Khổng Tước Rừng Sâu

Chương 54: Chương 54




Buổi tối ngày lễ tình nhân đáng bị nguyền rủa đó, tôi đến phòng nghiên cứu làm việc, tận đến bốn giờ sáng mới về nhà.

Tắm rửa xong, chuẩn bị ngủ một giấc thật thoải mái.

Mơ thấy hội đình chiêng trống rộn ràng, người múa sư tử dí sát cái đầu sư tử vào tôi, giật mình tỉnh giấc.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, xuống giường ra mở, quả nhiên là Lý San Lam.

“Xuống ăn cơm đi.” Cô ấy nói.

“Bây giờ?” Nhìn đồng hồ, không khỏi thất thanh, “Bây giờ đã sắp năm giờ rồi? Muốn ăn tối? Ăn đêm? Hay là ăn sáng?”

“Đừng có khóc.” Cô nàng cười cười, “Xuống dưới đi.” Cô ấy bày trong phòng một mâm cơm thịnh soạn, còn có một chai rượu vang còn một phần ba.

Cô ấy rót rượu vào ly, vừa vặn đầy hai ly rượu.

“Khách hàng uống thừa.” Cô ấy chỉ vào chai rượu rỗng trong tay.

Tôi nhìn một bàn đầy thức ăn, kinh ngạc không nói được lời nào.

“Thực ra đồ ăn chiều hôm qua đã chuẩn bị xong hết rồi.” Cô ấy nói.

“Vậy tại sao bây giờ mới nấu?”

“Hôm qua là lễ tình nhân mà, nếu hôm qua nấu cho anh ăn, anh hiểu nhầm thì sao?”

Tôi đành cười khổ.

“Ăn đi.” Cô ấy nói.

“Tôi còn chưa đói.” Tôi nói.

Cô ấy đưa tôi một cái chổi.

“Gì đây?”

“Sân bẩn rồi, cầm chổi đi quét sân, quét xong là đói ngay.”

Tôi lườm cô ấy, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.

“Đoán thử xem.” Cô nàng nói, “Ở đây chỉ có một món không bị quá hạn thôi, anh đoán là món nào?”

“Cần gì phải đoán.” Tôi nói, “Đương nhiên chỉ có rượu là không quá hạn.”

“Anh thông minh lắm.” Cô nàng cười toe.

“Cô cứ ăn như thế này sớm muộn gì cũng có chuyện.”

“Đừng nói chuyện xui xẻo, con người phải tiến về phía trước, không sợ gian khổ.”

Mỗi lần nhắc cô ấy chuyện này, cô ấy đều không để tâm, tôi không nói nhiều nữa, bắt đầu ăn cơm.

Tôi kể với cô ấy chuyện đi gặp Lưu Vỹ Đình, tiện thể cảm ơn cô ấy đã chỉ điểm và cổ vũ.

“Người chọn khổng tước và người chọn hổ quả nhiên không giống nhau.” Nghe xong, cô nàng nói.

“Không giống nhau chỗ nào?”

“Cô ấy bị tổn thương, bèn nhốt mình trên núi cao lạnh lẽo, nếu đổi lại là tôi, sẽ càng đứng cho thẳng, ngẩng đầu cho cao, dũng cảm kiêu ngạo đi vào đám đông.”

Tôi nhìn cô ấy, tin rằng cô ấy thật sẽ làm như thế.

“Nhất định là anh rất hối hận vì đã đốt mất lá thư đó.” Cô ấy nói.

“Tại sao phải hối hận?”

“Bức thư đó chính là vật chứng cho thời tuổi trẻ xốc nổi và bồng bột của anh.”

“Bỏ đi.” Tôi nói, “Đã đốt mất rồi mà.”

Cô ấy đứng dậy lấy một tờ giấy trắng, rồi lấy một cái bút đặt vào tay phải của tôi.

“Bây giờ tôi nói gì, anh lập tức dùng bút ghi lại.” Cô ấy nói.

Tôi băn khoăn nhìn cô ấy, chỉ thấy cô nàng nhắm mắt trầm ngâm, một lát sau mới mở mắt ra nói:

“Nếu Đại học Thành Công là một vườn hoa, thì em chính là đoá hoa ngát hương nhất, hấp dẫn nhất…”

Nghe tới câu thứ hai mới giật mình nghĩ ra đây là đoạn đầu của bức thư tình kia, tay phải đập bàn hét lớn: “Ê!”

