Thái dương đã ngã màu vàng nghệ dòng người trắc thí cũng đã ngắn dần. từ một vạn tu sĩ giờ đây chưa tới hai ngàn người lọt qua cánh cửa thứ hai trắc thí thiên phú.
Kẻ thành công thì kinh hỉ ra mặt không ngừng khấn vái mộ tổ tiên bốc khói xanh. Còn người thất bại thì vẻ mặt bần thần thậm chí còn cố gắng van xin được ở lại làm đệ tử thí luyện thấp kém.
-Cánh cửa trắc thí thứ hai kết thúc, mời 2565 đạo hữu thành công thông qua quay lại nghĩ ngơi. Những kẻ thất bại hãy mau chóng rời khỏi nếu không giết không tha.
Không ai dám nghi ngơ lời nói của Ma Kiếm Tông những kẻ thất bại kéo nhau nhanh chóng rời đi.
-Đại sư huynh trắc thí thứ ngày mai mới bắt đầu, xin mời đại sư huynh quay về nghĩ ngơi.
Hữu Khí thận trọng.
Trần Duyên gật đầu rời khỏi.
-Ngày mai rất đáng để mong chờ đây.
Hắn thì thầm, ánh mắt vô tình liếc qua những nơi có người ẩn núp. Trần Duyên vốn trời sinh nhạy bén hơn người nay trùng hợp xuất hiện thần thức mặc dù hắn không sử dụng nhưng lại có thể cảm giác được có kẻ hiện diện gần đó. Dù sao những tu sĩ Trúc Cơ kì kia cũng không phải cố ý che dấu bản thân chỉ là những tên kia tu vi quá thấp kém không thể nào phát hiện.
Đi tới căn phòng tồi tàn mà tông môn dựng lên cho tán tu ở lại, hắn gõ cửa.
-Rồi rồi ta không có điếc đặc.
Giọng nói ồm ồm phát ra, không ai khác chính là Tiểu Bàn Tử mà hắn chính tay tuyển chọn vào tông môn.
Vừa mở cửa, nhìn thấy Trần Duyên tên Bàn Tử kia chợt cả người run lên quỳ rạp xuống đất.
-Là… là Trần đại tiên đã tới thảo dân không không…
Miệng hắn lắp bắp nói không nên lời.
-Ngươi mau ngẩng đầu lên.
Cầm lấy phong thư ném tới trước mặt hắn.
-Sư phụ của ngươi không ở tại tông môn, thử thách đầu tiên là tìm tới chỗ hắn. Thất bại đồng nghĩa với cái chết.
Hắn quay lưng rời đi để mặc cho Tiểu Bàn Tử quỳ lạy.
Hoàn thành việc Bạch Nhiên nhờ vả Trần Duyên quay lại động phủ chờ bình minh lên.
-Hôm nay chính là ngày cuối cùng của đại điển thu nhận đệ tử mười năm một lần của Ma Kiếm Tông. Chư vị đạo hữu đã không quãng ngại đường xa, giữa thú triều đang diễn ra tới được đây đủ chứng minh năng lực cùng vận khí không tầm thường.
-Trắc thí lần này sẽ kiểm chứng cả hai điều đó, chính là song đấu. từng người lên bốc thăm trên mười võ đài, không phân chia thực lực, niên kĩ chỉ đơn thuần là bốc thăm song đấu.
-Ma Phong Sơn lần này tuyển chọn năm trăm danh đệ tử đứng đầu, hi vọng chư vị sẽ thể hiện toàn bộ bản lĩnh của mình biết đâu lọt vào mắt xanh của một vị tiền bối nào đó không chừng.
Chúng đệ tử chia ra mười võ đài, thời gian rút thăm mau chóng trôi qua.
-Võ đài thứ nhất mời đạo hữu thứ 142 và 546 thượng đài.
