Lúc bảy giờ tối, có người tới gõ cửa, An Nhiên đang nằm sấp trên giường hưởng thụ Nam Tịch Tuyệt mát xa phần eo cho cô.
Biết ngay là không thể tin anh. An Nhiên tức giận nghĩ, vốn tưởng rằng
anh thật sự xong việc này rồi. Sau khi đồng ý cùng anh ra ngoài ăn cơm
anh liền bắt đầu cởi quần áo, trong vòng hai phút liền tự cởi hết quần
áo của anh, cũng lột sạch trơn quần áo của cô áp ở phía dưới anh thẳng
lưng một cái liền tiến vào toàn bộ.
An Nhiên hung hăng đấm anh mấy cái, bị anh ngăn lại làm vài lần khiến cô liên tiếp lên đỉnh, thoải mái kêu lên thành tiếng, cả người mềm nhũn
như nước, cặp chân không chịu nhàn rỗi, dây dưa cọ xát không ngừng lên
phần hông tráng kiện của anh.
Anh không dùng nhiều thời gian, gần như là đánh nhanh thắng nhanh, nhưng mỗi lần đều khiến cô lên tới cao trào, trong nửa giờ cô đã không biết
mất mặt mấy lần xuất ra, quên cả đánh lại anh, chỉ có tứ chi quấn lấy
anh, cái mông uốn éo hùa theo ý anh, ghé vào bên tai anh ngâm nga: “Thật thoải mái, mạnh hơn chút nữa!”.
Anh buông thả một hồi đủ rồi, An Nhiên dần dần hồi phục, lại phát hiện
thắt lưng mình đau ghê gớm. Nam Tịch Tuyệt liền xoa nắn cho cô, thuận
tiện ăn đậu hũ của cô một chút.
Chuyện làm cho An Nhiên kinh ngạc chính là, người tới lại là bà chủ Y Lỵ của cửa hàng may mặc Elizabeth, không chỉ có cô ấy, còn có Yến tử cùng
với nhà tạo mẫu tóc Tom. Còn có nhân viên phục vụ sắp xếp trang phục,
trong tay đang cầm mấy đoạn dây ruy băng buộc lên những hộp quà lớn.
An Nhiên chỉ mặc bộ quần áo ở nhà bằng vải bông mỏng ngồi ở bên giường,
nhìn một nhóm người chen chúc lấp đầy căn phòng không lớn của cô, im
lặng nhìn một lúc, nhấc chân đá đá Nam Tịch Tuyệt đang đứng đưa lưng về
phía cô, “Anh đem cả bang C đều chuyển qua đây hết đấy à?”
Nam tịch tuyệt nghiêm túc nhìn cô, "Chỉ cần em muốn."
An Nhiên quay mặt đi chỗ khác không nhìn anh, hai chân cái hạ cái không
đá chân của anh, cô cố gắng cắn môi, vẫn là nhịn không được “Xì” một
tiếng bật cười. Cô thật sự rất cao hứng!
Y Lỵ làm việc cẩn thận nghiêm túc, kín đáo. Mấy bộ đồ cô ấy mang tới
hoàn toàn phù hợp với vóc dáng hiện tại của An Nhiên. Sau khi thử qua
một lần, An Nhiên liền chọn trúng một cái váy dài màu xanh dương hở vai, cô rất thích sự tinh tế phức tạp xen lẫn màu vàng kim ở hai bên của
chiếc váy. Đây cũng là phong cách điển hình nhất của Elizabeth, tùy theo chỗ lớn chỗ nhỏ mà thiết kế, xa hoa.
Chất vải vô cùng thoải mái, kích cỡ vừa vặn.
An Nhiên sờ sờ ngực, thở dài nói: “Y Lỵ chị càng ngày càng thần thông, chỗ này cũng rất vừa vặn.”
Y Lỵ mỉm cười giũ mở một cái áo choàng da thuộc màu trắng tuyết, “Bà chủ à cô quá khen rồi. Thật ra thì theo tư liệu trước kia của cô ở trong
tiệm chúng tôi, thì bộ y phục này vốn là kích thước nhỏ hơn. Chỉ là ngày hôm trước ông Nam đã cung cấp kích thước chính xác, tôi mới kịp thời
sửa lại.” Y Lỵ chỉ chỉ hai bên váy, “Những hoa văn này là tôi học được
từ một ông thợ may ở bên này, sửa đổi một chút cách thức ban đầu. Văn
hóa Trung Quốc thật là uyên thâm, tôi quyết định ở lại bên này học tập
một khoảng thời gian.”
Trong đôi mắt Y Lỵ lấp lánh ánh sáng khát vọng.
Mặt An Nhiên đỏ lên, lại có chút ảo não. Nam Tịch Tuyệt này, anh ấy rõ là ….
Khó trách ngày đó nắm lấy ngực cô không buông, nắm xoa, lại nắm, trong tâm tư anh rốt cuộc là tinh tế bao nhiêu?
Sau khi thay xong quần áo, Y Lỵ gọi Tom mau tới nhanh chóng làm tóc cho An Nhiên.
