xiaoyang520
Ngày đó, Hoắc Hoằng Quang được sắp xếp ở cùng kí túc xá với Minh Thần.
Anh Hoa là một trường trung học quý tộc nổi tiếng, bất kể là cơ sở vật chất, môi trường học tập hay trình độ của giáo viên cũng không thua gì các trường khác. Phòng kí túc của hai người rộng hai mươi mét vuông, phòng tằm và nhà vệ sinh tách riêng còn có thêm một phòng khách nhỏ. So với phòng thuê của những sinh viên mới tốt nghiệp hơn hẳn một bậc.
Hồi tưởng lại chuyện này, quả thật có thể coi là “ Ở chung diễn thử trước khi công diễn” (*)
(*: ý chỉ việc sống thử)
Minh Thần là người chu đáo, luôn chăm sóc cho Hoằng Quang, từ sinh hoạt đến học tập, ở mọi phương diện khác như đồng phục, sách giáo khoa, tập vở, thẻ học sinh, đều là do Minh Thần cùng hắn đi lấy. Kể cả đồ dùng hàng ngày cũng một tay Minh Thần chuẩn bị sẵn. Biết kiến thức hắn không vững, một số môn còn kém, cậu còn mang tập ghi chép photo cho hắn một bản tham khảo.
Tất tần tật mọi thứ đều được sắp xếp khéo léo, chu toàn. Điều đó không mang đến cho người ta cảm giác lòng tự trọng bị tổn thương do bị chăm sóc hay cảm giác “thiếu nợ ân tình”, ngược lại còn làm cho hắn cảm thấy có chút ấm áp.
Hoằng Quang chưa từng thấy một người chu đáo như thế bao giờ.
Rõ ràng Hoằng Quang lớn hơn cậu nửa năm, từ nhỏ không có mẹ bên cạnh, được lão cha nuôi nấng có phần cẩu thả, chỉ có thể bất tri bất giác chiếu cố bản thân mà hôm nay được cảm thụ cảm giác như vậy, hắn không thể không cảm thấy mới mẻ.
Rất nhanh hắn đã coi Minh Thần là bạn bè.
Là bạn học cùng tuổi, nhưng lại có chút gì đó... không giống lắm.
Mà Trường học Anh Hoa so với các trường trước đây hắn học cũng có nhiều điểm khác nhau.
Tuy Hoằng Quang là người của thị trấn nhỏ nhưng hắn không thuộc dạng ngu ngơ. Từ bé đã theo cha vào Nam ra Bắc làm ăn, năng lực không tồi, có thể nghe lời đoán ý, cũng rất có bản lĩnh thích ứng với hoàn cảnh xa lạ.
Trường học này được xưng là 'Trường Qúy tộc', thực chất là nơi tụ tập đặc biệt của bộ tộc “Quý“. Bất luận là thành tích học tập tốt cũng bị coi là kém, một đám người nếu không 'giàu' thì cũng là 'quý', không tính đến một phần nhỏ những người sống yên ổn.
Hoằng Quang cũng vậy, do một lần lỡ lời tiết lộ tên công ty của lão cha, mọi người cư nhiên xếp hắn vào nhóm người kia. Ai nấy đều đối với hắn như “tên nhà giàu mới nổi” làm hắn không khỏi cảm khái một phen.
Nhưng Minh Thần không phải là một trong số đó
Minh Thần dành được học bổng tiến vào Anh Hoa, thành tích học tập xuất sắc, gia cảnh khó khăn, hay nói đúng hơn là cậu không có gia đình. Minh Thần từ nhỏ đã ở cùng bà ngoại, hai bà cháu nương tựa lẫn nhau. Cách đây không lâu lắm, bà ngoại vì bệnh mà qua đời. Từ đó, cậu một mình sống tiếp, cô đơn nhưng cũng rất quật cường. Minh Thần chăm chỉ học hành, không những dành được học bổng dành cho những học sinh xuất sắc của trường mà còn lấy thêm học bổng đứng đầu khối mỗi kì. Cuộc sống cũng không đến nỗi giật gấu vá vai.(*)
(*: giật gấu vá vai: hoàn cảnh túng thiếu, cuộc sống có phần tạm bợ, phải xoay sở nên lấy chỗ nào đắp vào phần nào)
Tuy là vậy, nhưng cũng không thể như học sinh Anh Hoa, tiêu tiền như nước, hở một tí là đổi điện thoại, mua sắm không cần nhìn giá, vì một bữa tiệc sinh nhật mà mời cả đầu bếp nổi tiếng.
