Phương Trần mở mắt ra, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là một đại điện rộng lớn. Ngay cả tại Ma Kiếm Tông, trên đỉnh Ma Sơn Tông nơi mà tông chủ tọa hạ cũng thẹn không dám bằng.
- Bẩm báo nhị vị cung chủ, thần binh thánh vật đã được nguyên lão Hạo Chính Cường rèn đúc hoàn thành. Thỉnh nhị vị cung chủ cùng các vị nguyên lão, trưởng lão dời bước tới Vũ Lôi Điện tận mắt chứng kiến thiên lôi rột rữa thánh vật.
- Ha ha ha. Một vạn năm… một vạn năm tâm huyết cuối cùng cũng chỉ còn một bước này. Nguyệt Tinh Cung rốt cuộc cũng có năng lực đạp lên đầu Kim Cang Tự nhất thống thiên hạ.
Trung niên long bào bễ nghễ. Hắn tựa người lên ghế lớn được chạm khắc hàng vạn vạn vần tinh tú, sắc mặt phong cuồng tới cực điểm. Cũng phải thôi, bởi vì Kim Cang Tự là một thế lực đặc thù không phân chính tà. Ngay cả tại trong thể nội của Ma Kiếm Tông cũng không có nhiều người biết được trên đời này thật sự từng tồn tại qua. Hắn vậy mà dám lớn tiếng nói ra lời ngông cuồng như vậy quả thật khiến cho không ít kẻ kinh hoàng khiếp đảm.
- Nguyệt Cung Chủ người nói xem có phải thịnh thế của Nguyệt Tinh Cung đã tới hay không?
Hắn cao hứng nhưng cũng không quên vị nữ nhân bên cạnh, được đặc quyền ngồi ngang hàng với Tinh Cung Chủ tại Nguyệt Tinh Cung này không phải ai khác ngoài trừ vị cung chủ thứ hai Nguyệt Cung Chủ. Nàng tuy dùng một tấm màn mỏng che đậy gương mặt nhưng đôi mắt để lộ ra ngoài đã câu hồn đoạt phách kẻ khác cũng đủ hiểu rằng phía sau tấm màn kia là một trường dung nhan khó có thể để kẻ khác dám mường tượng tới.
Phượng bào cao quý nhưng lại không thể lấn áp khí tức tôn quý của nàng, Nguyệt Cung Chủ trên bàn tay ngọc ngà đeo lên vuốt ngọc cực kì mà mị. Nàng đôi mắt nhìn xa xăm, dường như diễn cảnh Nguyệt Tinh Cung sắp lấy được thiên hạ mà Tinh Cung Chu nói đã hiện lên trước mắt nàng.
- Mảnh lục địa này? Quá nhỏ bé! Cái mà Nguyệt Tinh Cung chúng ta hướng tới chính là rột rữa mối hận vạn năm trước. Bắt lấy ba tên lừa trọc kia khai mở phong ấn giết ngược về đại lục, nơi lẽ ra phải do nhân loại làm chủ.
Nàng khí thế thao thiên, hai vị nguyên lão, mười ba trưởng lão cảm giác hít thở không thông. Nguyệt Cung Chủ ánh mắt cao cao tại thượng, nàng tâm chí không giống những kẻ khác tại Nguyệt Tinh Cung này cố sống cố chết bám víu mảnh đất nho nhỏ.
Trên đại tọa Nguyệt Cung Chủ thân ảnh dần biến mất. Tinh Cung Chủ luôn nở nụ cười hòa ái nhanh chóng biến đổi, khí sắc hắn càng trở nên thâm trầm tới cực điểm.
- Lộ Cẩn Y… là ngươi ép ta.
Tinh Cung Chủ câm hận nghiến răng, rồi hắn cũng tự chuyển mình di dời tới Vũ Lôi Điện.
Trên Vũ Lôi Điện là Vũ Lôi Đài, diện tích tuy không lớn nhưng hàng vạn năm tích trữ lôi lực đã biến nơi đây thành cấm địa, ngay cả Nguyên Anh kì tu sĩ cũng không dám tùy tiện bén mảng đến. Bên dưới Vũ Lôi Đài, năm người cả nam lẫn nữ hợp thành Tứ Tượng Trận bao vây lấy lão giả cầm trên tay trận kì cực lớn khống chế lôi lực quần vũ trên màn đêm lạnh buốt.
- Nhị vị cung chủ giá lâm!!!
