Không Yêu Thì Đi Chết Đi!

Chương 52: Chương 52




Đây là một nụ hôn tương đối nóng bỏng.

Trước đây, Nhậm Cảnh vẫn luôn coi Dạ Sâm là bảo bối, cho dù bụng đầy tình ý, biểu hiện ra ngoài vĩnh viễn là dịu dàng, kiềm nén vì sợ làm cậu sợ hãi.

Nhưng nụ hôm ngày hôm nay lại tràn ngập hơi thở tình dục. Trong hơi nước mông lung, một Nhậm Cảnh đã cởi bỏ áo trên và một Dạ Sâm ướt sũng không chỉ dính chặt lấy môi nhau mà còn cả thân thể của nhau.

Dạ Sâm không biết phải thở như thế nào cho đến tận khi Nhậm Cảnh buông cậu ra, kết quả do thở sâu quá gấp, cậu đã bị sặc.

Sau khi nghe thấy một trận khù khụ khù khụ, Nhậm Cảnh mới như tỉnh mộng vỗ lưng cho Dạ Sâm, khó nén ảo não hỏi “Em ổn chứ?”

Dạ Sâm ho chảy cả nước mắt, nhưng vẫn khoát tay nói “Không… Không sao.” Âm thanh giống như mang theo tiếng nức nở.

Nhậm Cảnh đau lòng không chịu được. Vốn dĩ, anh chỉ sợ lây cảm mạo cho cậu, giờ thì hay rồi, sợ cậu bị cảm lạnh luôn. Đúng là muốn đập chết chính mình mà!

“Em mau thay quần áo đi, không cảm lạnh đấy.” Anh giục Dạ Sâm.

Dạ Sâm buồn bực, đã đến nước này rồi, cậu mà đi thì khác nào mất trắng…

Nhưng mặt dày ở lại…

Dạ Sâm nhìn nơi nào đó cương cứng của Nhậm Cảnh… Cả cái đang đứng thẳng tăm tắp luôn!

Đi chết đi bắt đầu đưa ra mấy chủ ý xấu xa “Thừa dịp đang sức sống bừng bừng, hai người mau tranh thủ tới một hiệp, xong rồi tha hồ tắm giúp nhau.”

Dạ Sâm “…”

Chưa đợi cậu kịp nghiêm túc nghiên cứu vấn đề này, Nhậm Cảnh đã buông cậu ra, rồi lấy khăn phủ lên cho cậu, nói “Em vẫn nên tắm qua đi, anh ra ngoài tìm cái gì đó cho em mặc.”

Ban đầu vốn dĩ anh là người muốn tắm, thế mà bây giờ lại đổi người…

Dạ Sâm thấy Nhậm Cảnh sắp sửa ra ngoài, quýnh lên hỏi “Không phải anh cũng muốn tắm à?”

Nhậm Cảnh “…”

Giọng Dạ Sâm run run “Chúng… Chúng ta… Chúng ta tắm cùng đi.”

Cậu vừa nói xong, phòng tắm liền lặng ngắt như tờ.

Sau khi sự trầm mặc lên đến đỉnh điểm, Nhậm Cảnh cười khổ “… Anh sợ anh không kiềm chế được.”

Dạ Sâm “!!!”

Nhậm Cảnh hít sâu, chậm rãi nói “Anh sợ… Anh sẽ không kiềm chế được mà làm ra một số chuyện không nên làm.”

Dạ Sâm cảm thấy bản thân hẳn có thể chui thẳng xuống đất rồi sống luôn dưới đấy khỏi lên trên nữa cũng được!

Âm thanh của Nhậm Cảnh vừa dịu dàng vừa lưu luyến, trong tiếng nước rơi tí tách, cứ như hóa thành mưa rơi ngấm vào tim Dạ Sâm “Sâm Sâm, anh hy vọng, có thể ở thời điểm tốt nhất, ở nơi tốt nhất… Cẩn thận yêu thương em.”

Loại cảm giác được người yêu thương quý trọng này…

Dạ Sâm thực sự là cảm động đến không nói nổi thành lời.

Đi chết đi tức giận. Với cái tiến độ của hai tên này, đến con cũng nên có rồi mà sao lại không chịu làm một phát đi cơ chứ!

Không được, không thể bỏ qua được! Đi chết đi lên tiếng nhắc nhở “Nhiệm vụ, nhiệm vụ, nhiệm vụ tắm rửa!”

Dạ Sâm quay đầu, tức giận gào lên “Không làm được!!!!”

Đi chết đi “…”

Nhậm Cảnh đi ra ngoài, Dạ Sâm tắm xong trùm khăn đi ra.

Đồng chí Dương Sâm làm việc vô cùng đáng tin, quần áo chưa chi đã dọn xong, Dạ Sâm chỉ cần thay là được.

Nhậm Cảnh nói “Anh đi tắm.” Rất tâm lí mà chừa lại khoảng trống cho Dạ Sâm thay đồ.

