Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Chương 17: Q.2 - Chương 17




Quán thịt nướng Hàn Quốc ở đối diện cửa trung cư của bọn họ, đi bộ chỉ mất ba phút.

Gương mặt Phó Vịnh Bội buồn bực, bởi vì mình đang bị Vãn Vãn cẩn thận từng li từng tí đỡ, mà Giang Diệc Hãn đi bên cạnh Vãn Vãn, bày ra dáng vẻ ông chủ, khiến cho Phó Vịnh Bội ngay cả vạt áo anh cũng không sờ tới.

Gian phòng trong quán thịt nướng Hàn Quốc này là một căn phòng nhỏ độc lập, cảnh vật xung quanh rất tốt, trang hoàng tương đối có phòng tình của nước khác.

Phó Vịnh Bội cởi giày cao gót nhỏ dài ra, thói quen liền muốn đi tới bên cạnh Giang Diệc Hãn.

"Vãn Vãn." Nhưng mà Giang Diệc Hãn lại ngoắc ngoắc tay Vãn Vãn, hướng cô vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình.

Vãn Vãn vội vàng đi tới, cùng anh vai kề vai ngồi chung một chỗ, còn Phó Vịnh Bội thì cô đơn chiếc bóng.

Rất khách sáo cùng lễ phép, Giang Diệc Hãn đem một quyển thực đơn đưa cho Phó Vịnh Bội trước, "Cô xem muốn ăn cái gì trước đi."

Phó Vịnh Bội mỉm cười, tao nhã lật thực đơn.

"Còn em, nha đầu, em muốn ăn cái gì?" Giang Diệc Hãn ôm lấy Vãn Vãn, lười biếng đem cằm mình đặt trên đầu vai Vãn Vãn, nhẹ giọng hỏi cô.

Tư thế thân mật này, rõ ràng là nam nữ đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt.

Tốc độ lật thực đơn của Phó Vịnh Bội, chậm dần, một tờ dừng lại thật lâu.

Vãn Vãn đỏ mặt, mặc anh giống như không có xương dựa vào người mình, lật thực đơn, "Muốn ăn chuối tiêu tẩm đường, còn nữa, món này nhìn có vẻ ngon...." Cô chỉ chỉ phan cát ngạnh.

"Em không ăn được cay!" Nha đầu này một chút cay cũng không thể ăn, mỗi lần trong thức ăn có chút hạt tiêu, cô cũng sẽ bị cay đến đỏ bừng cả khuôn mặt.

"Ăn chút gì đó no bụng trước, hôm nay em cần phải bổ sung nguyên khí." Anh dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe được, nhỏ giọng giao phó.

Hừ hừ, cô hiểu.

"Được, vậy thì ăn thịt bò đi." Cô đối với anh từ trước đến giờ đều nói gì nghe nấy.

Anh gọi nhân viên phục vụ, ngước mắt , Phó Vịnh Bội đang dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn anh.

"Cô muốn ăn cái gì?" Đối mặt với Phó Vịnh Bội, âm điệu của anh liền phai nhạt mấy phần.

"Làm gì mà phải giả bộ xa lạ như vậy, quá không hiền hậu rồi? Tôi thích ăn cái gì, không phải anh rõ ràng nhất sao?" Phó Vịnh Bội khẽ mỉm cười.

Nghe vậy, Giang Diệc Hãn cùng Vãn Vãn cũng cứng đờ.

Vãn Vãn lập tức cúi đầu, tiếp tục lật tới lật lui thực đơn, giả bộ rất chuyên tâm xem thức ăn, dáng vẻ như không chú ý nhiều.

Nụ cười trên mặt Giang Diệc Hãn, dần dần biến mất, anh dùng ánh mắt cảnh cáo Phó Vịnh Bội.

Nào biết, Phó Vịnh Bội không chịu đe dọa, cô ưu nhã mỉm cười, đối với Vãn Vãn nói: " Xin chào, chị nghĩ, em biết chị là ai chứ?"

Hai tay của Vãn Vãn, ở dưới đáy bàn run lên, lúc nâng đôi mắt lên thì cô trở về nụ cười lễ phép, "Em biết, ngày đó trong phòng bệnh từng thấy, chị là chị dâu tương lai của Diệc Hãn." Lần đầu tiên cô đối mặt với loại tình trạng này, không biết nên làm gì, nhưng mà, Vãn Vãn khẳng định, trước mặt tình yêu, cô không cho phép mình làm một Vãn Vãn mềm yếu sợ phiền phức.

