Editor: peeWan
______________________
Tưởng Mộ Thừa giật mình, sau đó khinh thường nói: “Phó Minh Diễm tốt hơn anh ở điểm nào?”
Lâm Việt thành thật: “Ngoại trừ không giàu bằng anh ra, chẳng có điểm nào Phó Minh Diễm thua anh cả.”
Tưởng Mộ Thừa nhướn mày, yên lặng nhìn Lâm Việt vài giây, anh lười tranh cãi những chuyện vô nghĩa này. Anh liếc nhìn đồng hồ, chắc là trợ lý Khương sắp đến rồi.
Lâm Việt lẩm bẩm: “Nếu Phó Minh Diễm giàu như anh, có khi anh ta còn nổi tiếng hơn anh đấy.”
Nếu anh ta là nữ, anh ta sẽ không do dự mà chọn Phó Minh Diễm, ai chả thích ở bên cạnh đàn ông ấm áp biết săn sóc, người lạnh lùng như Tưởng Mộ Thừa thật sự không thích hợp làm chồng tí nào.
Tưởng Mộ Thừa uống mấy ngụm nước, mặt lạnh te nhìn Lâm Việt: “Không giàu bằng anh thì còn so cái gì nữa?”
Lâm Việt: “...” Chưa bao giờ thấy ai ngạo mạn như vậy.
Anh ta không nhịn được đả kích Tưởng Mộ Thừa: “Anh có bao giờ nghe câu “không ai nói được tốt như thế nào nhưng không ai thay thế được” (*) chưa? Không chừng Phó Minh Diễm là sự tồn tại như vậy đối với Tô Vận. Trên đời này còn có nhiều người tốt hơn Tô Vận, anh có thấy vậy không?”
(*) Lời bài hát Điều tốt đẹp đã mất (遗失的美好) – Trương Thiều Hàm, nhạc phim Chuyện tình biển xanh.
Tưởng Mộ Thừa híp mắt lạnh lùng nhìn Lâm Việt, không nói gì.
Lâm Việt cảm thấy một luồng khí nguy hiểm đang ập tới, anh ta rùng mình một cái, chốc lát biến thành một chú chó ngoe nguẩy: “Chắc chắn Tô Vận đối với anh là một lòng, dù Phó Minh Diễm có dùng xà beng đào cũng không được!”
Lúc này trợ lý Khương gõ cửa đi vào, đưa cho anh bản thoả thuận chuyển nhượng cổ phần, “Tưởng tổng, đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần theo yêu cầu của anh.”
“Ừ.” Tưởng Mộ Thừa cầm bút trên bàn kí tên rồi đưa cho trợ lý Khương, yêu cầu anh ta tự xử lý, cố gắng hoàn thành trước thứ Hai.
“Được.”
Lâm Việt khó hiểu: “Anh Tư, nếu anh chuyển cổ phần cho em thì em cũng phải kí chứ.” Không phải gọi anh qua để kí tên à?
Trợ lý Khương giải thích: “Lâm tổng, thứ Hai sẽ có luật sư liên hệ với anh, sau đó anh đến công ty giải trí để kí lại.” Nói xong, trợ lý Khương cầm bản hợp đồng lui ra ngoài.
Lâm Việt đau lòng nhìn Tưởng Mộ Thừa: “Vậy anh gọi em qua đây làm gì?”
Tưởng Mộ Thừa không cảm xúc: “Không làm gì.”
Lâm Việt: “...”
Tưởng Mộ Thừa xoay cây bút máy trong tay, hỏi Lâm Việt: “Biết vì sao anh chuyển nhượng cổ phần vô điều kiện cho cậu không?”
Lâm Việt sờ mũi, thầm nghĩ, em đẹp trai nên anh thích em.
Thật ra anh ta cũng không chắc tối qua Tưởng Mộ Thừa có bị gì không nữa, nửa đêm nửa hôm không ngủ mà nói muốn chuyển hết cổ phần trong công ty giải trí cho anh ta, lại không lấy một xu nào.
Anh ta vui vẻ nửa ngày, rồi lại cảm thấy có khi đây là một cái bẫy, làm gì có cái bánh nào to thế này rơi từ trên trời xuống chứ!
Cả buổi sáng Lâm Việt nghĩ cũng không thông, liền hỏi: “Vì sao lại chuyển cho em?”
