xiaoyang520
Tất nhiên trai thẳng Hoằng Quang không biết nội tâm cong cong này của Minh Thần
Hắn rất “thẳng” mà cùng Minh Thần cơm nước xong, rất “thẳng” mà lái xe chở Minh Thần về trường lấy những đồ dùng cần thiết, rất “thẳng” nhường cả tủ đồ, thậm chí rất “thẳng” đưa Minh Thần đi dạo phố mua quần áo --- có vẻ như công tắc tiêu tiền kì quái đã được mở ra, không chỉ mua áo khoác, áo ngủ, đến cả áo lót, tất vớ các loại lung ta lung tung đều mua không ít. Cứ hễ đôi mắt Minh Thần dừng ở chỗ nào lâu một chút, hắn liền muốn quẹt thẻ, Minh Thần dọc đường đi đều không ít lần ngăn cản
“Không cần đâu mà.”
“Tạm biệt.”
“Cái này có giảm giá cũng phải dùng tiền mà.”
“Ở trường thường xuyên mặc đồng phục, thứ này không dùng đến đâu.”
Nhân viên bán hàng đều lén lút đánh giá bọn họ, vẻ mặt suy đoán mối quan hệ giữa hai người.
Có người hỏi: “Ông chủ của cậu cuối năm còn muốn mua quần áo sao?”
Người khác lại nói: “Anh trai của cậu đối xử với cậu thật tốt.”
Còn có người một câu cũng không thèm hé miệng, chỉ hướng Minh Thần lộ ra nụ cười 'Tôi đã nhìn thấu tất cả mọi thứ', làm cho Minh Thần thật sự ngượng ngùng, một món đồ cũng không nhìn nổi, lôi kéo Hoằng Quang nhanh chóng rời khỏi đấy. Hoằng Quang cảm thấy kì lạ: “Tớ thấy có vài bộ rất được, cậu đi thử xem... Chán ghét như vậy à?”
Đi được một đoạn xa, Minh Thần không nhịn được hỏi Hoằng Quang: “Rốt cuộc là cậu đang nghĩ cái gì mà cứ như dồn hết sức lực mua quần áo cho tớ vậy?”
Hoằng Quang hồi tưởng nửa ngày mới trả lời: “Thật ra cũng không có suy nghĩ gì hết, chỉ là cảm thấy... đồ của cậu quá ít, còn cũ nữa, về sau cậu mặc những bộ này trông sẽ đẹp hơn.”
Minh Thần không còn gì để nói.
Cả nửa ngày sau mới mở miệng: “Cậu xem tớ là Ba Bỉ Oa Oa* mà đối tốt hả?”
(*: là búp bê Barbie đó.)
Hoằng Quang vò đầu cười cười: “Sao có thể chứ, tớ không có nghĩ như vậy.”
Hắn đích xác là người có lối suy nghĩ thẳng tắp, tự nhiên sẽ không nghĩ nhiều.
Ý nghĩ của Minh Thần đã có thể bay ba vòng quanh Trái Đất, bay thẳng lên sóng vai cùng mặt trăng. Nếu không phải Hoằng Quang trước sau như một đặc biệt đàng hoàng, dù cho là điều nhỏ nhất cũng chưa bao giờ đi sai hướng, Minh Thần quả thực muốn cho rằng hắn đang cố ý chơi đùa với mình.
Làm sao có thể không nghĩ nhiều đây?
Suốt cả kì nghỉ, hai người đều ở cùng một chỗ. Cùng ăn cùng ngủ, 'tay trong tay' đến siêu thị mua sắm... Thật thì không có chuyện dắt tay, nhưng căn bản cũng là ý đó. Nấu cơm đều cùng lăn vào bếp, mà nhà bếp rất lớn nên cũng không tính là chen chúc. Năng lực làm việc nhà của cả hai người không tệ lắm, cậu nấu cơm tớ thái rau, cậu nấu canh tớ nướng thịt, khung cảnh hài hòa đến mức khiến Minh Thần sinh ra ảo giác, cứ như không phải là bạn học mới quen, mà như là cặp vợ chồng đã kết hôn được năm năm.
Nửa đêm nằm trong lồng ngực Hoằng Quang cậu vẫn luôn suy nghĩ.
Trời ạ, đây thật sự là trai thẳng?
Trời ạ, đây thật sự là bạn bè?
Cậu ấy ôm eo mình còn nói eo mình thật nhỏ, cậu ấy như vậy là... thẳng?
Nếu như chỉ là một ít động tác thân mật nhỏ, thì không sao... sau tất cả, giữa các chàng trai đôi khi chỉ là sự vô ý... Tuy rằng Thường Kiến ngoài miệng bảo là muốn theo đuổi cậu, nhưng lại có thể lén lén lút lút chia sẻ cho Mạnh Trúc Lương như chia sẻ một chút nước trong bình nước đầy.
Còn Hoằng Quang... ngay cả người lớn trong nhà cũng giới thiệu cho cậu.
Buổi sáng hôm đó, Minh Thần vừa mở mắt đã thấy Hoằng Quang đưa lưng về phía cậu, đứng ở đầu giường mà nghe điện thoại, chỉ là “Dạ”, “Ừm” đáp ứng, không có cách nào đoán được đầu dây bên kia là ai.
Minh Thần hiếu kỳ, ôm chăn ngồi dậy, kiên nhẫn chờ Hoằng Quang nói chuyện điện thoại xong, mới ló đầu ra hỏi: “Ai gọi cậu vậy?”
Hoằng Quang tiện tay vớ lấy áo khoác, khoác lên vai cậu: “Không muốn cảm lạnh thì mặc áo cho đàng hoàng – là ba tớ, ba bảo ngày mai sẽ về.”