Trần Duyên song mục khép hờ, hắn đang không ngừng thôi diễn trận pháp trong đại não.
-Hử?
Từ bên ngoài, truyền tin phù xuyên qua khe cửa bay tới trước mắt hắn. Bắt lấy truyền tin phù, Trần Duyên tức khắc liền nhận ra kẻ đã truyền tin tới đây.
-Cuối cùng bọn người đó cũng không còn kiên nhẫn được nữa.
Phóng ra pháp kiếm, Trần Duyên đằng không hướng tới đại điện, nơi tập trung hầu hết cao thủ của Hợp Hoang Môn.
Từ trên cao, phía dưới những chấm đen nho li ti kia chính là những tu sĩ Luyện Khí kì. Hợp Hoang Môn chỉ là tiểu phái nên không thể nào cùng lúc bồi dưỡng hàng chục vạn đệ tử như Ma Kiếm Tông. Nhưng số lượng cũng hơn cả ngàn người, nếu như một thành trong số những kẻ bên dưới đột phá Trúc Cơ cũng đủ khiến Hợp Hoang Môn phải bái lậy phần mộ tổ tiên bốc khói xanh.
Trần Duyên đáp xuống trước thạch môn, điều đó cũng gây không ít nào nhiệt. Chúng đệ tử Hợp Hoang Môn chứng khiến hắn từ trên không đáp xuống cũng đủ để biết đối phương là tiền bối Trúc Cơ. Nhưng với số lượng Trúc Cơ kì mà đếm cũng chưa hết hai bàn tay trong môn phái thì Trần Duyên hắn chính là kẻ xa lạ khiến khắp nơi phải bàn tán.
Trong lúc chúng đệ tử hoảng loạn cuối cùng thân ảnh quen thuộc cũng vội vàng đi ra.
-Mong Trần Duyên tiền bối lượng thứ cho sự chậm trễ của tiểu nữ.
Lan Anh từ trong đám đông bước ra, nàng đứng chốn đông ngươi không khác gì “hạc giữa bầy gà”, thân thể uyển chuyển bước tới trước mặt chấp tay nghiêm cung lễ phép.
Nhìn xuống cặp đào tiên trắng hồng căng tràn sức sống lấp ló sau lớp đạo bào mỏng tăng Trần Duyên không khỏi thích thú. Nhưng đây không phải là nơi thích hợp để làm liều chỉ có thể tiếc nuối theo phía sau mĩ nữ đi vào trong đại điện.
-Hahaha Trần Duyên đạo hữu mời vào trong.
Hắn chưa kịp đặt chân vào thì bên trong đã xuất hiện tiếng mời gọi vọng ra.
Bảy kẻ sắc mặt đều có vẻ nhàn nhã không ngừng hướng tới Trần Duyên nở nụ cười. Trần Duyên nhanh chóng nhận ra mĩ phụ Lương Tiểu Xuân diện thanh bào, ánh mắt có một chút né tránh.
Không cần phải nghĩ, hắn liền đoán được bảy kẻ nơi đây chính là trưởng lão đức cao vọng trọng trong Hợp Hoang Môn. Chỉ nhìn tới đây thôi cũng đủ nhận ra khác biệt cực lớn giữa nơi đây cũng Ma Kiếm Tông.
-Trần Duyên đạo hữu, lão là Hàn Viên Thái Thượng Trưởng Lão của Hợp Hoang Môn. Nghe tin đạo hữu một bước hóa rồng trở thành tu sĩ Trúc Cơ liền nôn nóng gặp mặt, nhưng sợ làm kinh động tới đạo hữu nên phải đợi tới hôm nay mới có diệp diện kiến.
Lão giả da dẻ nhăn nheo đưa song thủ khô gầy làm dấu hiệu mời an tọa.
-Trần Duyên xấu hổ không dám nhận thịnh tình của chư vị.
Hắn cũng khách sáo chấp tay đáp lễ.
Động thân đi tới mộc tọa gần Lương Tiểu Xuân nhàn nhã ngồi xuống.
Bên trong đại điện trừ những nữ đệ tử xinh như hoa thì cũng chỉ có bảy kẻ, trừ Lương Tiểu Xuân thì chỉ còn hai nam nhân cùng bốn nữ nhân nhan sắc cũng có chút suất thần.
Cuối cùng Trần Duyên cũng hiểu tại sao đám nam nhân kia lại gấp gáp tới vậy. Không tính tới nữ nhân Kim Đan kì kia thì cao tầng trong môn phái chiếm số đông đều là nữ tu sĩ, còn bọn hắn chỉ có lão già gần đất xa trời kia cùng trung niên miệng chỉ căm như hến. Tên “độc thủ đại hiệp” kia sợ rằng cũng không quả khả quang bao nhiêu.
