Suốt đường đi tôi bị hắn nắm chặt tay, từ phòng bệnh, thang máy rồi con đường mòn trong bệnh viện, cho đến khi đến cổng bệnh viện.
Ra đường cái, tôi không nhịn nổi nữa, vùng thoát khỏi hắn.
“Suỵt.” Đối phương ra hiệu, nắm tay tôi, “Đừng né, vất vả lắm mới có thể nắm tay nhau đi trên đường.”
Tôi cau mày.
Trước đây chúng tôi chưa từng nắm tay đi trên đường cái, mà cũng không nghĩ hôm nay sẽ làm vậy.
Đối với những hành vi của hắn ở nơi công cộng, vệ sĩ hay người làm không nói gì là vì bọn họ làm thuê cho hắn, nhưng trên đường, không phải người nào cũng nhìn sắc mặt hắn.
Tôi liếc qua thấy đối phương đang cười nhìn mình, trong mắt mang theo sự hào hứng và đắc ý.
Tôi giật mình, xem chừng hắn.
Vẻ mặt đấy, trước đây thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, khi hắn làm được việc gì đó mà tôi không làm được, nhưng với chuyện cả hai chúng tôi cùng làm mới có lợi thì hắn sẽ không nói mình đã làm gì, chỉ cười như thế với tôi, chờ tôi hỏi.
Bỗng nhiên nhớ đến việc ấy.
Hắn đứng bên cúi đầu cười tươi: “Đang nhìn anh? Nghĩ gì thế?”
Có vẻ như rất vui, ánh mắt nhìn tôi dịu dàng thêm mấy phần.
Ở quá khứ, hắn cần gì vui sướng chỉ vì được tôi nhìn.
Tôi quay đầu.
Hắn ngang ngược kéo tôi trầm giọng nói: “Nhìn kìa.”
Tôi nhìn theo ánh mắt của đối phương, thấy hai người đàn ông, một người bị thương quấn băng vải được người kia đỡ.
Tôi mù mờ, hắn lại nhìn xuống bàn tay đang nắm tay tôi rồi ngẩng đầu lên, mỉm cười thâm ý, ngón tay khẽ vuốt ve bên má tay tôi.
Tôi vỡ lẽ: Đây là khu vực gần bệnh viện, nếu hai người đi cạnh nhau mà một người bị thương, vậy dù hai người đàn ông nắm tay cũng không thành vấn đề, người ta sẽ chỉ nghĩ là đang đỡ người bệnh, sẽ không suy diễn nhiều.
Tôi sờ sau gáy mình, rồi bất mãn sờ băng vải phía trước.
Cuối cùng cũng hiểu vì sao thương tích của mình rất nhẹ, căn bản không cần thiết mà đầu bị khoa trương quấn kín băng vải trắng.
Hắn cười, nghiêng ngả trước sau.
Tôi nhìn hắn. [kuroneko3026]
Hắn chắc chắn rằng tôi sẽ cùng ra ngoài, mặc hắn dắt tay, không phản kháng?
Ngay rạng sáng hôm nay, tôi vẫn còn giương cung bạt kiếm với hắn trên đường cái.
Nhưng bây giờ, quả thật tôi không có suy nghĩ phản kháng.
Cũng không biết vì sao.
Có lẽ là vì bị bắt trở về, nhưng không bị làm nhục lần thứ hai; có lẽ là vì nghe thấy câu hắn hỏi tôi có hận hắn không lúc ở đường cái, mà có phần mềm lòng; hay có lẽ là vì tỉnh lại, hắn ngồi ngủ trước giường, cũng không cách ly tôi chỉ vì đã nói muốn đánh hắn; hoặc có lẽ là vì hắn mới giao hẹn thời hạn với tôi, mà tôi quá mệt mỏi vào thời gian trước rồi, bây giờ trong thời hạn này, tôi không muốn khắc nghiệt với bản thân, cũng không muốn giày vò đay nghiến người khác.
Phải gồng người, căng cứng cơ mặt và tim như dây cung suốt cả ngày, lạnh nhạt chống cự với người khác, một ngày hai ngày, ba ngày năm ngày vẫn không thành vấn đề, nhưng tôi đã làm trong một thời gian rất dài.
