Giữa thể diện cùng thứ mình yêu thích, Tổ Vũ chọn cái sau.
Sau cùng hắn quyết định dùng thân phận Leo ở lại nhà Melved.
Nhưng chờ sau khi quyết định, Tổ Vũ bình tĩnh lại liền cảm thấy sao giống như thân phận của hắn cùng Cecil bị đổi chỗ vậy?
Chẳng lẽ không phải nên là hắn ngàn cầu vạn cầu mong muốn được ở lại hay sao? Thân phận giả kia cũng nên kết thúc mới đúng, sao lại biến thành Cecil kiên trì muốn hắn ở lại làm Leo?
Nhìn đến độ công nhỏ bé giơ lên nơi khoé miệng Cecil, Tổ Vũ mới minh bạch là do y cố ý.
Khuôn mặt vốn dĩ biến trắng cũng trở nên đỏ lên.
“Cảm ơn. “
Hắn giật giật khoé miệng, chân tình thực lòng mà nói lời cảm ơn với Cecil.
Tuy rằng ngoài miệng thì nói là vì tổ tiên vì quản gia vì Tiểu Griffin, nhưng Cecil cũng không cần phải làm đến mức độ này, lý do y nói nghe qua thì có lẽ có chút đạo lí, nhưng ngẫm kĩ lại liền cảm thấy không phải như vậy.
Cái gì mà đột nhiên thiếu mất một vị thiếu gia sẽ khiến cho ngoại giới nghi ngờ, Tổ Vũ tin tưởng với năng lực của Cecil, y có thể đem chuyện này xử lí đến tích thủy bất lậu, hơn nữa ấy tể chết non là chuyện hết sức bình thường, nơi nào sẽ nghĩ trong này có âm mưu quỷ kế gì.
Hơn nữa thân phận thiếu gia nhà Melved đại biểu cho điều gì, hắn tin rằng không ai khác so với Cecil rõ ràng hơn cả, thân phận này không chỉ đại biểu tiền tài vật chất mà còn cả địa vị xã hội, nói tóm lại, thân phận này là thứ có thể khiến vô số người điên cuồng.
Hiện tại, Cecil liền dễ dàng đem thân phận này cho hắn, ngay cả khi y đã biết rõ hắn không phải Leo thật sự.
Đây còn không phải, y dùng thân phận gia chủ, mời hắn trở thành người một nhà?
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Tổ Vũ đối với Cecil lộ ra một mạt tươi cười sáng lạn:“Nếu ngươi muốn ta ở lại đến thế, như vậy ta liền tiếp tục làm “Leo” thật tốt.”
Tươi cười tốt đẹp xuất hiện trên khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên, má núm đồng tiền tại khoé miệng cũng hiện ra, sáng lạn đến mức Cecil tưởng như mình đang nhìn trực diện vào mặt trời, trong một thoáng cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Lão yêu quái này vẫn nên duy trì bộ dáng ấu tể thì hơn, bộ dáng này vẫn là có chút trêu người.
Cecil thu hồi tâm tình hỗn loạn của mình, đứng dậy bất động thanh sắc cầm lấy quyển notebook kia, tính đem nó thu hồi.
Tổ Vũ đột nhiên mở miệng ngán cản:“Từ từ. “
Cecil quay đầu lại xem hắn, thần sắc của thiếu niên có chút chần chờ.
Chỉ nghe hắn nói:“Quyển bút kí này... có thể cho ta xem được không? Ta muốn biết chuyện của Hải Nhã. “
Bút kí nói trắng ra chính là nhật kí, là thứ vô cùng riêng tư, hơn nữa còn là đồ cổ đã lưu truyền ba ngàn năm, xem Cecil thận trọng thu nó lại như vậy liền biết nó mang ý nghĩa phi phàm, có thể xem như đồ gia truyền được rồi.
Cho nên thời điểm Tổ Vũ nói ra lời này cũng có điểm không xác định.