“Quý bà xinh đẹp đáng yêu” Tom vén ống tay áo lên, “Xin hãy để tôi được phục vụ cho bà”.
Tom chỉ huy trợ lý của anh đưa đến cho anh ta một loạt các loại dụng cụ. Trong phương diện này anh ta gần như là cố chấp, ngay cả gương trang
điểm cũng đều phải mang theo. Trước khi An Nhiên cùng Yến từng tới chỗ
của anh ta, anh ta luôn nói gương trang điểm của anh ta là vật gia
truyền, bên trong sinh ra tiểu Tinh Linh, có thể soi ra hình dáng xinh
đẹp nhất cho khách hàng.
Tom đánh mỏng một tầng tóc của An Nhiên, vấn búi tóc cao lên, lộ ra cái trán trơn bóng trắng nõn.
Rất lâu rồi An Nhiên không có ăn mặc trịnh trọng như thế này. Thời điểm
Tom nói “OK”, nhớ tới Nam Tịch Tuyệt chờ ở ngoài cửa, cô thật sự có chút khẩn trương.
“Đã xong rồi sai?” Nam Tịch Tuyệt đã tự mình tiến vào, An Nhiên quay đầu lại, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.
Nét mặt của Nam Tịch Tuyệt ngây ra. Thành thật mà nói, sự yêu mến và
thích đối với An Nhiên của anh, cơ hồ hoàn toàn không liên quan đến dung mạo. Anh đã thấy nhiều loại thiên kiều con gái đẹp, nhưng mới vừa rồi
cô ngoái đầu lại nhìn anh cười một tiếng, má phấn hàm xuân, thật làm cho anh cảm nhận được cái gì là khuynh quốc khuynh thành.
Áo lông cáo trắng như tuyết, váy dài xanh dương màu trắng trầm lắng, búi tóc vén cao, lông mày lá liễu, đôi mắt long lanh, đôi môi đỏ
mọng…..Đường cong thân thể hoàn mỹ……
Trái tim trong lồng ngực anh nhảy loạn. Loại cảm giác đột nhiên này, vui mừng mà lại rung động.
“Anh thấy choáng váng à? Em có xinh đẹp như vậy sao?” An Nhiên vẫy vẫy
tay ở trước mặt anh. Cô đã rất lâu rồi không có đi giày cao gót như thế
này, đi lại hai bước không quá thích ứng, liền vội bắt lấy cánh tay của
anh để giữ lấy thăng bằng.
“Tiểu Nhiên, em thật là đẹp” Nam Tịch Tuyệt hôn nhẹ lên cái trán của cô, lấy ra sợi dây chuyền, đeo lên lần nữa cho cô.
Lần này, An Nhiên không có cự tuyệt
Một buổi tối rất hoàn mỹ.
Tòa cao ốc với những cửa kính lớn, âm nhạc tao nhã lan tỏa khắp nơi, các loại điểm tâm công phu sau khi được sấy khô, mùi hương hoa hồng đỏ thơm ngào ngạt.
“Không ngờ thành phố C còn có chỗ tốt như vậy” An Nhiên xem một chút
xung quanh, tầng này chỉ có hai người họ. tầng lầu rất cao, phía dưới là ánh đèn lưu động lập lòe, phía trên là bầu tời sao sáng chơi. Giống như hai người bọn họ đang bước trên tầng mây, cảm giác rất tuyệt vời.
Nam Tịch Tuyệt cắt thịt bò bít tết cho cô, thêm nước sốt vào đĩa cho cô, “Ăn nhiều một chút”
Mỗi một loại đều khớp với mùi vị trong kí ức.
An Nhiên nếm các món, có thể nhận thấy rõ ràng là khi ở bang C cô đã thưởng thức qua hương vị gia đình đó.
Trái tim giống như là ngâm trong rượu mạnh, ấm nóng thơm mềm.
Nam Tịch Tuyệt đưa tay xoa nhẹ phía dưới mắt, có chút khẩn trương vuốt ve cái hộp nhỏ trong túi.
An Nhiên thấy anh không ăn gì cả, ngược lại các món trên mâm chồng chất, tích cực gắp cho anh mấy miếng thịt, “Anh cũng ăn nhiều thêm một chút”
“Tiểu Nhiên…….”
Anh Nhiên khẩn trương thắt lưng căng ra, đôi tay đặt lên trên đùi, bày
ra tư thế thục nữ nghiêm chỉnh nhất. Anh tốn nhiều tâm tư như vậy, muốn
làm cái gì, cô đương nhiên là biết. Cô hỏi nhạt nhẽo: “Làm gì?”
Một chiếc xe thức ăn nhỏ dừng ở trước bàn của họ.
Lúc này lại có người quấy rầy, Nam Tịch Tuyệt không vui mày nhăn lại, nhìn về phía người nọ, nhất thời kinh hãi.
“Xin lỗi ông, là chúng tôi không nhìn thấy An tiểu thư”
Một người đàn ông mặc tây trang đen đeo kính mát vội vàng chạy tới, nắm cánh tay, “An tiểu thư” muốn kéo đi.