Tưởng Mộ Thừa cũng không vòng vo: “Bởi vì Tô Nịnh Nịnh là nghệ sĩ của công ty này.”
“Cái gì?” Lâm Việt kích động cao giọng, suýt nữa ngã lên phần nghỉ tay của ghế sofa, vội ngồi ngay ngắn xác nhận: “Tô Nịnh Nịnh thật sự ký với công ty này hả?”
Tưởng Mộ Thừa: “Ừ.”
“Clm!” Anh ta cứ nghĩ Tô Nịnh Nịnh vẫn còn trong công ty được sắp xếp ban đầu, bởi vì thời gian này anh ta bận rộn ở nước ngoài nên không chú ý.
Vẻ mặt Tưởng Mộ Thừa nghiêm túc nói cổ phần công ty này đã được chuyển cho Tô Nịnh Nịnh dưới danh nghĩa Tô Vận, có điều Tô Nịnh Nịnh không hiểu chuyện kinh doanh nên tạm thời đưa cho anh, nhưng không phải không có điều kiện.
Tưởng Mộ Thừa nói xong, cố ý tạm dừng, ngữ điệu chậm lại, cất giọng cảnh cáo: “Lâm Việt, trước đây cậu chơi bời thế nào, mỗi ngày thay một người, những việc đó không liên quan đến anh, nhưng nếu dám đối xử với Tô Nịnh Nịnh như vậy thì tự biết hậu quả, rõ chưa?”
Lâm Việt không ngừng gật đầu, “Biết, biết, chết không có chỗ chôn.”
“Biết là tốt!”
Sau khi Tưởng Mộ Thừa rời công ty, đầu tiên là ghé qua bệnh viện. Tối hôm qua anh ở nhà cùng Tô Vận, nên phải nhờ bảo mẫu ở qua đêm, không biết cô nhóc lưu manh kia có buồn bực không.
Khi anh đến cửa phòng bệnh, Đào Nhiên đang chơi game.
Đào Nhiên nghe tiếng ngẩng đầu, liếc Tưởng Mộ Thừa một cái, “Cậu.” Lại tiếp tục cúi đầu chơi.
Tưởng Mộ Thừa ngồi ở mép giường, thu điện thoại của cô bé: “Vết thương không đau nữa sao?”
Đào Nhiên bất mãn trừng mắt: “Cháu giải trí tiêu khiển một chút cũng không được ạ?”
“Không được!” Tưởng Mộ Thừa nhất quyết không thương lượng, anh vỗ điện thoại của Đào Nhiên trong tay, đăm chiêu nhìn cô bé, cuối cùng nhượng bộ: “Như vậy đi, kiểm tra Ngữ văn được 50 điểm thì cậu cho cháu chơi một tuần.”
50 điểm?
Cao quá.
Khó lắm.
Đào Nhiên mếu máo, “Quên đi, không chơi nữa.”
Tưởng Mộ Thừa không khỏi nhíu mày, không vừa lòng: “Có khí thế một chút được không? 50 trên 120 điểm mà khó vậy sao?”
Đào Nhiên trở mặt khinh bỉ, không thèm để ý đến phản ứng của anh.
Tưởng Mộ Thừa mở điện thoại của cô bé, gỡ trò chơi, nhân tiện khoá tài khoản lại, nhắc nhở cô bé: “Nói với bạn trai cháu, nếu cậu ta còn dám chơi game giúp cháu nữa thì công ty phát hành trò chơi này tối nay sẽ sập nhé.”
Đào Nhiên lại trở mặt khinh bỉ, nhủ thầm, cậu đáng chết!
Tưởng Mộ Thừa vào phòng vệ sinh rửa tay, chuẩn bị gọt táo cho Đào Nhiên, trong lúc vô tình quay mặt thấy một chậu hoa loa kèn trên bệ cửa số, mi tâm hơi hơi nhíu lại, hỏi Đào Nhiên: “Sáng nay có ai qua đây sao?”
Đào Nhiên nhìn chậu hoa loa kèn, rồi liếc trộm anh, hứng thú nói: “Dạ, là dì tên Hạ Kiều!”
Tưởng Mộ Thừa sắc mặt khẽ thay đổi: “Sao cô ấy lại đến thăm cháu?”
