xiaoyang520
“Hì hì “ Hoằng Quang cười ra tiếng “Cậu cũng thật trẻ con.”
Nói rồi cúi đầu ở chỗ bị Thường Kiến cắn, nhẹ nhàng hôn một cái: “Như vậy không đau nữa?” còn vỗ về động viên Minh Thần.
Dĩ nhiên điều Minh Thần muốn không phải là như thế này.
Nhưng cậu cũng không dám nói gì thêm, ngược lại tỉnh táo rồi mới cảm thấy chính mình quá đường đột, vội vội vàng vàng mà kết thúc chủ đề này: “Không đau”
Hoằng Quang lại nhạy cảm nhìn ra cậu không mấy hứng thú, liền hỏi: “Vẫn còn tức giận à?”
Minh Thần không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Hoằng Quang vừa cười vừa xoa đầu cậu: “Tớ muốn đánh nó cậu lại ngăn cản, bây giờ nó chạy rồi lại không cao hứng, làm sao bây giờ? Lần sau dạy cậu hai chiêu, tự mình đánh người có được không?”
Minh Thần nào dám nói thêm cái gì, chỉ có thể thuận theo Hoằng Quang nói: “Được”, đồng thời chuyển hướng câu chuyện hỏi: “Vú Trương thế nào rồi? Không sao chứ?”
“Không có gì nghiêm trọng.” Hoằng Quang quả nhiên không dây dưa nữa, một bên vừa rửa mặt vừa hàm hồ nói “Nếu như có gì thì sao tớ có thể về nhanh như vậy, may là mọi chuyện vẫn ổn, nhưng có một vấn đề là...” sau khi phun hết nước súc miệng ra, mới cau mày hỏi: “Thằng đó vào đây bằng cách nào? Ổ khóa phòng chúng ta kém như vây sao? Ngày mai gọi người tới thay cái mới đi.”
“Không phải, là tớ mở cửa...” Minh Thần chỉ lo Hoằng Quang phí tiền, không nghĩ nhiều liền nói.
“Hả?” Lông mày Hoằng Quang lập tức nhíu lại.
“Tớ nghĩ cậu trở về nên...” Minh Thần nhanh chóng giải thích.
Hoằng Quang sững sờ, không nhịn được cười, chỉ chỉ vào trán Minh Thần, kéo Minh Thần vào chăn bọc lại, tiện tay mà ôm luôn vào lòng: “Cậu có bị ngốc hay không, tớ có chìa khóa mà, hơn nữa nếu tớ về muộn thì sẽ giữ im lặng, tớ biết cậu đã ngủ nên sẽ không quấy nhiễu...”
Minh Thần cảm thấy chính mình suy nghĩ không được chu đáo.
Không còn lời nào để nói, cũng không thể làm gì khác hơn là vùi đầu vào ngực Hoằng Quang, lộ ra mái tóc bù xù uất ức.
Hoằng Quang không nỡ lòng nói nữa, xoa xoa mái tóc cậu: “Cậu đó, là người thông mình nhưng có nhiều lúc rất ngớ ngẩn, không nên thả ra ngoài một mình, nên tìm dây thừng thắt cậu vào lưng tớ, đề phòng không cẩn thận sẽ bị người ta bắt nạt.”
Minh Thần biết Hoằng Quang đang đùa giỡn, nhưng vẫn không nhịn được trong lòng có chút ngọt ngào, dùng trán cụng vào Hoằng Quang: “Tớ không phải cún, cậu mới là người bị trói đi đó.”
Hoằng Quang nhét cậu vào lại trong chăn: “Cũng được nha, lần sau treo trên cổ tớ sợi dây, cậu vừa đi vừa cầm, tớ đi bên cạnh lắc đầu quẫy đuôi, diễu võ dương oai, có phải đặc biệt có thể diện không!?”
Hoằng Quang đùa đến miệng lưỡi trơn chu, bản lĩnh trêu chọc người khác đều là học từ 'hỗn xã hội'. Minh Thần biết rõ chỉ là chuyện cười, vẫn không nhịn được nghĩ nhiều một chút, thoáng cái mặt đã đỏ lên. Không biết nên đáp cái gì, mà Hoằng Quang bên cạnh đã bắt đầu phát ra tiếng ngáy.
Minh Thần tức không chịu nỗi, buồn bực một hồi mới ghé tới gần cánh tay Hoằng Quang đặt trên người mình cắn nhẹ một cái.
Mấy ngày sau quỹ thời gian thay đổi, không có chuyện gì quan trọng nên các bạn học ai về nhà thì về, không thì ở lại trường học vui chơi.
Đến ngày có điểm thi, Hoằng Quang hiếm thấy đứng ngồi không yên, mà Minh Thần còn hơn thế nữa. Hai người đều muốn giúp đối phương thả lỏng tinh thần, nhưng kết quả chẳng ra sao cả, từ sáng sớm đã nói vô số chuyện râu ông nọ cắm cằm bà kia, huyên náo một lúc mới ngầm hiểu ý nhau mà câm miệng.
Minh Thần là lớp trưởng, phụ trách phát giấy thành tích cho mọi người, Hoằng Quang sợ có vật nặng, lập tức muốn cùng cậu đi. Hai người đứng chờ trước văn phòng, vội vã cuống cuồng.
Hoằng Quang thấy kì quái: “Cậu là học bá mà run cái gì?”
Minh Thần liếc hắn một cái: “Cậu tốt xấu gì cũng gọi tớ một tiếng cha, cái này là đáng thương tấm lòng cha mẹ.”