-Mời đạo hữu 231 và 798 thượng đài…
Đa số chúng tu sĩ chỉ là tán tu thực lực nhỏ yếu không khiến hắn chú ý, nhưng lại có một vài ngoại lệ.
-Trận đấu thứ mười tám mời đạo hữu số 621 cùng 147 thượng đài.
Nữ nhân thân hình mảnh mai, y phục để lộ đôi chân dài miên man, làng da trắng ngần cùng vẻ mặt lạnh lùng băng giá khiến nhiều nam nhân gần đó phải đứng ngồi không yên. Tính cách kiều kì toát ra đủ thấy nữ nhân này khinh thường tất cả đàn ông gần đó, thậm chí khi thượng đài cũng dùng tiểu phiến che đi sợ rằng tên nam nhân kia làm ô uế ánh mắt của mình.
-Hữu Khí.
-Đại sư huynh.
-Nữ nhân kia là ai.
Thấy Trần Duyên có hứng thú với nàng làm hắn cũng không có gì kì lạ.
-Nàng là Tưởng Lệ, trưởng nữ Tưởng gia một gia tộc tu tiên có thực lực rất khá trong lãnh thổ do tông môn quản hạt.
-Năm nay niên kỉ chỉ có 17 nhưng đã là tu sĩ Luyện Khí kì tầng sáu, nếu như được tông môn bồi dưỡng rất có khả năng sẽ là một tiểu thiên tài.
Trong lúc Hữu Khí giảng giải bên dưới trận đấu đã bắt đầu.
Thấy nữ nhân khinh miệt không hề che giấu khiến tráng hán động nộ, rút thanh đại đao trên lưng hùng hổ xông tới. Bỗng nhiên lưỡi đao phân làm ba trực chỉ Tưởng Lệ trảm xuống.
-Phân ảnh đao sao, mặc dù chỉ là công pháp Bính đẵng nhưng hỏa hầu rất khá.
Chỉ cần liếc sơ qua cũng đủ để hắn nhìn thấu, hiếu kì của Trần Duyên bây giờ là nữ nhân vẻ mặt lãnh tỉnh kia. Lưỡi đao to lớn như người trưởng thành đang tới gần nhưng nàng không hề muốn né tránh.
-Không phải là quá sợ hãi nên không động đậy được chứ?
Rất nhiều nam nhân cùng suy nghĩ, tuy nàng cao ngạo nhưng không nam nhân nào lại đành lòng nhìn thấy nữ nhân như hoa như ngọc chết thảm.
-Kình Cúc Gai.
Nàng thì thầm. Từ tay áo những cây dây gai kì lạ thô dày phóng tới quấn chặt lấy tráng hán. Lưỡi đao đã dừng lại cách đỉnh đầu nàng không quá một phân. Không ngờ hắn lại bị những sợi dây leo tưởng chừng như yếu ớt kia trói chặt không thể di chuyển.
Tưởng Lệ ánh mắt lạnh băng đưa nhất chỉ về phía hắn. Vẻ mặt hoảng sợ lo lắng cùng cái nhìn cầu xin không khiến nàng mềm lòng. Ngay tức khắc tráng hán ngã xuống, giữa mi tâm xuất hiện lỗ máu rợn người.
-Hahaha nữ nhân này không tệ, sát nhân không một cái nhíu mày tương lai khẳng định khó lường.
Trần Duyên không kiềm được mà khen ngợi, bên cạnh Hữu Khí cũng gật đầu hài lòng. Nếu như chỉ có thực lực cao cường cũng chỉ khiến hắn có chút coi trọng như giờ đây tâm tính của nữ nhân này vô cùng vững chắc là một viên đá quý cần gọt giũa.
Ngoài nàng ra Ma Phong Sơn còn thu hoạch thêm được ba tiểu thiên tài khác đều có niên kỉ không quá mười lăm đặc biệt là Lôi Lâm kẻ có Lôi mạch hiếm có. Đây đã là đại thu hoạch lớn nhất trong năm lần đại điển gần đây khiến mấy lão trong bóng tối kia cười to không ngớt.