Mặc dù hắn từng làm ra chuyện tội ác tày trời, tôi sẽ không bao giờ tha thứ; thế nhưng cũng có một vài kỷ niệm đẹp giữa tôi và hắn, là tôi đứng trên đường trong đêm tối bốn bề vắng lặng, đối đầu giằng co với hắn, tuyên bố muốn giết chết hắn; cũng có thể là trên đường cái buổi sáng nhộn nhịp, ít nhất không giãy khỏi bàn tay mà hắn đưa ra.
Thái độ của hắn trong thời gian qua không làm tôi căm hận giống như hai năm trước.
Nhìn hắn ngồi bên, dáng vẻ ôn hòa làm người ta không thể cục cằn chống cự hơn nữa.
“Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại”, đúng là hắn rất am hiểu cách làm ăn và cách đối xử ấy, lại còn hết sức chân thành thuần thục, tác phong chuyên nghiệp, không hề tạo mối nghi ngờ đang cố lấy lòng, cũng sẽ không làm người ta khó chịu.
Chúng tôi đi vào quán dược thiện, cửa hàng buôn bán tấp nập, người ra khách vào, có ăn tại cửa hàng mà cũng có đem về, cực kỳ náo nhiệt.
Đúng lúc có chỗ bỏ trống, hắn kéo tôi đến ngồi gọi món.
Chọn vài món ăn xong, tôi và hắn bắt đầu có sự bất đồng.
Hắn không cho tôi chọn món súp bình thường, mà cố gắng thuyết phục, khăng khăng gọi súp óc heo cho tôi, còn nghiêm túc nói là ăn gì bổ nấy.
Tôi không muốn bổ óc heo.
Vì đã quen, cũng vì không thấm nổi suy nghĩ của hắn, tôi lựa chọn mặc kệ đối phương, gọi món súp mình muốn ăn.
Nhân viên nhìn tôi và hắn, không nén được bật cười, quay sang đề xuất với tôi: “Thật ra súp óc heo thiên ma rất bổ não.”
(*) Thiên ma: Vị thuốc Đông y.
Tôi gật đầu ra chiều tiếp thu ý kiến, nhưng vẫn kiên trì muốn món súp của mình.
Hắn ngồi đối diện bất đắc dĩ nhìn tôi, cuối cùng giải quyết dứt khoát: “Vậy thì mỗi món một phần.”
Nhân viên đi, hắn cười, nhắc nhở tôi: “Lượng súp ở quán này rất nhiều, em phải ăn hết súp óc heo rồi mới ăn những món khác đấy.”
Tôi không quan tâm. Quản nhiều ghê, tôi muốn ăn gì thì ăn chứ.
Hắn vươn tay xoa đầu tôi.
Tôi theo bản năng tránh qua bên cạnh.
Nhưng vẫn bị tay hắn đuổi theo được, vò lên tóc.
Tôi không vui, liếc hắn, rồi quay đầu nhìn xung quanh.
Dường như không ai chú ý bên đây.
“Có người thấy thì chỉ nghĩ là anh đang kiểm tra vết thương cho em thôi,” hắn ngồi đối diện cười, “Mà thật ra anh không sợ bị người khác nhìn…”
Tôi quay đầu, quyết định không để ý hắn, lại quan sát nhân viên cửa hàng và khách hàng như mọi lần khác.
Lần này hắn không lải nhải, quấy rối tôi nhìn ngắm xung quanh như những lần trước, mà chỉ ngồi kế bên không lên tiếng.
Tôi thấy một bé gái cạo đầu trọc, bèn nhìn nó chăm chú.
“Không biết mắc bệnh gì.” Hắn bỗng lên tiếng, tôi mới nhận ra hắn không nói chuyện là vì cũng đang đánh giá người trong cửa hàng giống tôi.
Trước đây hắn luôn trăm phương ngàn kế phá rối tôi nhìn người khác, bây giờ lại phối hợp, cùng nhìn với tôi, còn mở lời thảo luận, có lẽ vì bầu không khí trong quán khá thân thiện thả lỏng, cộng thêm không có vệ sĩ đi theo nên không cần ra vẻ uy nghiêm.