Chị dâu tương lai, mấy chữ này, chân thành lại không chút hoài nghi từ miệng dối phương nói ra, khiến cho khóe mắt Phó Vịnh Bội giật giật.

"Thật ra thì, chị cùng Diệc Hãn biết nhau rất sớm, so với anh trai anh ấy còn sớm hơn đấy, bọn chị còn cùng tốt nghiệp trong một trường, cùng một khóa...." Phó Vịnh Bội duy trì nụ cười, cố ý nói bóng nói gió.

"Phó Vịnh Bội, có phải cô thích ăn cơm trộn nồi đá? !" Giang Diệc Hãn ngắt lời cô, giọng điệu nói chuyện của anh vẫn ôn hòa như cũ, mặt mang theo nụ cười, chỉ có ánh mắt, để lộ ra không vui rõ ràng.

"Đúng rồi, tôi biết ngay trí nhớ của anh rất tốt, còn nhớ rõ tôi thích ăn nhất là cơm trộn nồi!" Giọng điệ Phó Vịnh Bội nhẹ nhàng.

Vãn Vãn mất hồn, đột nhiên có một loại cảm giác đứng ngồi không yên.

Một người đàn ông còn nhớ rõ một người phụ nữ khác thích cái gì, điều này đại biểu cái gì? Đơn giản chỉ là trí nhớ quá tốt? Vãn Vãn không có cách nào xác định.

"Một phần cơm trộn nồi đá." Giang Diệc Hãn trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ.

Trong lúc chờ món ăn, Phó Vịnh Bội một mực cùng Giang Diệc Hãn tán gẫu chuyện lý thú ở trường học, Giang Diệc Hãn câu được câu không ứng phó.

"Ở trong xã đoàn của chúng ta khi đó không phải có một con khỉ gầy da bọc xương sao? Anh biết bây giờ anh ta đang làm cái không? Nghe nói bây giờ anh ta lại có thể mở một công tyw là ông chủ!"

"A, thật sao?"

"Đúng rồi, bạn cùng phòng trước kia của anh, mấy ngày trước còn chào hỏi trên QQ với tôi!"

"Tôi cũng đã lâu không liên lạc với cậu ấy rồi."

"Có muốn bây giờ tôi gọi điện thoại cho cậu ấy không?"

"Không cần."

Vãn Vãn ngồi một bên, có một loại cảm giác căn bản không cách nào tham gia đề tài của bọn họ, cô chỉ có thể một mực đờ đẫn.

"Vãn Vãn." Phó Vịnh Bội gọi cô.

Vãn Vãn vội vàng phục hồi tinh thần lại.

"Chị có thể giống Diệc Hãn gọi em là Vãn Vãn không?" Thái độ trên mặt Phó Vịnh Bội rất thân mật, "Tình cảm của chị với Diệc Hãn rất tốt, giống như...."

Phó Vịnh Bội ý vị sâu xa nhìn Giang Diệc Hãn một cái, giống như nghĩ nên dùng từ gì mới thích hợp.

Mặt Giang Diệc Hãn không thay đổi nhìn cô.

"Chị với Diệc Hãn, giống như bạn thân vậy!" Phó Vịnh Bội rốt cuộc nhẹ nhàng nói xong, cũng hướng Giang Diệc Hãn vô tội nháy mắt, cố ý lại hỏi thêm một câu: "Diệc Hãn, anh nói có đúng không?"

Giang Diệc Hãn nhìn về phía cô, tròng mắt lóe lên một cái, cuối cùng vẫn nhanh chóng trả lời: "Đúng vậy."

"Xem đi, Vãn Vãn, tình cảm của chị với Diệc Hãn rất tốt, không chỉ là bạn tốt, sau này còn là thông gia thân càng thêm thân, cho nên, cho nên em cũng phải xem chị như chị gái mà đối đãi đấy...!"

"Dạ." Vãn Vãn miễn cưỡng cười cười.

Gợn sóng giữa bọn họ, thật ra thì Vãn Vãn đều thấy ở trong mắt, nhưng mà, cô một câu cũng nói nhiều.

"Vãn Vãn còn em, học ngành gì, tốt nghiệp trường gì?" Phó Vịnh Bội một bộ rất muốn cùng cô làm chị em, bộ dáng thân thiết.

Cái vấn đề này, khiến cho Giang Diệc Hãn hơi cương.

Vãn Vãn dường như từng nhắc tới, hai người bọn họ cũng là bạn học, lần đầu tiên gặp mặt, cô liền nhận ra anh.