Nhưng Cecil không nói một lời liền giao cho hắn, thậm chí một lời dặn dò nhắc nhở cũng không có, cứ như vậy liền thoải mái hào phóng giao cho hắn.
“Ta sẽ cẩn thận bảo quản, xem xong liền trả lại cho ngươi. “
Cecil gật gật đầu.
“Ruin chắc cũng làm kiểm tra xong rồi, chúng ta nên xuống thôi. “
Nói là phải đi, nhưng Cecil vẫn khí định thần nhàn nhìn Tổ Vũ.
Tổ Vũ đang cầm notebook lập tức liền nghĩ ra chủ ý của hắn là gì.
Bĩu môi, Tổ Vũ đem notebook cất đi, lại lần nữa biến thành ấu tể, bị Cecil ôm vào trong ngực.
Mất mặt liền mất mặt đi, dù sao hắn cũng có nhiều lịch sử đen tối như vậy, thêm một cái cũng chẳng nhằm nhò gì.
Sau khi đem hắn bế lên, Cecil nhìn nhìn chỗ Tổ Vũ vừa đứng, không có quần áo.
Cư dân Liên bang tại thời điểm chuyển hoá giữa hình thái con người và hình thú, quần áo không thể tự chuyển hoá theo, thế cho nên bọn họ mới không thích chuyển hoá trước mặt mọi người, hình người biến hình thú còn đỡ, cùng lắm là phá bỏ một bộ quần áo, nếu là hình thú hoá hình người, đó liền là công khai nude.
Bất quá yêu quái biến hình có vẻ không giống bọn họ, chỉ là không biết quần áo vốn dĩ mặc trên người đã chạy đi đâu.
Đem phần tò mò này đặt ở đáy lòng, Cecil cảm thấy hiện tại không phải thời điểm thích hợp để hỏi chuyện này, thế nhưng về sau có lẽ có thể hỏi một chút.
Bọn họ từ trên lầu xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy quản gia đang ôm Tiểu Griffin uy điểm tâm.
Quản gia cũng liếc một cái liền nhìn đến Tổ Vũ ở hình thái Griffin đang được Cecil ôm xuống, hắn hướng về phía bọn họ cười cười, không hỏi bất cứ điều gì, ngược lại thập phần tự nhiên nói:“Ford nói thân thể Ruin thiếu gia vô cùng khỏe mạnh, loại thuốc mê này cũng không tạo nên bất cứ ảnh hưởng tiêu cực nào lên nó. “
Quản gia đối với hắn trước sau như một, tựa như từ trước đến nay không hề biết chuyện Tổ Vũ là một con ấu tể giả, hoặc có lẽ hắn ngay từ đầu đã biết, sau đó lựa chọn tiếp nhận hắn.
Loại tự nhiên này, khiến trái tim vẫn luôn thấp thỏm từ khi nhìn thấy quản gia của Tổ Vũ thoáng buông xuống.
Hắn bị Cecil đặt trên ghế chuyên dụng cho ấy tể bên cạnh bàn, chiếc ghế có độ cao tương đương mặt bàn giúp hắn có thể dễ dàng với được điểm tâm trên bàn, càng phải nói đến chính là, chiếc ghế này là ghế đôi, một bên là hắn ngồi, một bên còn lại là vị trí của Tiểu Griffin, ghế của họ liền đặt bên cạnh chủ vị, sát bên cạnh Cecil.
Hiện tại thấy Tổ Vũ vừa tới, quản gia liền đem Tiểu Griffin đặt sang bên cạnh, tại từ chiếc bánh kem lớn đặt trong lồng giữ ấm cắt một miếng đặt trước mặt Tổ Vũ, một bên dờ hỏi Cecil.
“Tiên sinh có muốn một chút không?”
Cecil liền làm bộ “xin thứ cho kẻ bất tài này”, nói:“Ngươi biết ta không thích mấy thứ ngọt ngọt nị nị này mà.”
