Editor: Cánh Cụt Nhỏ
Beta: Cánh Cụt Nhỏ
P/S: Chương này sẽ có tí mỡ nha mọi người:)
***********
Viên Miêu không giải thích rõ ràng với Lôi Diệp, cô chỉ nói là thủ tục nhận con nuôi bắt buộc cô phải đến đó ký tên.
Lôi Diệp nói: “Sao con không bảo họ gửi bản kê khai đó đến đây để con kí là được?”
Viên Miêu mỉm cười: “Họ muốn mời người nhận nuôi đến, phải ký trước mặt bọn họ.”
Trước đây Lôi Diệp cũng đã nhìn thấy những việc như này, bà ấy biết là có một số thủ tục rất rườm rà, nên bà ấy tin lời cô nói.
Viên Miêu đặc biệt nhờ các y tá chăm sóc hai người họ hộ cô. Mấy hôm nay, Viên Miêu khiêm tốn và hòa đồng nên các y tá cũng dần thân với cô. Chính là Bình Bình vẫn không lỡ rời xa Viên Miêu, cậu bé liên tục hỏi cô là bao giờ cô sẽ trở về.
Viên Miêu nhéo mũi của cậu bé nói: “Nhất định mẹ sẽ về sớm. Con không tin à? Không phải mẹ vẫn bảo bà ngoại ở đây sao? Chỉ cần con ở bên cạnh bà ngoại, thì nhất định mẹ sẽ trở lại, đúng không? Con nhớ là, mấy ngày tiếp theo nhất định phải đi theo sát bà ngoại, không được rời bà bước nào biết chưa.”
Lôi Diệp nói: “Con đừng hù dọa thằng bé, cẩn thận thằng bé tưởng đó là thật.”
Viên Miêu cười nói: “Trẻ con là như vậy, bọn nhỏ chỉ hiểu biết sơ qua về đúng sai thôi. Bình Bình vẫn luôn sợ con bỏ thằng bé.”
Lôi Diệp thở dài nói: “Đúng vậy, kể cả người lớn trải qua cảm giác này cũng rất sợ hãi, huống chi đây chỉ là một đứa trẻ.”
Viên Miêu nhìn người nào đó nhào đến ôm chân mình, ngẩng đầu lên dùng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn cô, trong lòng cô cảm thấy áy náy và mềm lòng: “Đúng vậy, con sẽ không để cho ai chia cắt chúng ta ra, hơn nữa con sẽ không để cho Bình Bình trải qua chuyện như vậy.”
Viên Miêu đi xuống tàu hỏa cao tốc, thì cô đi thẳng đến viện mồ côi. Cô đặc biệt bắt chuyến xe buýt sớm nhất để đi đến đó, hy vọng có thể gặp mặt Chư Nhất Hành luôn để giải quyết, thì cô có thể về bệnh viện trước buổi tối.
Cô đã nói trước thời gian đến đây với viện trưởng.
Xuống xe taxi, cô thấy xe của Chư Nhất Hành đang đỗ ở cửa viện mồ côi. Trái tim trong lòng Viên Miêu đập nhanh, cô ép nó xuống rồi đi vào bên trong. Người bảo vệ biết cô nên chào hỏi với cô, Viên Miêu cũng hỏi thăm lại ông ta.
Văn phòng của viện trưởng nằm ở tầng bốn, Viên Miêu bước nhanh hai bước thành một bước đi đến tầng bốn. Có lẽ do đang mệt lên khi nhìn thấy tấm bảng “Phòng làm việc của Viện Trưởng” cô cảm thấy chân mình hơi nhũn ra, cô thấy hình như bản thân mình không bước nổi được nữa rồi.
Cô từ từ đi đến trước cửa phòng làm việc của viện trưởng. Có lẽ do nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, nên người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa ngẩng đầu lên nhìn về phía cô. Hai người bốn mắt nhìn nhau, anh không nói gì chỉ đứng dậy đi ra ngoài.
Viện trưởng ở phía sau nói: “Này, này, cậu đi đâu vậy?”
Anh đi ngang qua cửa, không nói câu nào, chỉ nắm cô tay cô rồi kéo cô đi.
