Dạ Sâm trợn mắt ngây người nửa ngày mới gào lên “Cái quỷ gì vậy!”
Hệ thống đi chết đi bổ sung “Cái nhiệm vụ hàng ngày này là của hai ngày, có thể hoàn thành trong vòng hai ngày, hơn nữa, ngày đầu tiên sẽ không bị trừ điểm sinh mệnh.”
Dạ Sâm cả mặt đờ đẫn “Còn cả loại này nữa cơ à?”
Hệ thống đi chết đi “Thì cũng phải lo nghĩ cho kí chủ chứ. Độ khó nhiệm vụ tương đối cao, nếu ép cậu làm trong vòng một ngày, còn không phải đòi mạng cậu à?”
Dạ Sâm “…”
Hệ thống đi chết đi lại nói “Tôi đúng là một hệ thống không ngừng thấu hiểu cho kí chủ mà!”
Dạ Sâm “Đi chết đi.”
Đi chết đi vẻ mặt nhu thuận “Hửm? Gọi chi đó?”
Dạ Sâm tức giận “Tôi cho cậu chết này!”
Đi chết đi “…”
Dạ Sâm thật sự rất giận. Hôm qua cậu mới nói thích… À không, là thử thích Nhậm Cảnh, kết quả nhiệm vụ hôm nay đã thành làm Nhậm Cảnh đau lòng, còn không phải bắt nạt người thì là gì?
Đau lòng? Đau lòng thế nào đây?
Làm gì mới có thể khiến Nhậm Cảnh đau lòng đây?
Dạ Sâm không ngủ được nữa, ngồi xếp bằng trên giường tra baidu những cách làm người đau lòng.
Tin tức thu được muôn màu muôn vẻ, nhưng chả có tí giá trị tham khảo nào.
Hệ thống đi chết đi sâu xa nhắc nhở “Từ tìm kiếm của cậu sai rồi.”
Dạ Sâm hỏi nó “Sai chỗ nào?”
Đi chết đi đáp “Cậu nên tìm… Ừm… Làm thế nào mới khiến người yêu đau lòng.”
Dạ Sâm “…”
Ngừng một chút, cậu ấp úng nói “Chúng, chúng tôi vẫn chưa phải người yêu!”
Ôi, đã từ không phải người yêu biến thành chưa phải người yêu rồi kìa! Đi chết đi nghe mà thấy răng ê buốt.
Nó nói “Tin tôi đi, ba ba không lừa cậu đâu.”
Dạ Sâm “Ba tôi không lừa tôi, phế thải như cậu đừng nhận bừa.”
Tuy nói thế, nhưng Dạ Sâm vẫn sửa lại từ tìm kiếm. Lần này, kết quả cho ra một loạt các bài với nội dung gần như “Một trăm điều không thể làm vì sẽ khiến người yêu đau lòng.”
Thật đúng là có thể tìm được này…
Dạ Sâm mở ra nhìn một chút, nhất thời câm nín.
Sau khi cãi nhau thì tắt máy bốc hơi? Ừm, cái này không biết có làm Nhậm Cảnh đau lòng không, nhưng mấy hôm sau cậu bốc hơi chắc nè.
Nói chia tay một cách dễ dàng? Ừm, bọn, bọn cậu còn chưa bắt đầu hẹn hò mà!
Đay nghiến chuyện cũ? Ừm, hình như hai người chưa có chuyện cũ gì cả…
Dùng danh lợi địa vị của bản thân để áp chế đối phương? Ừm, gấm vóc lụa là có vẻ không áp chế được năng lực của Nhậm Cảnh…
Chả có gì đáng tin cả! Dạ Sâm ghét bỏ tắt máy, tự mình tìm cách khác.
Cậu dự định đúc rút kinh nghiệm từ ngay những người quanh mình. Hạ Tư Thành với Đỗ Khả thì thôi, không tham khảo được gì rồi. Hai người này suốt ngày ngọt ngọt ngào ngào, e là hai chữ đau lòng viết thế nào còn không biết.
Cố Khê… Ừm, người này thì đau lòng quá… Mấy tên cặn bã bình thường cũng còn không làm ra được chuyện giống thế.