Cả tủ tổng cộng có năm bộ quần áo, hơn phân nửa phần còn lại đều là để sách, từng chồng, từng chồng.
Ở trường học, những học sinh khác hận không thể cởi bỏ bộ đồng phục, thay vào đó là những bộ quần áo phong cách, đúng mốt như đi trình diễn thời trang. Còn Minh Thần lúc nào cũng nghiêm túc với đồng phục, nếu cởi áo khoác ngoài, thì bên trong cũng chỉ là áo sơ mi trắng, chất vải mềm lại mỏng, mặc lên người chỉnh chu, đàng hoàng. Thỉnh thoảng, sau lớp áo xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện.
Học bổng ở trường chỉ có Minh Thần dành được, tài sản bên người không có bao nhiêu, làm gì cũng phải nhìn trước nhìn sau, luôn rất cẩn trọng. Ngược lại, trong lớp có những thành phần giáo dưỡng không tốt, thấy Minh Thần không vừa mắt, khó tránh khỏi gây rắc rối cho cậu.
Đặc biệt là cái người tên Mạnh Trúc Lương, ỷ vào thế lực gia đình, quan hệ hòa hảo với các anh lớp trên, ngoại trừ giáo viên thì không để ai vào mắt. Niềm vui mỗi ngày của hắn là kiếm chuyện với Minh Thần.
Minh Thần đối với trường lớp có chút khó khăn. Mang danh là 'cán sự' nhưng thực tế đều là làm những việc vặt. Vì danh hiệu 'Cán sự ưu tú' cũng vì học bổng mà luôn bận bịu. Những người khác thì ở sau lung cười cợt, trào phúng 'đây không phải là việc cậu ta nên làm sao', ' chúng ta nộp học phí để cậu ta có cơ hội lấy thêm học bổng mà'.
Hoằng Quang mới nhập học một tháng hơn đã chứng kiến Minh Thần bị khi dễ không ít lần.
Một, hai lần thì Hoằng Quang có thể không để tâm. Minh Thần nói với hắn chuyện này không quá quan trọng, chỉ là đám bạn học đùa giỡn mà thôi. Hoằng Quang cũng vì thế mà mắt nhắm mắt mở cho qua.
Đến lần thứ ba, thứ năm, Hoằng Quang cảm thấy việc này đã đi quá phận, thầm nghĩ làm sao che chở cho Minh Thần, cũng nghĩ cách làm sao giáo huấn đám kia một chút.
Nhưng Minh Thần là người có lòng tự trọng cao. Công khai bảo vệ là chuyện không thể.
Tuy bề ngoài Minh Thần trông rất ngoan ngoãn, dịu dàng, nhưng nội tâm đặc biệt kiên cường, như thể tiềm ẩn một nguồn sức mạnh, đã làm chuyện gì đều phải cố gắng hoàn thành tốt nhất.
Hoằng Quang cùng cha mình khi còn làm việc ở công trường cũng gặp người như vậy. Bọn họ không hay tiếp nhận ý tốt của người khác. Bình thường khi nhận được sự giúp đỡ của người khác liền đứng ngồi không yên, có phấn khích nhưng cũng rất nhanh cảm thấy áy náy, không những không thấy vui vẻ ngược lại còn trở nên lúng túng khi tiếp xúc với nhau.
Minh Thần là người bạn học đầu tiên của hắn, thậm chí còn là bạn thân cùng tuổi. Trước kia, hắn cùng lão cha bôn ba bốn phương tám hướng, một nơi ở không quá một năm, vừa quen được bạn lại phải chuyển đi, đã vậy mỗi ngày sau khi tan học phải đến công trường giúp đỡ nên cơ hội cùng bạn học chơi chung rất ít. Mặc dù huynh đệ hợp ý, cũng rất có nghĩa khí, khi rảnh rỗi thì tụ tập ăn cơm, uống rượu náo nhiệt, bằng không thì là mỗi người một nơi.
Minh Thần là người đầu tiên mang đến cho hắn cảm giác đáng tin cậy, có thể dựa dẫm.
