Không Uổng Nắng Mai

Chương 29: Chương 29




Nhưng chỉ mới chạy được hai bước, cánh tay cậu đã bị một bàn tay bắt lấy, hai tên vạm vỡ đằng trước nhân cơ hội chặn đường. Minh Thần cắn răng muốn giãy dụa, thì bất chợt nghe thấy Hoằng Quang ở sau lưng hét lên một tiếng “Đừng miễn cưỡng.” Lực đạo trên khuỷu tay đột nhiên nhẹ đi, không biết Hoằng Quang đã dùng cách gì để giúp cậu thoát khỏi đó.

“Cậu cứ chạy đi.” Hoằng Quang nói “Nhưng đừng gắng gượng quá.”

Thanh âm vừa đuối vừa vội.

Thậm chí Minh Thần còn không dám quay đầu lại nhìn hắn, chỉ nói một câu: “Cậu phải cẩn thận, bước chân tớ rất nhanh, có thể được.” Sau đó cắn răng chạy tiếp, hai người đàn ông trước mặt đã sẵn sàng nghênh đón cậu, bất luận là ai, người nào người nấy đều nhân cao mã đại*, một thân bắp thịt, ở trước mặt Minh Thần cứ như hai ngọn núi đen.

(*Mã Đại:Ông là một vị tướng của nước Thục trong thời kỳ Tam Quốc ở Trung Quốc)

Minh Thần trước đây sợ nhất là đám người cao nguy* này.

(*Cao nguy: có rủi ro cao)

Gặp được rồi đừng nói là xảy ra xung đột, cho dù cùng nhau đi trên đường cũng muốn tránh xa bọn họ một chút. Giờ phút này lại như bị đánh cho hộc máu, lao về phía hai người kia như bay, dứt khoát tăng tốc mang theo quyết tâm sống chết với giặc, khoảng cách còn chưa tới ba thước nữa nhưng tốc độ vẫn như cũ, một chút chậm lại đều không có...

Hai người chặn đường rõ ràng không ngờ cậu sẽ kiên quyết như vậy.

Liếc nhìn nhau có hơi sửng sốt.

Minh Thần nhân cơ hội đó cúi đầu xuống, như một con cá chạch trơn trượt, luồn lách qua khe hở giữa hai người rồi chạy trốn.

“Chết tiệt!”

“Đừng để cậu ta chạy!”

Phía sau lập tức truyền đến âm thanh kêu la thô tục hung tàn.

Minh Thần hít một hơi thật sâu, liều mạng tăng tốc.

“Đệt mẹ nó ——”

“Thằng nhãi ranh này chạy nhanh như vậy!”

Vừa hổn hển thở dốc vừa điên cuồng chửi rủa.

Không biết ai đã rống lên một tiếng: “Đồ ngu! Mau lấy đồ ném nó!”

Lốp bốp, gậy gộc, gạch đá liên tục bay về phía Minh Thần. Minh Thần không dám dừng bước, chỉ có thể dựa vào cảm giác né tránh lung tung. Sau lưng bị ném trúng hai cái, một cái trúng vào mắt cá chân, cơn đau đột ngột khiến cậu ngã xuống, cùng lúc nghe thấy tiếng gào thét giận dữ của Hoằng Quang.

Vất vả lắm mới đến được chỗ rẽ, đi qua một nơi đông người, vội vàng vào phòng tuần tra đang làm nhiệm vụ ở quảng trường gọi bảo vệ, rồi lại gọi 110...

Cảnh sát nhanh chóng chạy tới đây, đi theo cậu đến hiện trường.

Minh Thần thở không ra hơi, nhưng bước chân vẫn rất nhanh, đầu đổ đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng, không ngừng thúc giục mấy chú cảnh sát: “Nhanh lên, nhanh lên, làm ơn... “

Từ đầu đến cuối chưa đầy năm phút đồng hồ.

Lúc quay lại chỗ cũ, Hoằng Quang đã không thể trụ được nữa, nói chính xác hơn là không thấy Hoằng Quang đâu cả, chỉ thấy một nhóm người đang vây quanh một “cục” gì đó, cầm côn cầm thiết múa may không ngừng, miệng liên tục thốt ra mấy câu như “Đi chết đi!”, “Có người không chịu nổi kìa!”, “Xem thằng nhóc mày còn dám ngông cuồng không!”