Ai nữa ta…
Mấy tên bạn xấu khác đều là loại không tim không phổi, đau lòng vì người khác á? Căn bản không hề tồn tại.
Đúng lúc này, đồng chí Tiểu Lưu phong trần mệt mỏi chạy tới.
Dạ Sâm bắt lấy cậu ta hỏi “Cậu làm gì thì vợ cậu sẽ đau lòng?”
Tiểu Lưu ngẩn ngơ “A?”
Dạ Sâm thúc giục “Nói mau.”
Tiểu Lưu không hổ là trợ lí Quốc Dân, phản ứng vô cùng nhanh nhẹn “Quên ngày mấy ngày kỉ niệm như lần đầu gặp nhau này, kết hôn này, thất tịch này, Valentine này, Giáng Sinh, Halloween cô ấy đều đau lòng hết.”
Dạ Sâm “…”
Tiểu Lưu chớp chớp mắt.
Dạ Sâm lại hỏi “Còn chuyện khác không?”
Tiểu Lưu ngẫm nghĩ “Quên mua cho cô ấy mẫu giày mới, túi mới, quần áo mới cô ấy cũng đau lòng.”
Dạ Sâm “…”
Tiểu Lưu lanh trí, lần này không đợi Dạ Sâm hỏi đã tự khai tiếp “Quên xin chữ kí Nhậm ảnh đế, Thẩm Thiên Vương, Trần Ca Thần cho cô ấy, cô ấy sẽ càng đau lòng hơn.”
Dạ Sâm không hỏi nổi nữa, vỗ vai Tiểu Lưu nói “Người anh em, cậu thật vất vả.”
Tiểu Lưu đáp “Cũng thường thôi, vợ là để yêu thương mà.”
Dạ Sâm thừa nhận mình là GAY, cho nên không hiểu được quan điểm yêu đương của mấy anh thẳng nam!
Có điều, Dạ Sâm rất nhanh đã lại quay lại hỏi “Vậy vợ cậu làm gì sẽ khiến cậu đau lòng?”
Tiểu Lưu không hổ là ông chồng ba tốt (có sự nghiệp, thương vợ con, hiếu cha mẹ) đáp “Vợ em làm gì em cũng không đau lòng.”
Dạ Sâm đảo mắt “Vợ cậu ngoại tình cậu cũng không đau lòng?”
Tiểu Lưu mỉm cười “Đấy không gọi đau lòng, mà gọi là muốn giết người!”
Dạ Sâm câm nín.
Tiểu Lưu suy nghĩ, nói “Cũng có lúc đau lòng.”
Dạ Sâm vội giục “Nói nghe cái coi.”
Tiểu Lưu “Lần trước, mẹ cô ấy bệnh nặng, ban ngày cô ấy ở bệnh viện nói nói cười cười, nhưng đêm về lại len lén khóc. Nhìn cô ấy như vậy, em rất đau lòng.”
Dạ Sâm “…”
Giọng Tiểu Lưu nhỏ dần “Lúc cô ấy giả khóc, em thấy hay hay, nên cũng thường xuyên giả vờ an ủi cô ấy. Chỉ là lúc cô ấy khóc thật rồi, em lại chẳng biết phải dỗ cô ấy thế nào.”
Dạ Sâm thở dài “Lần này tới Paris chả có chuyện gì, mai cậu đến đại lộ Montaigne mua ít đồ về làm quà cho cô ấy đi, dùng thẻ của tôi này, mua cho thỏa thích.”
Tiểu Lưu “Uầy…”
Dạ Sâm lại nói “Ừm… Mua cả mấy thứ cho mẹ tôi nữa.”
Tiểu Lưu biết tính Dạ Sâm, không khách khí nhận lấy cười cười “Cảm ơn anh Sâm trước nhé.”
Dạ Sâm vỗ vỗ vai cậu “Cậu cũng không dễ dàng gì mà!”
Tiểu Lưu mới sáng ra đã bị Dạ Sâm làm cho dở khóc dở cười, cũng không hiểu cậu muốn làm gì.
Dạ Sâm đi tới đi lui trong phòng nửa ngày, đến tận khi Nhậm Cảnh nhắn tin hỏi cậu dậy chưa cậu mới nhắn trả “Dậy lâu rồi.”