Viện trưởng chạy đến nói: “Này, này, cậu kia, cậu đang làm gì vậy? Này.”
Viên Miêu để yên cho Chư Nhất Hành kéo,cô lảo đảo đi theo, bước chân của Chư Nhất Hành rất rộng và nhanh, trên người lại tỏa ra một hơi thở khó gần. Có mấy lần, suýt chút nữa Viên Miêu ngã từ trên cầu thang xuống. Hai người kéo nhau đi xuống tầng, Viên Miêu giật bàn tay của mình ra nói:
“Chư Nhất Hành, anh buông tay tôi ra.” Chư Nhất Hành làm như không nghe thấy gì, anh tiếp tục kéo cô đi.
“Chư Nhất Hành, anh đang làm gì vậy? Anh thả tôi ra, anh mau thả tôi ra.”
Cô dùng sức cậy bàn tay của Chư Nhất Hành ra khỏi cổ tay mình. Chư Nhất Hành không kiên nhẫn, anh dứt khoát cúi người xuống, bế cô về phía trước.
Đột nhiên Viên Miêu bị anh ôm lên, làm cho cô hoảng sợ, theo bản năng dùng tay ôm chặt cổ của anh, đợi đến khi cô phản ứng lại, thì Chư Nhất Hành đã đi qua cửa viện mồ côi, anh đi đến trước xe, sau đó mở cánh cửa ra rồi ném cô vào trong xe.
Viên Miêu để cho anh ném mình xuống xong rồi cô mới bò dậy, nhưng chiếc xe ô tô đã nổ máy, tốc độ của chiếc xe rất nhanh làm cô cô lung lay suýt nữa ngã xuống. Chư Nhất Hành nhanh nhẹn đưa tay phải ra ôm chặt eo của cô, còn tay trái thì rất thành thạo điều khiển vô lăng.
Sau khi Viên Miêu ổn định lại, côi đẩy bàn tay của Chư Nhất Hành ra: “Chư Nhất Hành, anh điên rồi à?”
Chư Nhất Hành không nói lời nào, anh lạnh lùng lái xe.
Viên Miêu tức giận nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Chư Nhất Hành vẫn im lặng không nói câu nào.
Viên Miêu vừa hoảng sợ vừa sợ hãi, cô không khống chế được cảm xúc của mình nói: “Anh bị điên à? Anh bị điện nhưng tôi không bị điên.” Cô vươn tay ra định mở khóa cửa, thì bị bàn tay của Chư Nhất Hành kéo lại. Viên Miêu co tay trái về phía sau, dùng tay phải nắm ngón tay của anh: “Chư Nhất Hành, anh buông tôi ra, anh buông tôi tay tôi ra. Anh điên rồi à?”
“Két ___” Chư Nhất Hành đạp phanh xe. Đột nhiên phanh xe làm cho cả hai người theo quán tính nghiêng về phía trước, cơ thể của Chư Nhất Hành ép về phía cô: “Tại sao cô lại trêu đùa tôi?”
“Anh bị điên à?”
“Tôi hỏi cô, tại sao cô lại trêu đùa tôi?”
Viên Miêu cười nhạt nói: “Tôi không nên trêu đùa anh à? Tại sao tôi phải nghe lời anh? Anh tưởng là năm năm trước tôi im lặng như vậy, thì anh muốn tôi làm gì tôi cũng làm à? Tôi ___”
Nụ hôn ngang ngược của Chư Nhất Hành rơi xuống môi cô.
Năm năm không gặp nhau, nên bây giờ hơi thở trên người anh làm cô cảm giác vừa quen vừa lạ, điều này đã khơi dậy những tế bào trong ký ức của cô. Nhưng mà, năm năm trước cô cảm thấy nó ngọt như mật, thì năm năm sau cô cảm thấy nó rất kinh tởm.
Cô không quan tâm đến chuyện đó, cô bẻ cong ngón tay của anh, cô gắng hết sức nắm chặt cổ và mặt của anh.
Hình như anh không cảm thấy đau đớn, anh càng ngày càng dùng sức ấn vào cánh tay của cô, gián tiếp làm cho cô nắm chặt khuôn mặt của anh hơn.
