xiaoyang520
Cả người Minh Thần cứng đờ!
Hoằng Quang cho là cậu uống say nên khó chịu, lập tức nói: “Đau đầu quá thì dựa vào vai tớ nè.”
Minh Thần rất muốn dựa vào, nhưng lại không dám dựa vào.
Thiên thần thánh thiện cùng ác quỷ dục vọng ở trong lòng điên cuồng đấu đá lẫn nhau. Men rượu ra trận, thiên thần bị đánh chết. Minh Thần dựa ra sau một chút, cả người đỏ đến mức giống như con tôm hùm hấp chín. Hoằng Quang vừa nâng tay thoa sữa tắm vừa nói: “Sao có thể say thành bộ dang thế này? Tớ thấy cậu không có uống bao nhiêu mà.” Hoằng Quang vẫn luôn chú ý tới cậu, cảm thấy uống một chút rượu cũng không vấn đều gì mới để cho cậu uống: “Trước đây không có uống rượu hả?”
Minh Thần ở hõm cổ Hoằng Quang cọ cọ, lắc đầu: “Có uống? Hay là không uống? Không nhớ rõ...”
Hoằng Quang bị cọ không nhịn được cười, tay xoa trên bụng Minh Thần: “Sau này đừng uống nữa.”
“Không muốn ~” Minh Thần mượn rượu làm nũng —— trong đầu suy nghĩ rối loạn: uống rượu còn có phúc lợi, làm sao có thể không uống được, quả thực hận không thể mỗi ngày đều uống —— bắt đầu dụ dỗ Hoằng Quang: “Cậu dạy tớ uống!”
Hoằng Quang mỉm cười gảy gảy cổ cậu giống như gãi lưng cho mèo nhỏ: “Cũng không phải là chuyện hay ho, cậu học theo làm gì. Dạ dày không tốt, lâu lâu uống một chút thì được.”
“Muốn uống mà...” Minh Thần cho phép bản thân buông thả “Cậu xem, tớ dạy cậu học bài, mà cậu chẳng chịu dạy tớ uống rượu, hẹp hòi!”
Hoằng Quang bị cậu nói đến không có cách nào, biết cậu uống say nhiều lời, cũng đành thuận theo: “Được được được, uống thì uống, tớ dẫn cậu đi uống.”
Minh Thần lúc này mới thoả mãn..
... Cái rắm!
Minh Thần phát hiện mình... thế mà đã nổi lên phản ứng. Nhưng mà, Hoằng Quang vẫn rất bình tĩnh... đây là phản ứng mà trai thẳng nên có. Nhỉ?
Cái này tính là gì?
Cảm tình ở trong mắt trai thẳng đều là 'Bạn bè' sao?
Tấm lòng đối với bạn bè của trai thẳng đều rộng rãi như vậy sao?
... Đây là tình bạn, cũng không phải mãi mãi không có cơ hội!
Suy nghĩ lung ta lung tung từng cái một nảy ra trong đầu.
Minh Thần có men trong người càng không thể không chế được tâm tình, mũi bỗng chốc chua xót, dọa Hoằng Quang sợ hết hồn: “Minh Thần? Thần Thần? Sao tự dưng lại khóc? Không phải chỉ là rượu thôi à, cậu rất muốn uống sao, đừng nói là loại bình thường, bên trong hầm rượu còn có loại năm mao đài, cậu muốn uống bao nhiêu tớ cho cậu uống bấy nhiêu...”
“Mới không phải...” Minh Thần xụ miệng, giơ hai tay lên dụi mắt.
“Không muốn?” Hoằng Quang vội vàng tóm tay cậu lại: “Đừng lấy tay dụi mắt, thế cậu làm sao?”
Minh Thần không thể nói thẳng, tâm tình không biết có nên ngọt hay không, bĩu môi rầm rì nói: “Khó chịu.”
Hoằng Quang nghe cậu rầm rì như thế không nhịn được cười rộ lên, trên da đầu cậu nhẹ nhàng cào một chút: “Khó chịu thì tắm nhanh lên, tớ nấu cháo cho cậu, ở trong nồi nóng lắm, ăn xong sẽ không khó chịu nữa.”
Minh Thần bỗng nhiên trợn to mắt lên: “Cậu, nấu khi nào...”
