Dĩa ăn trong tay Dạ Sâm rơi xuống đất, cậu nhai miếng thịt xông khói cuộn (1) thơm ngon vừa đút vào miệng mà như nhai sáp.
“Cái gì là để Nhậm Cảnh tặng tôi chín mươi chín đóa hồng?”
Hệ thống đi chết đi cố gắng không lộ ra vui mừng quá đỗi “Thì ý trên mặt chữ thôi.”
Dạ Sâm không nuốt nổi nữa, nổi giận đùng đùng nói “Anh ta có tặng hoa tôi hay không, không phải là ở anh ta à? Cái nhiệm vụ gì không biết…”
“Nếu là ở anh ta, thì đã không phải nhiệm vụ của cậu rồi.”
Dạ Sâm nghẹn lời.
Hệ thống đi chết đi vừa đấm vừa xoa “Cũng không khó như cậu nghĩ đâu, cậu động não một tí là có cách ngay ấy mà!”
Dạ Sâm “…” Giọng điệu này sao nghe giống như con sói nói lừa cô bé quàng khăn đỏ vậy chứ?
Rốt cuộc cậu đã gặp phải cái loại “ân nhân cứu mạng” gì vậy? Còn có thể bỏ bom người ta hơn nữa không!
Mới sáng ra, Dạ Sâm đã lại đau đầu nhức óc vì mạng nhỏ.
Nếu như nhiệm vụ này là cậu tặng Nhậm Cảnh chín mươi chín đóa hồng, vậy cậu chỉ cần lập tức đặt hoa, rồi cưỡng ép đem tặng, hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Dù sao, cậu cũng đã làm rất nhiều chuyện ngu ngốc, cậu chẳng quan tâm Nhậm Cảnh nghĩ gì đâu!
Thế nhưng mà, nhiệm vụ lại là “để” Nhậm Cảnh tặng hoa cậu cơ!
Cậu phải làm sao đây?
Mặc dù là cậu đã mất hết mặt mũi từ lâu, cậu cũng đâu thể mở miệng hỏi: Nhậm Cảnh, anh có thể tặng tôi chín mươi chín đóa hồng không?
Chuyện này… Quá kì cục rồi!
Dạ Sâm gào thét, sâu sắc cảm nhận số phận bị tống vô lãnh cung sau hơn hai mươi năm được ba ba yêu thương, cưng chiều…
Cả một buổi sáng, Dạ Sâm đều chìm đắm trong trạng thái chao đảo.
Vì trốn Cố Khê, nên cậu tắt điện thoại. Đồng thời, cậu chả mang cái điện thoại hay máy tính bảng nào khác. Đương nhiên, nếu có mang, cậu cũng chả có tâm trạng mà chơi game. Đây chính là do tâm lí sợ bản thân sẽ vì nghĩa diệt thân mà nổ chết đồng đội. (2)
Cậu nghĩ một lúc, chỉ đành dùng lại kế vây Ngụy cứu Triệu.
“Tôi bảo này.” Cậu hỏi hệ thống đi chết đi “Chỉ cần tôi nhận chín mươi chín đóa hồng từ tay Nhậm Cảnh là được, đúng không?”
Hệ thống đi chết đi nhanh nhạy phát hiện ra việc cậu muốn lách luật nhiệm vụ, cho nên vội vàng bổ sung “Phải là Nhậm Cảnh mua! Hơn nữa còn phải là mua tặng cho cậu!”
Dạ Sâm “…”
Hệ thống đi chết đi còn tính chêm thêm mấy câu, Dạ Sâm đã đột ngột bật lại.
“Cậu! Cái tên lừa đảo!” Dạ Sâm tức giận, rủa xả hệ thống đi chết đi một trận.
Hệ thống đi chết đi bị mắng mà không hiểu ra làm sao.
Ai ngờ, Dạ Sâm cũng có lúc thông minh đột xuất, cậu bùng nổ nói “Cái nhiệm vụ sờ cơ bụng kia, không phải cậu nói là không được có vật ngăn cản, phải sờ trực tiếp mới hoàn thành nhiệm vụ à?”
Tim hệ thống đi chết đi lộp bộp rơi.
Dạ Sâm lại nói “Tôi không hề có thói quen lõa thể ngâm suối nước nóng nhé!” Lúc đó, mặc dù cậu cọ mông lên bụng Nhậm Cảnh thật, cọ hết tám múi cơ bụng thật, thì cậu vẫn mặc quần bơi nhé! Tuyệt đối không phải tiếp xúc trực tiếp nhé!