Minh Thần tức giận đến hai mắt đỏ hồng: “Khốn nạn, thả cậu ấy ra!”

Nhóm cảnh sát theo sau đồng thời hét lớn, nắm dùi cui xông lên. Đám người kia thấy không ổn, lập tức biến thành chim thành thú, chạy trốn tứ phương, kẻ khởi xướng Mạnh Trúc Lương giờ phút này không biết đã trốn ở xó nào.

Minh Thần chạy nhiều đến mức hai chân muốn nhũn ra, lúc này dù có muốn đuổi theo bắt người cũng lực bất tòng tâm, cậu dùng chút sức lực cuối cùng hai ba bước nhảy đến chỗ Hoằng Quang, muốn đỡ Hoằng Quang dậy, nhưng bộp một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Khóe miệng Hoằng Quang bị đánh đến rách toạc.

Trên mặt trên người khắp nơi đều là máu tươi, vết bầm và vết bẩn.

Nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, trêu chọc Minh Thần: “Lễ của sư tôn đại nhân lớn như vậy sao? E rằng đệ tử đây nhận không nổi.”

“Cậu... tớ...” Minh Thần không nói nên lời, chỉ có thể nắm tay hắn, quay đầu thỉnh cầu nhân viên y tế đến đây nhanh nhanh.

Hoằng Quang mạnh mẽ kéo cậu lại: “Đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu, tớ rất ổn mà... tớ không nghĩ cậu sẽ về lẹ như vậy, vốn dĩ còn cho rằng phải một mình chống đỡ mười ngày nửa tháng nữa... Nè, tớ khen cậu đó, sao lại khóc thế này, khóc trước nhiều người như vậy không xấu hổ hả? Có việc gì thì để về nhà rồi chúng ta khóc tiếp...”

Minh Thần không phản bác được nên mới khóc, miệng cũng nếm được vị mặn của nước mắt, nói không nên lời, chỉ có thể nghẹn ngào khóc thút thít rồi nấc lên, khóc đến mức hít thở không thông.

Hoằng Quang lại đưa tay muốn sờ mặt Minh Thần: “Đừng sợ, thật sự không có...”

Minh Thần gấp gáp ấn hắn trở về: “Cậu, cậu thành thật đi... hức...”

Kỳ lạ chính là, đúng như Hoằng Quang nói, hắn vậy mà thật sự không có chuyện gì cả, đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không bị thương, chỉ là đối với một cuộc ẩu đả mà nói, thương tích hắn phải chịu căn bản không đáng nhắc tới:

Chủ yếu đều là vết thương ngoài da. Sát trùng, tránh chạm vào nước, đợi nó kết vảy bong ra là tốt rồi. Chỉ có điều, cổ chân phải bị bong gân có hơi nghiêm trọng, cổ tay phải thì bị trật nhẹ, nhưng không ảnh hưởng đến xương. Bác sĩ nói chỉ cần không động đến chỗ chấn thương và nghỉ ngơi hai tháng là có thể hồi phục như bình thường.

“Cậu nhìn xem...” Hoằng Quang khá đắc ý “Tớ đã bảo không có chuyện gì rồi mà.”

Ngồi trên giường bệnh, với mắt cá chân bị bó bột trông như một cái bánh bao.

Minh Thần cẩn thận nghe theo lời dặn của bác sĩ, sau đó còn hỏi thêm rất nhiều vấn đề, cho đến khi chắc chắn không có chuyện gì, thì trái tim từ đầu tới cuối vẫn luôn treo trên cao mới hạ xuống. Cậu nhìn bộ dạng chẳng hề quan tâm mọi thứ của Hoằng Quang, không có lý gì mà không tức giận: “Đừng có mà vội mừng, bác sĩ nói cậu phải nghỉ ngơi ít nhất một tháng, không được phép lộn xộn, kẹp chặt cái đuôi cẩn thận làm người cho tớ.”

“Vâng.” Hoằng Quang giơ cánh tay phải cũng bị băng bó, cười hề hề, làm ra động tác kính lễ ngớ ngẩn “Tuân lệnh, Lớp trưởng đại nhân.”

_____________

Tuần này mình hơi bận nên chỉ đăng được 1 chương mới thôi, tuần sau rảnh rỗi hơn một chút mình sẽ bù cho mọi người.

Đọc truyện vui vẻ ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.