Sau nữa ngày cuối cùng đã tìm ra năm kẻ đứng đầu, được sự chú mục của hàng ngàn ánh nhìn bọn hắn như những vì sao sáng chói nhất trên bầu trời.
-Ha ha ha hôm nay đúng là ngày vui của Ma Kiếm Tông ta. Ngoài trừ năm trăm vị sư huynh đệ vượt qua tuyển trọn thì những đạo hữu còn lại cũng không nên quá thất vọng. Tông môn biết trong các đaọ hữu có người không vượt qua được chỉ do vận khí chưa tới nên chư vị tiền bối đã đề ra thử thách chỉ cần hoàn thành ngay tức khắc trở thành đệ tử Ma Kiếm Tông ta.
Tiếng hoan hô ngợp trời vang lên.
-Ma Kiếm Tông không hổ là ma môn đại phái, ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội cuối cùng này, ta phải là nam nhân đội trời đạp đất.
Từng tiếng ca ngợi vang lên không dứt mãi một lúc sau Hữu Khí mới có thể tiếp tục nhiệm vụ của mình.
-Ta xin mời năm vị siêu tân tinh lần này Lôi Lâm.
Tiểu hài tử khuôn mặt khôi ngô nhưng hàng long mày lại sắc lẽm như lưỡi dao không hề run sợ như thể đây không phải là lần đầu hắn chịu sự chú mục của nhiều người.
Cảm giác thấy rụt tịt Trần Duyên cao giọng nói.
-Chư vị tiền bối, ta biết lòng ham mê đệ tử không ai không có nhưng lúc này không phải ý hay. Chi bằng để đại điển kết thúc chính tay ta sẽ dẫn chúng tới đại điện lúc đó tùy vào bản lĩnh mỗi người rồi.
Lão giã đang định chuyển thân bỗng nhưng không tin vào tai mình, không chỉ có lão hơn mười bóng đen ẩn núp gần đó cũng bất ngờ không kém. Nhưng không ai nói gì, đúng như lời Trần Duyên đây không phải là thời điểm thích hợp để tranh giành.
-Vị thứ hai là Tưởng Lệ.
Chân dài miên man cùng đôi mắt phượng không hề làm giảm lòng nhiệt thành của chúng nam nhân mặc dù nàng luôn mang lớp màng mỏng che đi khuôn mặt.
-Vị thứ ba là Như Phong.
Thanh niên y phục rách rưới không khác gì thất cái cõng trên lưng đại kiếm tay cầm bầu rượu dáng đi xiêu vẹo có thể té ngã bất kì lúc nào. Nhưng không ai dám coi thường hắn, trãi qua hơn mười trận đấu chưa ai ép hắn rút đại kiếm ra để chống trả.
-Vị thứ tư là Bạch Long.
Lại một nữ tử hoa nhường nguyệt thẹn, mang trên người đạo bào trắng như tuyết, suối tóc suôn dài khiến kẻ khác phải ngất ngay. Chỉ tiếc hận là nữ nhân này cũng sử dụng màn che mặt khiến nhiều kẻ phải tiếc hận. Lai lịch của nàng cũng là điều bí ẩn, chỉ biết một vị tiền bối nào đó trong lúc lịch luyện nhân gian đã mang về tông môn tu luyện.
-Vị cuối cùng là Giang Kiêu.
Thiếu niên vẻ mặt tái nhợt thâm trầm khiến người khác không muốn lại gần.
-Xin chúc mừng năm vị trở thành ngũ đại tân tinh mới nhất của Ma Phong Sơn ta. Giờ đây sẽ là trận đấu để tìm ra ai mới thật sự là kẻ mạnh nhất.
-Mời đại sư huynh chủ trì trận quyết đấu cuối cùng này.
Trần Duyên đứng lên bình tĩnh bước về phía trước.
-Ta tuyên bố…
-Khoan đã.