“Huyền diệu phương pháp, huyền vũ chạm ngọc.”
Những lời này ghép lại cũng không ra câu từ đặc biệt gì, cho dù thật sự có người đem chúng ghép liền lại tạo thành câu cũng không nhất định có thể xem hiểu ý tứ trong đó, chỉ biết coi đây là một sự trùng hợp.
Càng khỏi phải nói, văn hoá địa cầu hiện tại đã dung hoà cùng với Liên bang, trừ những vị học giả chuyên nghiên cứu về nền văn minh địa cầu thì chẳng có mấy ai đọc hiểu được tiếng Trung.
Tựa như Cecil, y có thể nói có thể đọc được tiếng Trung, nhưng nếu muốn hoàn toàn đọc hiểu được chữ phồn thể thì lại hơi quá sức, chỉ có thể đoán mò, mà các thể văn thơ cổ ngay cả người Hoa Hạ cũng hiểu không rõ, y lại càng không thể hiểu.
Cho nên y không phát hiện huyền cơ trong đó, cũng là lẽ thường tình.
Nhưng Tổ Vũ lại không giống vậy, thời điểm hắn hoá hình thành người là tại triều Tống, trước khi hoá hình lại sống tại phòng của vị quan lão gia kia, đi theo ông học nói chuyện cũng đồng thời học văn biết chữ, ban đầu hắn học chính là chữ Khải phồn thể, đối với kiểu chữ này còn quen thuộc hơn so với kiểu chữ giản thể sau này mới học.
Thậm chí, những chữ vỡ lòng đầu tiên của Hải Nhã cũng là từ hắn dạy.
Mà kiến thức về văn học cổ của Tổ Vũ cũng không tệ lắm, tuy rằng không biết làm thơ, nhưng đọc thì vẫn có thể, vậy nên tất nhiên là có thể nhìn ra được niêm luật của thơ có chỗ không đúng, lại hơi suy ngẫm một chút liền nhìn ra được ẩn ý trong đó.
Cecil đọc câu kia thành tiếng, sau đó lấy ánh mắt nghi hoặc mà nhìn Tổ Vũ:“Có chỗ nào đặc biệt?”
Tuy rằng trình độ tiếng Trung của y không tồi, thế nhưng vẫn chỉ dừng lại ở việc đọc, loại văn tự vừa đọc liền có chút phức tạp này, y thật sự là không có cách nào phân tích được.
Phải biết rằng, tiếng Trung tại Liên bang hỗn hợp vô số chủng tộc cũng được coi là một trong những ngôn ngữ khó học và khó hiểu nhất, nếu không phải trước kia tại địa cầu số lượng người Hoa Hạ đủ nhiều, khiến cho những người ngoại tinh đến thông hôn cũng bị bạn lữ của mình ảnh hưởng mà học tiếng Trung, hơn nữa còn có Tinh võng làm phương tiện lưu giữ đắc lực, thì tiếng Trung đã sớm biến mất trong dòng thời gian.
“Những lời này hẳn là lời nhắc nhở dành cho đám hậu nhân các ngươi.” Tổ Vũ giải thích:“ Cuốn bút kí này hẳn là Hải Nhã cố ý để lại cho các ngươi, nếu như nàng ghi lại công pháp ở phía trên, tức là nàng mong muốn con cháu của mình có thể học tập thật tốt. “
“ Nhưng pháp thuật là dựa vào linh khí mới có thể sử dụng, thế nhưng có lẽ người ngoại tinh các ngươi ngay cả linh khí là cái gì cũng không biết. “
Tổ Vũ đắc ý, cằm hơi giương lên, bộ dáng cực kỳ kiêu ngạo.
Không, y biết, tốt xấu gì y cũng là hậu đại của yêu quái, mấy cái này vẫn phải biết chút ít.
Bất quá Cecil cũng không phản bác lại lời của Tổ Vũ, bởi vì y nhận ra bộ đang này của hắn thật sự phi thường đáng yêu.
Tổ Vũ thấy y nhìn mình không chớp mắt, bộ dáng khiêm tốn học hỏi (cũng không phải), càng thêm khí phách hăng hái: “Cái gọi là linh khí chính là một loại năng lượng đặc thù tồn tại trong không gian, giống như không khí, nhìn không thấy sờ không tới, lại tồn tại ở khắp mọi nơi, mà yêu quái bọn ta chính là dựa vào việc hấp thu linh khí đất trời, sử dụng tinh hoa nhật nguyệt tu luyện mà thành.