Một người hoàn hảo, chính trực và ôn hòa.
Hắn muốn duy trì mối quan hệ lâu dài với Minh Thần, muốn giấu đối phương ra sau lưng để bảo vệ, nhưng hắn sợ nếu mình làm như thế hai người ở cùng phòng sẽ trở nên lúng túng. Cũng rất sợ việc làm của mình không những không giúp được gì lại còn gây thêm phiền phức. Hắn muốn tìm cách nào đó không quá lộ liễu, mà nghĩ tới nghĩ lui, cũng không tìm được cái thích hợp.
Nhưng mà thực tế lại không cho hắn thời gian để nghĩ, trái lại còn làm cho hắn cơ hội để bùng phát cơn giận dữ.
Khi đó Hoằng Quang đã nhập học được gần hai tháng, hoàn hảo làm quen được với các bạn.
Thân hình hắn cao lớn, có tố chất ở mấy môn thể dục thể thao. Mặc dù là đến từ địa phương nhỏ, không có tri thức như những người ở thành phố lớn, nhưng là người thật thà lại có tiền, nói được đạo nghĩa giang hồ được rất nhiều nam sinh hoan nghênh, không lâu lắm, bên cạnh có một đám người cùng hắn xưng huynh gọi đệ làm anh em tốt.
Hoằng Quang gia nhập đội bóng rổ của trường. Mới vừa vào đội nửa tháng, chơi được ở vị trí chủ lực, trở thành thành viên chính thức, uy tín trong đội cũng cao hơn.
Nhưng hắn cũng không vì vậy mà kiêu ngạo. Trong lớp có việc cần, hắn cũng chủ động gánh vác, một mặt là vì nhiệt tình, mặt khác là hắn muốn giúp đỡ Minh Thần. Ở đội bóng cũng vậy, mỗi lần tập luyện xong, nếu không quá mệt thì cũng sẽ ở lại cùng mọi người dọn sạch sẽ mới đi về.
Có một hôm, Hoằng Quang quét dọn xong sân tập xong mới đến phòng nghỉ tắm rửa, thay quần áo, vừa đi vào buồng tắm thì nghe được trong góc phòng có âm thanh kì quái. Hồi còn ở công trường, có chuyện gì hắn chưa từng thấy, vừa nghe liền biết, thầm nói trong lòng trường học thế nào lại loạn như vậy, đây là buồng tắm nam, mang con gái vào đây là ý gì?
Bỗng nhiên nghe thấy trong mớ âm thanh hỗn độn kia có tiếng của Minh Thần.
Hoằng Quang nghi ngờ chính mình nghe lầm – bởi vì Minh Thần là học sinh ngoan, chưa bao giờ theo người ta làm loạn, huống hồ cậu không phải là người của đội bóng, mỗi lần đến đều chỉ tìm Hoằng Quang. Vả lại hôm nay rõ ràng cậu nói với hắn là đi nhà ăn trước, sao lại như thế...?
Nhưng mà âm thanh này thật sự là...
Hoằng Quang tiến gần hơn, vểnh tai lên chăm chú nghe ngóng: âm điệu có chút bất đồng – Hoằng Quang chưa bao giờ nghe Minh Thần dùng giọng mũi còn mang theo tiếng khóc nức nở nói chuyện, loại âm thanh này quả thực...
Hoằng Quang cau mày. Không nhịn được đến gần, ló đầu nhìn vào —— quả thực là Minh Thần!? Chính xác hơn là hắn không nhìn thấy rõ Minh Thần.
Hai, ba người lớp trên, còn có tên cùng lớp hay đi gây sự với Minh Thần kia – Mạnh Trúc Lương và nhóm “cẩu bằng hữu” vây Minh Thần ở giữa, chỉ có thể nhìn thấy được cánh tay. Vóc người Minh Thần không thể so với bọn họ, mà cả lớp chỉ có cậu mặc áo sơ mi trắng, đặc biệt dễ nhận ra.
Cánh tay kia vô vọng mà đẩy vai người trước mặt ra ngoài, như thể dùng hết sức lực, toàn thân cũng trở nên run rẩy.
Gân xanh nổi lên, mạch máu cơ hồ muốn nứt ra, Hoằng Quang siết chặt nắm đấm, hỏa khí 'đùng đùng” lao tới.