“Có lẽ phải phẫu thuật não.” Tôi thuận miệng trả lời, rồi ngẩn ra vì bản thân.
Lúc trước hắn bắt chuyện, tôi chưa từng quan tâm đến.
Hắn không nói tiếp, một lát sau, chậm rãi nói, bộ dạng cân nhắc từng câu chữ, không lưu loát: “Có vẻ không quá nghiêm trọng.”
Tôi im lặng.
Bầu không khí giữa hai chúng tôi xa lạ và lúng túng, sau đó không ai lên tiếng nữa, hắn cũng không cố gợi chuyện, gỡ rối bầu không khí mà chỉ nhìn tôi.
Tôi vẫn nhìn đi nơi khác, hình như hắn như đang cười.
Chốc sau, súp của bé gái kia được mang đến, tôi hứng thú nhìn nó xong không chút biến sắc quay đầu lại.
Liếc mắt là có thể thấy được món súp óc heo, tôi thật sự không thích ứng nổi với hình dạng óc heo trong đấy.
“Hình như em với cô bé chung khay.” Hắn nhắc nhở tôi, giọng nói tự nhiên trở lại như ban đầu, còn mang ý cười.
Không đợi tôi phản ứng, hắn vừa dứt lời, nhân viên phục vụ mang súp cho bên kia xong thì bưng một chén khác đi đến chỗ tôi, đặt xuống trước mặt.
Món súp này thật sự không gợi dậy nổi hứng thú ăn uống trong tôi, tôi thấy nó khó ăn, nhưng hắn vẫn khuyên nhủ ăn đi.
Hắn không nói vì đã sai người đánh lén tôi nên tôi phải ăn, cũng không hề dùng chiêu khích tướng, chỉ nói là ăn ngon, nhân lúc còn nóng mau ăn đi, kiên nhẫn nói đi nói lại nhiều lần.
Tôi rất ngại, thịnh tình không thể chối từ, cầm muỗng lên ăn thử, phát hiện không khó ăn như mình nghĩ, nên tiếp tục ăn.
Hắn ngồi đối diện nhìn tôi, những món còn lại lên sau, vẫn chỉ nhìn tôi ăn không động vào đũa.
Tôi muốn bắt chuyện, nhưng nghĩ lại, thôi quên đi.
Dù sao thì hết kỳ hạn, tôi lại phải nghĩ biện pháp rời khỏi hắn, cần gì tạo bầu không khí thân thiện chứ.
Buổi chiều hắn ra ngoài, tối lại đến chăm nom tôi, vì bác sĩ nói cần quan sát thêm một đêm, ngày mai mới có thể xuất viện.
Hắn nằm cạnh tôi trên giường, dường như rất mệt mỏi, nói mấy câu với tôi rồi ngủ thiếp đi.
Tôi nằm trên giường nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn không dám tin tưởng hắn.
Dù có tin, thì tôi vẫn muốn đi, không có gì thay đổi cả.
Tôi xuất viện, quay về nhà của hắn.
Ăn điểm tâm xong, đối phương ngồi bên cạnh bàn ăn không có ý tứ rời đi.
“Chúng ta nói chuyện tí đi, ngay tại đây,” hắn nói, “Em không thích lầu hai.”
Nói chuyện gì? Tôi có thể thảo luận với hắn rất nhiều chuyện, nhưng tôi không muốn nói lắm, ngoại trừ là bảo cho tôi đi ra ngoài.
“Đi lấy cái kia ra.” Hắn bảo người làm đứng cạnh.
Không biết đang làm quái gì.
Người làm mang đồ vật đến thì lui xuống.
Trên bàn đặt các lọ nước hoa đủ loại kiểu dáng.
Chẳng lẽ tính tặng cho tôi đấy à?
Hắn thật nhàm chán, tôi phớt lờ hắn.
Hắn thấy tôi không hứng thú, không thừa nước đục thả câu mà nói: “Đây là vật anh muốn cho em xem ngoài những tấm hình lúc ở trong phòng ngủ lần trước.”
