường yêu thú đâu tập trung nhiều như vậy. Đây đã là đàn thứ tư ta trông thấy rồi. Chu lão nghĩ sao.

Nghe Trần Duyên hỏi lão không cần suy nghĩ liền nói:

-Thú triều. Chắc chắn chỉ có thú triều mới làm ra hiện tượng lớn như vậy.

Trần Duyên hoảng hốt, hắn có đọc trong sách biết được ở Ma Kiếm Lâm cứ năm trăm năm là tiểu thú triều, năm ngàn năm là đại thú triều. Nếu theo lời nói của các tiền bối đời trước thì còn phải tới hơn mười năm nữa mới có thú triều mới hợp lí.

Không cần nghĩ nhiều, Trần Duyên liền quay đầu bỏ chạy. Hiện tại mới có giai đoạn đầu nên chỉ có yêu thú cấp một, đợi một thời gian nữa không chừng có cả yêu thú cấp hai, cấp ba.

Đường trở về gặp cũng không ít khó khăn, có lúc đi cả ngày không gặp yêu thú nào. Nhưng có một đêm hắn đang ngủ thì bị một đàn Dạ Miêu yêu thú Đinh đẵng tập kích.

-Không thể nào ta đã để rất nhiều tín hiệu báo động xung quanh rồi mà.

Trần Duyên nhìn đám mèo trên mặt khó mà tin nổi. Lại một trận huyết chiến xãy ra, nhưng lần này mọi chuyện không dễ dàng. Hơn năm trăm con Thực Huyết Trùng bị tiêu diệt, riêng Trần Duyên cả người đầy thương tích từ xa nhìn lại hắn như một huyết nhân.

Sau hơn bảy ngày lần mò trong Ma Kiếm Lâm hắn rốt cuộc cũng về tới Phong Ma Sơn. Không chờ nghĩ ngơi Trần Duyên một đường đi thẳng tới động phủ của sư phụ.

Sau khi được sự cho phép của sư phụ hắn tiến vào nghiêng người thật sâu.

-Đệ tử bái kiến sư phụ.

Phong Ma Chân Nhân vẫn như vậy, lão cứ như là không hề động đậy từ lần Trần Duyên gặp trước đây

-Không phải ta sai ngươi làm nhiệm vụ sao lại quay về sớm như vậy, còn thương tích trên người tại sao mà có?

Lão không mặn không nhạt nói.

Sau khi nghe Trần Duyên thuật lại câu chuyện thì gương mặt ngàn năm bình thản kia lại có một chút cau mày.

-Ý ngươi là thú triều đang tới.

-Đệ tử không dám chắc chắn nhưng khắp nơi yêu thú đều kết bầy, trở nên hung hăng hơn trước rất giống trong Tàng Thư Các ghi lại.

Miệng thì không chắc nhưng những điều hắn nói ra sau đó như thầm khẳng định.

-Được rồi lần này ngươi làm rất tốt mau trở về dưỡng thương, phần thưởng thì đợi tông môn ban xuống.

-Tạ ơn sư phụ đệ tử cáo lui.

Hắn vừa định rời đi.

-Khoan đi đã.

Lão gọi hắn quay lại.

-“Hóa Mộc Quyết” ngươi tu luyện có gặp bất trắc gì không?

Biết sư phụ vốn là người trong nóng ngoài lạnh hắn cũng thành thật nói:

-Cho tới giờ thì mọi việc tu luyện của đệ tử đều suôn sẻ.

-Ngươi đừng có xem thường, “Hóa Mộc Quyết” nguy hiểm thật sự là khi đột phá lên Trúc Cơ kì. Hơn mười tên đệ tử trước đây tu luyện đều hóa mộc chết ngay tại lúc này.

Lão căn dặn.

-Đệ tử đã rõ, xin sư phụ đừng quá lo lắng đi được tới giờ phút này đã không còn gì hối tiếc.

-Ngươi lui ra đi.

Lão thở dài phất tay.

-Đệ tử cáo lui.