Hệ thống đi chết đi “…”
Dạ Sâm ngộ ra “Thật ra nhiệm vụ hôm qua chỉ cần sờ được cơ bụng, chứ không cần sờ hết tám múi, đúng không?”
Đương nhiên là không! Cơ bụng con người vốn làm gì có tám múi, chẳng qua là do bị gân bắp thịt chia ra thế thôi mà…
Chỉ số thông minh của kí chủ đột nhiên tăng cao, phải làm sao đây? Hệ thống đi chết đi có chút hoảng hốt…
Hệ thống đi chết đi “Xin lỗi, internet tạm thời không thể kết nối, xin kiểm tra lại đường truyền dây dẫn.”
Dạ Sâm “…”
Mẹ nó, còn thật sự coi mình là hệ thống à!
Dạ Sâm “Ông đây không rớt mạng, cậu lăn ra đây cho tôi!”
Hệ thống đi chết đi “…”
Tất nhiên là có đánh chết nó cũng không ra rồi!
Dạ Sâm tức đến mức muốn cấy khuẩn độc vào não, cái loại khuẩn độc mà chết đi rồi có thể khiến cho cá ăn phải cũng chết luôn ý!
Hệ thống phế thải giả bộ “rớt mạng”, Dạ Sâm còn biết làm sao? Đánh không đến, mắng không được, gặp phải cái loại hệ thống lừa đảo này, cậu chỉ còn nước làm ba nó thôi chứ còn biết làm sao? Ông ba chuyên bị nó bỏ bom!
Một người một hệ thống im lặng hết một giờ, “cục cưng” đi chết đi rốt cuộc chủ động hóa giải tình trạng bế tắc “Chuyện đó…”
Dạ ba ba “Ha! Ha!”
Hệ thống đi chết đi nói “Nhiệm vụ hàng ngày thế nào, thì chính là thế ấy.”
Lời này vô cùng lập lờ nước đôi. Nhưng Dạ Sâm vẫn nghe hiểu “Cho nên nói, mỗi ngày, tôi chỉ cần tin thông báo nhiệm vụ cậu nói thôi?”
Hệ thống đi chết đi rất hối hận, chỉ vì một thú vui ác ý nhất thời, mà giá trị tín nhiệm bị thua lỗ nặng nề!
Dạ Sâm thừa dịp nó chột dạ, chủ động xuất kích “Nhiệm vụ hàng ngày của cậu từ đâu mà có?”
Hệ thống đi chết đi lập tức đáp “Tùy thời cơ mà có.”
Dạ Sâm lại hỏi “Vì sao nhất định phải là Nhậm Cảnh?” Nói xong, liền cảnh cáo trước “Đừng đánh trống lảng, câu hỏi của tôi chính là tại sao ngay từ nhiệm vụ đầu tiên đã nhắm đến Nhậm Cảnh?”
Hệ thống đi chết đi “ngoan ngoãn” nói “Có phải cậu quên tên chính thức của tôi rồi không?”
Dạ Sâm đúng là không nhớ lắm…
Hệ thống đi chết đi nhắc nhở “Không yêu thì đi chết đi.”
Dạ Sâm im lặng một lúc mới lên tiếng “Cậu muốn ép tôi với Nhậm Cảnh yêu nhau?”
Hệ thống đi chết đi “Đúng.”
Dạ Sâm nghiến răng nghiến lợi “Thế mới nói, sao cứ phải là Nhậm Cảnh?”
Hệ thống đi chết đi lấm lét nói “Vì anh ta đẹp trai.”
Dạ Sâm “…” Sao cái đoạn đối thoại thiếu não này nghe quen tai thế nhỉ?
Hệ thống đi chết đi cảm thấy sự tức giận của kí chủ đã lên đến đỉnh điểm, không thích hợp tức giận thêm nữa, cho nên nói “Thật ra, nguyên tắc quyết định…” Nó úp úp mở mở “Có liên quan đến chuyện xảy ra giữa các cậu.”
Dạ Sâm ngẩn người.
Hệ thống đi chết đi giải thích “Nhiệm vụ nhắm vào Nhậm Cảnh, là do trước khi cậu chết đi, người cuối cùng mà cậu làm chuyện thân mật nhất chính là anh ta.” Đương nhiên, mấy câu như anh ta cũng là người duy nhất, đi chết đi sẽ không nói.
Dạ Sâm “Đây là cái nguyên tắc gì vậy?”