“Còn làm thế nào để tu luyện, đương nhiên là phải dựa vào công pháp.”
“Cho nên...”
Cecil đột nhiên mở miệng nói tiếp:“ Cho nên cái gọi là huyền diệu phương pháp, ý chỉ chính là phương pháp tu luyện?”
Hứng chí bị đánh gãy, Tổ Vũ sặc một chút, căm giận trợn mắt liếc Cecil một cái, gật đầu nói:“ Đúng vậy, chính là cái này.”
Đáy mắt Cecil hiện lên một tia ý cười, theo mạch ý này suy luận xuống:“Vậy vế huyền vũ chạm ngọc kia là chỉ nơi cất giấu công pháp?”
“Đúng vậy.” Tổ Vũ gật đầu, sau đó làm bộ đang thần thần bí bí nói với Cecil:“ Ngươi cảm thấy nó sẽ ở chỗ nào?”
Cecil không đáp mà hỏi ngược lại:“Nhìn sáng vẻ của ngươi, hẳn là đã biết nó được cất ở đâu?”
“Ngươi đoán được ta liền nói cho ngươi.”
Tổ Vũ một bộ biểu tình “ngươi nhất định không đoán được”, hẳn là muốn nhìn bộ đang y vắt hết óc cũng không nghĩ ra được, khi ấy nhất định sẽ rất thú vị.
Nhưng đáng tiếc chính là, Cecil sau khi suy nghĩ một lát lại thực sự có thể nói ra đáp án.
“Có rất nhiều phòng tại trang viên Melved đều là do tổ tiên để lại, trong đó có một phòng là của Hải Nhã tổ mẫu (bối phận quá dài, liền dứt khoát gọi như vậy), ta nghĩ chắc hẳn là ở đó.”
Không sai, y tuy rằng thật sự không biết câu thơ kia có nghĩa gì, nhưng đồ vật hẳn là được đặt ở nơi nào, có lẽ Cecil so với Tổ Vũ còn rõ hơn.
Tổ Vũ không xem được bộ dáng y xấu mặt, cảm giác thật không thú vị, uể oải nói:“Đồ hẳn là ở đó.”
Tổ Vũ đoán cái gọi là huyền vũ chạm ngọc, hẳn là một khối mặc ngọc được chạm khắc thành vật trang trí, trước đó thời điểm Tổ Vũ cùng Tiểu Griffin chơi thám hiểm tại trang viên, đã từng thấy qua một căn phòng được trang hoàng thập phần giống phong cách Hoa Hạ cổ, bên trong còn có rất nhiều cổ vật trang trí, trong đó có một món ngọc thạch điêu khắc.
“Thời điểm nhìn đến đầu thơ này ta liền nghĩ đến nó. “
Tổ Vũ ngồi xuống trước bàn làm việc của Cecil, lười biếng ghé vào trên bàn, ngón tay ở trên mặt bàn vạch tới vạch lui:“Thật không thú vị gì cả, vốn dĩ muốn giúp ngươi tìm được công pháp kia, sau đó bắt ngươi dùng nội dung công pháp làm vật trao đổi, kết quả ngươi liền ngay cả công pháp ở đâu cũng tìm được rồi.”
Cecil nhìn bộ dáng lười biếng kia của hắn liền cảm thấy thú vị, nhịn không được liền đưa tay xoa xoa mái tóc đen của hắn.
Giống như y nghĩ, xúc cảm phi thường tốt.
Trước khi Tổ Vũ biến sắc mặt, Cecil thu hồi tay:“Muốn học liền tự mình đi sao chép là được, không cần phải phân chia rõ ràng với ta như vậy.”
Trong notebook có thể có những gì y biết rất rõ, ngay từ đầu khi lấy nó ra y đã không định hạn chế không cho Tổ Vũ học.
“Còn công pháp.” Cecil nghĩ đến những nội dung liên quan đến công pháp kia, liền cảm thấy một trận đau đầu:“Cho dù có được trong tay ta cũng xem không hiểu.”
Vốn dĩ khi bị Cecil xoa đến mức đầu tóc đều loạn Tổ Vũ còn định lời lẽ chính đáng nói cho y biết đầu của nam nhân là không thể sờ loạn, lúc này nghe y nói xong, hắn lập tức đem vụ mái tóc quăng ra sau đầu.