Đào Nhiên nhún vai: “Cháu không biết. Dì Hạ Kiều huyên thuyên cả chiều nói là cô ấy mới ly hôn, vừa xong, chồng dì ấy ngoại tình...” Giọng Đào Nhiên càng ngày càng thấp, cuối cùng ngay cả mình cũng không nghe thấy.
Lông mày Tưởng Mộ Thừa càng nhíu chặt, đáy mắt có chút không vui, “Cô ấy nói chuyện này với một đứa trẻ như cháu làm gì!”
Đào Nhiên khịt mũi, “Còn có thể làm gì được, có lẽ muốn tái hợp với...”
Tưởng Mộ Thừa lớn tiếng quát cô bé: “Đừng nói bừa!”
Đào Nhiên phản bác: “Cháu không nói bừa! Trước đây dì ấy thấy cháu rác rối, nếu không có cháu có lẽ hai người đã sớm kết hôn. Bây giờ thái độ lại thay đổi như vậy, hỏi han cháu ân cần, à không, là giả tạo? Cháu ghét!”
Tưởng Mộ Thừa: “Sau này cô ấy sẽ không xuát hiện trước mặt cháu nữa đâu!” Anh bắt đầu gọt táo, Đào Nhiên cũng an tĩnh lại, anh liếc thấy cô bé vẫn còn đang tức giận lắm.
Tưởng Mộ Thừa bỏ một miếng táo vào miệng mình, mùi vị không tồi, là vị Đào Nhiên thích, đứng dậy đưa cho cô bé, xoa đầu hỏi: “Tối hôm qua ngủ thế nào?”
Đào Nhiên: “Rất tốt ạ, đêm nay cậu cũng đừng qua đây, cháu thấy mợ cần cậu hơn cháu.” Cậu không đến thì bạn trai cháu mới lén qua được:)
Tưởng Mộ Thừa ho nhẹ hai tiếng, che đi sự xấu hổ, lần đầu tiên anh không thể phản bác được sự chế nhạo của Đào Nhiên.
Đào Nhiên ngồi xuống, vươn tay về phía Tưởng Mộ Thừa ngoắc ngoắc: “Cậu, lại gần đây cho cháu mượn vai dựa với.”
Tưởng Mộ Thừa ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm cô bé vào lòng, áy náy nói: “Tối hôm qua ngủ không ngon sao?” Cô bé quen được đọc sách cho trước khi ngủ, tối qua anh lại quên mất...
Đào Nhiên lắc đầu, gọi anh: “Cậu.”
“Sao?”
“Nếu, nếu, cháu nói là nếu dì Hạ Kiều tới tìm cậu thì cậu có... quay lại với dì ấy không?”
“Chuyện người lớn, con nít đừng quan tâm.”
Đào Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bướng bỉnh: “Cháu không còn nhỏ nữa đâu. Năm nay lớp ba rồi. Cậu, trả lời cháu đi.”
Ánh mắt Tưởng Mộ Thừa kiên định: “Không, không thể!”
Đào Nhiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ cậu đã ở bên cạnh mợ rồi, không được làm tra nam đứng núi này trông núi nọ nha.”
Tưởng Mộ Thừa vẻ mặt buồn bực: “... Nhiên Nhiên, cháu học được mấy lời này ở đâu vậy?”
“Trong tiểu thuyết.”
“Sau này không được đọc tiểu thuyết nữa!”
Đào Nhiên bằng mặt không bằng lòng nói: “... Dạ cháu biết rồi.”
Tưởng Mộ Thừa trò chuyện với Đào Nhiên một lát rồi đọc sách cho cô bé nghe, Đào Nhiên vừa nghe đã buồn ngủ, Tưởng Mộ Thừa mở nhạc nhẹ, chỉ chốc lát, cô bé đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Tưởng Mộ Thừa bế cô bé đến giường, đắp chăn gọn gàng rồi hôn nhẹ lên trán cô bé, lúc gần đi thì nhắc nhở bảo mẫu không được rời mắt khỏi cô bé.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tưởng Mộ Thừa ghé cửa hàng hoa mua một bó hoa hồng, anh không biết Tô Vận thích hoa gì, nhưng mua hoa hồng chắc chắn không sai, phụ nữ luôn có một cảm xúc đặc biệt với hoa hồng.
Trên đường trở về, Tưởng Mộ Thừa lại nghĩ tới những lời Đào Nhiên nói ở phòng bệnh, suy nghĩ mãi, anh lấy di động gọi vào số của Trì Hướng Đông.