Hệ thống đi chết đi nhỏ nhẹ “Yêu đương chứ gì nữa… Làm cả chuyện đó rồi, thì nhìn chung, không phải đều sẽ yêu đương à? Cho nên, cái nguyên tắc quyết định này cũng là ưu tiên cậu lắm rồi.”
Giọng điệu này đã thành công kích thích Dạ Sâm “Nói hay quá ha!”
Hệ thống đi chết đi khôi phục ngữ khí bình thường “Tình làm rồi, chẳng lẽ còn không yêu? Thật không hiểu nổi mấy người trẻ tuổi các cậu!”
Dạ Sâm nghi ngờ “Có phải cậu lại đang lừa tôi không?”
Hệ thống đi chết đi nghiêm túc đáp “Tất cả đều là lời thật lòng!”
Dạ Sâm hơi hơi tin tưởng, nhưng lại cảm thấy không thể tin cái hệ thống phế thải này nửa câu. Nhất là lúc nó “nghiêm túc”!
Cậu còn muốn hỏi thêm một chút, bên ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa giống như Diêm Vương đòi mạng.
“Mở cửa! Cậu mở cửa cho tôi ngay! Dám trốn đến đây, có phải cậu tưởng cậu trốn được tôi cả đời không!” Chất giọng của Cố Khê hoàn toàn có thể kêu hết mọi người xung quanh ra xem.
Dạ Sâm thật sự lo lắng đầu báo ngày mai sẽ là: Đạo diễn nổi tiếng hóa thân thành dì Tuyết (3), chống nạnh đứng ngoài cửa chửi mắng đàn ông phụ tình…
Vì thế, cậu nhanh chóng chạy ra mở cửa, nghênh đón hung thần vào nhà.
Cố Khê vừa vào đã hỏi “Cậu thích Nhậm Cảnh thật à?”
Dạ Sâm sứt đầu mẻ trán phủ nhận “Không!”
Cố Khê nhíu mày, hiển nhiên là không tin.
Dạ Sâm thở dài “Cho dù thế nào thì Nhậm Cảnh cũng rất đẹp trai, không phải anh nhìn thấy cũng phải bỏ chạy đấy sao? Tôi có chút động lòng cũng bình thường mà.”
Cố Khê bật lại “Nếu chỉ có thế, cậu chột dạ làm cái gì? Trốn làm cái gì?”
Dạ Sâm “…”
Thấy Dạ Sâm bối rối, Cố Khê nói “Cậu thích anh ta thật cũng đâu có sao, Nhậm Cảnh…”
Dạ Sâm cắt lời anh, cường điệu nhấn mạnh “Không thể nào! Tin tôi đi! Tôi mà thích anh ta, tôi chính là con husky cào tường (4) nhà anh!”
Cố Khê “…Nói cũng đừng nói độc thế chứ…”
Thực chất Dạ Sâm nói xong cũng có phần hối hận. Nhưng lời đã nói như bát nước hắt đi, nên chỉ có thể kiên trì chấp nhận “Tóm lại là không thể xảy ra đâu.”
Cố Khê lẩm bẩm “Tôi cũng không cấm cậu thích ai, cậu cần gì phải lừa tôi chứ. Kể cả cậu có thích con Husky nhà tôi, tôi cũng sẽ tính kế giúp cậu cơ mà…”
Dạ Sâm dở khóc dở cười “Anh cút cút cút cho tôi!”
Kể ra thì Cố Khê cũng không nghĩ gì nhiều. Hai người đã quá thân quen, ở bên nhau mấy chục năm, có khi còn thân hơn cả anh em ruột thịt, anh tuyệt đối sẽ không can thiệp vào chuyện Dạ Sâm thích ai, mà anh chỉ hy vọng cậu có thể nói cho anh biết.
Dù gì lúc anh thích người kia, anh vẫn nói với cậu ngay ngày đầu tiên, mặc kệ điều đó chẳng có tí ý nghĩa gì…
Dạ Sâm tiễn Cố Khê đi xong, lại ngồi ngẫm nghĩ nhiệm vụ hôm nay.
Nguyên văn lời hệ thống nói: “Để Nhậm Cảnh tặng cậu chín mươi chín đóa hồng”, vậy từ then chốt sẽ là để Nhậm Cảnh tặng, chín mươi chín đóa hồng.
Hay nói cách khác…
Dạ Sâm nảy ra một ý.
Cậu ấn số Tiểu Lưu “Tra lịch trình hôm nay của Nhậm Cảnh giúp tôi.”
Tiểu Lưu oán thầm: Lại tra!!!