“Ngươi không hiểu ta có thể dạy ngươi a!” Tổ Vũ vẻ mặt hưng phấn, cuối cùng cũng tìm được thứ Cecil không biết làm,“Ruin là ta dạy, tổ tiên của ngươi trước kia cũng do ta dạy, đây là sở trường của ta!”
Ý tứ là như thế, chẳng qua sao lại thấy ở giữa có từ nào đó không thích hợp?
Kỳ thật, lý thuyết của Tổ Vũ vẫn khá ổn, chỉ cần có công pháp cùng sơ đồ kinh mạch, hắn liền có thể đem công pháp phiên dịch thành bộ dáng ngươi có thể hiểu được, dù sao cũng là từ thời cổ đại đã thành tinh, lại đi theo một lão nhân đọc đủ thứ thi thư, muốn xem hiểu một mảnh công pháp như vậy vẫn rất dễ dàng.
Nhưng muốn nói đến trình độ dạy dỗ thực tế của Tổ Vũ, phải nói là gần như bằng không.
Chiêu duy nhất hắn biết, chính là truyền truyền truyền linh khí, chờ ngươi nhớ rõ lộ tuyến rồi, liền không còn gì để dạy nữa.
Chính là đơn giản thô bạo như vậy.
Hắn tranh công nói:“Thế nào, đề nghị này của ta thực sự không tồi đi?”
Cecil cong công môi:“Vậy cảm ơn ngươi.”
Y đứng dậy, khép văn kiện lại rồi đưa tay về phía Tổ Vũ:“Đi thôi?”
“Đi đâu?”
Vốn đang đắc ý, Tổ Vũ nghe vậy liền có chút nghi hoặc nhìn bàn tay lớn hơn mình rất nhiều kia, màu da so với bản thân thì hơi ngăm hơn một chút, đốt ngón tay rõ ràng, thon dài lại hữu lực, phía trên có một tầng vết chai hơi mỏng, có do hàng năm cầm bút mà ra, cũng có do cầm súng mà lưu lại.
“Không phải muốn đi tìm cái huyền vũ chạm ngọc kia sao?”
“À, đúng rồi, trước phải đi tìm nó đã. “
Muốn tìm đồ, nhưng Tổ Vũ không thể ra ngoài trong hình dạng này.
Mỗi lần rời khỏi thư phòng đều phải biến thành hình thái ấu tể, còn phải để người khác ôm đi, nghĩ sao cũng không thấy thoải mái.
Tổ Vũ ở hình thái ấu tể được Cecil ôm trong lòng ngực đột nhiên nghĩ tới:“Không phải ngươi nói muốn giúp ta tạo một thân phận mới sao? Đến đâu rồi?”
“Đang làm rồi, bất quá muốn hoàn thành toàn bộ hồ sơ thì cần tốn chút thời gian nữa. “
Bọn họ từ thư phòng đi ra, liền trực tiếp hướng về căn phòng tại lầu bốn Tổ Vũ nói mà đi.
Lúc trước Tổ Vũ nhìn đến căn phòng này còn cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì một phương diện nó rất giống phong cách của Hoa Hạ cổ, nhưng bên trong có trộn lẫn rất nhiều đặc trưng của tộc Griffin, bây giờ ngẫm lại, hẳn là thời gian Hải Nhã cùng trượng phu của nàng sinh hoạt bên nhau tạo nên phong cách này.
Trong phòng mỗi ngày đều có người máy giúp việc quét tước, phi thường sạch sẽ ngăn nắp, mà toàn bộ đồ vật cũng không dễ dàng bị di dời, chúng nó vẫn luôn ngốc tại vị trí ban đầu.
Cho nên Cecil rất nhanh liền tìm được cái gọi là huyền vũ chạm ngọc mà Tổ Vũ nói.
Đó là vật trang trí do nguyên một khối mặc ngọc lớn điêu khắc mà ra, vô cùng trân quý, một con diều hâu có bộ lông đen nhánh đứng bên vách núi sải cánh muốn bay, một đôi mắt ưng sắc bén như sao, sinh động như thật, thần tuấn vô cùng.
Lần này, Tổ Vũ còn cảm nhận được linh khí dao động ẩn tàng bên trong nó.
Trong phòng không có người khác, camera theo dõi cũng bị Cecil đóng lại, Tổ Vũ tự nhiên là lại biến về hình người.