“Đừng ồn.” Cô nàng nói, “Tôi đang cố nhớ lại đây.”

“Đủ rồi đấy.”

“Tôi cố giúp anh khôi phục lại bức thư đó, sao anh chẳng biết đường cảm tạ nhỉ?”

“Cô…” Tôi thấy mặt mình nóng bừng.

“Đừng giận nữa, ăn cơm tiếp thôi.” Cô nàng cười toe toét.

Tôi lườm cô nàng một cái, lại cầm bát đũa lên.

“Viết thư tình là một hành vi cao sang, sau này anh còn viết nữa không?”

“Nếu gặp được người mình thật sự thích, tôi sẽ viết.”

“Nhỡ may người ta lại trả lại cho anh, anh nhớ đừng đốt đi đó.”

”Cô trù ẻo tôi vừa thôi.”

Cúi đầu và hai miếng cơm, ngẩng đầu lên vừa vặn bắt gặp ánh mắt cô ấy, hai chúng tôi cùng bật cười, như đang cùng nghĩ tới điều gì.

Hai hôm sau Vinh An đến tìm tôi, chúng tôi lại đến Yum tìm Tiểu Vân.

Tôi nói cuối cùng tôi đã trèo lên tảng đá bên phải rồi, hai người họ rất vui, nhất là Vinh An.

Cậu ấy uống thêm mấy ly, vừa hát vừa náo loạn, cuối cùng là tôi dìu cậu ấy về.

Bỗng dưng nhớ tới Martini tiên sinh, nếu anh ta ở đây, chắc chắn cũng sẽ rất vui.

Có những người chỉ tiếp xúc vài lần đã có thể giao cả trái tim; có những người dù ở bên nhau hàng ngày nhưng vẫn phải đề phòng mọi mặt.

Martini tiên sinh thuộc về nhóm thứ nhất.

Thỉnh thoảng tôi sẽ đến tìm Lưu Vỹ Đình nói chuyện, luôn cảm thấy nói chuyện với cô ấy xong cả người sẽ tràn đầy sức sống.

Lại thêm cùng là nghiên cứu sinh lớp tiến sĩ, cùng chung áp lực tốt nghiệp, hai bên đều thấu hiểu nhau.

Sau này tôi có bài luận văn gửi đăng trên tập san cần phân tích biến lượng, tôi nhờ cô ấy giúp, cô ấy nhận lời rất sảng khoái, ba ngày sau chuyển kết quả cho tôi, giúp tôi thuận lợi hoàn thành bài luận văn đó.

Thời tiết lại nóng lên, đã tròn bảy năm, kể từ cái liếc mắt cuối cùng của Lưu Vỹ Đình.

Vốn đã hẹn cô ấy năm giờ chiều gặp nhau dưới gốc cây kia, tôi muốn mời cô ấy ăn cơm, coi như hậu tạ.

Nhưng ba giờ rưỡi tôi lại phải đến phòng giáo vụ làm chút thủ tục, làm xong cũng mới bốn giờ, vì thế đi tới gần gốc cây đó, tiện thể đợi cô ấy luôn.

Từ xa nhìn thấy Lưu Vỹ Đình đang đi dạo với một chàng trai, trông thần thái cô ấy rất thoải mái, cười nói tự nhiên.

Tuy giữa hai người không có động tác gì thân mật, nhưng cảm giác thân mật vẫn có thể cảm nhận được.

Mùa xuân của Lưu Vỹ Đình đến rồi, tôi rất mừng cho cô ấy, trong lòng không hề có cảm giác gì khác.

Tôi quyết định bỏ hẹn, cũng quyết định không tìm cô ấy nói chuyện nữa, để tránh quấy rầy.

Trước tiên rời khỏi trường đi mua sáu bông hồng, rồi lại về phòng học gần đó lấy một viên phấn.

Dùng phấn vẽ một con khổng tước đang xoè đuôi lên thân cây (nhưng trông lại giống con gà trống đang te tái chạy), sau đó đặt hoa hồng dưới gốc cây.

Ý nghĩa của sáu đoá hồng là: Chúc em mọi việc thuận lợi.

Tôi nghĩ Lưu Vỹ Đình sẽ hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.