Vãn Vãn đến Yến Thiên Hạ đã là thời gian nghỉ trưa, trong đại sảnh chỉ có tiểu thư lễ tân.
"Cô ở phe đại thiếu hay nhị thiếu?" Hai nữ nhân viên chỗ quầy tiếp tân thừa dịp mọi người tan việc, ở đó len lén rỉ tai.
"Đương nhiên là phe nhị thiếu, nhị thiếu là Quý công tử nhẹ nhàng phong độ, tiếng nói như gió xuân, càng không có một chút kiêu xa ngạo mạn, ngược lại hình dáng đại thiếu rất dương cương, mày rậm mắt lệ, hung thần ác sát, khí thế quá ép người!" Nữ nhân viên được hỏi sớm đã bị phong thái tự nhiên của nhị thiếu mê hoặc**.
"Lại nói, nhân duyên nhị thiếu thật rất tốt, anh ấy mới cầm quyền nửa tháng mà thôi, đã lung lạc phần lớn lòng nhân viên chúng ta." Nữ nhân viên đồng ý.
"Đúng vậy, sau khi nhị thiếu trở về, không khí cả Yến Thiên Hạ liền khác đi, cảm giác làm việc cũng vui vẻ, tự tại rất nhiều!"
"Đại thiếu và nhị thiếu, suy nghĩ quản lý của hai người hoàn toàn khác nhau. Một người nghiêm nghị, một người khác chính là trong khoan dung mang theo áp lực."
"Vốn chúng ta chính là ngành dịch vụ, tôi cảm thấy nhị thiếu quản lý có tình người hơn, phù hợp với công ty hơn!"
"Nhưng có một phần nhỏ tầng lớp quản lý vẫn còn ủng hộ và sùng bái cách quản lý của đại thiếu, ở công ty nhiều năm như vậy, bọn họ nhất định có thế lực. Nếu như đại thiếu không ở lại Yến Thiên Hạ, khẳng định đám tầng lớp quản lý kia cũng sẽ chuyển đi với anh ta!" Nhân viên phân tích, "Đến lúc đó Yến Thiên Hạ của chúng ta sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề."
"Nhiều năm bình an vô sự như vậy rồi, hi vọng bây giờ đại thiếu và nhị thiếu có thể hòa bình với nhau!"
Họ mỗi người một câu, Vãn Vãn mất một lúc lâu mới có thể chen lời vào nói, "Xin hỏi, Giang Diệc Hãn có ở công ty không?"
Tiểu thư lễ tân thấy người tới, lập tức cảnh giác im lặng, ưỡn thẳng lưng, lộ ra nụ cười thân thiết, "Tiểu thư, xin hỏi cô ở công ty nào? Có hẹn trước với đổng sự trưởng Giang của chúng tôi không?"
Vãn Vãn mặc đồ công sở rất chính thống, lại ôm một túi giấy thật dầy, bộ dạng vừa nhìn liền giống như là tới bàn công việc.
Hẹn trước? Vãn Vãn ngớ ngẩn.
Thì ra là, hiện tại gặp anh cũng phải hẹn trước....
"Tôi không có hẹn trước...."
"Tiểu thư rất xin lỗi, ngài trước đăng ký vào sổ công việc một chút, sau đó chúng tôi và bộ phận thương vụ hẹn trước tốt thời gian sẽ thông báo cho cô." Tiểu thư lễ tân rất lễ phép nói.
Vãn Vãn kinh ngạc, mặc dù giọng nói đối phương thân thiết, nhưng rõ ràng cô ta chỉ là qua loa, muốn gặp được Diệc Hãn sẽ vô cùng khó khăn.
"Không sao, tôi ở đây đợi anh ấy." Vãn Vãn ôm túi giấy an tĩnh ngồi ở một góc đại sảnh.
Cô muốn gặp anh....
Lý trí và tình cảm, luôn đi ngược lại .
Rõ ràng sau khi chia tay hai tháng kia, khoảng cách xa như vậy cũng có thể đè nén xuống nhớ nhung. Nhưng bây giờ cách càng gần, nhớ nhung ngược lại sẽ càng cuồn cuộn.
Sợ bé cưng đói bụng nên luôn mang theo bánh bao nhỏ lấp đầy cái bụng, Vãn Vãn đợi đến gần một giờ rưỡi xế chiều.
"Nhị thiếu, buổi chiều tôi còn có chút việc, liền giao tiểu thư giao cho anh nha." Nghe được một đạo tiếng nói sảng lãng, khéo léo ở cửa.
"Được."
Chỉ là một một chữ duy nhất, giọng điệu quen thuộc kia đã khiến Vãn Vãn đứng lên.
Sau đó vào cửa là một nam một nữ, người đàn ông đẹp trai tiêu sái, cô gái xinh đẹp tinh xảo, người đàn ông dắt cổ tay của cô gái, để cho cô có thể thuận lợi đi theo bước chân của mình.
Bọn họ, tạo thành một hình ảnh rất đẹp mắt.
"Nhị thiếu và Tống tiểu thư quả nhiên đang yêu nhau...." Bên cạnh truyền đến một vài tiếng nói nhỏ hâm mộ của các nhân viên.
Vãn Vãn cảm thấy dạ dày chợt co rút nhanh, cô kinh ngạc nhìn nhìn bọn họ đi qua trước mắt mình, thế giới ảm đạm xuống từng chút một.
Đó chính là Tống Ngữ Yên sao?!
Vãn Vãn nâng môi lên, muốn gọi anh, nhưng giọng nói giống như bị cái gì khóa lại, làm sao cũng không thể hô lên tên của anh.