Trì Hướng Đông thấy điện thoại Tưởng Mộ Thừa gọi đến thì phát rầu, anh ta chán ngấy món sườn chua ngọt rồi, bây giờ vẫn còn cảm nhận được vị sườn chua ngọt trong dạ dày đây này.
Nhắm mắt nghe điện thoại: “Anh Tư.”
Tưởng Mộ Thừa đi thẳng vào vấn đề: “Hạ Kiều ly hôn rồi?”
Trì Hướng Đông sửng sốt sau một lúc lâu mới hoàn hồn, “À, chuyện xảy ra mấy hôm trước rồi, em nghe được đối tác của công ty luật bọn em nói, nói là chồng cô ấy ngoại tình..., có điều hình như chồng cô ấy dọn khỏi nhà rồi...”
Trì Hướng Đông huyên thuyên một hồi, đang nói chưa thoả sức đã bị Tưởng Mộ Thừa ngắt lời: “Sau khi ly hôn cô ấy có tìm cậu không?”
Trì Hướng Đông nghẹn lời, “Cô ấy tìm em làm gì? Em đâu phải...”
Nói đến đây, Trì Hướng Đông hậu tri hậu giác ý thức được, hình như Tưởng Mộ Thừa còn vương vấn Hạ Kiều, chứ không bình thường anh làm gì nhiều chuyện như vậy?
Haiz, đàn ông đúng là không vượt qua rào cản tâm lý bị đá mà, lúc trước Hạ Kiều chia tay Tưởng Mộ Thừa rồi vội vã kết hôn, hẳn là cú sốc lớn với Tưởng Mộ Thừa.
Trì Hướng Đông không dám hỏi nhiều, chỉ có thể mờ mịt nhắc nhở anh: “Anh Tư, tuy là người cũ cũng tốt đấy nhưng em nghĩ chị Tư vẫn thích hợp với anh hơn.”
Tưởng Mộ Thừa không nói tiếp, cũng không giải thích, lại hỏi Trì Hướng Đông có số điện thoại của Hạ Kiều hay không.
Trì Hướng Đông giật mình: “Anh không có hả?”
Tưởng Mộ Thừa: “Trì Hướng Đông, cậu càng nói càng nhảm rồi đấy!”
Trì Hướng Đông: “... Em gửi anh liền. Nhưng là anh em, em muốn nhắc anh một câu, vẫn là chị Tư với anh...” Không đợi anh ta nói xong, Tưởng Mộ Thừa cúp máy.
Trì Hướng Đông cầm điện thoại mắng Tưởng Mộ Thừa nhưng vẫn không hiểu Tưởng Mộ Thừa đang làm gì?
Nhai lại cỏ hả?
Tưởng Mộ Thừa nhận được số của Hạ Kiều thì gọi qua luôn, lần đầu không ai nghe, anh lại gọi, mãi đến lần thứ 3 mới có kết nối.
“Alo, ai vậy?”
Giọng nói của Tưởng Mộ Thừa vẫn lạnh lùng như trước: “Là anh.”
Bên này Hạ Kiều đang bận việc, khách hàng gửi chứng cứ đến liên tục, cả văn phòng bàn tán rất ồn ào, cô gật đầu xin lỗi khách, chỉ vào điện thoại bên tai rồi đi ra ngoài.
Cô tiếp tục xem hồ sơ, xem đến mức đau đầu hoa mắt, câu vừa rồi “là anh” cô không nghe ra là ai, lại hỏi: “Ngại quá, lúc nãy tôi không nghe anh nói gì.”
Tưởng Mộ Thừa nhẫn nại: “Là anh!”
Hạ Kiều ngẩn ra, giọng nói truyền đến từ sóng điện thoại... rất quen thuộc nhưng vẫn không nghĩ ra là ai, hẳn là không phải khách hàng vì cô luôn lưu số điện thoại khách hàng.
“Xin lỗi, gần đây tôi bận quá, khách hàng quá nhiều, tôi không biết bên kia là ai.”
Tưởng Mộ Thừa vô cùng không muốn nói chuyện phiếm với cô, tự giới thiệu: “Tưởng Mộ Thừa!”
Hạ Kiều chớp mắt, ngạc nhiên nha, cô không nghĩ là Tưởng Mộ Thừa, giọng điệu lập tức thay đổi, trêu chọc nói: “Chào bạn trai cũ!”