“Đi ăn sáng không?”
Dạ Sâm không hiểu sao tâm trạng thật tốt, đồng ý đáp “Ừm.”Cậu vừa gửi tin đi, thì bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.
Tiểu Lưu vội chạy ra mở.
Nhậm Cảnh thấy Tiểu Lưu cũng không bất ngờ lắm, lên tiếng chào hỏi cậu ta.
Tiểu Lưu chào hỏi lại anh, nhường đường nói “Anh Sâm đang ở trong.”
Nhậm Cảnh bước vào, nhìn thấy Dạ Sâm còn đang mặc đồ ngủ.
Đồ ngủ sẫm màu làm nổi bật nước da trắng, cánh tay cẳng chân nho nhỏ lộ ra vô cùng xinh đẹp.
Dạ Sâm vội vã “Chờ chút, tôi đi thay quần áo.”
Nhậm Cảnh nói “Không vội, cứ từ từ thôi.”
Dạ Sâm hỏi “Hôm nay anh đi quay bù à?”
Nhậm Cảnh ứng tiếng, Dạ Sâm lại hỏi “Quay ở đâu?”
“Khu phố Latin.”
Dạ Sâm nói “Tôi cũng đến đó chơi.”
“Có thể sẽ chán lắm đấy.”
“Không đâu, nhìn anh diễn cũng vui mà.”
Khóe miệng Nhậm Cảnh không nhịn được cong cong.
Hệ thống đi chết đi nhắc nhở “Vì nhiệm vụ, cậu không nên đi.”
Dạ Sâm “…” Tý thì quên mất!
Hệ thống đi chết đi kiến nghị “Giờ sửa ý vẫn kịp đấy.”
Kịp cái đầu cậu ý! Vừa nói đi lại kêu không đi, đây không phải chuyện đau lòng mà là chuyện thèm đòn ý!
“Không sao, nhất định còn dịp khác.” Dạ Sâm tự an ủi.
Lúc đến phòng thay đồ, Dạ Sâm phát hiện cổ mình có vết đỏ.
Cậu sửng sốt nửa ngày mới nhớ ra… Đây là do hôm qua bị Nhậm Cảnh hôn?
Mặt Dạ Sâm đỏ ửng, nháy mắt cảm thấy chỗ đó nóng bừng.
Hệ thống đi chết đi thầm nghĩ: E là nhiệm vụ này hỏng rồi. Cái dạng trắng trẻo ngốc ngốc kia, làm sao mà khiến người đau lòng cho nổi?
Dạ Sâm mặc quần áo tử tế, bần thần chốc lát rồi bất ngờ giật mình “Hỏng rồi! Có phải Tiểu Lưu thấy… Thấy dấu hôn này rồi không?”
Hệ thống đi chết đi nói “Thấy thì thấy chứ sao!”
Dạ Sâm gấp gáp “Nhưng tôi chưa làm gì với Nhậm Cảnh mà?”
Hệ thống đi chết đi nhướn mày “Chưa – làm – gì – á?”
Dạ Sâm im lặng, im lặng, rồi nhắc lại “Rượu say làm rồi, nhưng hôm qua chưa làm!”
“Nghe giọng cậu có vẻ thất vọng ha?”
Dạ Sâm thẹn quá hóa giận “Cút cút cút! Chả bao giờ nói chuyện đàng hoàng được với cậu hết!”
Dạ Sâm vốn định mặc áo phông, nhưng giờ để che vết hôn này, cậu đành đổi lại là áo sơ mi, thậm chí còn dựng cổ áo lên cho kín đáo,
Ai ngờ đây lại là kiểu mặc khiến Nhậm Cảnh khó nhịn nhất!
Sơ mi trắng Givenchy cổ điển, cổ áo với biểu tượng ngôi sao bắt mắt ôm lấy cần cổ trắng nõn, lại bộc lộ ra một vẻ đẹp khó tả. (1)
Sạch sẽ, thanh tú, mang theo ít mê hoặc khó nói thành lời.
Nhậm Cảnh nghĩ đến dấu hôn bị giấu sau cổ áo, tâm tình không khỏi nóng lên.