Cô tuyệt vọng vùng vẫy trong ngực anh, cô cắn chặt răng không cho lưỡi của anh đi vào trong miệng mình. Anh hơi mất kiên nhẫn, dùng một tay đè cằm của cô lại, di chuyển đầu lưỡi của mình vào trong miệng của cô, rồi anh dùng nó làm càn trong miệng cô.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, anh rời khỏi người cô, trên mặt và cổ của anh có rất nhiều vết máu ứ đọng. Viên Miêu nhìn xuống móng tay của mình thì cô hoảng sợ thấy bên trong móng tay của mình có máu thịt của anh dính vào.
Chư Nhất Hành tiếp tục lái xe, Viên Miêu im lặng, thu mình vào một góc bên cạnh cửa xe. Xe chạy một lúc lâu thì dừng lại trước cửa một căn biệt thự. Chư Nhất Hành xuống xe, Viên Miêu do dự một chút rồi cũng đi xuống theo.
Biệt thự này trang trí rất sang trọng, nhưng nó lại không có hơi thở của người sống, trông hơi vắng vẻ, nhưng đây là phong cách trang trí của Chư Nhất Hành. Chư Nhất Hành cũng không để ý đến cô, anh tự cầm một chai nước suối từ trong tủ lạnh ra, ngửa đầu uống hết nửa chai rồi ném chai nước sang một bên, anh không để ý đến cô mà cởi áo sơ mi ra đi thẳng vào phòng tắm tắm.
Đã rất lâu rồi Viên Miêu không nhìn thấy cơ thể của đàn ông, cô vội vàng di chuyển ánh mắt sang hướng khác, cô co rụt người lại trên ghế sofa không nói tiếng nào.
Không lâu sau, Chư Nhất Hành đi ra với một chiếc khăn tắm đang cuốn bên hông mình, trong tay thì cầm một chiếc khăn khác lau tóc, anh đi thẳng ngồi xuống bên cạnh cô.
Viên Miêu hơi lúng túng, cô di chuyển dịch người sang bên cạnh một chút. Cô không di chuyển thì không sao, nhưng nếu cô đã di chuyển thì anh dùng sức ném chiếc khăn tắm trên tay xuống nói: “Tôi cho cô trốn à.”
Không nói trước câu nào, anh đột nhiên bật dậy nhào về phía cô.
Viên Miêu không phòng bị nên ngã nhào ở trên ghế sofa. Chư Nhất Hành thích những chiếc ghế sofa mềm kiểu Thổ Nhĩ Kỳ, vốn dĩ trước ghế sofa này đã mềm mại, bây giờ lại bị Chư Nhất Hành đè ở bên trên, cả người cô hoàn toàn ngã xuống ghế, mặt ghế mềm nhũn làm cho cô không thể nào bật người nên được.
Vốn dĩ quần áo mùa hè đã mỏng, nên nó không thể chống lại được sức mạnh của Chư Nhất Hành. Anh dùng sức một chút bóp chặt eo của cô, để cho cô bám sát vào người mình, rồi anh dùng tay kéo xuống một cái, thế là quần áo của cô bị cởi ra.
Chư Nhất Hành đè lên người cô.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ đối xử với cô như thế này, kể là là những ngày anh diễn kịch hồi trước. Mặc dù sau đó cô nhận ra anh không yêu cô, nhưng anh rất kiên nhẫn trong truyện làm tình này.
Cô cảm thấy người mình đau kinh khủng.
Năm năm qua cô không có tiếp xúc với những thứ gì liên quan đến vấn đề này, nên bên trong của cô đã khô khốc, bây giờ lại bị anh nhào nặn, nó còn đau hơn đêm đầu tiên cô làm chuyện này.
“Chư Nhất Hành...” Cô đang định nói chuyện, thì đã bị anh che miệng, phía dưới cô đau nhức.
Suy nghĩ cuối cùng có trong đầu cô là: “Chư Nhất Hành, anh thật sự bị điên rồi, anh thật ngây thơ.”
********
Chương 6-1 có H nhà bà con ơi:)). Cùng hóng nào^^