“Xin yên tâm, cái này là tác phẩm tâm tắc của Bernard, một nửa là vị chocolate các vị thiếu gia yêu tha thiết, một nửa là vị cà phê mà tiên sinh thích.”
Tuy rằng quản gia không tán đồng việc Cecil mỗi sáng thức dậy đều phải uống một tách cà phê đen nâng cao tinh thần, nhưng nếu chỉ thả một chút vào điểm tâm coi như gia vị, này cũng có thể chấp nhận được.
Đang ăn phần bánh thuộc về mình, Tổ Vũ nghe vậy liền ngẩng lên nhìn chiếc bánh kem cao sáu tấc kia, liền thấy chiếc bánh thoạt nhìn là cùng một nhan sắc, nhưng nhìn kĩ vẫn có chút bất đồng, chỉ là bên ngoài phủ một lớp vụn chocolate, nếu không nhìn kĩ thì rất khó phát hiện ra.
Liền tính là Tổ Vũ cũng biết, Cecil tuy không thích ăn điểm tâm ngọt nhưng lại cực thích các loại điểm tâm đắng, nhất là loại có vị cà phê.
Quả nhiên lần này Cecil cũng không từ chối đề nghị của quản gia, ngồi xuống cùng bọn họ chia sẽ chiếc bánh kem này.
Thời gian này Cecil vốn hẳn là đang làm việc tại công ti, thế nhưng hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngay cả y cũng không tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi, dứt khoát liền đem công tác lui lại, ở nhà nghỉ ngơi.
Sau khi ăn xong điểm tâm, Cecil liền về phòng, mà Tổ Vũ cùng Tiểu Griffin cũng bị quản gia mang về phòng của bọn họ.
Chờ sau khi quản gia ôm bọn hắn vào phòng tắm tổ rộng, Tổ Vũ mới hậu tri hậu giác phát hiện, quản gia đây là đang muốn tắm cho hắn cùng Tiểu Griffin a!
Này sao được?!
Nếu là trước khi bị phát hiện, Tổ Vũ còn có thể không chút áp lực để quản gia giúp hắn tắm, nhưng hiện tại thân phận hắn đã bại lộ, còn để quản gia tắm giúp hắn nữa sao? Xin lỗi, da mặt hắn không dày như vậy.
“Al, ta tự mình tắm là được.”
Trước kia hắn học theo Tiểu Griffin kêu quản gia gia gia - tuy rằng tiếng Griffin quản gia nghe không hiểu- nhưng hiện tại thân phận đã bại lộ, hắn cũng không kêu ra khỏi miệng được.
Tổ Vũ vẫn trong hình dạng ấu tể Griffin đột nhiên mở miệng nói chuyện liền làm quản gia sửng sốt một chút, bất quá hắn rất nhanh liền phản ứng lại, cười nói:“Leo thiếu gia đây là đang thẹn thùng? Không phải là ta đã sớm giúp ngươi tắm rất nhiều lần rồi sao, hẳn là đã sớm quen mới phải?”
Tổ Vũ lúc này mới giống Cecil từng trải qua, thể nghiệm một cách chân thực thú vui ác ý của quản gia.
Trước kia nhìn quản gia đối xử như vậy với Cecil còn không cảm thấy gì, hiện tại chính mình lâm trận, quả thực là vừa thẹn lại táo bạo, cố tình còn không thể phát hỏa bởi chung quy hắn vẫn cảm thấy bản thân đuối lí.
Cuối cùng cũng chỉ có thể rầu rĩ lặp lại:“Al, ta tự mình tắm là được rồi.”
Nhìn ra hắn ngượng ngùng, quản gia cũng không trêu hắn nữa:“Vậy Ruin thiếu gia cũng nhờ ngươi nhé.”
“Ân.”
