Sau khi cho hai vị mĩ phu ăn no, Trần Duyên cũng không còn hứng thú nán lại liền âm thầm trở về động phủ. Công việc của hắn lúc này chỉ đơn thuần là nhẫn nại, với tu vi Trúc Cơ tầng 3 Trần Duyên nhận ra hắn vẫn còn quá nhỏ yếu. So với những tu sĩ tán tu tài nguyên thiếu thốn thì dễ dàng bắt nạt, nhưng trực tiếp đối chiến với những kẻ có dồi giàu tài nguyên cùng thiên phú kinh thiên thật sự nói dễ hơn làm.
Hôm nay sau khi gặp mặt Ngạo Thiên Tùng, tuy chưa thể trực tiếp đôi mặt nhưng Trần Duyên nhận ra bản thân không hề có cửa chiến thắng. Thậm chí ngay cả tu vi của Ngạo Thiên Tùng cũng như bị màn sương mờ che phủ, đối phương khẳng định đã dùng thủ pháp đặc thù ẩn giấu tu vi. Nhưng ít nhất Trần Duyên cũng tự nhận bản thân không thể nhẹ như không tiếp một đòn của tên khất cái Tùy Hồng như hắn.
Mặc khác, hắn nhìn vào trong pháp bảo bản mệnh Loa Trùng Ốc không khỏi có chút thất vọng.
- Hời, công sức bản công tử “kinh doanh” gần trăm năm cũng chỉ còn lại bấy nhiêu. Mấy tiểu tổ tông, các ngươi có thể nhanh chóng liền chuyện “ấy ấy” mau đi…
Phệ Huyết Trùng quân số còn chưa đủ một thành, tuy lực lượng tinh nhuệ vẫn còn rất đông nhưng chiến thuật biển người mới chính là ưu điểm lợi hại nhất để Trần Duyên thi triễn thần thồng Thần Khống Vạn Trùng phát ra uy lực tuyệt luân vốn có.
Trần Duyên lại càng không thể khống chế chúng làm…chuyện đó được, quá mất nhân tính a. Tiểu Huyết cũng kịch liệt phản đối phương thức bạo tàn này nên Trần Duyên chỉ còn cách thuận theo ý trời thôi.
………………………………………………………………….
Ma Kiếm Tông, Phong Ma Sơn. Lẵng lặng tỉnh tọa Phong Ma Chân Nhân mí mắt khẻ nheo lại, lão tả hữu diễn hóa ra một trường kiếm khí nhanh như chớp chặn lấy một quả truyền tin phù.
- Tiểu tử này…chưa quá 3 năm nhưng lại gây ra chuyện náo động tới mức này…
Phong Ma Chân Nhân khí sắc chợt thịnh, lão cũng không vội vàng tiếp ứng mà khẻ vỗ tay. Một bóng đen thần phục bên cửa động liền lao ra ngoài khôi phục không gian tĩnh mịch vốn có.
………………………………………………………………………
Vẫn Ngọc Tháp từ khi lộ ra tin tức Trần Duyên trốn tránh liền thu hút vô số nhân sĩ ngày đêm phục kích bên ngoài. Bọn chúng một phần vì hiếu kì muốn biết được kẻ dám cả gan đụng tới Dược Sơn Phái nhưng phần nhiều cũng bởi vì món phần thưởng to lớn kia.
- Cao huynh, tên ác ma Trần Duyên kia thật sự lẩn trốn trong kia sao?
- Ta không dám khẳng định nhưng 5 thành hắn vẫn còn bên trong.
Hai kẻ cẩn trọng vạch ra kẻ lá nhìn tới Vẫn Ngọc Tháp.
- 5 thành? Không phải đám người ngoài kia đều tỏ vẻ rất chắc chắn sao?
- Hừ! Ngày hôm nay chỉ riêng địa điểm mà Trần Duyên lẫn trốn ta đã nghe qua cũng không dưới 3 danh tự, còn nơi hắn đi qua thì có điều tra tới năm sau cũng không thể hết được.
Hắn nội tâm vô cùng nóng giận, tin tức Trần Duyên chưa trở về Ma Tông lãnh địa vừa được tung ra thì đã có vô số kẻ phao tin địa điểm lẫn trốn của hắn. Thật thật giả giả không biết đường đâu mà lần, hắn dám khẳng định đã có bàn tay của thế lực nào đó cố tình loan tin hòng đánh lạc hướng của mọi người.
……………………………………………………………………..
- Trần đạo hữu đừng trách Trịnh mỗ nói thẳng.
- Mời Trịnh tổng quản.