Hắn cầm lấy khối chạm ngọc kia, cẩn thận đánh giá một phen, cuối cùng vừa hoài niệm lại cảm thán:“Cái dạng này có lẽ là Hải Nhã dựa trên bộ dáng của ba nàng mà khắc, hắc ưng thần tuấn vô song như vậy, ta chỉ thấy qua một con là hắn.”
Nguyên hình của Hải Nhã tuy cũng vô cùng khí phách, nhưng mẫu thân nàng lại là một con hải điêu bụng trắng, bản thể của Hải Nhã cũng giống như mẫu thân nàng đều là bụng trắng lưng đen, tuy rằng thân hình giống phụ thân, thế nhưng lông vũ của nàng lại giống mẫu thân hơn một chút.
Cecil biết hắn lại bắt đầu nghĩ đến lão bằng hữu, cũng không mở miệng quấy rầy, chỉ an tĩnh đứng ở một bên nhìn hắn cùng đồ vật trong tay hắn.
Đồng thời cũng nghi hoặc, một khối chạm ngọc so với bàn tay cũng không to hơn bao nhiêu thật sự có thể cất chứa đồ vật sao? Phải biết ba ngàn năm trước không hề có kỹ thuật không gian tân tiến như hiện tại.
Sự thật đương nhiên là có thể.
Tổ Vũ cảm thán một chút liền nhớ tới chính sự.
Hắn sờ sờ bên dưới chạm ngọc, rất nhanh liền sờ đến một chỗ khác thường dưới đáy vách núi.
Hắn ở chỗ đó nhấn nhấn xoa xoa một chút, liền có một khối ngọc bài rơi xuống lòng bàn tay.
Cecil cho rằng Tổ Vũ sẽ từ vị trí mà khối ngọc rớt xuống lấy ra cái gọi là công pháp.
Nhưng Tổ Vũ cũng không lấy ra bất cứ thứ gì từ bên trong chạm ngọc, hắn đem chạm ngọc thả lại chỗ cũ, sau đó đem khối ngọc bài kia đưa cho Cecil.
“Tốt, đồ vật tìm được rồi, cầm cẩn thận đừng để rớt.”
Tìm được rồi? Cecil nhìn nhìn đồ vật được đưa tới trước mặt y.
Đó là một khối ngọc bài vô cùng mỏng nhẹ, ước chừng chỉ dài một tấc rộng nửa tấc, một mặt trơn nhẵn, mặt kia khắc văn tự tựa như hoa văn.
Thoạt nhìn không có bất cứ chỗ nào đặc biệt.
Mà một khối ngọc bài khắc mấy cái văn tự y xem không hiểu này, lại là công pháp mà Tổ Vũ nói?
Cecil bắt đầu hoài nghi Tổ Vũ có phải đang trêu y hay không.
Tác giả có lời muốn nói:
Tổ Vũ: Đúng là đồ không biết nhìn hàng!
.................
*Lời con Shuu: Đầu tiên, xin lỗi mọi người vì sự mất tích bấy lâu nay của mị! *cúi đầu-ing~*
Thứ hai, mọi người cũng biết mị vừa thi đại học xong. Thế nhưng vấn đề là mị không được thông minh cho lắm (Văn 7,5; Toán 6; Anh 7), thế nên muốn tìm trường đại học tốt quả là một vấn đề nan giải. Mà mị thì không biết đâu là trường tốt đâu là trường kém, vậy nên kính mong bà con cô bác dành chút thời gian cho mị chút đề nghị với ạ! (Ưu tiên ngành ngôn ngữ Nhật và maketing nha mọi ngừi~ ☆*:.。. o(≧▽≦)o.。.:*☆) *chắp tay-ing~*
Cuối cùng, đề phòng các bác có tính đùa dai, mị xin nhắc nhẹ là hôm trước phụ thân đại nhân của mị có nhắn nhủ vài lời iu thương đến với mị là “Mày mà không đỗ là tao bẻ máy đấy!” 。゚(゚”Д`゚)゚。 Thế nên mong các cô các bác hảo tâm cứu vớt mị với ạ. Chỉ cần mị đỗ, mị sẽ hậu tạ mọi ngừi một lúc 10 chương luôn! Mị Thề!!
Thế nha!! Iu mọi ngừi ~~ ╰(*^3^*)╯♡