Giang Diệc Hãn đi nhanh đến cửa thang máy chuyên dụng cao cấp thì anh đột nhiên quay đầu lại.
Cảm giác sau lưng có người đang nhìn anh, mặc dù sau lưng len lén nhìn chăm chú vào anh và Tống Ngữ Yên sẽ không chỉ có một người mà thôi.
Vãn Vãn không nháy mắt cái nào, chậm rãi cùng anh bốn mắt chạm nhau.
Giang Diệc Hãn sợ run lên, buông lỏng cổ tay Tống Ngữ Yên ra.
Tống Ngữ Yên ngây ngốc cúi đầu nhìn cổ tay của mình, không hiểu ngước mắt nhìn sang anh.
Ánh mắt của anh, vẫn nhìn một điểm.
Mấy phút sau, anh mới lộ ra nụ cười, anh để cho nụ cười của mình không có một tia sơ hở.
"Thật tới chúc mừng tôi thăng quan sao?!" Anh giả vờ thoải mái.
Ánh mắt Vãn Vãn thật lâu vẫn không cách nào rời khỏi trên người cô gái ở phía sau anh.
"Chờ lâu rồi đúng không? Sao không gọi điện thoại cho tôi?" Anh tiếp tục hỏi.
Vừa hỏi ra miệng, anh mới giật mình hiểu ra, Vãn Vãn không có số điện thoại của anh. Số dùng ở Ôn Thành, trước khi đến Thượng Hải, anh liền ngừng dùng rồi, mà anh hoàn toàn không kịp nói cho Vãn Vãn số điện thoại của mình ở Thượng Hải.
Vừa bị anh hỏi, Vãn Vãn mới giống như tỉnh lại từ trong cơn mê, muốn mỉm cười, lại có vẻ có chút tay chân luống cuống, lời nói không mạch lạc, "Em, không, không phải chúc mừng thăng quan, em...em đã nói có bảng báo cáo tài vụ muốn cho anh xem qua...."
Cầm bảng báo cáo tài vụ cho anh xem qua?
Anh nghĩ một chút, "Vãn Vãn, tôi không phải là lãnh đạo của em. Em chính là chủ của xưởng in ấn, em không cần phải hồi báo công việc với ai hết." Anh hi vọng cô có thể có tự tin, sẽ không bị bất kỳ ai khi dễ, cho dù anh của cô, cô cũng không cần hồi báo với ai hết.
"Vậy, vậy tôi đi trước." Vãn Vãn vội vàng xoay người, luống cuống muốn trốn đi.
Cô sợ ở đây thêm mấy giây nữa, sẽ làm anh phát hiện, bản thân để lạnh cả người, một mực phát run.
Lúc chia tay, nội tâm đã sớm xây dựng. Nếu lui về vị trí bạn bè, sớm muộn có một ngày, bên cạnh anh sẽ đứng một người phụ nữ khác mà anh thật tâm thích.
Nhưng là, tại sao lúc chính mắt nhìn thấy, lại sợ đến chỉ muốn trốn? Hốc mắt nóng lên, rất muốn khóc **.
"Vãn Vãn, cho sao cũng tới rồi, đến phòng làm việc của tôi ngồi một chút đi!" Anh vội vàng níu chặt lại bàn tay của cô, hoàn toàn không có thời gian cố kỵ người đến người đi chung quanh và Tống Ngữ Yên ở sau lưng ngơ ngác đưa mắt nhìn.
Vãn Vãn, cái tên này khiến Tống Ngữ Yên chấn kinh.
Làm ơn!
Vãn Vãn không dám quay đầu lại, sợ vừa quay đầu lại sẽ để anh nhìn thấy ánh mắt khó có thể khắc chế trong đôi mắt mình.
"Tại sao em ở chỗ này?" Một tiếng nói trầm thấp đến khiến người phát run truyền đến từ trước người của Vãn Vãn.
Đôi mắt Vãn Vãn run lên, Giang Thiệu Cạnh giống như mới vừa cơm nước xong, đang tiến vào với đám người chủ quản.
Giang Thiệu Cạnh nhíu mày, nhìn lệ quang nhếch nhách nơi đáy mắt cô, anh lại nhìn một chút phía sau của cô, đôi mắt hơi âm trầm, giọng nói lại giảm mấy thang âm, "Hai tuần lễ này tôi rất bận rộn, không phải từng nói với em, không có mệnh lệnh của tôi, không cho tới công ty tìm tôi sao?"
"Tôi.... vừa lúc có chuyện tới nội thành.... cho nên mới tới tìm anh...." Vãn Vãn thấp giọng nói, theo lời của anh ta giải vây cho mình.
Nghe được đáp án của cô, Giang Diệc Hãn chậm chạp buông lỏng lòng bàn tay Vãn Vãn ra.
Giang Thiệu Cạnh không nói gì thêm nữa, giang hai cánh tay, vững vàng ôm chặt cô, ánh mắt âm trầm lạnh nhạt không nhìn chăm chú bất kỳ nơi nào, chỉ là trực tiếp rơi vào vách tường trắng như tuyết phía sau cô.
Vạt áo trước ngực của anh có một chút thấm ướt, thật may là anh mặc âu phục màu đậm, thật may là cô cũng khắc chế bi thương được cực tốt.
Giang Diệc Hãn đưa tay cắm trở về túi quần, nhàn nhạt nhìn nam nữ ôm nhau trước mắt. Hương tóc mềm nhàn nhạt quen thuộc của cô đang tràn ngập dưới cánh mũi của anh, mùi thơm này đã từng vô cùng thân thiết lượn quanh trong ngực anh, trở thành quyến luyến rất sâu của anh.
Nhưng hôm nay, người đối diện đã hoàn toàn không phải.