“Tiện tay thôi... nhắm mắt lại, đừng để dính nước vào.” Thanh âm Hoằng Quang xuyên qua tiếng nước truyền đến, ôn nhu như một cơn gió đánh thức mùa xuân đang ngủ say.
Minh Thần biết rõ ý hắn không phải như vậy, nhưng vẫn không nhịn được đầu quả tim run lên, tự mình thuần phục mà nhắm mắt lại, tùy ý để Hoằng Quang giúp mình tắm rửa, lấy khăn tắm lau khô rồi bọc lại ôm vào trong phòng, mặc đồ ngủ của Hoằng Quang, ở một bên vừa ăn cháo vừa sấy tóc.
Minh Thần ăn hết cháo, bụng no nê thoải mái, vừa dính đầu vào gối là ngủ mất.
Nhưng ngủ cũng không yên ổn lắm.
Cậu cứ luôn cảm thấy người nôn nao đến hoảng loạn, bụng dưới như cất giấu một đám lửa. Duỗi tay lần mò, cứng đến nỗi đau đớn, động mấy lần cũng không ra được, khó chịu đến phiền phức.
Hoằng Quang vốn đã ngáy rung trời, nhưng vẫn bị cậu đánh thức, hàm hàm hồ hồ hỏi: “Làm sao vậy?” tay sờ sờ trên người cậu:“ Phát sốt?”
Minh Thần bị Hoằng Quang đụng tới địa phương bén lửa kia, vừa muốn trốn lại muốn dựa vào, chính mình cũng không biết mình muốn làm gì, đầu óc choáng váng rầm rì mà trả lời: “Không phát sốt...”
Hoằng Quang cau mày, mở đèn đầu giường, thăm dò trán của cậu: “Không phát sốt sao lại nóng như vậy?”
Minh Thần bị đèn chiếu cứ như bị đụng chạm xấu hổ, cả người rúc trong chăn: “Sáng quá, không muốn mở đèn... khó chịu...”
Hoằng Quang không thể làm gì khác hơn là tắt đèn đi rồi chui vào trong chăn: “Khó chịu chỗ nào?” cảnh tối lửa tắt đèn mà bên trong chăn còn đang lục lọi tìm kiếm.
Minh Thần nhích người ra xa chút, không cho Hoằng Quang chạm trúng vào người mình, chốc lát lại tự mình chủ động lăn vào ngực Hoằng Quang, vẫn là nói: “Khó chịu.”
Hoằng Quang đem người cuốn cuốn lại, như một con mèo nhỏ không an phận ở sau lưng cậu xoa xoa, kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: “Khó chịu chỗ nào?”
Minh Thần đầu óc mơ mơ hồ hồ, ngay cả lời cũng nói không rõ ràng, chỉ bĩu môi thầm thì nói khó chịu, hai chân co lại rồi thả lỏng --- như có như không ở trên đùi Hoằng Quang cọ một chút. Hoằng Quang hơi ngưng lại, bật cười nói: “Quả nhiên rượu không phân biệt ai với ai, học bá cũng không khác người thường nhỉ?”
Minh Thần nghe được tiếng cười Hoằng Quang, da đầu tê rần, tỉnh táo hơn chút liền thấy xấu hổ, nháy mắt lóe lên tư tưởng muốn trốn.
Hai người dựa sát vào nhau, thanh âm của Hoằng Quang nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai Minh Thần, như lông vũ khẽ khàng lướt qua mang theo một chút mùi vị hormone nam tính cùng giọng mũi nhàn nhạt vì chưa tỉnh ngủ hẳn, cảm giác không có cách nào hình dung được.
Minh Thần vốn nghe không quen kiểu nói đùa giỡn này, càng không chịu được Hoằng Quang dùng loại âm thanh này để nói, nhất thời cả người như bị thiêu cháy, ngập ngừng, lúng túng mãi không thành lời: “Không, tớ, tớ không...”
Lời còn chưa nói hết, Hoằng Quang đã sờ sờ sách sách mà kéo quần của cậu: “Không tự mình ra được? Hả?”
Minh Thần ngây ngốc, sững sờ tại chỗ, chính mình không chắc chắn lắm đây là mơ hay là thật, cũng không biết nên đáp lời làm sao.
Hoằng Quang còn nói thêm: “Không làm khó cậu nữa, lúc này cũng không có phim cho giúp cậu hạ hỏa đâu, tàm tạm như này đi.”
Thật sự là đặt tay vào!?