- Được rồi, ta không muốn làm phiền khiến cho Hạo nguyên lão phân tâm.
Nguyệt Cung Chủ phất tay, nàng đạp trên hư không. Mĩ mục nhìn chăm chăm vào hai đại thánh vật một cung một tiễn đang trôi nổi trên hư không đắm mình trong hàng vạn lôi điện oanh tạc.
- Lạc Tinh Thần Cung… Vẫn Nguyệt Thần Tiễn… vì hai đại thần vật này mà Nguyệt Tinh Cung ta không ngại vạch mặt với Long Tộc cùng Phượng Tộc. Hàng vạn thiên tài ngã xuống, ức vạn linh thạch ném vào, vạn năm thống khổ rèn đúc. Ám Ma Nhân mối nhục năm xưa sẽ do chính tay bổn tọa tự mình rữa hận.
Nàng siết chặt tay ngọc, nữ nhân này dường như lòng kiên nhẫn đã tới mực cực điểm. Hận không thể ngay lập tức phá vỡ hư không, dẫn theo toàn bộ nhân loại khiêu chiến Ám Ma Nhân, giết cho chúng không còn manh giáp.
- Tới rồi, Long Hồn chiếm lấy Phượng Vũ. Hồn Phượng thôn phệ Long Thân. Hai đại thần khí nhờ vào cách này mà vốn là hai thực thể đối chọi nhau chẳng khác gì nước với lửa lại có thể đồng thời phát ra uy lực viễn siêu những gì nhân loại từng chứng kiến trước nay.
Nhìn thấy Long Hồn, Phượng Hồn tuyệt vọng gào thét khiến lồng ngực của nàng đập nhanh. Không phải vì sự thương tiếc cho hai tồn tại có khả năng sánh ngang cùng thiên địa, mà là chứng kiến thành quả sau vạn năm trèo chống, Nguyệt Cung Chủ nội tâm gào thét không thôi.
- Ha ha ha ngày mà Nguyệt Tinh Cung chúng ta báo thù, lấy lại lãnh thổ của tổ tiên đã gần kề.
Trái ngược với niềm hưng phấn của nàng, các vị nguyên lão, trưởng lão, đệ tử Nguyệt Tinh Cung thần sắc lại xa xầm. Bọn họ nhìn thấy thần vật sắp giáng thế mà nội tâm lại không mấy hưng phấn nhưng dù cho bọn chúng có mười lá gan cũng không kẻ nào dám hé răng nữa lời.
Long hồn lượn lờ trên hư không nhiều vòng, dưới sự chưởng khống của Hạo nguyên lão Phượng hồn không thể vùng thoát. Hai luồng thần hồn hướng về phía hai thanh thần khí mà xâm nhập.
- Thần hồn nhập thể, thần binh tái khởi.
Lão giả gào thét.
Song thủ nhăn nhúm tung trưởng hất văng thần cung lên cao, trước ánh mắt ngỡ ngàng của Nguyệt Cung Chủ. Phượng hồn không tìm được nơi trú ngụ nhanh như chớp liền quay đầu xâm nhập vào bên trong thần tiễn. Còn thần cung bay thẳng lên hư không trực tiếp hấp thụ lấy Long hồn đồng thời trước thủ pháp cao thâm của Hạo nguyên lão, hai đại thần khí nhanh chóng kết thúc lôi luyện, trở thành hai thần vật riêng biệt.
- Hạo Chính Cường… ngươi dám…
Nguyệt Cung Chủ hỏa nộ xung thiên, nàng đơn thuần giơ tay nhấc chân cũng đủ khiến cho thiên địa loạn động. Hạo Chính Cường thân là Nguyên Lão của Nguyệt Tinh Cung, tu vi đủ để xem Nguyên Anh không khác gì cỏ kiến. Năm đó nhân loại chiến loạn, lão đích thân xung trận diệt sát không sát không ít Ám Ma Nhân có thể nói hung danh vô tận.
Pháp lực cao thâm là thế nhưng đối đầu với một trong hai vị cung chủ, lão không khác gì “cá trong chậu, chim trong lồng”. Nguyệt Cung Chủ thủ trảo xé rách hư không, từ trong bóng đêm dày đặc vươn ra khóa chặt mọi cử động của lão.