Hoằng Quang sửng sốt một phút mới phản ứng được, đến gần nắm mặt của cậu.
Đúng lúc này giáo viên gọi bọn họ, cầm bảng kết quả học tập đưa cho Minh Thần. Minh Thần vội vã nhận lấy, cái gì cũng không để ý, trước tiên tìm tên Hoằng Quang, mở ra, nhìn đến đôi mắt đều trợn to.
Hoằng Quang bị chắn tầm mắt, không nhìn thấy được, chỉ có thể ở phía sau Minh Thần, nhìn dáo dác: “Thế nào, thế nào rồi?”
Minh Thần so với việc mình đứng đầu lớp còn muốn kích động hơn, xoay người dùng sức ôm Hoằng Quang.
Hoàn toàn vừa ý như mục tiêu đã định, tất cả các môn học Hoằng Quang đều đạt điểm tiêu chuẩn, thi tốt nhất là môn Ngữ Văn, thậm chí còn gần đạt điểm bình quân của cả lớp, trong buổi tổng kết lớp hằng năm còn được tuyên dương một phen.
Minh Thần vẫn như trước, an vị ở vị trí thứ hai, không có tăng lên, cũng không có tụt xuống, ba vị trí đầu cố định đầu tiên là hai vị lớp trưởng cùng với Minh Thần. Mọi người cũng đã quen với việc này nên chẳng lấy làm lạ.
Đám 'cẩu bằng hữu' của Hoằng Quang, nhìn thấy thành tích Hoằng Quang tăng vọt lên như vậy, hết lần này đến lần khác nói tới nói lui muốn hắn mời khách.
Hoằng Quang cũng không từ chối, trực tiếp bao hẳn một nhà hàng buffet ngon nhất thành phố, mời mọi người đến ăn mừng hết học kì.
Vốn chỉ là một buổi tụ tập nhỏ nhưng Hoằng Quang cũng rất hào phóng để mọi người mang bạn bè của mình đến, chỉ cần có thẻ học sinh của Anh Hoa đều có thể vào
Kết quả hơn phân nửa lớp có măt, còn có lớp trên lớp dưới cũng tới đây ăn chùa. Có chút không biết ai mới là chủ nhân bữa tiệc hôm nay.
Hoằng Quang cũng không ngại, hắn vốn thích náo nhiệt, càng nhiều người đến càng tốt. Minh Thần thấy tình huống như vậy, cứ như người ngồi trên đống lửa, ăn cũng không ngon nữa. Buổi tiệc này của Hoằng Quang nói là vì muốn cùng mọi người chơi vui vẻ một đêm, nhưng trên thực tế chủ yếu vẫn là vì Minh Thần, hơn nửa buổi tối dùng để tập trung quan sát xem Minh Thần ăn cái gì, không ăn cái gì, thích cái gì, không thích cái gì.
Từ trước đến giờ hắn luôn cảm thấy Minh Thần quá gầy.
Đặc biệt rõ ràng nhất là khi ôm ngủ, trong ngực chỉ có một đống nhỏ, xương cốt cộm trên da hắn, rất sợ nếu dùng sức một chút sẽ gãy mất.
Vì vậy rất muốn để Minh Thần ăn nhiều hơn chút.
Thế nhưng Minh Thần... rất kén ăn, khi còn bé đã có tất xấu này, dạ dày không tốt, ăn không được sẽ đau mà ăn nhiều quá cũng sẽ khó chịu. Hoằng Quang một mình mời cậu ăn cơm, hắn luôn cảm thấy người kia có chút xấu hổ, suy nghĩ rất nhiều biện pháp để Minh Thần ăn được nhiều hơn nhưng tất cả đều vô ích.
Cuối cùng Hoằng Quang nghĩ buffet là một lựa chọn sáng suốt, mỗi món lấy một chút chút lại có thể ăn rất nhiều món khác nhau, hắn rất muốn dẫn Minh Thần đi thử. Đương nhiên Hoằng Quang cũng sẽ không nói thẳng với đối phương là vì muốn cậu ăn nhiều hơn mới dẫn cậu đi, bằng không Minh Thần sẽ không đến. Không thể làm gì khác hơn là làm một đường cong cứu quốc*.
(*: khi gặp chuyện gì đó sẽ không dây dưa nói nhiều mà sẽ tìm một biện pháp khác để xử lí.)
Lúc này nhìn thấy Minh Thần trông rất hứng thú, mỗi loại đồ đều lấy một ít, cũng thật phấn khích mà uống chút đồ có cồn, sắc mặt đỏ bừng. Hoằng Quang rất vui vẻ, cảm thấy tiền bỏ ra không phí chút nào. Hắn tính toán cùng lão cha thảo luận một chút, năm sau ở trong trường bao một cái nhà ăn làm tiệc đứng, vừa có thể kiếm tiền vừa thúc cho Minh Thần ăn nhiều cơm.
Kết quả vừa mở tâm sẽ không chú ý, chính hắn không đề phòng bị bạn học khuyên uống chút rượu, uống tới nóng cả mặt mới nhớ: Gay go rồi, vui quá hóa buồn, uống rượu rồi cũng không có cách nào lái xe a!
Nhà hàng cách trường học rất xa, các bạn học đa số đều có nhà trong thành phố, dự định ăn xong sẽ trực tiếp đi về. Minh Thần không có nhà để về, nhất định phải về kí túc xá.
Sắc trời cũng đã quá muộn, hai người đứng trong phòng tiệc buồn rầu, lo lắng một hồi Hoằng Quang mới do dự nói với Minh Thần: “Hay là về nhà tớ đi.”