“Tôi không đi!”, “An tiểu thư” cậy mạnh hất tay của người đàn ông ra,
cầm lấy ly rượu rỗng trên xe thức ăn lên, động tác nhanh chóng làm vụt
tắt hai cây nến đang cháy trên bàn, “Ánh mắt anh không tốt, làm sao còn
dùng vật này, làm tổn thương đến mắt”. Để ý tới những món trên bàn ăn
của Nam Tịch Tuyệt, cô ta kêu lên một tiếng tức giân “**”, cầm lấy cái
đĩa đồ ăn của anh lên, đổi thành đĩa cà rốt cắt mỏng, “Ăn cái này!”
Nam Tịch Tuyệt nặng nề buông dao nĩa trong tay xuống, “Xoảng” một tiếng. An tiểu thư cùng với người đàn ông mặc tây trang màu den cũng đều sợ
run rẩy.
“An tiểu thư” lấy thêm can đảm đưa tay ra với An Nhiên, cứng rắn nói: “Xin chào, tôi là An Ny”
An Nhiên dùng nĩa ăn xiên một quả anh đào vào trong miệng, vừa nhai vừa
nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài vừa có mưa nhỏ, tựa như có
một làn khói mỏng di động mông lung.
Mặt An Ny đỏ ửng cả lên, một cánh tay vẫn dừng ở giữa không trung.
Không đợi Nam Tịch Tuyệt lại phát cáu, ngừơi đàn ông mặc tây trang màu đen vội vàng lôi An Ny đi khỏi.
“Tiểu Nhiên, anh cùng với cô ta không có gì hết”.Vẻ mặt của An Nhiên hờ
hững như vậy khiến trong lòng Nam Tịch Tuyệt cũng phát run lên, anh thà
cô cãi nhau với anh một trận còn hơn.
“Em biết mà” An Nhiên thở dài, có chút thờ ơ, “Phụ nữ thích anh chắc
chắn là rất nhiều đi”. Trong lòng cô rất không thoải mái, hơn nữa vừa
rồi cái ngừơi đàn ông mặc tây trang màu đen gọi An Ny là “An tiểu thư”,
thái độ cung kính như vậy nói lên điều gì, cô không dám nghĩ sâu.
Hơn nữa….Cô cố gắng tự thuyết phục chính mình, cô đã từng trải qua với
Tô Nam, cô không thể hà khắc như thế với anh. Không thể…….
“Ánh mắt anh sao thế?” An Nhiên hỏi.
Nam Tịch Tuyệt ngẩn ra, “Không có gì”
An Nhiên gác dao nĩa xuống, “Em ăn no rồi. Chúng ta về đi thôi”
Cô không có khoác thêm áo lông cáo đó, ra khỏi phòng khách ấm áp liền
lạnh cóng đến run rẩy. Nam Tịch Tuyệt cầm áo khoác của cô vội vã đuổi
theo, khoác lên thêm cho cô, cô tránh né, buồn bực nói: “Không cần anh
quan tâm!”
Trên đường trở về, tài xế lái xe, hai người ngồi phía sau. An Nhiên ngồi cách xa Nam Tịch Tuyệt, gần sát bên cánh cửa.
Nam Tịch Tuyệt bất chấp sự giãy giạu của cô kéo cô vào trong lòng, anh
gặm cắn hai lỗ tai lạnh lẽo của cô, nhỏ giọng nói: “Bình dấm lớn như
vậy?”
An Nhiên dùng sức đẩy anh ra, thật sự là sức lực không có lớn bằng anh.
Cô tức giận nhìn lái xe chuyên chú ở trước mặt, tâm tình càng trở nên
tồi tệ hơn.
“Cái gì anh cũng không nói với em, người khác hiểu rõ anh như vậy, còn
em cái gì cũng không biết!” An Nhiên oán trách, mũi cay xè, “Mát của anh như thế nào? Những năm qua ở nước Mỹ anh sống như thế nào? Có phải nếu
em không hỏi, anh định vĩnh viễn không nói? Anh đừng nghĩ tới em sẽ hồ
đồ mà gả cho anh!”
Nam Tịch Tuyệt bị cô uy hiếp, anh đắn đo nói: “Mắt anh chịu một chút tổn thương. Nhưng mà bây giừo thì không sao nữa. Những sự việc ở nước Mỹ,
em muốn biết cái gì, anh đều nói cho em biết hết, chúng ta trở về từ từ
nói. Được không em?”
An Nhiên từ chối một chút, cũng liền ngoan ngoãn để mặc anh ôm cô.
Nam Tịch Tuyệt hôn cô, trấn an cô. Thật cẩn thận.
Trong lòng An Nhiên trống trải. Nhớ về thời điểm sau khi cô gặp lại anh
tất cả toàn bộ đều là dây dưa nhiều trên ** thiếu sự trao đổi về mặt
tình cảm.
Có lẽ, vẫn làm * yêu, chỉ bởi vì không có cách nào để nói.