Tôi ngẫm nghĩ, nhớ rồi, lần trước tôi ra sân thượng của căn phòng đó để quan sát địa hình, hắn bắt gặp, cho tôi nhìn hình còn nói muốn cho tôi xem thứ khác nữa.
Tôi nhìn những lọ nước hoa.
Thời gian trước có mấy ngày hắn không ngủ với tôi, buổi sáng quay về thì trên người thoảng mùi nước hoa, tôi tưởng hắn ra ngoài nhưng sau đó hắn nói là nằm ngủ một mình trong căn phòng ngủ cũ.
Mùi hương trên người có lẽ là tự hắn xịt lên, dùng mấy lọ nước hoa này đây.
Nhưng tôi không hiểu cho tôi xem mấy lọ này làm gì, sợ tôi không tin hắn có nước hoa à?
Tuy hắn có đến mấy lọ như vậy thì kỳ lạ thật, nhưng chắc mua để dự phòng, chuẩn bị để tặng cho ai đó.
Nhìn có vẻ cũ, không đem tặng?
Không thể nào, hắn được hoan nghênh hơn nhiều so với tôi.
Có điều với tôi mà nói, có đúng là hắn ngủ một mình hay không tôi còn không để tâm, thì nước hoa là đề tài xa hơn rồi.
Hắn cười, lại nói chuyện, biểu hiện rất trang nghiêm, giọng nói dịu dàng rành mạch: “Em cũng biết đại khái mà, lúc anh quen biết em, bên cạnh còn có vài người.”
Tôi không hiểu hắn đề cập đến đề tài này là có ý gì, cũng không muốn thảo luận về phương diện này với hắn.
Khi đó bên hắn có người, mà người cạnh tôi cũng không ít, thế thì sao?
“Về sau quen em, anh chia tay với họ, dự định kết giao với mỗi em, nhưng em không biết.” Hắn vừa nhìn tôi vừa nói tiếp.
Chuyện này, thật sự tôi không biết.
Nhưng bây giờ nói ra thì chẳng có tác dụng.
Chuyện hắn từng gây ra, nước đổ khó hốt.
“Sau này,” hắn nói, âm điệu nặng nề, “Thời điểm đó phương thức anh đối xử với tình cảm không hề chín chắn, phạm phải sai lầm có lẽ là lớn nhất cuộc đời này.”
Câu nói đấy không phải giả, nhưng thân là người trong cuộc, tôi không có hứng thú với việc làm mục sư cho người ta sám hối.
Tôi đứng dậy, quay người bỏ đi.
“Em không muốn nghe chân tướng lúc đó?” Hắn ở sau đặt câu hỏi.
Còn có chân tướng? Tôi quay đầu.
Khoảnh khắc quay đầu lại, tôi phát hiện hắn đang cười.
Không biết cười điều gì.
Tôi không tin còn có chân tướng nào khác, tôi nằm trong trung tâm vòng xoáy, từng sự thật và từng cảm thụ đều nói với tôi rằng hắn chiếm đoạt là vì thôn tính, tuyệt đối sẽ không có lừa dối sâu xa nào.
“Công ty?” Vì để bảo đảm, tôi hỏi.
Hắn lắc đầu: “Anh và em.”
Quả nhiên, không phải công ty.
Ngẫm nghĩ lại, dù sao tôi cũng không chạy thoát khỏi cánh cửa này, nổi giận đi lên lầu lại quá tẻ nhạt, thôi thì phóng khoáng chút, nghe xem rốt cục hắn muốn nói gì, huống chi biết nhiều suy nghĩ của hắn hơn cũng mới có lợi với tôi.
Vì muốn nghe nên tôi ngồi xuống.
Nhưng câu nói tiếp theo làm tôi kích động muốn đứng lên lại: “Thật ra cũng không có nhiều thứ được gọi là chân tướng.”
Hắn thấy tôi mất kiên nhẫn thì vội lên tiếng xoa dịu.
Xong lập tức nói trước khi tôi lại đứng lên: “Khi đó anh phạm phải sai lầm không cách nào bù đắp, lúc em bỏ đi rồi, anh vẫn còn rất không vừa lòng.”