Nhưng đương nhiên, ngoài miệng cậu ta vẫn rất tỉnh táo đáp “Được.”
Dạ Sâm dặn thêm “Tiện đặt giúp tôi chín mươi chín đóa hồng luôn nhé.”
Tiểu Lưu:!!! Tin này thật lớn, cậu ta muốn hôn mê luôn rồi!
Dạ Sâm hắng giọng, giải thích “Cái đó, không phải cho tôi, mà là đặt cho người khác.”
Tiểu Lưu vô cùng tri kỉ tin tưởng “Được, anh Sâm, anh yên tâm, em sẽ làm tốt.”
Tốc độ của Tiểu Lưu rất năng suất. Một tiếng sau, cậu ta đã gửi lịch trình của Nhậm Cảnh đến cho Dạ Sâm.
Dạ Sâm vừa xem vừa phun trào: Bận bận bận, còn trẻ mà không sợ đột tử chết à!
Xem xong hết lịch trình, Dạ Sâm nhận ra, đến cả thời gian ăn cơm, Nhậm Cảnh cũng bàn công việc với đối tác, căn bản không có lúc nào rảnh rỗi.
Vậy phải làm sao đây?
Dạ Sâm chưa từ bỏ ý định, xem lại lịch trình một lượt từ đầu đến đuôi, sửng sốt vì không tìm được một kẽ hở nào mà cậu có thể tận dụng!
Lẽ nào phải đợi đến tận nửa đêm rồi đến cửa nhà anh ta chặn anh ta lại?
Nhưng thế thì không có phù hợp với kế hoạch của cậu nha!
Dạ Sâm lật qua lật lại mấy lần, vẫn không tìm ra được điểm đột phá nào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tới trưa, rồi tới xế chiều, chẳng mấy nữa mà tới tối.
Nếu còn tiếp tục kéo dài thế này, cậu sẽ xong đời mất thôi!
Dạ Sâm quyết tâm, cầm điện thoại lên định gửi tin nhắn cho Nhậm Cảnh.
Kết quả, cậu vừa mới gõ được một chữ, đối phương đã gửi đến trước. Quả là tâm tư tương thông!
Nếu là trước đây, hệ thống nhất định sẽ “ồ” lên một tiếng. Nhưng giờ nó đang bị ép rớt mạng, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Đây là một tin nhắn thoại, Dạ Sâm vừa mở ra, âm thanh Nhậm Cảnh liền vang lên “Tối nay có rảnh không?”
Dạ Sâm “Hể…”
Hệ thống đi chết đi không nhịn nổi nữa “Cơ hội đó, người anh em!”
Dạ Sâm khinh bỉ nó “Mạng sửa xong rồi?”
Hệ thống đi chết đi hắng giọng “Đã sửa cả một ngày, nhất định là xong rồi!”
Nước quá trong thì không có cá, hệ thống đi chết đi rất biết vận dụng câu này.
Không lâu sau, Nhậm Cảnh lại gửi tới tiếp một tin nhắn thoại.
Dạ Sâm mở nghe, lỗ tai run lên.
Nhậm Cảnh nói “Tôi đặt bàn ở Lan Đình, lần này tôi mời cậu, được không?”
Dạ Sâm trượt tay, chẳng may ấn lại vào tin nhắn, làm cho tiếng Nhậm Cảnh vang lên lần thứ hai. Cậu chột dạ ấn tắt, có điều tắt xong mới nhận ra mình chưa trả lời, liền vội vã mở ra. Kết quả, không cẩn thận lại động phải lần nữa.
Hệ thống đi chết đi “Cũng đâu có ai đâu, muốn nghe thì cứ nghe đi chứ sao!”
Dạ Sâm “…Ai muốn nghe! Chỉ tại không cẩn thận chạm vào thôi!”
Đi chết đi “Ừ, không cẩn thận chạm ba lần.”
Dạ Sâm “…” Cậu không cẩn thận thật mà! Thật mà!
Thôi, bỏ đi, không giải thích với cái tên lừa đảo này nữa!
Điểm sinh mệnh ngày mai của Dạ Sâm rốt cuộc cũng coi như có tí đáng trông cậy, cậu đang định bật máy chơi game, trong đầu bất ngờ keng một tiếng.
Hệ thống đi chết đi “Nhiệm vụ tháng: Nói “em thích anh” với Nhậm Cảnh trước mặt ba mươi người, đồng thời đảm bảo ai cả ba mươi người này đều nghe thấy. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thưởng 10 điểm sinh mệnh.”