- Tinh Cung Chủ… cứu… lão phu…
Mắt thấy trảo thủ tử thần càng lúc càng tới gần, Hạo Chính Cường không thể gắn gượng được nữa. Áp lực do Nguyệt Cung Chủ xuất ra nghiền áp Vũ Lôi Đài thành bình địa, ngay cả nhục thể vạn năm bất diệt của lão cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu vỡ nát.
- Nguyệt Cung Chủ hạ thủ lưu tình.
- Tử Sâm! Là ngươi! Chính ngươi đã sai sử hắn, nếu không Hạo Chính Cường gan lớn cùng mình cũng không dám làm ra chuyện tày đình này.
Xuất hiện một vết rách từ hư không, Tinh Cung Chủ bước ra. Hắn quyền kình bài sơn đảo hải trong nguy cơ kịp thời cứu Hạo Chính Cường một mạng.
- Ta không muốn Nguyệt Tinh Cung bị ngươi tàn phá nữa. Vạn năm trước ta, ngươi, các vị nguyên lão, trưởng lão không lẽ còn không rõ ràng sức mạnh của Ám Ma Nhân. Ngay cả hai vị cung chủ đời trước cũng vì thủ hộ một chút căn cơ cho Nguyệt Tinh Cung không màng sống chết, ở lại phía sau cầm chân Huyết Tu La để chúng ta có thời cơ trốn vào mảnh lục địa này.
Tràn huyết chiến đó nếu chỉ dùng một câu “kinh thiên động địa” cũng khó mà diễn tả hết được sự thảm khốc đã diễn ra. Mỗi khắc trôi qua, hàng vạn sinh linh bất kẻ là Nhân Loại, Yêu Thú hay Ám Ma Nhân lần lượt mất đi. Cuộc chiến kéo dài suốt một ngàn năm, vô số thế lực hùng mạnh chỉ trong một đêm ngay cả một ngọn cỏ cũng không thể sống sót.
Từ tận sâu trong tâm khảm, tại Nguyệt Tinh Cung này e rằng chỉ có nàng mới còn mộng tưởng giết trở về. Còn những kẻ khác đều đã chết tâm, cam tâm tình nguyện cuộn mình tại cái nơi nhỏ bé này cố gắng chèo chống, sinh tồn cho tới khi đại nạn buông xuống.
Nhìn vào ánh mắt của bọn chúng nàng mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể chối cãi.
- Vạn năm a… vạn năm hi vọng rồi cũng được gì chứ?
Nguyệt Cung Chủ ngữa mặt lên trời cao, trên mĩ mục ngấn hai dòng lệ lăng dài. “Hủ mục bất khả điêu” nàng hiểu rằng những kẻ này tâm trả thù vốn đã không còn tồn tại, thậm chí ngay cả dũng khí nghĩ đến e rằng cũng không dám. Nỗi khiếp sợ trước kẻ thù Huyết Tu La đã khảm sâu vào trong linh hồn của bọn chúng.
- Cẩn Y… tâm ta lẽ nào nàng lại…
- Câm miệng, Cẩn Y là để cho ngươi gọi ư!!!
Nàng song mục ngập tràn hỏa nộ, mĩ nhân diện hắc bào quay người bước tới thần tiễn vẫn còn đang mất phương hướng phi hành tán loạn giữa hư không. Ngọc thủ bắt lấy thần vật, nàng trầm ngâm lộ rõ vẻ bất đắc dĩ.
- Nguyệt Tinh Cung đời này đã không thể cứu, các ngươi muốn chết mòn ở đây ắt hẵn không cần tới thứ này nữa.
- Nguyệt Cung Chủ, ngươi muốn làm gì? Vẫn Nguyệt Thần Tiễn là bảo vật của Nguyệt Tinh Cung ngươi dám…
Tinh Cung Chủ nhận ra có điều không đúng, hắn vương ra hữu thủ muốn từ trên tay nàng cướp về bảo vật.
- Tử Sâm người giờ đây đã không còn là đối thủ của bổn tọa, vạn năm hèn nhát khiến những bộ xương mục các ngươi càng lúc càng không ra thể thống gì. Muốn Nguyệt Tinh Cung phát dương quang đại, đạp trên đầu Kim Cang Tự? Bằng vào các ngươi? Mộng tưởng.
Nàng không thèm nể mặt hét lên từng câu chua chát. Nguyệt Tinh Cung hai vị cung chủ nay chỉ còn một, cũng từ đó mà cự đại thế lực dần đi vào suy tàn. Ngàn vạn năm cứ thế trôi đi, tới nay danh tự này đã không còn mấy ai biết đến.