-Ngày hôm nay lão phu đại diện Hợp Hoang Môn mở yến tiệc tẩy trần cung hỉ Trần Duyên đạo hữu đột phá Trúc Cơ.
Đại yến kéo dài suốt nữa ngày nhưng tuyệt nhiên lão già kia không hề nhắc tới điều mà Trần Duyên hắn dự tính từ trước.
-Không lẽ bọn chúng thật sự buông xuôi, để quyền lực rơi vào tay kẻ khác.
Trần Duyên không ngừng nâng chung, luôn miệng chung vui nhưng tâm trí hắn lại có chút không hiểu.
-Hừ ta cũng rất muốn xem thử tính nhẫn nại của các ngươi ra sao.
Trần Duyên nghĩ thầm.
Hắn liền hướng Lương Tiểu Xuân nâng chung.
-Lương đạo hữu, ta đột phá Trúc Cơ nếu không có đạo hữu hộ pháp thì ta cũng không thể nào thuận lợi vượt qua. Li rượu này coi như là thay lời đa tạ của ta, nếu như Lương Đạo hữu có yều cầu gì không quá đáng ta liền có thể thay mặt tông môn xem xét.
Hắn hùng hồn, dứt lời liền nốc mạnh chung rượu. Liệt tửu nóng rang chảy vào cổ họng làm Trần Duyên hưng phấn.
Mĩ phụ nghe tới hai chữ “hộ pháp” liền đỏ mặt, hơn tuần trăng “hộ pháp” cho hắn khiến nàng đi lại cũng có chút ngượng ngùng. Nhưng Trần Duyên lại không hề để ý tới, thứ hắn để tâm bây giờ là sắc mặt của lão giã cùng trung niên kia.
-Hahaha Lương Trưởng Lão trùng hợp trở thành hộ pháp cho Trần đạo hữu chính là may mắn của nàng cũng chính là may mắn của chúng ta.
Lão cười lớn, ý của lão cũng đã quá rõ ràng. Hộ pháp kia chỉ là chuyện không đáng nhắc tới, điều đó cũng đủ khiến Trần Duyên khẳng định lão hồ li này không phải là không để tâm.
-Chẳng lẽ bọn chúng tìm ra kẻ có thể bỏ qua cái nhìn của Ma Kiếm Tông.
Một suy nghỉ tày đình bỗng chốc hiện ra trong đầu, mặc dù đó là chuyện khó mà tin được nhưng Trần Duyên quyết không bỏ qua dù đó chỉ là một phần triệu. Để một thế lực tồn tại tu sĩ Kim Đan rơi vào tay kẻ thù cũng đủ khiến tông môn đau đầu.
-Hàn Viên đạo hữu quá khách khí rồi, Ma Kiếm Tông ta ngàn vạn năm qua có tôn chỉ là không bao giờ bỏ rơi bằng hữu, còn đối với kẻ thù thì dù chỉ một ngọn cỏ cũng nhất quyết không để lại.
Trần Duyên gằng từng chữ, bên kia Lương Tiểu Xuân cùng năm nữ nhân trò chuyện cũng chợt yên lặng khó hiểu.
-Hahaha đương nhiên là Hợp Hoang Môn cùng chúng ta là đồng bạn không phải sao?
Hắn cười ha hả sử dụng ánh nhìn đầy ẩn ý hướng tới lão.
-Không sai, Hợp Hoang Môn chính là đồng minh thân cận của Ma Kiếm Tông.
Hàn Viên đứng dậy cầm chung rượu hướng tới hắn trầm giọng khẳng định. Đúng như hắn dự đoán, lão Hàn Viên lại bình thản như không nhưng trung niên kia lại không có công phi bất biến như lão. Sắc mặt hắn trở nên âm trầm, tuy song mục khép chặt nhưng tâm trạng liền trở nên nặng nề.
Dạ yến đã quá nữa đêm, Trần Duyên bộ dáng say khướt mặt mày đỏ gay có chút đứng không vững lắp bắp.
-Ha… tại…tại hạ cảm tạ chư vị đạo hữu, ta thật sự HỨC… không thể nào tiếp tục cùng các vị HỨC… chung vui. Chúng ta cáo…cáo từ tại đây.
-Trần đạo hữu quá khách khí rồi, ta còn mấy thứ coi như là một chút lễ vật nhưng có lẽ đành phải cho người mang tới sau.
-Cáo từ.
-Cáo từ.
Trần Duyên rời đi khiến cho những người khác cũng không còn hứng thú nán lại, từng câu cáo từ lần lượt vang lên. Hắn cười rạng rỡ như trời đất quay cuồng đạp pháp kiếm rời đi.