Trước, anh vẫn không có để ý nhiều chuyện này, nhưng là, hiện tại, anh không thể không có chút băng bó nhưng.

"Em cũng là tốt nghiệp ở tường đại học truyền thông Thượng Hải.... em là khóa bốn hệ tiếng Trung...." Vãn Vãn dùng giọng nói rất nhẹ trả lời.

"Thì ra là học muội à!" Phó Vịnh Bội than vãn kinh ngạc, đều hỏi tới, "Vậy em và Diệc Hãn trước đây ở trường học liền quen biết sao?"

Giang Diệc Hãn nhìn chăm chú vào Vãn Vãn.

"Gặp, từng gặp, nhưng không quen biết...." Vãn Vãn rất hồi hộp, bởi vì, cô rõ ràng, lúc này mỗi một câu nói của mình, đều rất dễ nói sai, đều rất dễ giẫm vào bẫy của đối phương.

Không hiểu, Vãn Vãn cực kì không thích Phó Vịnh Bội.

Lúc học đại học, cô đối với Phó Vịnh Bội ngoại trừ hâm mộ, cũng không có cảm xúc gì khác, nhưng mà bây giờ, Vãn Vãn biết mình để ý.

Cô để ý, bạn gái trước của anh cố ý ở trước mặt cô nói tình cảm của bọn họ tốt bao nhiêu, thời đại học hai người như thế nào, như thế nào, cho dù, khoác áo khoác tình bạn lên người.

Là bởi vì tối ngày hôm qua quan hệ của hai người bọn họ tiến thêm một bước, cho nên, mình mới trở nên hẹp hòi như vậy sao? Vãn Vãn vẫn cho là mình không phải là một người phụ nữ nhỏ nhen, nhưng mà ở trước mặt tình yêu, cô cũng nhầm.

"Gặp qua nhưng không quen biết, có ý gì đây?" Gươn mặt Phó Vịnh Bội cảm thấy rất hứng thú.

"Trước kia anh ấy chơi bóng, đụng vào em...." Vãn Vãn thẳng thắn.

Trước kia anh chơi bóng đã từng đánh ngã cô? Chuyện như vậy mặc dù không thường xảy ra, nhưng cũng không phải lần một lần hai, Giang Diệc Hãn kiểu gì cũng không nhớ nổi lúc mình học đại học từng có một nhân vật như Vãn Vãn tồn tại.

"Xem ra, hai người thật sự có duyên phận!" Phó Vịnh Bội cười mỉa, "Còn chị, học muội, em biết chị không? Chị hồi học đại học cũng rất nổi danh đấy!" Cô cố ý thử dò xét.

Không khí một hồi đông cứng, con mắt tối đen của Giang Diệc Hãn lóe lên một cái.

Vãn Vãn dừng một chút, trầm tư một hai phút, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, "Em rất trạch (Trạch nữ), lúc học đại học, tính tình hơi hướng nội, bạn học cùng lớp em cũng không biết nhièu người, làm sao có thể biết đám học tỷ khác hệ trong trường? !"

Một câu nói, khiến cả người Giang Diệc Hãn thở phào nhẹ nhõm.

Anh không muốn cho Vãn Vãn biết, anh đã từng cùng Phó Vịnh Bội yêu nhau, nếu để cho Vãn Vãn biết được, tình huống sợ rằng sẽ phức tạp hơn rất nhiều. Hôn sự của Phó Vịnh Bội và anh hai, mặc dù chữ Bát (八) còn không chưa chổng đít lên, nhưng mà cũng không khó bảo đảm về sau có thể sẽ trở thành người một nhà.

Về sau coi như không có liên lạc, nhưng mà ngày lễ ngày tết, nhất định sẽ gặp mặt, Vãn Vãn rất đơn thuần, rất nhiều chuyện không ứng phó được, anh không hy vọng đem mọi chuyện phức tạp hóa lên, sẽ làm cô trở nên khó chịu.

Vãn Vãn nói không biết cô, điều này làm cho Phó Vịnh Bội rất thất vọng.

Ăn cơm mất hơn một tiếng đồng, Phó Vịnh Bội nói chuyện không ngừng, Vãn Vãn trong lòng ngũ vị tạp trần, chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười ứng đối.

Lúc tính tiền, Giang Diệc Hãn kinh ngạc phát hiện....

"Nha đầu, em ăn linh tinh nhiều quá."

Bất tri bất giác, trước mặt cô lại có nhiều đĩa không như vậy.