Dạ Sâm chầm chậm mặc quần áo, mặc xong, cậu mới bất ngờ nhận ra mình đã mang cả chai dầu gội đầu ra ngoài.

Có lẽ là do cậu quá căng thẳng, cho nên mới không phát hiện nó bị cuộn vào với khăn tắm.

Dầu gội đầu là loại chai nhỏ, rất nhỏ, cho nên, có vô tình cầm ra cũng không dễ ý thức.

Nhưng mà… Cậu cầm ra thì Nhậm Cảnh dùng gì?

Dạ Sâm băn khoăn, có nên đưa vào không? Quả nhiên vẫn là nên đưa vào chứ nhỉ?

Không sao… Dạ Sâm tự nhủ, cậu không làm nhiệm vụ tắm rửa, cậu chỉ đưa dầu gội mà thôi…

Dạ Sâm hít sâu, rốt cuộc gõ cửa phòng tắm.

Bên trong không có tiếng đáp lại, Dạ Sâm chủ động gọi “Nhậm Cảnh, em không cẩn thận cầm cả dầu gội ra ngoài, em đưa vào cho anh nhé…” Chất giọng nho nhỏ, khiến cho Nhậm Cảnh đang bốc hỏa toàn thân đã nóng lại càng nóng.

Nhậm Cảnh chưa kịp mở miệng, cửa đã từ từ hé ra, Dạ Sâm ló đầu vào.

“Em… Em để đây cho anh nè.”

Nói xong, Dạ Sâm định bỏ chạy lấy người. Nhưng ngay trước khi cậu bỏ chạy 0,1 giây, đi chết đi thốt lên “Ồ, có người đang tắm nước lạnh kìa.”

Tắm nước lạnh á?

Dạ Sâm ngẩng phắt đầu lên, quả nhiên thấy nước chảy ra từ vòi hoa sen không hề bốc nhiệt.

Nhậm Cảnh đang cảm, lại còn sốt, tại sao lại tắm nước lạnh!

Dạ Sâm nôn nóng bước tới giơ tay ra thử.

Lạnh quá!

Dạ Sâm vội rút tay về, tức giận nhìn Nhậm Cảnh trách cứ “Sao anh lại tắm nước lạnh!”

Nhậm Cảnh cúi gằm mặt, lí nhí “Nước lạnh cũng còn không có tác dụng kìa.”

Dạ Sâm theo tầm mắt của anh nhìn xuống, thấy tên nhóc đang phấn chấn đứng thẳng, cả người liền ngốc ra.

Vậy là… Anh đang hạ hỏa ư?

Cái này… Cái này…

Nhậm Cảnh giục cậu “Em mau ra ngoài đi, anh tắm nước lạnh một chút là ổn.”

Ổn cái rắm! Ốm nặng hơn thì có!

Nhưng Nhậm Cảnh có vẻ sẽ không nghe lời. Dạ Sâm ngừng một chút suy nghĩ, sau đó bất ngờ nói “Để em giúp anh.”

Nhậm Cảnh nháy mắt cứng còng cả người.

Dạ Sâm đỏ mặt “Em… Em dùng tay… Giúp anh.”

Nhậm Cảnh ngây ngẩn một lúc mới chậm rãi đáp “Ừ…”

Thẳng đến khi tay Dạ Sâm đau rát, Nhậm Cảnh ra sức hôn cậu, vấn đề mới được giải quyết.

Trên người Dạ Sâm lại ướt đẫm, thế nhưng cậu thực sự không đợi nổi nữa, để làm ra chuyện này, cậu gần như đã dùng hết dũng khí cả nửa đời qua!

Tuy rằng nhiệm vụ tắm giúp Nhậm Cảnh đã gần trong gang tấc, nhưng cậu thực sự không làm nổi nữa, thực sự không nổi!

Cậu vội vã bỏ chạy, trăm triệu lần không ngờ chính là, vào thời điểm này, âm thanh của đi chết đi lại vang lên “Chúc mừng cậu hoàn thành nhiệm vụ tùy cơ, thưởng 1 điểm sinh mệnh.”

Dạ Sâm “…”

Cái quỷ gì vậy? Sao lại hoàn thành? Cậu đâu có tắm giúp Nhậm Cảnh đâu?

Đi chết đi đảo mắt “Cậu nghĩ thế nào mới được coi là tắm?”

Dạ Sâm nghĩ một lúc đáp “Hỗ trợ kì lưng?”

Đi chết đi “Thì cậu kì thật mà…”

Dạ Sâm mơ hồ cảm nhận được nửa câu sau sẽ không phải ý gì hay ho, quả nhiên nghe đi chết đi đê tiện nói “Không phải cậu vô cùng vô cùng chân thành kì giúp Nhậm Đại Cảnh sao?”

Dạ Sâm “!!!”

Cái đồ hệ thống rác rưởi đáng chết này!