Quản gia trước khi đi còn vô cùng tri kỉ quay lại hỏi:“Có cần ta chuẩn bị quần áo cho ngươi không, Leo thiếu gia?”
“....Không cần đâu. “
Tổ Vũ cảm thấy, nếu hắn nói cần, quản gia cũng sẽ không chuẩn bị cho hắn quần áo dành cho người lớn mặc.
So ra hắn càng cảm thấy quản gia sẽ từ đống quần áo chọn cho hắn các loại tiểu y phục đáng yêu, dù sao thì hiện tại hắn cũng không có biện pháp dùng hình thái người lớn xuất hiện trước mặt người khác.
Mời được quản gia ác thú vị rời đi, Tổ Vũ liền biến trở về hình người, trước tắm cho Tiểu Griffin một lát sau đó ôm nó cùng nhau ngâm trong bồn tắm.
Bồn tắm trong phòng này là dành cho ấu tể, lấy hình thái con người của Tổ Vũ nếu nằm xuống sẽ không quá vừa vặn, nhưng ngồi xuống thì vẫn có thể.
Hắn ngồi ở bên trong, nước ấm dâng lên vẫn chưa quá eo, vừa vặn để Tiểu Griffin dưới hình dáng ấu tể dẫm lên chân để lộ nửa thân mình.
Bởi vì thường xuyên ngâm nước, Tiểu Griffin đã học được cách bơi lội rồi - tuy chỉ là loại bơi chó đơn giản nhất - nhưng mà nó vẫn không biết nín thở, vậy nên Tổ Vũ đeo cho nó một cái phao bơi ở cổ.
Vòng bơi vô cùng nhỏ, thoạt nhìn khá giống dây xích, thế nhưng nó lại có sức nổi phi thường cường đại.
Tổ Vũ thuận tay lấy đồ chơi cao su bên cạnh thả vào bồn, để Tiểu Griffin một bên tắm một bên chơi đùa.
Tiểu Griffin vô ưu vô lự hoàn toàn không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nó dùng móng vuốt nhỏ nắm bóp đồ chơi, nghe nó phát ra tiếng liền học theo kêu pi pi pi không ngừng.
Hơn nữa chính mình chơi hắn còn không chịu, một hai phải hướng về phía Tổ Vũ pi pi kêu, ý tứ chính là muốn hắn cùng nhau chơi.
[Ca ca! Tới chơi cùng nhau nha~]
Ngày thường thời điểm cùng tắm bọn họ đều chơi cùng nhau, Tiểu Griffin thích nhất là cùng Tổ Vũ đem đồ chơi cao su chụp qua lại, tiếng bọt nước hất lên hoà cùng tiếng kêu của đồ chơi nghe đặc biệt có ý tứ.
Vốn dĩ bởi vì an tĩnh lại khiến hắn nhớ lại một chút sự tình trong quá khứ, Tổ Vũ tâm trạng có chút hạ xuống khi nghe tiếng kêu của Tiểu Griffin liền phục hồi tinh thần, thấy nó chơi rất vui vẻ liền dứt khoát hoá thành hình thái ấu tể cùng nhau chơi.
Những sự tình không vui đó, tạm thời cứ quên hết đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả hỏi Cecil: Đối với việc lần đầu tiên dùng hình người cùng tắm uyên ương bị Tiểu Griffin cướp đi, cảm nghĩ của ngươi ra sao?
Cecil vẻ mặt âm trầm: Không biết người địa cầu dưới tình huống không chút chuẩn bị thì có thể ngốc trong vũ trụ bao lâu, không bằng ngươi bồi ta thử một chút?
..............
*Lời con Shuu: Quả nhiên linh cảm của mị hông sai, mị tạch òi... (/”༎ຶོρ༎ຶོ”)/!!!
Đã thế tuần này lại thi tiếp nữa chứ! Thi lằm thi lốn!! Moá!!! *lật bàn - ing*