Dạ Sâm bị anh nhìn đến căng thẳng, chẳng thể làm gì ngoài chủ động mở miệng giục “Đi thôi.”
“Ừm.” Nhậm Cảnh rất muốn hôn nhẹ cậu, nhưng e dè sự có mặt của Tiểu Lưu nên anh an phận không làm gì hết.
Da mặt Dạ Sâm rất mỏng, anh không muốn cậu bị mất tự nhiên.
Mùi vị bữa sáng không tệ. Vốn dĩ, người đến Pháp không cần phải sợ chuyện ăn uống, nhất là những người thích đồ ngọt như Dạ Sâm, vì điểm tâm ngọt của Pháp hoàn toàn có thể khiến cho cả tinh thần lẫn thể xác con người sung sướng.
Lúc ăn, hệ thống đi chết đi không ngừng làm công tác tư tưởng cho Dạ Sâm “Cân nhắc ý kiến của tôi đi.”
Dạ Sâm lơ đẹp nó.
Hệ thống đi chết đi nói “Vậy nhé, cậu nói đi, sau đó lại đổi ý không đi nữa, vậy thì Nhậm Cảnh sẽ thấy đau lòng rồi.”
Dạ Sâm phản bác “Làm thế là không giữ lời.”
Hệ thống đi chết đi hỏi “Thế nếu làm thế với cậu, cậu có đau lòng không?”
Dạ Sâm đặt mình vào hoàn cảnh của người khác nghĩ nghĩ “Có…”
Hệ thống đi chết đi đắc ý “Đấy, đến cậu còn đau lòng, thì chắc chắc Nhậm Cảnh cũng sẽ đau lòng.”
Dạ Sâm vẫn không cam tâm tình nguyện.
Hệ thống đi chết lại nói “Cậu có thể làm như này, đầu tiên cậu không đi, chờ nhiệm vụ hoàn thành rồi cậu lại đi không được sao?”
Dạ Sâm “…”
Hệ thống đi chết đi từ bỏ “Ba ba chỉ giúp cậu được đến đây thôi.”
Dạ Sâm do dự, có chút động lòng.
Nhiệm vụ này nghe thì có vẻ nhẹ nhàng, lại được thời hạn hai ngày, thưởng 2 điểm sinh mệnh, đúng là không tệ tí nào.
Thế nhưng, nếu nghĩ lại, thì một khi thất bại, cũng chính là thất bại nhiệm vụ của hai ngày liên tiếp, cậu sẽ bị tổn thất tận 2 điểm sinh mệnh.
Cho nên, cậu không thể bỏ qua…
Hay là, cứ thử chút nhỉ?
Dạ Sâm thất thần, khóe miệng bị dính kem cũng không phát hiện. Nhậm Cảnh đứng dậy lau lau cho cậu.
Hai người đối diện nhau, khiến cho bao lời muốn nói của Dạ Sâm lại bị nuốt trở lại.
Hệ thống đi chết đi kích thích “Cậu có tí tiền đồ đi có được không hả!”
Dạ Sâm nghiến răng, mở miệng nói “Tôi không đến khu phố Latin nữa đâu.”
Nhậm Cảnh rõ ràng hơi sửng sốt, không kịp phản ứng.
Dạ Sâm lại nói “Tôi ghét nhất là mấy việc quay phim, chả thú vị gì cả, không đi nữa đâu.”
Lời này khá là quá đáng. Dạ Sâm nói xong cũng chột dạ, len lén nhìn Nhậm Cảnh. Cái nhiệm vụ này làm xong chả biết Nhậm Cảnh có buồn không, chứ cậu là cậu buồn thay anh luôn rồi.
Kết quả…
Nhậm Cảnh nở nụ cười, trong giọng nói tràn đầy cưng chiều “Anh cũng không muốn em đi, trời nóng thế này, người thì nhiều, anh lại chẳng có thời gian ở cạnh em, không đi tốt hơn.”
Dạ Sâm “…”
“Ừm…” Hệ thống đi chết đi lên tiếng “Đừng nói đau lòng, trạng thái tinh thần của Nhậm Cảnh lúc này có khi còn là hài lòng một trăm phần trăm luôn ý.”