Nào chỉ là không vừa lòng, tôi nhớ lại ánh mắt hung ác thời điểm ấy, nó uy hiếp tôi, nói với tôi rằng đừng để hắn bắt được.
Hắn nhìn ra tôi đang nghĩ gì, cười có phần tự giễu: “Dĩ nhiên khi đó anh không chỉ là ‘không vừa lòng’, nhưng bây giờ cũng chỉ biết nói như vậy. Lúc đó, với tình cảm, anh vẫn không chín chắn. Em đi rồi, không thể bảo những người đã chia tay lúc trước quay về, nên anh lại quen với một vài người mới, nhưng không tròn một năm, anh bắt đầu quyết tâm tìm em, cũng lục tục chia tay các cô ấy.”
“Những thứ này.” Hắn nhìn những lọ nước hoa, “Anh kết giao không nhiều người, họ gần như cũng biết nhau, lần đầu chia tay mấy người, đồng thời thỏa thuận quà tặng chia tay là những lọ nước hoa các cô ấy đang dùng; lần thứ hai mấy người kia biết, thấy thú vị nên cũng làm giống vậy.”
Tôi im lặng lắng nghe, hiểu phần nào dụng ý trong lời hắn nói.
Hẳn hắn cũng nhận ra là tôi hiểu rồi, nhưng vẫn nhìn thẳng tôi, tự mình nói: “Anh biết anh nói yêu em, em không tin, anh không có những chứng cứ khác cho em xem, chỉ có thể cho em xem những cái này, em biết rõ mà, phạm vi tìm người của anh rất hẹp, sau hai lần chia tay như thế, không có ai sẽ đến với anh nữa.”
Đúng vậy, phạm vi hắn tìm bạn gái hay bạn trai không rộng rãi như tôi.
Hắn sẽ không tìm người lạ không quen biết, những người hắn kết giao đều là đồng nghiệp trong giới, hoặc là ban ngành liên quan, biết gốc biết rễ, còn có thể giúp đỡ cho hắn.
Những người đó đều nằm trong giới, trao đổi tin tức với nhau, hắn chia tay hai lần, quá tam ba bận, quả thật không có khả năng tái hợp với người cũ, người mới thì sẽ không mắc câu.
Hắn nói chia tay hẳn là sự thật.
Tôi gần như biết hắn đang quen với người nào, nước hoa mà họ sử dụng tôi cũng biết chút chút.
Chuyện hắn chia tay sẽ chỉ lan truyền trong phạm vi nhỏ, nhưng tôi từng ở trong đấy nên như cá gặp nước, dù là bây giờ thì vẫn có một, hai người có thể xem là bạn bè, chỉ cần hỏi thăm đôi chút sẽ biết ngay thật giả.
Đối phương không thể lừa gạt tôi.
Tôi hiểu ý của hắn, hắn nghĩ chỉ nói yêu không thì tôi sẽ không tin, phải cho tôi xem chứng cứ, nhưng chứng cứ khó tìm, nên hắn vòng vèo nói với tôi rằng đã phá hỏng hết đường lui của mình rồi, tôi không chấp nhận quen hắn thì sẽ không có ai ở bên hắn nữa cả.
Thiên hạ làm gì có chuyện tốt đến thế?
Tôi biết hắn làm đến mức này, bất kể là thật hay giả đều có thể xem là hết sức dụng tâm.
Thế nhưng anh làm là tự bản thân anh bằng lòng, tự bản thân anh muốn chia tay, liên quan gì đến tôi?
Hắn nhìn tôi, yên tĩnh một lát rồi nói: “Anh không muốn em làm gì hết, chỉ là muốn cho em biết, có thể đưa chuyện này vào sự cân nhắc của em.”
Tôi thấy không có gì để cân nhắc cả.
Tôi không dự tính sống với anh, đã không có tiền đề thì anh có chuẩn bị bao nhiêu vật liệu cũng vô dụng.
Huống chi, nếu anh lo lắng không có ai kết giao với anh sau khi tôi đi, thì có thể kiếm người bầu bạn kết hôn, cũng đã đến lúc anh nên kết hôn rồi.
Bầu không khí ngày hôm qua mới dịu đi một chút nay lại lạnh lẽo trở lại.