Tuy rằng cậu rất muốn đập tan cái hệ thống này, nhưng nhiệm vụ thôi thì hoàn thành thế cũng được, chí ít cũng không làm lỡ cơ hội kiếm tiền trong tương lai của cậu.

Dạ Sâm thở phào nhẹ nhõm, có gì đó đột nhiên lướt qua óc cậu. Cậu nghiêm mặt hỏi đi chết đi “Tôi nhớ, lần trước, hình như cậu bảo tôi là nhiệm vụ tùy cơ sẽ đổi mới hàng ngày mà?”

Đi chết đi “…”

Dạ Sâm bùng nổ “Mẹ nó, cậu lại lừa tôi!”

Đi chết đi “Ngại quá, vừa này đường truyền có vẻ không tốt…”

Dạ Sâm thật muốn một phát tát chết cái tên khốn khiếp này!

Sau lần đó, Nhậm Cảnh lại sốt.

Không sốt mới là lạ! Vừa hạ sốt đã đua đòi tắm nước lạnh, không sốt chết anh ta đã là ông trời thương tình lắm rồi!

Dạ Sâm một mực ở bên chăm sóc Nhậm Cảnh không rời.

Đến ngày hôm sau, nhiệm vụ đúng hạn xuất hiện. Là một nhiệm vụ tương đối đơn giản: Kể chuyện cười cho Nhậm Cảnh nghe, làm anh vui.

Đối với những người khác mà nói, điều này có vẻ khó vì Nhậm Cảnh là người nặng tâm tư, không dễ hài lòng.

Nhưng đổi lại là Dạ Sâm, thì trăm phần trăm là đề cho không. Đừng nói là khể chuyện cười, chỉ cần cậu ở trước mặt anh thôi, anh cũng đã vui như hoa nở trong lòng luôn rồi.

Thế là, lại thêm một nhiệm vụ không hiểu sao lại hoàn thành.

Hôm sau của hôm sau, nhiệm vụ tiếp tục là một đề cho không: Chụp ảnh cũng Nhậm Cảnh.

Dạ Sâm cầm điện thoại, tách tách ấn hai cái, chụp ra một bức hình chung đẹp trai ngất trời.

Nhậm Cảnh hỏi “Em gửi cho anh được không?”

Dạ Sâm đáp “Được.” Cậu vừa gửi xong, đi chết đi liền tuyên bố nhiệm vụ tùy cơ “Up ảnh chụp chung lên mạng bạn bè.” [Nguyên văn 朋友圈 – vòng bạn bè: Dạng bảng tin của Wechat.]

Dạ Sâm “…”

Đi chết đi biết nhiệm vụ này rất đơn giản, cho nên giả bộ nói “Từ bỏ cũng được, dù sao, ngày mai cũng có cái mới mà.”

Dạ Sâm “Cút!!!”

Cậu thoải mái up ảnh, rồi ghi kèm dòng cap “Phim mới hợp tác cùng Nhậm ảnh đế, hy vọng thu được thành tích tốt.”

Tinh tinh, nhiệm vụ hoàn thành. Thực đơn giản! Dạ Sâm bây giờ cũng coi như một người giàu kha khá rồi ấy chứ.

Tuy nói thì nói thế, nhưng mạng bạn bè của Dạ Sâm vẫn hơi bị bùng nổ một chút. Trong đám bạn bè, tên nào tên ấy đều là: kinh ngạc rớt hàm!

Chỉ có Thái Hậu là biểu tượng like.

Thái Hậu hãy chưa biết bộ phim mới mà Dạ Sâm nói là một bộ phim đồng tính, cứ nghĩ là bộ của Cố Khê.

Chiều ngày thứ ba, Nhậm Cảnh đã hoàn toàn khỏi bệnh. Anh hỏi Dạ Sâm “Tối mình cùng ăn tối nhé?”

Dạ Sâm đáp “Được, để em đặt chỗ!” Phải bồi bổ thật tốt cho Nhậm Cảnh mới được, dù sao anh cũng đã ốm lâu như vậy.

Hai người ra ngoài, đi thẳng đến nhà hàng.

Tối thứ bảy nên khách khứa khá đông. Nhậm Cảnh không hề né tránh mà đi cùng Dạ Sâm lên lầu.

Đây là cùng nhau quay phim cho nên có ăn chung một bữa cũng là chuyện hết sức bình thường, bị chụp lại, thì coi như tuyên truyền trước cho phim vậy.

Lúc vào thang máy, do chỉ có hai người, nên Nhậm Cảnh đưa tay sang nắm lấy tay Dạ Sâm.

Dạ Sâm vừa xấu hổ vừa thích thú, ngoan ngoãn để anh nắm.

Cậu càng ngoan, Nhậm Cảnh càng thích, khó nhịn ghé sát vào hôn lên trán cậu.

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra. Mặc dù cách rất xa, nhưng Thẩm Gia Trạch vừa liếc mắt đã nhìn thấy Dạ Sâm, đồng thời nhìn thấy hành động nắm tay, hôn hôn đàn ông của cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.