"Đồ ăn của nhà hàng này rất ngon." Vãn Vãn lộ ra nụ cười ôn hòa.

"Ăn quá nhiều sẽ bể bụng đấy, thích ăn thì sau này anh sẽ lại dẫn em đến đây ." Anh khom ngón tay cầm bàn tay nhỏ bé của cô.

Đồ ăn quán này rất ngon? Không biết nữa. Bởi vì, tối nay anh thật sự không có khẩu vị gì, nhưng mà, nhìn thấy cô ăn nhiều như vậy, cho nên đại biểu tâm tình coi như vui vẻ chứ? Vãn Vãn bộ dạng đơn thuần, để cho tâm tình anh cũng chuyển tốt lên rất nhiều.

Lần đầu tiên, anh cảm thấy may mắn là Vãn Vãn tương đối ngốc.

"Diệc Hãn, buổi tối chúng ta còn làm việc." Phó Vịnh Bội ngăn bọn họ đang định rời đi lại.

"Không phải chân có vết thương sao? Cô về nhà nghỉ ngơi, công việc phía sau tự tôi sẽ sắp xếp." Giang Diệc Hãn âm thanh nhạt nói.

Cho nên, tối nay cô không thể ở cùng với anh? Phó Vịnh Bội thầm buồn, nhưng mà, không biểu hiện ra.

"Vết thương ở chân của tôi, không thể lái xe, anh phải có đưa tôi về nhà chứ? !" Phong độ này, anh vẫn có chứ?

Giang Diệc Hãn liếc mắt nhìn Vãn Vãn.

Trầm tư mấy giây, cuối cùng, anh buông tay Vãn Vãn ra, "Anh đưa Phó Vịnh Bội về nhà trước."

"Được...." Cười cười, Vãn Vãn gật đầu.

Phó Vịnh Bội mượn cớ chân đau mà gả lên bả vai Giang Diệc Hãn, quay đầu hướng Vãn Vãn tạm biệ, đáy mắt, chớp mắt lóe lên tia đắc ý cực rõ ràng, "Vãn Vãn, đêm 14 đài truyền hình cùng tòa soạn của bọn chị có một buổi tụ hội ở quảng trường XX, em cũng tới nhé!" Đến lúc đó, cô sẽ làm em gái này thấy được cái gì gọi là sức quyến rũ của phụ nữ!

"Tình cảnh kia không thích hợp với Vãn Vãn, cô ấy sẽ không đi...." Giang Diệc Hãn một lời từ chối.

Nhưng mà.

"Không, em sẽ đi." Vãn Vãn lại nhẹ giọng đồng ý.

Giang Diệc Hãn nhíu mày một cái, đây là lần đầu tiên anh mà Vãn Vãn không thống nhất ý kiến.

"Cứ quyết định như vậy đi!" Phó Vịnh Bội vội vàng nói.

Vãn Vãn không nói tiếng nào, đứng ở cửa quán thịt nướng, nhìn anh đỡ Phó Bội Vịnh lên xe.

Bóng dáng hai người bọn họ, vẫn xứng đôi giống như trong trí nhớ.

"Anh sẽ nhanh chóng trở về." Giang Diệc Hãn quay đầu lại, nói với cô.

"Vâng." Vãn Vãn khéo léo gật đầu.

Xe, từ từ cách xa tầm mắt của cô.

Trong mắt Vãn Vãn rốt cuộc cũng để dòng nước ngầm ấn giấu, bên trong có giáo chiến đấu đá phức tạp.

Cô không nỡ làm anh khó xử.

Bởi vì rõ ràng, bây giờ anh, lập trường có bao nhiêu khó khăn.

Quan hệ của Phó Vịnh Bội và Giang đại ca, nhất định anh đang ở giữa mà vô cùng lúng túng, cô không thể nữa chen thêm một chân vào, để cho anh khó chịu.

Cho nên, nếu, anh không muốncho cô biết, như vậy, cô sẽ giả bộ ngu ngốc, làm bộ chưa bao giờ biết Phó Vịnh Bội, làm bộ thật sự cho rằng quan hệ của bọn họ là bạn bè thuần khiết.

Cô ngốc Vãn Vãn, hôm nay cũng làm chuyện rất ngu ngốc, đúng không?

Nhưng mà, tại sao, thấy bóng lưng rời đi cùng nhau của bọn họ, tim vô cùng khó chịu khó chịu, vô cùng lo lắng.

....