Sau khi rời khỏi hắn quyết định quay về động phủ, thương thế trên người thật sự quá nặng. Ngoại thương nội thương đều có đủ, lần này mà không tĩnh tâm tu dưỡng thì chắc chắn sẽ để lại tai họa ngầm.

-Sư phụ của ngươi không tệ.

Chu lão hiện lên cười khà khà nói.

-Lão nhân gia ngài đừng có hiện lên bất ngờ được không? Sẽ hù chết người đấy.

-Sư phụ của ta đương nhiên là lợi hại hơn người rồi.

Nhìn vẻ mặt tự kỉ của hắn lão không thèm đếm xỉa.

-Mặc dù là mới là Kim Đan hậu kì nhưng từ người hắn ta có thể cảm nhận được Thiên Đạo. Nếu ta không lầm thì trong trăm năm tới sư phụ ngươi có hai thành nắm chắc phá Đan thành Anh.

-Chỉ có hai thành.

Nghe Trần Duyên nói Chu lão liền tức giận quát:

-Tiểu tử ngươi thì biết cái gì. Đột phá từ Kim Đan kì trở thành tu sĩ Nguyên Anh kì thì chỉ cần một thành cơ hội bọn chúng đã tranh nhau sức đầu mẻ trán.

Thấy lão tức giận Trần Duyên cố ý lách qua chuyện khác.

-Lúc nãy Chu lão nói cái gì Thiên Đạo, vậy Thiên Đạo là gì?

Lão khinh thường liếc mắt nhìn hắn.

-Ngươi không cần hỏi, con kiến Luyện Khí kì như ngươi biết quá nhiều chỉ làm hỏng đạo tâm thôi.

Nói rồi lão liền biến mất, Trần Duyên chỉ đành cười khổ.

-Đúng là người già mà, tính khí thất thường.

Hắn cuối cùng cũng chèo chống thân thể trở về, trước động phủ Hạ Thảo như thường lệ chào đón nhưng lần này còn thêm hai mẹ con Linh Diệu, Linh Diệp cùng ở đó.

Nhìn thấy hắn huyết dịch đầy mình Hạ Thảo đôi mắt đẫm lệ chạy tới ôm chầm lấy. Trần Duyên cảm động cố gắng dỗ ngọt nàng rồi cùng trở vào song tu trị thương.

Một tháng trôi qua rốt cuộc Trần Duyên thương thế cũng đã hồi phục hoàn toàn khiến hắn cũng phải tắc lưỡi:

-Không ngờ thần thông “Thiên Hạ Hồng Lô” này lại có tác dụng chữa thương mạnh mẽ như vậy, với thương thế này cứ nghĩ cần ít nhất ba tháng mới có khả năng khởi sắc không ngờ ta chỉ mất một phần ba thời gian mà đã bình phục hoàn toàn.

-Môn thần thông này còn quá nhiều điều bí ẩn mà ta không biết sau này nên dành thêm thời gian tìm tòi nhiều hơn.

Vừa cảm thán Trần Duyên hưởng thụ ôm tiểu nữ nô trong lòng, lúc nãy vừa bị hắn hành hạ lên bờ xuống ruộng giờ đã kiệt sức không mảnh vải che thân hạnh phúc chờ đợi hắn âu yếm.

Trần Duyên thỏa mãn vuốt ve mĩ phụ thì một tia sáng bay tới, đó chính là truyền tin phù của sư phụ.

Trong đó có nói tin tức hắn truyền về đã được xác thực, tiểu thú triều đang tới. Còn bốn tên đệ tử kia thì đã được sư phụ bọn hắn cứu về khắp người đều bị trọng thương nhưng nặng nhất vẫn là tên Cao Bá luôn đi theo vỗ mông ngựa kia, hắn bị mất một cánh tay con đường tu luyện sau này khẳng định không suôn sẻ.

Trong thư sư phụ còn nhắc nhỡ bản thân hắn trong ba tháng tới tốt nhất là ngoan ngoãn chữa thương, trong danh sách tham gia trường săn bắn thú triều lần này có tên hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.