Vẫn Ngọc Tháp, Trần Duyên kẻ chủ mưu gây rối lại thập phần thư thả. Hắn trễm trệ ngồi trên ghế lớn, cầm lấy một tách trà vô tư hưởng thức.
- Tình hình của đạo hữu bây giờ quả thực phải nói là đứng trên chảo dầu, chỉ một bước sơ sẩy tính mạng sẽ khó bảo toàn a.
Trần Duyên đột ngột dừng lại, hữu ý nhìn qua Trịnh tổng quản ôn tồn vuốt chõm râu nhỏ xíu loe hoe vài cộng của lão.
- Tên này thật ra có ý gì đây?
Đột ngột nhắc tới hoàn cảnh lúc này khiến Trần Duyên bản tính đa nghi trỗi dậy.
- Không dám làm phiền tới Trịnh tổng quản, ta thân gia tuy không nhiều nhưng những năm qua cũng tích trữ kha khá đủ để bản thân ẩn nấu trong đây chờ khi bão tan, lúc đó hẵn nghĩ tới chuyện rời đi.
Trần Duyên vẻ mặt lạnh nhạt trôi chảy đáp.
- Tích trữ…còn không phải thu lấy từ thi thể kẻ khác đi.
Nhận thấy Trần Duyên là cục xương cứng không thể quanh co, Trịnh tổng quản cũng lười chơi trò tiểu xảo với hắn.
- Một mưu kế không tệ, chỉ là Trần đạo hữu đã quên rằng thế lực muốn truy tung ngươi lại là một cự đầu a. Thiên Hạ Khách Điếm thì không sợ nhưng nơi đây dù sao cũng chỉ là một cái phân bộ nhỏ nhoi. Nếu Dược Sơn Phái liều mạng đánh tới đây, Trịnh mỗ e rằng vì cái mạng già này cũng đành phải đắc tội.
Trần Duyên đầu óc loạn chuyển, tại sao hắn lại không nghĩ tới chuyện này. Vẫn Ngọc Tháp mang danh của Thiên Hạ Khách Điếm nhưng không phải là tổng bộ, chỉ cần một vị tu sĩ Kim Đan kì có ý truy sát. Ngọn tháp nhỏ nhoi này cũng không thể bảo toàn tính mạng của hắn.
- Đa tạ Trịnh tổng quản có tâm nhắc nhở, ta sẽ sớm tìm cách rời đi không để liên lụy tới Trịnh tổng quản cùng chư vị đạo hữu tá túc tại đây.
- Trần đạo hữu quả nhiên là một người hiểu lí lẽ, Trịnh mỗ cũng không phải là kẻ hẹp hòi. Thật ra…có một cách để đạo hữu bình an quay về Ma Kiếm Tông.
Thanh âm của lão cực nhỏ nhưng lại là một chấn động vô cùng lớn, Trần Duyên hai mắt mở to có vẻ không dám tin tưởng.
- Trần đạo hữu không cần nhìn ta bằng ánh mắt ngờ vực đó a, Trịnh mỗ quả thật không có năng lực này. Nhưng mà có một vị tiền bối ta quen biết, chỉ cần người đó ra tay ta dám khẳng định Trần đạo hữu sẽ hóa nguy thành an, yên bình vượt qua tai kiếp này.
Trịnh tổng quản treo trên miệng nụ cười đắc thắng, hắn biết rõ Trần Duyên hiện nay đã không còn lối thoát. Sư phụ Phong Ma Chân Nhân dù có bản lĩnh cao cường tới đâu cũng khó lòng một tay che trời. Đặt chân tới Chính Phái lãnh địa bất kì vị cao thủ Ma Tông nào cũng luôn muốn điệu thấp. Ân oán hai bên dù có dẫn nước từ đại dương rộng lớn cũng khó lòng rữa sạch, một khi bị kẻ thù phát hiện kết cục phải đón nhận không gì khác ngoài vô tận truy sát.
- Chẳng hay vị tiền bối mà Trịnh tổng quản nhắc tới là ai, ta thật tâm muốn tìm tới bái phỏng a.
- Ha ha ha Trần đại hữu quả là người ngay thẳng, việc này hơi chút khó khăn Trịnh mỗ cần một chút thời gian sắp xếp mời Trần đạo hữu nhẫn nại.
Trần Duyên biểu hiện khiến Trịnh tổng quản tỏ vẻ hài lòng. Hai ngươi khách sáo vài câu rồi hắn cũng đành cáo lui, từ trong miệng của Trịnh tổng quản thật không thể lần mò ra một chút tin tức gì.
- Vị tiền bối kia…9 phần là người đó không thể sai được.