Giang Diệc Hãn lái xe đến cửa khách sạn, đem chìa khóa xe trả lại cho Phó Vịnh Bội.

"Không tiễn tôi trở về phòng sao?" Phó Vịnh Bội gẩy gẩy tóc dài, lộ ra nụ cười mê người phong tình vạn chủng.

Vẻ mặt Giang Diệc Hãn lạnh lùng giống như không nghe thấy lời nói của cô, mở cửa xe liền muốn xuống xe.

"Diệc Hãn, chân của tôi vẫn còn rất đau!" Phó Vịnh Bội cực kỳ tức giận bắt cổ tay anh.

"Phó Vịnh Bội, cô đủ chưa? !" Nét mặt Giang Diệc Hãn càng ngày càng nghiêm túc, "Đừng có giả bộ nữa, mang giày cao gót, cô vô cùng thuần thục, tỷ lệ trẹo chân của cô thực sự quá thấp!"

Sở dĩ anh diễn trò với cô, là bởi vì Vãn Vãn đang ở đó, anh không tiện vạch trần.

Bên trong xe, một dòng nước ngầm chạy tán loạn.

Phó Vịnh Bội trầm mặc , cuối cùng kéo nụ cười xuống, "Nhưng mà, tỷ lệ rất thấp này, đã làm anh đưa tôi trở về, không phải sao?"

Vẻ mặt Giang Diệc Hãn vẫn vô cùng lạnh nhạt như cũ.

"Giang Diệc Hãn, trong lòng anh còn có tôi, bất luận anh phủ nhận như thế nào đi nữa, anh chính là không có từ đoạn tình kéo dài đến bảy năm kia hoàn toàn đi ra." Giọng nói của Phó Vịnh Bội rất chắc chắn, "Tôi hiểu rõ cá tính của an, cho dù bề ngoài giả bộ không sao cùng với bao nhiêu cứng rắn vô tình, nhưng mà, anh đối với tình yêu rất chung tình, không thể nào dễ dàng quên tôi như vậy!"

Mặc dù là cô phản bội anh, nhưng mà, một người phụ nữ khác sắp sửa ở trong sinh mệnh của anh, có thể uy hiếp được địa vị của cô thì Phó Vịnh Bội vô cùng vội vàng muốn chứng minh.

Chứng minh, cô vẫn còn ở trong lòng anh.

Cho nên, cô làm bộ bị trật chân.

"Làm sao anh có thể yêu Hạ Vị Vãn? Anh không thấy cảm giác của mình đối với cô ta, giống như một em gái nhỏ sao?" Tối hôm nay, cô thấy rất rõ ràng, anh đúng là rất cưng chiều cô gái kia, nhưng mà, hàm lượng tình yêu dưới đáy mắt thật sự quá ít.

"Không phải em gái." Mặt Giang Diệc Hãn không chút thay đổi, "Nếu như chỉ là em gái, tôi sẽ không xảy ra quan hệ thân mật với cô ấy."

Bề ngoài tỉnh táo cùng với bên trong sôi trào mãnh liệt, trở thành một loại lôi kéo, thí luyện linh hồn của anh.

Phó Vịnh Bội nói đúng, cho dù biết tỷ lệ cô trặc chân vô cùng thấp, nhưng mà, anh vẫn đưa cô về nhà, điều này đại biểu cái gì, lòng anh biết rõ ràng.

Có lúc, lý trí cùng tình cảm, là huynh đệ phân nhà.

Tuy rõ ràng kiên định nói cho đối phương biết, Vãn Vãn không phải em gái, nhưng mà, trong lòng anh cũng không xác định.

Nụ cười của Phó Vịnh Bội, trong nháy mắt liền đông cứng ở trên mặt.

Nhưng mà, cô lập tức nói, "Đây cũng có là gì? Đàn ông có dục vọng rất bình thường, lên giường với cô ta, chỉ đại biểu anh là một người đàn ông bình thường!" Khuôn mặt mỹ lệ của Phó Vịnh Bội khôi phục mỉm cười, "Diệc Hãn, vì thoát khỏi tôi, lợi dụng tình cảm của một cô bé, anh cần gì phải làm vậy? !"

"Phó Vịnh Bội, tôi không thể không nói, cô rất tự mình đa tình!" Anh dứt khoát hất tay cô ra, cũng không quay đầu lại xuống xe.

Nụ cười của Phó Vịnh Bội đông cứng một lần nữa, vẻ mặt cô không thay đổi trừng mắt nhìn bóng lưng anh rời đi, trên mặt không hề có nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.